Chương 57: Tiểu thuyết về ba con dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều, tiết Văn đầu tiên cô đi họp. Trong phòng điều hoà bật 18 độ C, ngoài trời nóng như thiêu như đốt. Nắng buổi đầu chiều cực kì ngột ngạt và oi ả. Vương Tuấn Anh rúc xuống góc bàn cuối lớp ngồi ngủ, cậu ta lại một lần nữa chôm được cái gối dưới phòng y tế nên ôm gối gục ngủ xuống bàn. Buổi trưa ngủ chẳng được bao nhiêu nên không thể nào mà mở mắt ra nổi, nhất là lúc trống tiết.

Ở bàn bên cạnh, mấy đứa con gái Thảo Châu Ly cũng đang nói chuyện tầm phào nhảm nhí với nhau. Không hiểu chúng nó nói chuyện gì mà giãy nảy như động kinh. Nghe loáng thoáng có vẻ như đang buôn về em Hồng lớp dưới.

Em Nguyễn Thuý Hồng đầu năm nay làm sao đỏ 11A2 đã từng mạnh mồm tuyên bố yêu anh Kim Bảo Huy Minh nhưng đến giờ vẫn chưa tán được, nản quá nên im ỉm rút lui rồi.

Cái Thảo bỗng ồ lên cười lớn:

- Vãi shit! Cái con Hồng õng ẹo suốt ngày uốn éo như sâu đo cũng có người thích, thằng nào mà ngu thế?

Ly là đứa tối cổ và mù tịt thông tin về mấy cái vụ học sinh ngoài lớp nhất, quanh năm chỉ nghe Thảo với Châu đi săn tin rồi kể lại. Ly phán:

- Ối giời! Tưởng yêu say đắm anh "vua tốc độ" thế nào, chưa chi đã bỏ cuộc.

Châu xem hai đứa bạn mình cà khịa người ta, ngồi cười ngoác mồm. Châu còn bảo:

- Nhớ hồi đầu năm nó còn đăng status nói yêu anh Minh suốt đời.

Thảo phẩy phẩy tay khinh bỉ:

- Cái con đấy trẻ trâu vcl. Nó mà yêu ai suốt đời? Bố mày ỉa!

Ly nhíu mày nhìn Thảo. Mộy ngày không biết nó nói câu "bố mày ỉa" bao nhiêu lần. Chắc là câu cửa miệng rồi, không nói không chịu được. Ly bĩu nhẹ môi:

- Mày ỉa lắm thế con? Ngày mày ỉa một lần thôi, ỉa chảy hay gì mà ỉa tận 7749 lần?

Châu ôm bụng cười theo:

- Chim lợn thì chả ỉa chảy!

Ly với Châu nhìn nhau sằng sặc cười như khùng. Thảo mặt đen kịt hơn cả đít nồi, gằn giọng chua ngoa với Ly:

- Mày thì là con chó, tự ỉa tự ăn!

Thảo chửi rõ gắt. Ly thì nổi tiếng với biệt danh chó rồi. Đôi lúc Thảo gọi "Ly ơi" mà không thấy trả lời thì chỉ cần gọi "chó" phát là con Ly nhận luôn. Việc đấy không phải bàn cãi, con Ly nó quen với biệt danh chó rồi, chó mực, chó đốm, béc giê đủ các loại, thậm chí cả chó đẻ, chó dại. Riêng mấy con như Poodle, Alaska hay Huskey,... thì không có cửa bởi vì Châu với Thảo thường đùa là Ly đéo đủ trình đứng ngang hàng với mấy dòng chó quý sờ tộc ấy.

Bị chửi "tự ỉa tự ăn", Ly chỉ nhoẻn miệng cho qua, không nói gì thêm. Thế rồi Thảo quay ra công kích Châu:

- Mày là con trùng hút máu, ỉa ra cứt toàn màu đỏ!

Châu bật lại:

- Mày ăn cơm ỉa ra cứt trắng à? Ăn rau ỉa cứt xanh à? Ăn cà rốt ỉa cứt cam hay ăn...

- THÔI!

Nghe ba đứa hâm dở kia cãi nhau mất vệ sinh quá nên thằng Nhật ngồi bàn trên phải lên tiếng. Nhật ôm đầu, ôm tai khóc lóc than vãn thống khổ:

- Bọn mày nói chuyện toàn ỉa với đái, kinh cả người!

Bị dằn mặt thế đấy, nhưng ba đứa kia vẫn toe toét cười như vừa làm một chuyện rất đáng tự hào. Thêm nữa, vẻ mặt đau khổ bất hạnh của Nhật càng tấu hài khiến cho bọn con gái cười ghê gớm hơn.

Nhật hết cách đành thở dài lắc đầu:

- Sau này tao sẽ viết tiểu thuyết về ba con dở!

Đã chửi thậm tệ đến cái mức đấy mà ba đứa kia vẫn không biết hổ thẹn, vẫn tiếp tục nhìn nhau cười sặc cả nước dãi. Nhật trông cảnh ngộ này cũng muốn phát điên theo bọn nó. Cậu ta thở dài thêm cái nữa, nhún vai bất lực rồi đứng dậy đi ra chỗ khác, tránh xa ba con này càng nhanh càng tốt. Một trong ba đứa tách ra thì không sao nhưng khi đã hợp lại thì chỉ có loạn!

Nói nhiều đâm ra hơi khát nước, Châu mở balo ra lấy bình giữ nhiệt, ngửa đầu lên đổ nước vào miệng. Ly cười nham hiểm, đẩy Châu một cái. Châu biết trước con Ly đểu cáng nên đã đề phòng cẩn thận, vậy mà vẫn bị dính chưởng. Cái truyền thống của lớp này tốt đẹp quá cơ, bạn uống nước thì đẩy bạn để bạn sặc.

Châu che miệng ho sặc sụa. Trước bị sặc nước dãi thì giờ lại sặc nước lọc, sặc đến thê thảm.

Quệt vai áo lau qua nước dính trên mặt, Châu rót một chút nước ra nắp bình rồi nhanh tay hất vào người Ly. Ly bị ướt không nhiều nhưng tức quá đứng bật dậy chửi:

- Mẹ cha mày!

Chửi xong lại bị vẩy thêm chút nước nữa, Ly hốt quá né sau lưng Thảo. Châu định vẩy Ly nhưng cuối cùng lại vô tình vào người Thảo, cuối cùng một trận chiến ngập trong nước bắt đầu diễn ra.

Thảo đứng giữa bị chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, giãy nảy thét lên:

- Đừng có vẩy nữa, đm chúng mày!

Vờn nhau nghịch nước chán chê thì Châu thôi không đùa nữa.

Nhìn sang bạn "phượng hoàng" đang ngủ say sưa bàn bên cạnh, mấy đứa con gái nhìn nhau với ánh mắt nham hiểm.

Châu vốn dĩ định xoáy lại nắp bình nhưng bản tính quậy phá bất chợt trỗi dậy, tiện tay lại đổ ra thêm chút nước, nhìn Thảo, Ly. Châu Ly tương tác mắt với nhau như là thần giao cách cảm, không cần nói cũng đủ hiểu.

Châu làm bộ định vẩy nước vào người Tuấn Anh, Ly hiểu ý liền thì thầm:

- Vẩy đi! Vẩy đi! Vẩy nhiều vào!

Được sự ủng hộ của Ly, Châu liều mình chơi lớn, hất một chút nước về phía Tuấn Anh.

Tuấn Anh đang ngủ thì thấy có cái gì mát mát rơi vào đầu, vào gáy mình. Cậu khẽ cựa người khó chịu, quay mặt sang phía bên kia.

Ba đứa con gái ôm miệng cười với nhau. Một lúc sau thì Ly lại hẩy hẩy Châu:

- Vẩy tiếp đi!

Châu giơ tay hình "like" lên, lại đổ thêm chút nước ra nắp, hất vào người thằng Tuấn Anh rồi nhanh tay giấu chai nước đi.

Con Thảo bỗng rủa nhỏ:

- Nó mà quay ra nhìn đúng lúc mày vẩy thì ăn cứt!

Lần này nhiều nước hơn, có thể thấy lỗ chỗ những hạt nước bé xíu thấm vào lớp sơ mi mỏng manh kia, trên tóc Tuấn Anh cũng có dính vài hạt lóng lánh.

Cảm nhận được mình đang bị đùa giỡn, Tuấn Anh mắt nhắm mắt mở vùng dậy. Sờ sờ hai bên ống tay áo toàn nước là nước, trên gối cũng có không ít, rồi trên tóc, sau lưng. Mẹ kiếp, đứa nào chơi láo thế!

Nhìn xung quanh không thấy ai khả nghi, Tuấn Anh hậm hực phủi phủi tay áo.

Bàn bên cạnh có ba con khùng đang hí hí cười với nhau, Tuấn Anh đoán ngay ra đây là trò quỷ xứ oái oăm của bọn nó. Con gái con đứa gì mà như lũ giặc, đến ngủ cũng không tha.

Tuấn Anh chép miệng bước đến rồi hỏi bằng giọng nặng trịch:

- Đứa nào đổ nước vào người bố mày?

Thảo chưa nghe xong câu hỏi Tuấn Anh đặt ra thì hai đứa Châu Ly đồng thời chỉ tay vào Thảo mà không cần suy nghĩ, quân khốn nạn! Nhưng thực ra Ly Châu cũng chỉ muốn se duyên cho đôi này thôi chứ chả có ý gì xấu. Ông bà ta chả có câu "ghét của nào trời trao của nấy" còn gì, phải tạo cơ hội để hai đứa ghét nhau chứ. Thời cơ đang đến, tội gì mà không triển? Châu lại chả thích Thảo làm cháu dâu quá đi ấy. Mà Châu thấy cũng ngứa ngáy, con Thảo thích mà không dám thổ lộ, thằng Tuấn Anh dù được ngầm bật mí vài lần nhưng lại quá ngu để nhận ra Thảo thích mình.

Tuấn Anh nhìn Thảo với ánh mắt "tao biết ngay là mày" mà.

Thảo bị oan, luống cuống chỉ trỏ vào hai đứa bạn mất dạy của mình, lắp bắp giải thích:

- Không phải tao! Con Châu vẩy! Con Ly vẩy! Nước của con Châu!

Nhưng vô nghĩa, Thảo càng chứng minh bao nhiêu thì Tuấn Anh càng cho rằng đó là nguỵ biện bấy nhiêu. Người ta chỉ tin vào thứ mình muốn tin, Tuấn Anh đang cố tình gây sự với Thảo nên mới tin lời hai đứa kia hay là trong mắt cậu ta, Thảo lúc nào cũng xấu?

Cậu lại gần, bóp má Thảo. Mặt Thảo méo mó y như con cá mặt quỷ, cái môi đỏ mọng bị bóp đến chu ra.

Tuấn Anh câng câng lên:

- Giờ mày muốn gì?

- Ao ã ảo à ông àm ồi!

Bị bóp má nên tiếng nói phát ra cũng bị biến dạng theo. Câu vừa nói có thể tạm dịch là "tao đã bảo là không làm rồi"

Khẳng định chắc nịch như vậy nhưng cậu ta không tin, theo thói quen đưa tay lên búng trán Thảo một cái đầy đau đớn:

- Dám làm dám nhận nhé! Nghịch dơ vừa thôi!Bẩn vãi l...!

Thảo hất phăng hai tay của Tuấn Anh ra, phồng má lên đầy căm uất, nghiến răng nói lại từng chữ:

- BỐ-ĐÉO-LÀM!

Thái độ nghiêm túc của Thảo làm Tuấn Anh đớ người, bỗng chốc trở nên nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc cũng không biết ai mới là thủ phạm.

Thảo ngồi thụp xuống ghế, cạch mặt Tuấn Anh. Thật ra Thảo không giận Châu hay Ly, cái mà cô không thích chính là sự nghi ngờ của Tuấn Anh. Nó nghĩ Thảo đang đùa à, nói không là không chứ có phải rảnh rỗi suốt ngày đâu mà trêu nhau. Bị oan cũng ấm ức lắm chứ.

Mặt Châu và Ly lúc đó khá khó xử, trộm liếc Tuấn Anh một cái rồi hai đứa dắt nhau đi trốn. Thằng nhóc khi nhận ra mình mắng oan Thảo thì vô cùng áy náy, định xin lỗi nhưng trông cái điệu bộ hờn dỗi của Thảo thì sợ quê nên thôi. Cậu về bàn ôm gối ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net