Chương 1. Hậu Scandal.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vài tháng sau khi Takayama rời nhóm, hoạt động của Nogi5 – hay bây giờ phải gọi là Nogi4 – vẫn không có gì khởi sắc. Các thành viên trước mắt đều tập trung vào hoạt động solo của mình. Hashimoto và Wakatsuki dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi biến cố này, đổi lại, mọi thắc mắc đều đặt lên Shiraishi cùng Nishino – vốn được biết là 2 thành viên thân thiết với Takayama nhất.

Ở studio chụp hình cho tạp chí, Nishino không biết bản thân dùng cách gì để bình thản đối diện với Shiraishi, vẫn đụng chạm cơ thể nàng mỗi khi nhiếp ảnh gia yêu cầu, vẫn đặc biệt dành cho nàng ánh mắt thật trìu mến. Trái tim đau nhức âm thầm nói lên mọi thương tổn nàng đang chịu đựng.

Nishino Nanase phát ốm vì phải giả vờ.

Còn Shiraishi Mai một chút cảm xúc cũng không có. Trong nàng mọi thứ đều trống rỗng, bởi nàng biết ẩn dưới nụ cười của nữ đồng nghiệp xinh đẹp da kề da bên cạnh mình, là rất nhiều rất nhiều oán hận.

Mọi người đều biết Shiraishi vô cùng chuyện nghiệp, nhưng chẳng ai ngờ nổi mức độ của nó. Rằng nàng có thể đánh lừa tất cả mà thân thiết với Nishino, mặc kệ giữa 2 người chính là một bãi chiến trường không tiếng động nhưng ngập mùi thuốc súng.

Buổi chụp hình kết thúc, sau đó là thời gian phỏng vấn ngắn.

Cả Nishino lẫn Shiraishi đều được dặn dò rất kĩ nếu phóng viên hỏi về Takayama, quản lí liên tục nhắc nhở các nàng: "Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau" "Takayama đang rất ăn năn về hành động của mình".

Nishino mỗi khi nghe những lời đó trong lòng không thể không chán ghét căm giận. Kazumin cậu ấy không làm gì sai để phải ăn năn cả. Và trên hết "chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau" chính là lời nói dối kinh tởm nhất. Nishino hoàn toàn không cách nào tìm thấy một chút dấu vết của Takayama, có chăng chỉ là hình bóng nàng ấy ở những nơi 2 người từng ở cùng.

Không, chính xác là mọi nơi Nishino đến... là tất cả những nơi trên nước Nhật này.

Không thể bỏ mặc tất cả chạy đi tìm người mình muốn, ánh hào quang phủ lên người Nishino thực sự bào mòn tâm hồn nàng, mỗi ngày mỗi ngày.

--- bởi vì bây giờ bên cạnh tôi không còn là Takayama Kazumi nữa ---

.

Tính toán kĩ như vậy nhưng cuối cùng phóng viên chẳng hề nhắc tới Takayama. "Shiraishi-san nghe đồn rất biến thái?".

"Vâng, ở trong phòng thay đồ thường hay sàm sỡ các thành viên khác". Shiraishi vô cùng tự nhiên trả lời, ánh mắt lập tức biểu hiện như một ông chú, lại còn quay qua nhìn thẳng vào Nishino.

"Nishino-san có hay bị không?"

"Thỉnh thoảng đi qua trước mặt sẽ bị Maiyan sờ một cái". Nishino hoàn hảo phối hợp, ánh mắt không có trọng điểm, nở một nụ cười xấu hổ.

--- Naachan, xem như em cũng đóng kịch tốt quá đi ---

Shiraishi không ngại thị phạm, dùng bàn tay xinh đẹp lướt qua ngực Nishino, lập tức cảm nhận được nhịp tim đập như trống của đối phương. Trong một giây không ai kịp nhận ra, biểu tình Shiraishi có chút ngỡ ngàng, bàn tay nhanh chóng thu về đặt trước bụng.

Rõ ràng cả trái tim cũng đang chứa đầy rất nhiều căm ghét rồi.

"Vậy có thành viên nào phản kháng không?"

Thế nào mà Shiraishi lại muốn trả lời: "Ah, chỉ có mỗi Kazu— "

A~, đang nói cái quái gì vậy.

Shiraishi lập tức biết mình sơ suất.

Ngu ngốc.

Nishino ánh mắt như đông cứng, nàng cúi đầu thật thấp giả vờ dùng tay vuốt tóc che đi. Shiraishi cắn nhẹ môi, rất nhanh đổi lại: "Là Wakatsuki...".

Đoạn phỏng vấn còn lại, được 2 nàng chật vật kết thúc.

Ai bảo chỉ một mình Nishino nhớ tới Takayama, cả Shiraishi cũng không cách nào xóa sạch hình ảnh đứa trẻ vui vẻ, thành thật đó ra khỏi tâm trí.

Đứa trẻ trên sân khấu tình nguyện đứng sau lưng hỗ trợ cho nàng, đổi lại sau hậu trường lại ân cần ở trước mặt nàng nói: "Chị vất vả rồi, Maiyan".

Đối với fan Takayama Kazumi tất nhiên không phải thành viên nổi bật nhất, bất quá trong mắt Shiraishi và Nishino, nàng chính là người không thể thay thế.

.

Vài ngày sau đó công ty quản lí công bố Shiraishi và Hashimoto sẽ thành lập unit mới, bài hát đã được hoàn thành, sẽ sớm tiến hành thu âm.

Có lẽ đây là cách công ty muốn mọi người quên đi sự kiện vừa rồi. Nishino cũng chẳng để ý, nàng mỗi ngày đều chăm chỉ đến công ty luyện tập, hoàn thành tốt công việc của mình.

Một hôm không có lịch trình rảnh rỗi bước vào phòng thu, đúng lúc trong đấy Shiraishi và Hashimoto đang thu âm bài hát mới. Nishino lập tức muốn quay trở ra nhưng bất đắc dĩ bị quản lí trong thấy gọi vào.

Miễn cưỡng cầm lấy tai nghe.

Tiếng hát của Shiraishi cùng đàn ghitar của Hashimoto nhẹ nhàng rót từng nốt nhạc vào tai. Ban đầu nghe thật dễ chịu, đổi lại sau đó...

[Đố cậu biết một năm có mấy mùa]

--- A~ những ca từ này---

Nishino 2 mắt gần như đỏ hoe. Nàng đau đớn tháo tai nghe xuống, dùng tay đặt lên miệng chặn lấy những cơn nấc dữ dội sắp sửa thoát ra của mình.

Shiraishi cách một lớp kính trông thấy toàn bộ, biểu tình không hề thay đổi, bất quá chỉ chuẩn bị tinh thần đối mặt với Nishino.

"Mọi người ra ngoài một chút được không?" Nishino cùng Shiraishi đồng thời nói với tất cả.

Hashimoto không thắc mắc nhẹ nhàng đặt đàn ghita xuống, ra hiệu cho tất cả cùng mình rời khỏi phòng thu.

Bấy giờ chỉ còn mình và Shiraishi, Nishino chẳng còn sức kiềm nén, nàng khóc nấc chỉ vào bản nhạc: "Cái này, rõ ràng là..."

"Phải rồi, là bài hát của Kazumin". Shiraishi thờ ơ trả lời, càng khiến Nishino uất nghẹn.

Nếu chỉ là bài hát Takayama sáng tác trong thời gian còn ở trong nhóm thì không nói. Rõ ràng Takayama khi ấy là người của công ty, mọi thứ của nàng đều thuộc quyền sỡ hữu của công ty.

Nhưng mà...

Nishino còn nhớ rất rõ... ngày hôm đó cùng Takayama ở phòng thu...

.

Takayama một tay ôm đàn, 1 tay cầm bút chì vẽ nốt nhạc vào tập nháp, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Nishino: [Lần trước hụt unit chung với Naachan, bài hát mới lần này nhất định xin phép công ty hát cùng cậu]

Nishino đứng ngay bên cạnh không ngừng lắc lư cơ thể, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo vô cùng chói mắt: [Vậy phải viết cho hay đó]

[Ừm]

[Mà chủ đề bài hát là gì vậy?]

[Ưm... Nói chúng ta là bạn thân nhưng cùng theo đuổi một người] Takayama nghiêm túc suy nghĩ, dùng đầu bút chì gõ gõ vào cằm. Lập tức vai bị Nishino đánh một cái.

[Không thích, không thích. Không được viết như vậy] Nụ cười xinh đẹp ban nãy thay bằng cái bĩu môi vô cùng bất mãn.

Nishino Nanase tuyệt đối không thích cái ý tưởng này.

Chỉ biết mỉm cười cầu hòa: [Vậy thế nào mới ổn?]

Nishino nghiêm mặt, rành mạch nói: [Viết cái gì hạnh phúc một chút]

[Được]

.

Nishino hoàn toàn không quên vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của Kazumin hôm ấy, dáng vẻ thành thục ôm đàn ngồi trước tập viết nhạc, ánh mắt ngoan ngoãn hướng tới Nishino. Trong phòng thu yên tĩnh ngập một bầu không khí dễ chịu không nơi nào sánh bằng.

Vốn dĩ đã trông chờ nhiều đến mức nào, Nishino mỗi lần nghĩ tới viễn cảnh cùng Takayama 2 người đứng trên sân khấu, hát lên một khúc ca vui vẻ đều thấy trái tim rạo rực trăm lần.

Vậy mà bài hát vừa được viết xong, Kazumin không còn ở đây nữa. Nishino chưa từng thấy mất mát như vậy, nghĩ rằng những ca từ này sẽ chẳng bao giờ được nghe.

Sự thật... hễ cầm tới liền thấy tay rỉ máu.

Nàng không ngờ công ty quản lí lại trơ trẽn như vậy. Liếc thấy trên bản nhạc, tên tác giả đương nhiên được thay bằng tên người khác.

Nishino vò bản nhạc trong tay nhăn nhúm, nghẹn ngào nói với Shiraishi: "Các người đuổi Kazumin đi còn chưa đủ, bây giờ còn lấy đi thành quả của cậu ấy. Shiraishi Mai, rõ ràng chính Kazumin cứu chị, đổi lại chị đối xử với cậu ấy như vậy?".

Nishino Nanase vốn chỉ là cô gái đơn giản, nhút nhát. Nàng dù căm hận Shiraishi nhưng cũng chẳng có đủ dũng cảm lớn tiếng với nàng ấy. Nghĩ rằng bộ dạng của mình lúc này tội nghiệp ra sau, Nishino càng thêm bất lực.

Shiraishi Mai lại là một thể loại khác. Nàng biết mình như vậy rõ ràng không đúng với Takayama nhưng bản thân chẳng còn lựa chọn nào khác. Từ khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, nàng đã quyết tâm đánh đổi tất cả để trụ lại nơi này. Bất quá Shiraishi lại cho rằng, chính Takayama mới là người không thuộc về thế giới hào nhoáng đầy dối trá mà các nàng đã từng đứng chung với nhau.

"Chuyện này là do công ty sắp xếp, nếu em có gì bất mãn cứ trực tiếp nói với họ". Shiraishi sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói với Nishino.

Cảm giác như thứ trong tay mình bị người khác tàn nhẫn cướp đi, Nishino hoàn toàn không có biện pháp lấy về. Nàng ôm bản nhạc vào lòng, chạy khỏi phòng thu.

Còn không thể tuyên bố bài hát này là của mình và Kazumi, Nishino chỉ biết trách bản thân bất lực.

.

Mấy ngày sau không biết ai nói gì với quản lí, bọn họ cuối cùng cũng chịu để tên Takayama ở phần tác giả bài hát. Nhưng cũng chỉ có đúng chữ "T.K".

Dù sau này nhận đươc nhiều thắc mắc nhưng công ty nhất quyết không giải thích gì thêm.




Au: cuối cùng cũng viết 1 cái longfic Nogi :))))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net