Chương 11: Lo lắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Của chị đây".

"Cảm ơn em".

Ngồi trong phòng nghỉ chỉ có 2 người, Shiraishi cẩn thận tiếp nhận từ Kazumi lon cafe đã được làm ấm. Bởi vì móng tay có chút bất tiện nên loay hoay mãi không bật được nắp ra. Kazumi trông thấy, nhẹ nhàng giành lấy lon nước trong tay nàng.

"Để em" - Kazumi ưu tiên mở cho Shiraishi trước rồi mới tới phiên mình.

"Cảm ơn em" - Shiraishi ngại ngùng nhắc lại một lần nữa.

Phòng nghỉ tiếp tục chìm trong yên lặng, đến mức Shiraishi nghe rõ tiếng nước trôi qua cuống họng khi nàng nuốt từng ngụm xuống.

Shiraishi Mai bỗng dưng nhớ lại thời gian trước, khi nàng và Kazumin còn hoạt động trong nhóm, em ấy cũng thường ngồi bên cạnh nàng thế này, sau khi đặt vào tay nàng một lon cafe được làm ấm. Không giống như lúc ở cạnh Nishino, Kazumi mỗi lúc ở bên nàng đều chỉ là im lặng, thỉnh thoảng sẽ quan tâm hỏi thăm nàng, rằng hôm nay lịch trình thế nào, có gặp khó khăn gì không? Shiraishi luôn dễ chịu bởi những lời hỏi thăm đơn giản đó.

Lúc ấy, bầu không khí tuy không quá sôi nổi nhưng luôn mang một cảm giác ấm áp bất ngờ.

Hoàn toàn không giống hiện tại, Shiraishi có chút ngại ngùng khi đối diện với Kazumi. Chuyện mình gây ra cho em ấy không nói, rõ ràng còn cái gì đó khiến nàng không thể tự nhiên.

Shiraishi không ngừng vân vê lon nước trong tay thiếu điều như muốn mài mỏng nó, nghĩ rằng nếu bây giờ tiếp tục im lặng chắc nàng sắp hỏng tới nơi.

"Em không nói với Naachan... cái lần em ấy bị tai nạn, là em..." - rốt cuộc cũng tìm được chủ đề nói chuyện. Nhưng mà hình như loại chuyện này cũng không vui vẻ gì. Vừa hỏi xong Shiraishi lập tức hối hận, bất quá cái gì nghe được đối phương cũng đã nghe rồi.

Takayama cười một mình chậm chậm lắc đầu.

Lúc Nishino gặp tai nạn, Takayama ở nước ngoài qua báo chí mà biết chuyện, ngay tối đó một mình về nước. Thậm chí còn mời rất nhiều bác sĩ giỏi về điều trị cho Nishino. Mỗi ngày đều đặn lúc 6h sáng chưa có ai, âm thầm đặt một bó hoa lyly trong phòng bệnh của nàng, ngắm nàng một chút rồi lại rời đi.

Vốn dĩ sẽ không định ra mặt nhưng lúc Nishino bất ngờ bị đưa vào phòng mổ lần thứ 2, Takayama không còn cách nào phải đứng ra truyền máu giúp nàng. Chuyện ấy đương nhiên được Shiraishi bao che.

Vậy nên chân chính mà nói, không phải mấy tháng trước gặp lại Takayama, Shiraishi vốn dĩ đã gặp nàng từ trước đó rồi.

"Cảm ơn chị đã không nói gì với Naachan. Quả thật là em muốn tự mình đối mặt với cậu ấy, bỗng dưng biến mất lâu như vậy, có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ".

Shiraishi chứng kiến gương mặt buồn bã của Kazumi trong lòng càng thêm áy náy. Còn không phải chính mình gián tiếp chia rẽ bọn họ, khiến Nishino hơn 1 năm qua chịu đựng mất mát.

"Không phải lỗi của em, đều là do chị..." Shiraishi nhắc lại chuyện xưa thì không thể thốt nên lời, tủi hờn dâng lên chặng ngang họng, chỉ biết cắn môi cúi đầu trước Kazumi.

Nhẹ nhàng chạm đến bàn tay đang bấm mạnh vào góc váy của đối phương, Kazumi an ủi: "Maiyan đừng trách mình nữa, dù sao cũng là quyết định của em. Chuyện đã qua không cần nhắc lại. Ở nước ngoài biết mọi người cố gắng vượt qua biến cố, em thật sự rất vui".

Shiraishi chậm chậm ngước mặt lên, trước mắt không gì khác chính là gương mặt dịu dàng của Kazumi, khóe môi cong lên một độ cong vừa đủ nhưng lại bộc lộ hết tất thảy chân thành của nàng. Bởi vì bàn tay run rẩy của mình đang đặt trong tay Kazumi, bên tai lại truyền đến tiếng người chuẩn bị mở cửa, Shiraishi chột dạ rút tay về, vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

Không biết do không cẩn thận hay giầy cao gót quá cao, Shiraishi mới bước được một bước đã vấp phải chân bàn. Cơ thể đổ nhào về trước ngay lập tức được Kazumi đỡ lấy. Thế là cả 2 cùng ngã lên sopha, chính xác là Kazumi ngã lên sopha còn Maiyan ngã vào lòng nàng.

Cửa phòng vừa vặn mở ra, khiến toàn bộ tư thế có phần ám mụi lúc đó đập vào mắt 3 người Yumi, Nishino và Hashimoto.

Shiraishi cảm giác bản thân không khác gì vừa bị người ta bắt gian. Quan trọng lúc ấy ánh mắt Nishino cứ nhìn chằm chằm về nàng một khắc không chớp. Tận đến lúc nàng bật người đứng dậy, Nishino vẫn cứ nhìn theo.

A~ nàng không muốn bị hiểu lầm đâu nha. Là tai nạn, tai nạn đó. Nhưng mà bây giờ lên tiếng giải thích mới rõ nực cười.

.

Vài ngày sau đó nhóm nhận lời tham gia một chương trình tạp kĩ trên truyền hình, mà đơn vị tiếp quản chương trình lại thuộc về công ty giải trí Takayama. Kazumi ham vui cũng trốn việc đi theo các nàng.

Ở trong phòng thay đồ, Kazumi hớn hở nhìn Shiraishi mặc âu phục nam bước vào.

"Đẹp trai ngoài sức tưởng tượng a ~~~~".

Không phải vô duyên vô cớ Kazumin bỏ công bỏ việc đến đây. Trước đây lúc còn ở trong nhóm chuyện Danso cũng diễn ra vài lần, nhưng đều là Yumi và Hashimoto danso. Chuyện thiếu nữ cao sang Shiraishi Mai đây danso là lần đầu tiên. Kazumi nghĩ nếu không được trực tiếp nhìn thấy coi như mất nửa cuộc đời.

Quả nhiên không làm mình thất vọng, Kazumi khẳng định khuôn mặt xinh đẹp của đối phương dù hóa trang thế nào cũng không mất đi được.

Người đẹp làm gì cũng đẹp - câu này quá đúng với Shiraishi Mai.

Shiraishi vốn dĩ còn ngượng ngùng, bất quá trước biểu tình của Kazumi mà trở nên cao hứng. Cùng nàng diễn tập hoạt cảnh tí nữa sẽ cùng đóng với Yumi.

Ép đối phương vào góc tường, Shiraishi cao ngạo đập tay đánh *don*

Là Kabedon đó nha.

Kazumi cũng tự nhiên bày ra khuôn mặt ngại ngùng, cùng Shiraishi diễn trò, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đối phương. Nhỏ giọng gọi: "Shiraishi-kun..."

Shiraishi không có quên, Kazumi thích nhất là được người khác khen dễ thương.

"Kazumin-chan, em rất dễ thương, làm bạn gái tôi nhé".

"Kazumin..." --- trong lúc Kazumin vẫn chưa diễn tròn vai, tiếng gọi của Nishino lại đúng lúc vang lên. Bên cạnh Hashimoto cùng Wakatsuki lại rất chăm chú đến đoạn hoạt cảnh kia, trong lòng có chút tiếc rẻ vì không được xem hết.

Shiraishi lập tức rời khỏi chỗ Kazumin mà Kazumin lại xem như chuyện vừa rồi không hề nghiêm trọng, ánh mắt khôi phục vẻ dịu dàng hướng tới Nishino, hỏi nàng đã chuẩn bị xong chưa. Nishino không chú tâm đáp lại cho có, ánh mắt như có như không quét qua người Shiraishi khi người kia đi ngang qua.

.

Shiraishi Mai trong lòng bỗng nhiên thấy bất an.

Hoàn toàn không phải chỉ vì ánh mắt Nishino Nanase nhìn mình. Dù Shiraishi biết, đó chính là loại ánh mắt cảnh cáo, rằng bất luận chị không có tình cảm, cũng không được ở gần người yêu của tôi.

Ý tứ đó Shiraishi không khó để đọc được.

Nhưng cảm xúc của nàng dường như đang làm loạn. Từ khi Kazumin quay lại, Shiraishi mơ hồ nhận ra có gì đó nảy sinh trong lòng mình. Ban đầu có thể chỉ là cảm giác an toàn được che chở.

Nhớ khi scandal năm đó diễn ra, hoàn toàn là vì nàng nóng vội, cuối cùng trong lúc quẫn bách mà liên lụy tới Kazumin. Nhưng mà em ấy từ đầu đến cuối đều an ủi nàng, bảo rằng: "Không sao cả". Rồi trong lúc danh dự và thân thể có nguy cơ bị xâm phạm, cũng là Kazumin kịp thời xuất hiện cứu mình, ở trước mặt mình ôn nhu lại ấm áp: "Maiyan không phải sợ".

Giống như ở giữa một biển người thờ ơ với mình, chỉ cần một người xuất hiện chìa tay ra để mình nắm lấy, người ấy dĩ nhiên trở thành người đặc biệt nhất. Shiraishi dù không muốn thừa nhận nhưng Kazumi đối với nàng chính là mang ý nghĩa đó.

.

"Đừng ở gần Maiyan như vậy... Được không" Nishino biết rằng lời mình vừa nói ra rõ ràng có điểm không đúng, nhưng trái tim hoang mang của nàng không cách nào khống chế.

Ở trước cửa vừa mới tháo giày ra, Kazumi quay đầu nhìn cái người cúi gầm mặt níu lấy vạt áo của mình.

Đã làm người ta lo lắng sao?

Không được, đã bỏ rơi người ta lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể gặp lại nhau, sao có thể khiến người ta hoang mang thêm lần nữa.

Nhẹ nhàng để cặp xách xuống đất, Kazumi chầm chậm quay người lại đem Nishino ôm vào lòng. Cánh tay đặt lên lưng nàng đưa lên đưa xuống.

"Mình hiểu rồi, mình sẽ chú ý hơn. Nhưng mà Naachan..." Kazumi đẩy nàng ra, nâng cằm nàng lên hướng về phía mình: "Mình rất yêu cậu". Dứt câu liền áp môi lên môi nàng.

Nishino bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực Kazumi, vì nụ hôn của nàng ấy mà lồng ngực run rẩy. Kazumi luôn nhẹ nhàng với nàng, đều dành cho nàng tất cả ôn nhu vốn có, bao bọc nàng trong một tình yêu vừa phải không làm nàng nghẹt thở. Vậy nên Nishino vô cùng lo sợ, sợ một ngày mất đi những dịu dàng này.

Vốn dĩ đã gặp lại nhau hơn 1 tuần, nhưng cơ hội để 2 người ở cùng một chỗ riêng tư thế này là lần đầu tiên. Đây cũng không phải tư gia nhà Takayama, chỉ là phòng khách sạn mà Kazumi hay lưu lại mỗi khi làm việc khuya ở ngoài.

Kazumi cứ thế hôn Nishino mãi không dứt, giống như yêu nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ. Cánh tay ôm ngang hông bế sốc nàng lên, Kazumi cứ thế duy trì nụ hôn thẳng đến lúc mang Nishino đặt xuống giường trong phòng ngủ.

2 tay chống lên giường cúi người hôn Nishino, Kazumi không cách nào ngừng được ham muốn trong lòng. Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của người nằm dưới, Kazumi mới lưu luyến dứt ra.

Lập tức chứng kiến nước mắt của Nishino, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình trong khi nước mắt vẫn cứ chảy.

"Mình đã rất nhớ cậu, Kazumin. Có những lúc tuyệt vọng đến mức tưởng rằng không bao giờ có thể gặp lại cậu. Mình thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả để tìm cậu. Kazumin, thật tốt vì cậu đã quay về".

Kazumi cảm thấy từng lời Nishino nói không cách gì gươm dao đâm vào trái tim mình. Nhớ lại những đêm cô đơn ở Mỹ, đến chính mình vì nhớ nhung còn không kiềm được nước mắt, cả ở trong mộng cũng khát khao gặp lại người kia, đến khi tỉnh lại đều thấy nước mắt chảy ướt gối.

MÌnh còn như vậy thì nàng thế nào?

"Xin lỗi cậu Naachan". Kazumi lau đi nước mắt, ở phía trên nhìn xuống cũng chuẩn bị sắp khóc đến nơi.

"Đừng xin lỗi, xin cậu, đừng bao giờ biến mất nữa".Giống như gồng mình nói ra những lời này, làm cho câu của Nishino chữ được chữ mất. Nhưng mà tất thảy Kazumin đều hiểu, vừa gật đầu vừa nằm hẳn xuống giường ôm Nishino vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net