Chương 12: Bảo vật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Miko không hiểu lấy đâu ra bình tĩnh đối diện với Nao. Người ở trước mặt mình đây, vừa là bạn thân đã 10 năm gắn bó, vừa là người ở sau lưng cướp đi người đàn ông mình yêu thương nhất]

Nishino nhìn Shiraishi diễn xuất như thật, ánh mắt ánh lên những tia trách móc lại có gì không đành lòng, bàn tay nắm chặt run lên, mắt không cần tiếp xúc với hành tây vẫn chuyển đỏ rưng rưng. Shiraishi bên này bất động khoanh tay, mặt xoay đi hướng khác, bày ra bộ mặt thờ ơ không bận tâm càng khiến người ta thêm chán ghét.

Đại loại trong kịch bản, sau khi chia tay bạn học Kaoru – nhân vật do Yumi thủ vai, Miko yêu một người đàn ông, đang trong lúc tình cảm tốt đẹp thì phát hiện anh ta cũng có quan hệ với bạn học Nao – nhân vật do Shiraishi thủ vai.

Đứng ở một góc lén lút quan sát, không hiểu sao Takayama có chút lạnh người, trong lòng thầm rủa người nghĩ ra cái kịch bản cẩu huyết này. Không những thế...

["Chát" – Miko vì nhịn không được mà vung tay tát Nao]

Âm thanh trong trẻo ngấm ngầm nói lên độ sát thương.

Không những thế, Takayama bấm đốt ngón tay, nhẩm đếm đây là lần thứ 5 quay lại cảnh này. Đạo diễn chết tiệt, còn gì khiến ông ta không vừa lòng, bắt quay đi quay lại?

May mắn lần thứ 6 trót lọt, nhưng cảnh tiếp theo, Takayama thầm nghĩ nếu đạo diễn không thông qua ngay lần đầu, nàng lập tức kí giấy đuổi người.

[Miko cảm thấy cái tát kia không đủ để mình trút giận, lập tức cầm bình nước gần đó. Nhưng chưa đưa lên được nửa đường, tay bị nam chính giữ lại giữa không trung. Hắn thô bạo giật bình nước trong tay nàng. Miko còn chưa kịp gọi tên, đối phương không một lời trút nước lên người nàng. Hắn xong việc liền tiến lại đỡ lấy Nao, lạnh lùng bỏ Miko ở lại]

"OK, cắt".

Coi nhưng đạo diễn quyết định sáng suốt, không ép chủ tịch Takayama kí giấy đuổi người.

Nishino lặng lẽ bỏ vào phòng nghỉ, cửa vừa đóng lại lập tức đầu được khăn lông trong tay Kazumin bao lấy.

"Có lạnh không?"

Nhiệt độ ngoài trời đại khái mà nói cũng là dưới 15 độ.

Nishino mím môi, lắc đầu.

Thấy cơ thể người kia run lên, Takayama có chút đau lòng, không nói thêm lời nào chuyên tâm lau tóc cho nàng.

Trong lúc Takayama vẫn đang luôn tay, Nishino bất ngờ ôm lấy nàng, đầu dụi dụi lên ngực như muốn tìm kiếm chút hơi ấm. Takayama cũng không để tâm, tiếp tục công việc

Ở bên kia cánh cửa, Shiraishi đứng trước chần chờ mãi không dám mở cửa bước vào. Cuối cùng thở dài, quay lưng một mình đi vào WC xem xét bên má bị người kia tát đến bỏng rát.

Cái này... là gián tiếp đánh ghen sao?

Shiraishi nghĩ vậy nhưng cũng biết Nishino không hề cố tình, vài lần đầu vì tát nhẹ quá nên bị đạo diễn bắt diễn lại. Ông ta ở bên ngoài tay cuộn chặt kịch bản, lớn tiếng nhắc nhở Nishino: "Cô là nựng thú hay đánh ghen vậy? Ai bảo cô vuốt má Shiraishi-san? Là ghen đó? Có biết không? Tát mạnh lên".

Lần thứ 3 Nishino buộc nghe theo, lại dùng lực hơi quá, Shiraishi vì choáng váng mà quên mất thoại tiếp theo.

Đạo diễn chết tiệt.

Shiraishi nhìn một bên má không ngừng đỏ, rất nhanh chuyển lời chửi rủa ầm thầm của mình tới đạo diễn đáng kính.

.

Nishino Nanase không dám lừa dối chính mình, rằng lúc vung tay tát Shiraishi Mai, tuy chỉ là diễn nhưng Nishino vẫn cảm thấy có chút thỏa mãn trong đó.

Nhớ lại lúc Takayama còn ở trong nhóm, Nishino mỗi lần ở xa thấy nàng ấy và Shiraishi ở cùng một chỗ, tuy cả 2 đều im lặng không nói một lời những Nishino vẫn mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ là một bầu không khí vô cùng đặc biệt. Khi ấy Nishino vẫn không suy nghĩ quá nhiều, vẫn để mặc những bất an như đốm lửa đó từ từ lụi tàn.

Cũng phải thôi, bởi vì trước mặt nàng, Takayama Kazumi quá mức ôn nhu, tình yêu của người ấy chưa từng gợn chút xấu xa.

Nhưng mà hiện tại, Nishino biết rõ người xấu xa chính là mình.

Có phải vì cảm giác bất an mỗi khi Takayama và Shiraishi ở cùng nhau khiến nàng ích kỉ như vậy, muốn nhốt Takayama ở một chỗ không ai biết đến ngoại trừ nàng.

Nishino thấy sợ hãi chính bản thân mình.

Và trên hết Nishino sợ Takayama biết mình như vậy.

.

Trong lúc tâm tư Shiraishi và Nishino rối bời như vậy, Takayama vẫn không mảy may cảm thấy gì.

Tình yêu của nàng vẫn cứ hướng tới một mình Nishino Nanase, muốn có thể mãi mãi ở bên cạnh nàng ấy.

Khi ấy, cả trong tâm trí lẫn trái tim, đều lấp đầy hình ảnh Nishino, hoàn toàn không còn chỗ hở cho người khác. Ngay cả khi có, Takayama Kazumi cũng tình nguyện dành cho Nishino.

.

"OST lần này... Kazumin sáng tác đi..." – lúc 5 người ở trong phòng nghỉ, Hashimoto đã nói như vậy. Nàng không phải không biết bài hát do mình và Shiraishi thể hiện là do Kazumin viết. Lúc ấy cũng có cảm giác áy náy với người kia nhưng không cách nào trái ý công ty được. Vậy nên lần này mọi người hội ngộ, Hashimoto muốn một lần nữa được nghe bài hát do Kazumi sáng tác.

"Ể..." – Kazumi đương nhiên có chút bất ngờ, bất quá cả 3 người còn lại đều rất hứng thú với ý tưởng này.

Nishino Nanase trong lòng vui mừng nhưng không biểu lộ quá rõ, đợi cho mấy người kia rộn ràng mấy câu mới ở bên cạnh Kazumin nhỏ giọng nói: "Nếu có thể, Kazumi làm đi".

Buổi tối hôm đó ở căn hộ của mình, sau bữa tối, Kazumin nhẹ nhàng ôm eo Nishino đặt trên đùi mình ngồi ở ghế sopha.

"Chuyện sáng tác OST, tớ có nên không?"

Nishino tuy không nhìn thấy biểu tình nhưng nghe được nghiêm túc trong giọng nói của người đang tựa cằm lên vai mình. Im lặng một chút Nishino mới vui vẻ quay đầu lại, vẫn ngồi trên đùi Takayama nói: "Có gì không được, huống gì cậu từng hứa với tớ sẽ cùng nhau song ca 1 ca khúc do chính cậu sáng tác".

Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Takayama có phần ảo não, bài hát trước vừa viết xong, muốn chính mình hát cho Nishino nghe đầu tiên, rốt cuộc lại thành ra như vậy. Nghĩ đến Nishino đã chịu mất mát thế nào, Takayama không khỏi đau lòng.

Lần này có lẽ là cơ hội bù đắp.

Cảm thấy ánh mắt Takayama giống như có lỗi không dám nhìn thẳng vào mình, Nishino nhẹ nhàng kéo mặt nàng lại gần, để chóp mũi 2 người chạm nhẹ vào nhau, cười nói: "Mình rất trông chờ đó nha".

Takayama vì nụ cười của Nishino mà thấy lòng nhẹ đi, khóe môi bất giác cong lên. Vòng tay siết chặt hơn một chút ôm Nishino vào trong lòng, Takayama nhắm mắt hướng tới môi nàng hôn tới.

Nishino đương nhiên cuồng nhiệt đáp lại, cánh tay quấn quanh cổ Takayama, giữ chặt lấy người nàng.

Dây dưa một lúc, lửa trong người cả hai không hẹn cùng cháy lên.

Takayama thuận tiện luồn tay vào trong áo Nishino, xoa xoa cái eo mềm mại của nàng, được một lúc liền di chuyển lên trên, vuốt ve qua lại vùng bả vai.

Nishino ngồi yên trên đùi Takayama hưởng thụ, cánh tay chỉ biết ôm lấy đầu nàng, duy trì nụ hôn của cả hai. Đến khi Takayama bất ngờ kéo áo nàng lên, dứt khỏi môi trườn xuống hôn lên ngực, Nishino nhịn không được liền thở hắt ra, càng muốn ấn đầu Takayama vào ngực mình.

Takayama tuy còn tỉnh táo nhưng cảm thấy rất rõ hơi thở của người trong lòng mình, đều từng chút từng chút ấm lên mùi dục vọng. Hễ mình chạm môi tới đâu, nàng đều không tự chủ run lên, da thịt tỏa ra mùi hương không thể cưỡng. Takayama muốn thấy rõ nàng, muốn ôm trọn nàng, nhưng bản thân không muốn khiến nàng sợ hãi, không muốn thô lỗ với nàng, một chút cũng không. Vậy nên dù nụ hôn vẫn còn cuồng nhiệt, động tác của Takayama vẫn từ tốn, nhẫn nại trút bỏ từng thứ trên người Nishino.

Trên thân Nishino hiện tại chỉ còn chiếc quần nhỏ màu da.

Nhìn nàng, Takayama bắt đầu không thể khống chế hơi thở.

Trước đây vốn đã trải qua chuyện người lớn này với nàng, đương nhiên, các nàng chân chính yêu nhau. Nhưng Takayama không hề quên cảm giác lo sợ khi ấy. Trong mắt nàng Nishino không khác gì một bức tượng thủy tinh vô cùng tinh khiết, vô cùng mong manh. Muốn yêu nàng nhưng lại sợ nàng sẽ tổn thương, sợ trong lúc nóng vội sẽ làm nàng tan vỡ.

Takayama đã luôn muốn duy trì tình yêu theo cách trong sáng nhất.

Muốn mỗi lần "Yêu" Nishino đều tận lực kiềm chế bản thân, đụng chạm nàng bằng những đụng chạm nhẹ nhàng nhất.

Nishino Nanase đã từng hạnh phúc vì điều đó, nhưng hiện tại, nàng không muốn như thế nữa. Trải qua bao nhiêu xa cách, trái tim dường như cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nishino tuy không muốn phá vỡ bức tượng thủy tinh trong lòng Takayama nhưng nàng cũng muốn có thể một lần cùng Takayama trải qua trầm luân bất tận.

Takayama ánh mắt ngập trong mông lung nhìn cơ thể xinh đẹp trước mặt, đầu ngón tay chạm lên da thịt Nishino bất giác run rẩy, giống như những chỗ tiếp xúc đang phát ra những nguồn điện thật nhỏ nhưng đủ khiến Takayama tê tái.

Kéo Nishino vào nụ hôn khác, tay chậm chậm chạy dọc theo cơ thể nàng, Takayama từ từ hôn xuống vành tai, xuống cổ, ngậm lấy xương quai xanh của nàng. Mọi động tác của Takayama vẫn rất mực dịu dàng, dịu dàng đến mức băng cũng muốn tan ra.

Takayama hạnh phúc vì đã yêu nàng, yêu nàng không ích kỉ, không ràng buộc, yêu nàng sâu nặng và bền lâu.

Không biết băng liệu có thể tan ra trước tình yêu này không, Nishino chỉ thấy cả thân nóng lên rạo rực, bàn tay cũng không ý thức chạy khắp người Takayama khi ấy vẫn còn nguyên âu phục. Vừa chạm tới ca-vạt đã muốn kéo phăng nó đi, nhưng động tác của Nishino vẫn vô cùng vô cùng yếu ớt.

Bất quá đến khi Takayama bế nàng lên đưa vào trong phòng ngủ, mới phát hiện chính mình áo sơ-mi cùng ca-vạt đã bị mở bung ra. Lúc Takayama ở trên mình, Nishino vừa nằm lên giường thuận tiện kéo áo người kia đi.

Takayama nhanh chóng lấy chăn quấn quanh cơ thể mình cùng Nishino. Ở trong chăn ấm, Takayama dành chút thời gian ổn định tinh thần, một tay ôm lấy Nishino, tay kia vuốt ve khuôn mặt nàng.

Hôn lên trán Nishino: "Naachan, tớ yêu cậu".

Nishino tưởng như sắp òa khóc, lời thổ lộ này, đã rất lâu rồi nàng mới được nghe.

"Kazumin..." – nàng gọi – "đừng sợ tớ bị tổn thương, cũng đừng nghĩ sẽ làm tổn thương tớ, tớ tin ngoài Kazumin ra không ai trân trọng tớ nhiều như thế. Tớ cũng muốn bảo vệ cậu như cách cậu luôn lo lắng cho tớ. Muốn đem hết tình yêu dành cho cậu, thế nên Kazumin, tớ nhất định không hối hận. Đêm nay, xin đừng nhân nhượng với tớ, xin cậu hãy cứ yêu tớ như cách cậu muốn đi".

Đôi mắt dịu dàng nhìn Nishino, Takayama thấy trong lòng như muốn vỡ ra vì hạnh phúc.

Nới lỏng chăn tạo chút không gian, Takayama lật người leo lên trên Nishino, mỉm cười nhìn nàng: "Nếu đau phải nói cho mình biết".

"Uhm" – đến nụ cười cũng tràn đầy tin tưởng.

Người yêu của mình, xem ra đã trưởng thành rất nhiều. Trước đây luôn sợ nàng bị thế này bị thế kia, toàn tâm bảo bọc nàng, lại lo sợ nếu không có mình sẽ ra làm sao. Tuy chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi nhưng Takayama luôn mong nàng sẽ mạnh mẽ hơn. Hiện tại, coi như đã yên tâm phần nào.

Đặt 2 tay Nishino quàng quanh cổ mình, Takayama cúi đầu hôn lên khắp gương mặt nàng. Hôn một cái lại mỉm cười một lần. Nishino thoải mái tới mức cũng không khép được miệng, ánh mắt dõi theo từng động tác của Takayama.

Trước khi trườn xuống dưới, Takayama kéo chăn trùm kín đầu cả 2, biến chiếc chăn màu trắng thơm mùi bạch mai thành một chiếc tổ vừa ấm áp vừa mềm mại.

"Thở được không?" Nishino kéo mặt Takayama lên, bật ra tiếng cười nho nhỏ.

"Không sao, như vậy sẽ ấm hơn". Takayama hôn nhẹ lên môi Nishino, dứt lời chui xuống dưới dùng cả 2 tay ôm quanh hông nàng, miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng của Nishino.

Bởi vì quá bất ngờ như có dòng điện chạy qua người, Nishino giật mình dùng 2 tay giữ lấy đầu Takayama.

"Khó chịu sao?" Takayama giữ nguyên tư thế ngẩng đầu lên hỏi.

Nishino ngại ngùng giải thích: "Không có, vì có chút thích" – cái này là nói thật – mặt Nishino rất nhanh xuất hiện mảng đó, nàng giả bộ quay đi hướng khác "Kazumin... tiếp tục đi". Muốn nói thêm "đừng dừng lại giữa chừng" nhưng cơ bản là không đủ can đảm.

"Ưm"

Rút kinh nghiệm khi nãy, Takayama lần này dùng lưỡi chạm nhẹ vào trước, đến khi cảm thấy người dưới thân bắt kịp với nhịp độ mới đánh bạo ngậm lấy. Takayama hôn đến khi đầu nhũ của Nishino cứng lên mới thôi. Cánh tay cũng không quên vuốt ve da thịt mềm mại của Nishino, miệt mài chạy từ bắp chân đến mắt cá.

Nishino bởi vì từng đợt khoái cảm bao vây mà tay chân bứt rứt không ngừng, mà đợt sau còn dữ dội hơn đợt trước. Nàng mím môi khiến tiếng rên khó khăn thoát ra, ngược lại càng lay động lòng người. Giọng thường ngày đã trong trẻo, đương nhiên tiếng động ở trên giường cũng mềm mại không kém.

Takayama lắng nghe thật rõ, cảm thấy đều là sự yếu đuối của nàng chứ không có tí khiêu khích nào cả.

10 đầu ngón chân cong lại đến mức gần muốn tê cứng, Nishino vặn vẹo thế nào cũng không thấy thoái mái, bất ngờ cong người nâng hông lên khiến nơi ấy của nàng vô tình chạm vào đùi Takayama. Lập tức cảm thấy như điện cao áp vừa xẹt qua cả hai.

Dù là trong tích tắc, Takayama vẫn cảm nhận sự ẩm ướt mình vừa chạm vào. Bản thân cũng nghĩ đã đến lúc thích hợp, nàng dừng động tác 1 lần nữa trườn lên trên. Đối diện với Nishino, ánh mắt thẳng tắp như muốn truyền thêm can đảm cho nàng, như muốn nói với nàng "Đừng sợ, tớ ở đây".

Nishino hơi thở vốn đã hỗn loạn, 8 phần ý thức bị chính mình ném đi nhưng vẫn hiểu rõ ý tứ của Takayama, nàng chủ động kéo người kia vào một nụ hôn, như một dấu hiệu, rằng "tớ đã sẵn sàng".

Bởi vì muốn thấy biểu tình của Nishino trong suốt quá trình, Takayama tay đã bắt đầu di chuyển xuống dưới nhưng gương mặt không dời đi. Khẽ vén 1 bên tóc Nishino ra sau tai, nàng lập lại: "Nếu đau phải nói tớ biết".

Đợi cho Nishino gật đầu xác nhận, cũng là lúc ngón tay Takayama chạm vào nơi ấy của nàng. Nishino 2 mắt khép hờ, bàn tay ôm lấy má Takayama, hơi thở phả ra đều được tổ chăn giữ lấy, chẳng bao lâu khiến bầu không khí trở nên nóng bức.

Takayama cố gắng di chuyển thật chậm thật nhẹ, từ bên ngoài cũng như khi đã tiến vào trong. Tập trung lắng nghe từng tiếng thở, cảm nhận những lần tay Nishino bám lấy mình mà cử động cho tốt.

Dù nàng có nói thế nào, bản thân mình vẫn muốn trân trọng nàng, cả đời này coi nàng là bảo vật trân quý, dốc lòng bảo vệ.

Nishino ở dưới thân Takayama cảm giác như được bao bọc trong một thế giác khác, tách biệt với những xô bồ, nghiêng ngả ngoài kia. Sự ấm áp vô bờ đó khiến nàng nghĩ rằng mình đã tình nguyện uống một thứ độc dược, để nó khiến mình mê man rồi từ từ thấm vào sâu trong tâm khảm. Nhưng nàng vĩnh viễn không chối từ nó.

Nishino Nanase tiến vào cao trào, cả cơ thể đều phản ứng mạnh mẽ. Nàng ôm chặt lấy Takayama không buông, miệng liên tục gọi tên đối phương.

Takayama kiếm chút không khí ở hõm cổ Nishino, dịu dàng hôn từng chút một, thủ thỉ từng lời thật nhỏ: "Naachan, tớ yêu cậu..."

Đến khi cánh tay đang giữ lấy mình vô lực buông thỏng, Takayama mới phối hợp dừng lại, từ từ rút ngón tay ra.

Nishino Nanase kiệt sức đến mức không có sức thừa nhận điều đó, chỉ có cánh tay là vẫn ôm lấy Takayama, Nishino khó nhọc thu lại từng ngụm dưỡng khí.

Takayama từ từ kéo chăn khỏi đầu cả 2, đợi một lúc liền bế Nishino đi tắm. Tắm đến giữa chừng Nishino mới lên tiếng: "Kazumin..."

"Sao cơ?"

"Tớ yêu cậu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net