Chương 15: "Cậu không hiểu".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tổ trang phục hôm ấy bị đích thân Takayama khiển trách nặng nề. Nàng tức giận như vậy, có lẽ là lần đầu tiên. Sakurai Reika thân là thư kí, thay Takayama bao quát mọi chuyện cũng bị liên lụy không ít. Wakatsuki thấy người thương bị mắng, trong lòng cảm thấy xót xa nhưng mà tự ý thức được đây là chuyện nội bộ công ty, chỉ dám đứng sau Takayama nhỏ giọng: "Cũng may có cậu lúc ấy".

Những người còn lại, đa số đều ở bên lo lắng cho Shiraishi Mai. Sự cố này thật sự ảnh hưởng đến hình tượng của nàng.

Chỉ có Nishino Nanase là im lặng ở một góc. Chẳng có gì lọt vào mắt nàng. Nàng làm gì còn tâm trạng xem hôm nay Shiraishi Mai đã tổn thương ra sao. Người yêu của nàng, ngay trước mặt nàng bảo vệ người con gái khác. Người tổn thương đáng lẽ phải là ai đây?

Takayama nghe Wakatsuki nói vài câu thì cũng hạ hỏa. Nàng thở dài sau đó xua tay bảo mọi người có thể ra về. Wakatsuki chớp lấy cơ hội, nắm tay Sakurai kéo đi trước. Sau đó là Hashimoto và Shiraishi. Tới cuối, chỉ còn lại Takayama cùng Nishino trong phòng.

Vẫn ngồi yên 1 chỗ, Nishino hướng tới Takayama đang đứng giữa phòng, nhàn nhạt nói: "Cậu lần đầu tiên tức giận như vậy... Là vì thấy Maiyan bị tổn hại?"

Quay đầu nhìn Nishino, Takayama không phải không nhận ra ý tứ của nàng trong lời nói ấy. Chậm rãi tiến lại, Takayama trước mặt người yêu nghiêm túc trả lời: "Chị ấy là đồng nghiệp của tớ, tớ sao có thể không lo lắng".

Chưa kể Maiyan hiện tại đang là người của công ty, sự cố lần này trực tiếp ảnh hưởng tới tớ – ý này, Takayama chỉ nghĩ chứ không nói ra. Trầm mặc một lúc vẫn không thấy Nishino phản ứng, Takayama vươn tay, nhẹ nhàng kéo nàng lên, đặt nàng trong lòng: "Naachan, đừng lo lắng gì cả".

Chỉ mấy chữ ấy thôi liền khiến Nishino mềm lòng, nàng vòng tay ôm đáp lại Takayama, ở trước ngực thủ thỉ gọi tên nàng ấy: "Kazumin..."

[Cậu ấy bảo tôi đừng lo lắng, nhưng liệu Kazumin có hiểu... tôi thực sự đang lo lắng cái gì? Bản thân tôi không có cách giải thích cho Kazumin hiểu, chỉ biết một lòng tin vào lời cậu ấy nói]

.

Thời gian quảng bá phim vẫn còn, các nàng cơ bản vẫn cùng nhau đi đến rất nhiều nơi, đại loại như trả lời báo chí, chụp ảnh, xem xét ý kiến của đại chúng.

Tiệc hôm nay được tổ chức ở một khách sạn sang trọng. Khách mời không quá đông, đa số đều là những nhân vật có tiếng trong giới giải trí. Nếu như trước đây phải cầm ly đi chúc rượu từng người đổi lại hôm nay Shiraishi không có sức lực, nàng một mực bám lấy Hashimoto, bắt nàng ấy cùng mình ngồi yên ở bàn ăn. Hashimoto đương nhiên đáp ứng.

Có một lúc Hashimoto xin phép đi vào nhà vệ sinh, phục vục bất ngờ đưa tới cho Shiraishi một phong bì. Thắc mắc mở phong bì ra, Shiraishi lập tức hoảng hốt nhận ra nét chữ của Yamada. Trong tờ giấy hắn viết ngắn gọn: "Ra hành lang gặp tôi".

Shiraishi liên tục đảo mắt khắp căn phòng rộng lớn, trên gương mặt không giấu được vẻ hoang mang. Takayama từ xa vô tình trông thấy, âm thầm quan sát Shiraishi, thấy nàng rời bàn ăn tiến lại lối thoát hiểm đến hành lang cũng lẳng lặng theo sau nàng.

Hashimoto quay lại không thấy Shiraishi đâu liền tới hỏi Nishino, lúc ấy Nishino mới biết Takayama không còn ở đây nữa.

.

Ở trên hành lang không tiếng động, Yamada đứng dựa lưng vào tường, lắng nghe từng tiếng giày cao gót của Shiraishi hối hả nện xuống nền nhà, ngày càng gần bên tai.

"Anh rốt cuộc muốn cái gì?" – Shiraishi cố gắng kiềm chế âm lượng, ở trước mặt Yamada bày ra tất cả giận dữ. Nàng không thèm hỏi tại sao hắn có thể xuất hiện ở đây cũng như lần họp báo trước, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc hắn muốn cái gì ở nàng. Làm cách nào để hắn biến khỏi đây.

Yamada ngược lại vô cùng cợt nhả, cánh tay vươn ra chọc ghẹo mấy lọn tóc trên vai nàng: "Bởi vì Mai-chan mấy nay đều không về nhà, muốn gặp em thật khó a~".

Shiraishi kinh ngạc nhìn Yamada. Chả lẽ ngày nào hắn cũng tới chỗ ở của nàng. Trong tâm trí Shiraishi, Nhà không còn là một nơi an toàn nữa.

"Tôi cấm anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa".

"Vậy xuất hiện trước mặt Takayama Kazumi được không?"

Nghe Yamada trả lời, Shiraishi lập tức đông cứng. Hắn muốn gì ở Kazumin? Dù là gì nàng cũng không để em ấy một lần nữa vì nàng mà chịu tổn hại. Chuyện lần này nhất định không thể để Kazumin biết.

Trong lúc Shiraishi còn chưa nói được gì, đằng sau bất ngờ truyền tới tiếng gọi: "Maiyan".

Là Takayama.

Bởi vì lúc đó cả 3 người đều đứng thành một đường thẳng mà Shirashi lại ở giữa nên Takayama ở cuối hành lang tuyệt nhiên không thấy được nàng đang nói chuyện với ai. Chỉ đoán rằng có gì đó không ổn mới quyết định đi lại.

Shiraishi sợ đến mức không dám quay đầu, chỉ van xin Yamada tạm thời hãy tránh đi, còn hứa hẹn nhất định sẽ gặp lại hắn. Yamada cười một cái, đội mũ rồi biến mất.

Hắn đi rồi, Shiraishi mới dám quay lại đối mặt với Takayama, chỉ là không ngờ ngay thời khắc Takayama chạm vào vai nàng hỏi một tiếng: "Maiyan ổn không?" nàng không tự chủ mà rơi nước mắt.

Vốn dĩ sẽ trả lời: Chị thấy mệt nên đi hóng mát, tình cờ gặp người kia muốn hỏi đường thôi. Nhưng đáng tiếc câu chữ một mực lẩn trốn nàng, Shiraishi nghẹn ngào không nói được thành tiếng, cánh tay vô thức nắm lấy tay Takayama.

Nàng thực sự rất sợ, rất rất sợ.

Sợ bị Yamada thao túng, sợ một lần nữa làm liên lụy tất cả mọi người. Quan trọng nhất, nàng sợ Yamada sẽ làm hại Kazumin.

Shiraishi cảm giác thế giới xung quanh chao đảo, tối tăm, không nơi đâu có thể chứa chấp nàng. Chính lúc ấy, toàn thân nàng được một vòng tay bao lấy. Takayama đặt nàng trong lòng, bàn tay vỗ vỗ đầu nàng: "Maiyan, đã có em ở đây".

Ở giữa những ấm áp đó, Shiraishi càng thấy trong lòng biết bao tủi thân. Nàng bật khóc, vòng tay một mực ôm riết lấy Takayama. Giống như người ta thường hay so sánh, Takayama giống như chiếc phao cứu sinh duy nhất giữ đại dương mênh mông không thấy bờ.

Toàn bộ cảnh tưởng đó, đều bị Nishino cùng Hashimoto phía sau trông thấy.

Không biết bàn tay đã nắm chặt từ lúc nào, Nishino choáng váng như thể có người vừa tát vào mặt nàng thật đau. Ngay cả tiếng: "Kazumin" nàng gọi cũng vô cùng khó chịu.

Nhận ra giọng Nishino, Shiraishi ở trong lòng Takayama giật mình nhưng không đẩy ra. Cuối cũng Takayama buông nàng ra trước, quay đầu nhìn người yêu của mình ở cuối dãy hành lang.

Nishino thắc mắc, rõ ràng Kazumin chỉ đứng cách mình có mấy bước chân cớ sao mình lại thấy người ấy xa vời vợi như vậy. Khoảng cách này còn nhỏ hơn chiều rộng của sân khấu, của sân vận động quốc gia, của gần 2 năm mất liên lạc, nhưng Nishino sợ hãi nhận ra giữ mình và Takayama là một khoảng không vô định, dù có đi mãi cũng không chạm được vào.

Takayama không phải không nhận ra chừng ấy hoang mang trong đáy mắt Nishino. Nhưng bản thân nàng nghĩ chỉ cần tình yêu này vẫn còn dành cho nàng ấy, mọi hiểu lầm nhất định sẽ xua tan. Nhất định là như vậy.

Hashimoto đưa Shiraishi đi trước. Lần nữa đối diện với Takayama trong hoàn cảnh này, Nishino tuyệt nhiên không biết nên nói gì nữa.

"Naachan... Tớ biết cậu đang cảm thấy thế nào. Chỉ là tớ tình cờ đi theo chị ấy tới đây, rồi tự dưng Maiyan khóc, tớ không thể không an ủi chị ấy".

"Đổi lại là tớ, tớ ở trước mặt câu ôm Yumi hay Nanamin, cậu thấy thế nào?" – Nishino biết mình vừa vô lí vừa ích kỉ, nhưng nàng không ngăn được, tại sao Kazumin không hiểu nàng bất an đến mức nào. Trước giờ thế giới cô độc của nàng chỉ có một mình Kazumin bước tới, nếu ngay cả nàng ấy cũng có ngày rời xa, bản thân nàng liệu sẽ ra sao đây.

[Kazumin, cậu có hiểu mình cần cậu tới mức nào?]

Quả nhiên làm chuyện tốt cũng tùy hoàn cảnh. Kazumin phát giác bản thân đã tổn thương Nishino thế nào, chỉ biết cúi đầu: "Xin lỗi...Tớ hiểu rồi, xin lỗi cậu Naachan"

Nishino nghe được cái chất giọng khọt khẹt của Takayama còn trầm hơn thường ngày, ngẩng mặt lên liền thấy khuôn mặt buồn bã của người kia. Ngay lập tức mọi buồn phiền trong lòng đều không tồn tại nữa.

Đáng giận, cớ sao hết lần này đến lần khác đều dung túng cho cậu như vậy. Kazumin, nếu cậu biết mình yêu cậu tới mức nào, cậu nhất định hiểu tại sao tớ không muốn cậu ở gần Maiyan.

Nishino dùng 2 tay nâng mặt Takayama lên, ánh mắt vẫn còn chút hỡn dỗi nhìn nàng. Lúc sau nũng nịu đem mặt dụi vào lồng ngực Takayama.

"Đáng ghét"

Takayama thế nào mà cười vô cùng thoải mái, ôm cả người Nishino đung đưa giữa không trung: "Naachan, bất luận thế nào vẫn luôn thích cậu".

.

Sau sự việc đó, Takayama âm thầm sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi theo Shiraishi. Mỗi đêm đợi khi Shiraishi cùng Hashimoto an toàn trở về nhà, báo cáo tình hình cho Takayama rồi vẫn ở dưới khu chung cư canh chừng.

Nhưng mà mấy ngày sau, Shiraishi vẫn một mình quay về nhà. Chờ nàng ở đấy quả nhiên là Yamada Ren.

"Maichan, mừng em về nhà" – Yamada ngồi ở sopha gác chân lên bàn như thể đây là nhà hắn.

Shiraishi lờ đi cái vẫy tay của Yamada, đi thẳng vào phòng ngủ. Yamada đứng dậy theo sau, hắn dựa lưng vào thành cửa nhìn Shiraishi lục tìm thứ gì đó.

Có vẻ như đã tìm được thứ mình cần, Shiraishi lạnh lùng nói với Yamada: "Hôm nay tôi về nhà không phải để gặp anh. Lần khác chúng ta nói chuyện, giờ tôi còn phải đi".

Thật sự Shiraishi vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với Yamada, trở về nhà lần này chỉ là công việc bất đắc dĩ. Nàng vẫn nghĩ hiện tại trốn được tới lúc nào thì cứ trốn đi. Bây giờ không gươm không dao ra trận khác nào tự đi vào chỗ chết. Shiraishi bề ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng van xin Yamada sẽ bỏ qua cho nàng lần này.

Đáng tiếc, Yamada hết kiên nhẫn rồi. Hắn giơ tay chặn cửa, ngay sau đó đẩy ngược Shiraishi vào phòng.

"Em nghĩ tôi là đồ ngốc chắc, để em đi lần này biết khi nào mới có thể gặp lại?"

Mặt nạ của Shiraishi lập tức vỡ ra, khiến bao nhiêu sợ hãi đều hiện rõ lên gương mặt xinh đẹp của nàng. Shiraishi vô thức bước lùi: "Không phải đã hứa sẽ nói chuyện sau rồi sao. Tôi bây giờ có việc phải đi".

Bước mãi mới phát hiện đã đụng vào thành giường, Shiraishi mất đà ngã ngồi xuống giường. Ngay lúc định đứng dậy liền bị Yamada đẩy ngã.

"Vậy chúng ta chụp vài tấm hình làm tin đi, để khi tôi cần có thể ngay lập tức gặp được em, chứ không phải suốt ngày ở nhà chờ đợi nhàm chán".

Chụp hình gì mà phải cởi áo chứ, Shiraishi nhận ra ý đồ xấu xa của Yamada, liều mạng phản kháng. 2 bên giằng co vô cùng quyết liệt. Sức của Shiraishi cũng không phải là yếu, nàng mỗi ngày đều tập nhảy không ít, bất quá có thế nào cũng không thắng nổi Yamada. Đã thế trong lúc vật lộn còn bị hắn không lưu tình tát xuống 1 cái. Shiraishi vừa đau vừa giận, nước mắt từ lâu đã chảy ướt đẫm gò má.

Yamada điên cuồng đẩy Shiraishi xuống giường, tìm cách áp chế nàng. Bởi vì Shiraishi bắt đầu la hét, Yamada mới bực mình tát nàng, bắt nàng im miệng.

Ngay lúc đó bên ngoài truyền tới tiếng kính vỡ thật to.

.

Thật ra ngay sau khi Shiraishi một mình rời khỏi công ty, Hashimoto lập tức tìm đến Takayama.

Hashimoto kể lại hôm nàng tới tìm Shiraishi, Shiraishi hình như vị gì đó mà nhất định không chịu để mình vào nhà, một mực kéo mình nhanh chóng rời khỏi. Suốt từ đó đến nay không chịu về nhà lần nào. Hashimoto tuy không nói rõ nhưng trong ý tứ đều ngầm định Shiraishi đang có nỗi khổ tâm rất lớn, nàng cứ như đang trốn tránh điều gì đó.

Cuối cùng Hashimoto nói: "Kazumin, việc này chỉ có thể nhờ em. Maiyan hiện tại đang trên đường về nhà, hình như chị ấy giữ món đồ gì đó quan trọng của đoàn làm phim. Nhưng Maiyan một mực muốn đi một mình. Kazumin, em có thể ..."

Hashimoto còn chưa dứt câu, Takayama đã lập tức lao ra khỏi phòng làm việc.

Vừa đến nhà Shiraishi đã nghe tiếng hét, Takayama quyết định phá cửa xông vào. Sau 3 lần đạp cửa chính không ăn thua, Takayama nghĩ chỉ còn cách vào bằng được cửa sổ. Bởi vì khẩn trương tột độ mà trực tiếp dùng tay đập vỡ cửa kính.

Yamada nghe tiếng "xoảng" thật to, giật mình dừng mọi động tác lại, giây tiếp theo cửa phòng ngủ của Shiraishi được Takayama thô bạo mở ra. Trước mắt Shiraishi vốn đã phủ một tầng nước mỏng, mãi đến khi lấy lại tinh thần, thân ảnh Takayama mới dần dần hiện ra, trên tay em ấy máu vẫn từng giọt nhiễu xuống.

"Kazumin..." – Shiraishi gọi, nhưng tất cả đều nghẹn lại ở cổ họng.

Takayama trừng mắt nhìn Yamada, trong lòng vừa đau đớn vừa phẫn nộ, mặc kệ mảnh kính vẫn ghim trong tay, nàng nắm chặt hướng tới Yamada gằn rõ từng tiếng: "Mau bỏ chị ấy ra".

Yamada quả nhiên buông Shiraishi, hắn gặp Takayama càng thêm phấn khích, tươi cười bước lại gần: "Xin chào chủ tịch Takayama. Nhờ có cô, tôi được nhà nước nuôi cơm suốt 2 năm".

Kazumin cũng không hề nao núng: "Tôi cũng không ngại giúp anh quay lại nơi ấy lần nữa đâu. Vậy nên mau biến đi".

Shiraishi nếu không tận mắt chứng kiến có lẽ không bao giờ tin Kazumin có thể thốt ra những lời đe dọa kia, ánh mắt cũng như những kẻ trên phim thách thức nhìn kẻ thù của mình.

.

Takayama Kazumi quả thực có một mặt xấu xa ít ai nhìn ra, chính xác thì, chỉ cần nàng không bộc lộ, vĩnh viễn không ai biết được. Bởi vì bắt đầu từ năm 10 tuổi đã được dạy dỗ để ngồi vào ghế chủ tịch tập đoàn Takayama, tương lai sẽ quản lí mấy trăm con người, bảo không biết thủ đoạn coi như thất bại từ sớm.

Nhưng Takayama luôn nghĩ bản thân cũng không cần quá tàn nhẫn, đối với mọi chuyện đều có thể dùng cách nhẹ nhàng nhất để giải quyết. Cuối cùng Yamada Ren lại chính là người đầu tiên khiến Takayama phải mạnh tay như vậy.

Lúc được Shiraishi nhờ chuyển tiền cho Yamada đã biết hắn không phải loại tốt đẹp gì, không những ở trước mặt mình cợt nhả thậm chí còn buông lời khinh thường Shiraishi.

Thời điểm đó, chỉ có Nogi5 là người thân của Takayama, đối với nàng 4 người đó là quan trọng nhất, vậy nên nàng nhất định không bỏ qua cho kẻ làm tổn thương họ. Cả mẹ ruột lẫn mẹ nuôi đều không thể bảo vệ, bây giờ đến cả bạn thân, người yêu cũng bất lực thì Takayama có thể làm được cái gì? Có ngồi vào ghế chủ tịch sớm muộn gì cũng bị đá đi.

Vậy nên khi Takayama đặt yêu cầu với Yamada không được nhắc tới Shiraishi hắn lại mặt dày đòi hẳn 1 ghế trong công ty của cha nàng, Takayama đã biết đối với loại người này không thể khoan nhượng.

Cuối cùng trước cả khi phóng viên tìm được Yamada, bằng thế lực của cha mình, Takayama đã tống hắn vào tù vì những tội danh mà hắn không hề có. Nàng nghĩ Yamada đáng bị như vậy, vì hắn dám làm tổn thương Shiraishi.

.

Hiện tại cũng như vậy. Chứng kiến Shiraishi nước mắt nhạt nhòa, tóc tai rũ rượi, quần áo không chỉnh tề, chưa kể khóe môi còn động lại chút máu sau cái tát của Yamada, Takayama không ngại bắt hắn chịu đau khổ thêm lần nữa.

Lần này, chính tay nàng sẽ làm chuyện đó.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net