Chương 16: Tin ở tớ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

"Mau bỏ Maiyan ra" - Takayama gằn giọng nhắc lại một lần nữa.

Yamada cứ nhìn nàng, mãi đến lúc Takayama nhịn không được mà tiến tới 2 bước hắn mới chịu buông bả vai Shiraishi ra. Bước khỏi giường, Yamada đi đến chỗ Takayama, 2 người đối diện với nhau gần thật gần.

"Mau cút đi". Takayama ra lệnh. "Và cấm anh tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa"

"Nếu không?"

"Nếu không thì không chỉ là 2 năm tù như trước đâu". Takayama ánh mắt phát ra những tia giận dữ, hùng hồn tuyên bố với Yamada. Rằng chỉ cần hắn lần nữa làm tổn hại Shiraishi, nàng nhất định không nhẹ tay như trước. Những chuyện nàng có thể làm, người như hắn không bao giờ hình dung được.

Yamada diện vô biểu tình, vài giây sau cười khẩy bỏ đi. Đợi hắn lướt qua mình, Takayama lập tức tiến lại chỗ Shiraishi.

Chính lúc sơ hở đó, Takayama bị Yamada đánh lén, hắn từ đằng sau trực tiếp dùng tay đánh vào đầu nàng.

Takayama ngã sang một bên, đầu đập vào cạnh tủ bật máu. Choáng váng. Takayama bám vào thành tủ gượng dậy, máu từ trên chảy xuống che hết 1 bên mắt của nàng.

Yamada không nể nang tiếp tục bồi thêm một phát ngay bụng, lần này Takayama không thể gượng dậy, chỉ biết ôm bụng nằm dưới sàn.

Shiraishi ở trên giường chứng kiến Takayama vì mình mà chịu đau đớn, trái tim nàng cũng đau như ai thò tay vào bóp lấy, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy ra, ướt đẫm. Shiraishi không thèm để ý trang phục trước đó bị Yamada xé bỏ, nàng lết tới van xin hắn.

"Đừng, đừng đánh em ấy nữa. Anh muốn gì cũng được, đừng đánh Kazumin".

Yamada bởi vì thấy Takayama chật vật mà trong lòng vô cùng hả hê. Hắn cầm bả vai lôi Shiraishi lên, hơi thở nặng nề gầm gừ với nàng: "Em mau nhìn đi, đều là tại em. Ngay từ đầu nghe lời một chút thì cô ta đâu đến nỗi".

Shiraishi nghẹn ngào. Phải rồi, đều là tại nàng, tại nàng hết lần này đến lần khác làm tổn thương Kazumin. Nàng từ bây giờ có lẽ không còn tư cách đối diện với em ấy nữa.

"Phải, là lỗi của tôi. Làm ơn, tha cho Kazumin"

Shiraishi thừa biết Yamada muốn gì, nàng cúi mặt rời khỏi hắn, chính mình trút bỏ phần trang phục còn lại trên người.

Yamada thỏa mãn nhìn nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười độc ác.

Lúc tưởng rằng sắp sửa có được Shiraishi, phần bụng bỗng truyền tới cơn đau thấu trời. Yamada bị đạp một phát, ngã bật ra sau, khi lấy lại tinh thần mới thấy Takayama cao lớn đứng trước mặt mình.

Takayama tóc tai rũ xuống che hết gần nửa khuôn mặt, hơi thở nặng nề đến mức có thể nghe thấy. Shiraishi thảng thốt nhìn nàng, nhìn bả vai run rẩy của nàng, đột nhiên chỉ muốn lao tới ôm lấy.

"Tôi đã bảo ... TRÁNH XA MAIYAN".

Lúc ấy không biết lấy đâu ra sức lực, Takayama gồng mình quát một tiếng không hề nhỏ, như tiếng sấm vang lên giữa cánh đồng hoang. Tiếp đó điên cuồng lao tới đánh tới tấp vào người Yamada. Đánh đến lúc Yamada gần mất ý thức vẫn không dừng lại.

Takayama thực ra đang tự trách chính mình, trách sự bất lực của mình, để Shiraishi chịu chừng ấy tủi nhục, trước mặt tên súc sinh này phải hạ mình, phải van xin hắn. Takayama không can tâm, người thân của nàng nàng nhất định muốn bảo vệ cho tốt, muốn thay họ lấy lại công bằng.

Shiraishi thấy Yamada bị đánh đến mức máu mồm máu mũi lẫn lộn, sợ Takayama trong lúc điên cuồng mà lỡ tay giết hắn, nàng lần nữa cố gắng giữ lấy Takayama.

"Kazumin, đừng đánh nữa. Chị không sao cả, nên đừng đánh nữa".

Nghe được tiếng Shiraishi, Takayama mới từ từ bình tâm lại. Nàng rời khỏi Yamada tiến đến gần Shiraishi, 2 tay đặt lên bả vai nàng ấy xem xét một lượt. Cơ thể nhợt nhạt hoàn toàn bị bại lộ của Shiraishi chỉ khiến Takayama thêm đau lòng.

Lại nghe Shiraishi nói: "Kazumin có đau không?" Takayama lắc đầu rồi cởi áo vest ở ngoài phủ lên người nàng.

"Chúng ta mau rời khỏi đây". Vì thấy máu trên đầu Takayama vẫn không ngừng chảy, Shiraishi muốn lập tức đưa em ấy tới bệnh viện, cứ thế không nghĩ ngợi gì một mực kéo đi.

"Đợi một chút, em gọi người tới xử lí chỗ này... Với cả Maiyan, chị tìm gì đó mặc vào đi".

Không thể để Yamada một mình ở lại đây, nếu hắn tỉnh lại có khi sẽ tiếp tục gây chuyện. Takayama không muốn hắn gây thêm rắc rối. Chưa kể bộ dạng Shiraishi thế này tuyệt đối không thể đi đâu. Gì thì gì cũng phải giải quyết cho xong đã.

Takayama rút điện thoại gọi điện cho Sakurai, còn Shiraishi khẩn trương tìm lấy quần áo. Lúc ấy cả 2 đều không chú ý Yamada đã tỉnh lại, hắn mò đến kệ tủ, cầm lấy bức tượng gỗ trang trí vung lên thật cao, từ đằng sau Takayama tiến đến.

Chính lúc Yamada chuẩn bị cầm tượng gỗ giáng xuống đầu Takayama, Shiraishi vô tình ngoảng đầu lại.

Một tiếng cũng không thể thốt lên. Chỉ biết mọi tế bào trong người đều đồng loạt hối thúc nàng lao tới.

"Sakurai, mau tới nhà ..."  --  "Bốp"

Takayama chưa nói hết câu đã nghe tiếng va đập từ sau truyền tới, lúc quay lại liền bị cơ thế Shiraishi đổ ập lên. Shiraishi dùng thân đỡ cho Takayama một đòn, bả vai đau đến bất tỉnh. Cả Yamada lẫn Takayama đều mơ hồ nghe được tiếng xương vỡ ra.

Yamada không chủ đích làm tổn thương Shiraishi, người hắn muốn chịu đau đớn là Takayama cơ. Vậy nên lúc Shiraishi bất tỉnh, hắn bỗng dưng mất tinh thần.

Takayama khẩn trương liên tục gọi mất tiếng nhưng Shiraishi không phản ứng. Từ từ đặt nàng xuống, Takayama trừng mắt hướng tới Yamada.

Yamada không còn cách nào khác là quay lưng bỏ chạy.

Nửa tiếng sau , xe của Sakurai mới tới.

.

Tài lực tập đoàn giải trí Takayama phải nói là rất mạnh, bọn họ thậm chí có hẳn một trung tâm y tế dành riêng cho các nghệ sĩ của mình. Trung tâm này chiếm hết 1 tầng của cao ốc công ty. Takayama và Shiraishi đại khái là đang ở chỗ đó.

Shiraishi được chẩn đoán là rạn xương bả vai. Tuy không nghiêm trọng nhưng trong thời gian dài sắp tới có lẽ sẽ không thể hoạt động bình thường. Mấy vết thương ngoài da coi như không đáng kể.

Takayama ở bên cạnh xem bác sĩ điều trị cho Shiraishi, Sakurai có khuyên thế nào cũng không chịu đi băng bó vết thương ở đầu. Sakurai bỏ cuộc quét mắt một lượt trên người Takayama, thân là chủ tịch mà bộ dạng lại chật vật thế kia, tóc tai rũ rượt bết máu, áo vest ngoài không có, sơ mi trắng trong lúc vật lộn mà nhàu đi, cái này tuyệt đối không thể lọt ra ngoài.

Ngẫm một lúc Sakurai quyết định gọi Nishino tới.

Quả nhiên chỉ có nàng mới khiến Takayama nghe theo.

"Kazumin". Đứng ở hành lang nghe tên mình được gọi mạnh mẽ như vậy, Takayama quay qua trông thấy Nishino, biểu tình có chút khó xử. Để nàng thấy mình trong bộ dạng này, chắc nàng sẽ đau lòng chết mất.

Takayama không có nói quá.

Nishino chứng kiến Takayama như vậy, chưa nói được tiếng nào nước mắt đã chuẩn bị trào ra, nhưng Nishino cương quyết giữ lại, cũng cương quyết như vậy lôi Takayama đi băng bó.

Ngồi yên để vết thương ở đầu cho ý tá xử lí, tiếp đó lại xem Nishino dùng bông gòn chấm thuốc lau mấy vết thương nho nhỏ trên mặt mình. Trong lúc đó, Takayama kể lại chuyện vừa xảy ra. Mấy chi tiết có phần bạo lực được khéo léo lượt bỏ.

Nishino làm bộ như không quan tâm, tập trung vào bông băng thuốc đỏ.

"Tớ còn không biết Kazumin biết đánh nhau đó"- Nishini cố tình ấn miếng bông gòn thật mạnh làm Takayama đau đến mức la lên.

Chỉ biết nheo mắt cố chịu: "Lúc nhỏ được bố dạy một chút".

Đoạn sau 2 người cứ thế im lặng ngồi đối diện nhau. Mãi cho đến lúc Nishino xong việc mới nghiêm túc nhìn thẳng vào Takayama, ngón tay chạm hờ vào mất vết thương trên má nàng.

"Naachan không định nói gì với tớ sao?"

"Tớ không biết phải nói gì cả".

"Là Sakurai gọi cậu tới?"

"Uhm". Nishino khẽ gật đầu, bàn tay chuẩn bị trượt khỏi má Takayama đột nhiên bị nàng giữ lấy, đặt về vị trí cũ.

"Naachan, tớ không sao cả. Vậy nên đừng lo..." -- "Tớ rất sợ. Kazumin, cậu biết là tớ rất sợ". Takayama còn chưa nói hết câu, Nishino đã chen vào.

Ánh mắt lập tức đau lòng nhìn Nishino, Takayama nhận ra bàn tay đang áp lên má mình run rẩy.

Đến lúc này Nishino mới dám khóc. Bởi vì nãy giờ nàng đều bị những ý nghĩ xấu bủa vây, những ý nghĩ rằng Takayama xuýt nữa sẽ xa nàng vĩnh viễn, sự sống của nàng ấy bị người khác đe dọa, còn nàng, nàng lại chẳng biết gì cả. Lúc nào cũng vậy, nàng luôn biết khi mọi chuyện đã rồi, những gì nàng có thể làm là chấp nhận và chịu đựng.

Tiếng khóc của Nishino khe khẽ vang lên, xen lẫn những tiếng nấc nặng nề, chừng ấy cũng đủ làm trái tim Takayama chùng xuống.

"Xin lỗi Naachan, cậu đừng khóc".

"Không cần xin lỗi mình, Kazumin không làm gì sai cả. Tớ cũng không muốn khóc, khóc như thế này thật vô dụng. Nhưng Kazumin, nhìn cậu thế này, tớ không nhịn nổi".

Tớ không hiểu, tại sao cứ hễ là chuyện liên quan tới cậu, tớ đều không thể kiềm chế bản thân. Nghĩ tới cậu bị đau thế này, bị thương thế này, lòng tớ lập tức khó chịu. Vừa muốn trách cậu không biết giữ gìn thân thể, vừa muốn đánh kẻ làm cậu bị thương. Kazumin, cậu nói đi, tớ phải làm thế nào đè nén nỗi lòng này xuống.

Lúc nãy y tá bảo vết thương trên đầu phải khâu 3 mũi, người thường hẳn sẽ cảm thấy rất đau nhưng Takayama một chút cũng không cảm nhận được, chỉ thấy cơn đau xuất phát từ trong lồng ngực của mình. Takayama cực kì ghét cái cảm giác này, cảm giác mình gián tiếp làm tổn thương người yêu, khiến nàng muốn khóc cũng không dám khóc, muốn trách cũng không nỡ trách, cứ thế một mình giữ hết trong lòng.

"Naachan, nhìn tớ này". Takayama vừa gọi, cánh tay còn lại đưa lên lau nước mắt cho Nishino, nhẹ nhàng, tỉ mỉ từng chút một.

Đợi cho Nishino chịu nhìn thẳng vào mình, Takayama mới nói tiếp. Khóe môi cong nhẹ lên: "Naachan, tớ rất yêu cậu, nhưng sẽ là ích kỉ nếu tớ vịn vào tình yêu mà làm cậu tổn thương. Việc lần này tuy không trực tiếp xuất phát từ chúng ta nhưng tớ hiểu, cậu vì yêu mà lo lắng cho tớ, tớ không cản cậu, cảm ơn vì đã luôn nghĩ cho tớ, Naachan. Tớ không dám nói sau này mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, chỉ mong cậu luôn tin ở tớ, chỉ cần cậu có niềm tin, tớ nhất định không phụ cậu, cũng không để cậu chờ đợi quá lâu. Naachan, bất luận thế nào cũng bảo toàn Takayama Kazumi này cho cậu".

Nishino từng nghe đâu đó, rằng tình yêu chính là không ai muốn rời đi. Lần trước cùng Takayama bị chia cắt, Nishino còn nghĩ chỉ cần trong lòng mang chấp niệm, bất luận không được ở cạnh nhau, tình yêu vẫn cứ là tình yêu. Nhưng lần này Takayama trở về, Nishino bắt đầu tin cái ý kia. Rằng người đi, người ở, tình yêu còn có ý nghĩa gì. Tình yêu chính là kết cục được ở bên nhau.

Bấy giờ mới chịu mỉm cười, Nishino nín khóc gật đầu với Takayama: "Tớ tin cậu".

Takayama cũng cười đến vui vẻ. Rồi từ từ kéo Nishino vào trong lòng. Tự dưng thở dài cảm thán: "Ây da, cảm thấy cực kì không ổn".

Nishino tưởng Takayama bị đau ở đâu, khẩn trương thu người lại: "Chuyện gì?"

"Cảm thấy càng ngày càng không có cách ngăn chặn tình cảm dành cho cậu... A~, không ổn, không ổn". Takayama giả bộ ôm ngực bất mãn, bả vai lập tức bị Nishino đánh xuống một cái.

"Còn đùa được chứng tỏ còn khỏe lắm".

"Có Naachan ở đây, tớ thế nào cũng ổn".

Takayama nhìn Nishino, từ từ nhắm mắt kéo nàng lại gần. Nishino hiểu ý cũng khép mắt, hôn hướng tới môi Takayama hôn xuống. 

.

Bởi vì lúc mới vào đây vẫn chưa kịp sắp xếp phòng ổn thõa, chỗ Shiraishi nằm chỉ được ngăn với chỗ Nishino và Takayama đang ngồi bởi một bức rèm.

Shiraishi hết thuốc mê tỉnh dậy, tiện tay kéo bức màn bên cạnh mình qua tìm chút không khí. Vừa vặn chứng kiến nụ hôn của 2 người kia.

Shiraishi cụp mặt, lẳng lặng kéo rèm lại.

.

2 ngày sau, trên báo, người ta đưa tin một người bị xe tải tông chết. Chính là Yamada Ren.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net