Chương 18: Sóng ngầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



tóm tắt chương 17: Sau sự việc giữa Yamada và Shiraishi, các nàng đều đồng loạt tuyên bố tốt nghiệp. Shiraishi về đầu quân cho công ty Takayama, trở thành người mẫu độc quyền của công ty. Nishino sau khi gặp cha Kazumi thì đồng ý tới công ty làm thư kí cho nàng ấy. Wakatsuki cũng về công ty Takayama. Hashimoto rút khỏi ngành giải trí.



=================================


Chương 18: Sóng ngầm.


Có những chuyện Takayma Kazumi không biết. Như việc người được cha nàng chọn cho hôn ước của nàng, chính là Shiraishi Mai.

Sau khi tốt nghiệp Shiraishi về nhà thăm gia đình. Trong phòng mình, nàng tìm thấy chiếc hộp nhạc năm xưa Yamada đã tặng. Chần chờ một lúc mới mở nó ra.

Hộp nhạc cũ kĩ chậm chạp vang lên âm thanh gián đoạn không rõ ràng.

Thật chói tai.

Shiraishi nhếch mép cười đầy trào phúng.

Nàng đã từng nhớ như in từng nốt nhạc, từng giai điệu này, thế mà bây giờ Shiraishi nhận ra nàng chẳng nhớ gì cả. Có lẽ nàng đã quá tuổi để tưởng nhớ những hoài niệm. "Quá khứ" chưa bao giờ là thứ dễ chịu với nàng. Ngay cả bản thân mình những ngày trước, Shiraishi thực cũng muốn quên đi.

Như một thứ ung nhọt nhìn đến phát ghét, Shiraishi thẳng tay ném hộp nhạc vào thùng rác.

Không... thực ra nàng đã cho nó bay qua cửa sổ phòng mình.

1 tháng sau khi về nhà, người của cựu chủ tịch Takayama đến tìm nàng. Đề nghị nàng hãy kí hợp đồng với công ty.

"Chuyện này là chủ ý của Kazumin?" – Shiraishi giả vờ xem tài liệu, hỏi người đại diện.

"Không, là ý cha cô ấy".

"Chỉ là muốn nạp thêm người cho công ty?" – Shiraishi đối với hợp đồng này không hề hứng thú. Từ đêm ở trong bệnh viện, chứng kiến tình yêu của Takayama và Nishino nàng thật sự đã muốn từ bỏ rồi. Nàng chần chờ không muốn quay lại Tokyo chỉ vì muốn có thời gian bình tâm lại. Hợp đồng này, nàng nhất định không kí.

Shiraishi đặt hợp đồng xuống bàn, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ quán café. Chính lúc đó Kenji – cha của Takayama bước vào. Ông thong thả ngồi xuống, mỉm cười nhìn Shiraishi, tự giới thiệu: "Chào cô, Shiraishi-san, tôi là bố của Kazumin".

Biểu tình hờ hững lập tức biến mất, Shiraishi thoáng chút ngạc nhiên nhìn vào Kenji. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với người nhà Kazumin, lúc còn ở chung nhóm, Kazumin chưa bao giờ kể gì về gia đình mình cả.

"Thật ra nạp thêm người cho công ty chỉ là một phần, ta là muốn cô có thể ở bên Kazumin".

Người này đang nói chuyện buồn cười gì vậy?

Shiraishi nhếch môi lạnh lùng đáp "Em ấy đã có người yêu rồi" mặc kệ Kenji có biết quan hệ giữa Takayama và Nishino hay không.

"Nishino Nanase phải không? Ta có biết, quả thật là một cô gái tốt. Nhưng nếu Kazumi là một người bình thường thì ta không thèm để ý. Đằng này nó là chủ tịch của tập đoàn Takayama".

"Nên..."

"Nên người ở bên cạnh nó. Phải đích thân ta lựa chọn".

Ý nghĩ dường như đã quá rõ ràng. Shiraishi nhìn thẳng vào Takayama Kenji âm thầm thăm dò.

Người ông ấy chọn là mình sao?

Quả thật khó chịu – Shiraishi nắm chặt tay – lúc mình muốn buông xuôi hoàn toàn người này lại tự dưng xuất hiện rồi thảy cho mình một cơ hội. Trái tim lập tức dao động dữ dội, ý nghĩ muốn gặp lại Kazumi liên tục bao lấy nàng.

"Kazumin không đời nào chịu từ bỏ Nanase". Tuy cái này rất khó để nói ra nhưng Shiraishi nhất định phải nói.

"Đương nhiên, vậy nên ta cũng có nó một cơ hội. Để Nishino làm thư kí của nó".

Shiraishi cảm giác như bị người ta trêu đùa, nàng ngả người ra ghế bật cười, trong giọng nói không giấu được bực tức: "Vậy còn tìm đến tôi làm gì?"

"Hiện tại có thể không được nhưng ai biết sau này trái tim Kazumin có thay đổi hay không? Nó gặp Nishino lúc mẹ nuôi mất, là thời điểm mềm yếu nhất. Cuộc đời dài như vậy, lỡ nó sau này yêu một người khác cũng đâu có gì lạ. Shiraishi-san thấy đúng không?"

Shiraishi không hiểu Kenji lấy đâu ra tự tin khi nói những lời này. Ông ấy đáng lẽ phải là người hiểu Takayama nhất. Nhưng mà nàng hiện tại vô cùng muốn tin như vậy, rằng bất chấp lí do gì, nàng mong trái tim Kazumin có thể thay đổi, có thể một lần nhìn nhận tình cảm của nàng.

Không khó để nhận ra dao động trong đáy mắt Shiraishi, gương mặt Kenji hoàn toàn bộc ra vẻ thỏa mãn.

"Vậy Shiraishi-san, cái này, có thể xem xét một lần nữa không?" -- đẩy hợp đồng về phía nàng, Kenji dường như đã có được đáp án.

Ngẫm một hồi Shiraishi cũng đặt bút kí xuống.

Coi như cuộc đời này vẫn còn dài đi, nên Shiraishi liều mạng đặt cược một lần nữa. Lí lẽ, đạo đức gì đó nàng bằng lòng vứt hết, nàng chỉ có tình yêu này, muốn Kazumin rồi sẽ nhận lấy.

.

Có những chuyện Nishino Nanase cũng không biết. Như việc thỏa thuận giữa Takayama và cha cô ấy. Rằng nếu sau này, Kazumin thay lòng yêu một cô gái khác, nàng ấy phải rời khỏi ghế chủ tịch. Nghĩa là lúc ấy Kazumin có 2 lựa chọn, từ bỏ Nishino để giữ lấy vị thế của mình, hoặc là chọn Nishino và trung thành với tình yêu.

Đương nhiên, Takayama chọn Nishino.

.

Một ngày...

"Naachan, thứ 7 này cậu về nhà đúng không?"

Nishino ngồi trong xe nghe Takayama hỏi vấn đề này liền đóng tài liệu ngẩng đầu lên, ấp úng: "ah... uh... tớ định về 2 ngày".

"Có cần tớ đưa về không? Công việc dạo này cũng không nhiều".

Lập tức xua tay: "Không cần đâu, tự tớ đi cũng được..."

Bị từ chối, Kazumin có chút không vui, nàng khoanh 2 tay quay đi hướng khác: "Vậy khi nào tớ mới được gặp gia đình cậu?"

"Cái này... chờ một thời gian được không?"

Takayama trong lòng buồn bực nhưng không bộc ra. Ai bảo trước mặt Nishino chỉ có thể ôn nhu đối đãi với nàng. Nhìn Nishino không vui liền chịu không được, theo thói quen vươn tay xoa đầu nàng: "Không sao, tớ sẽ chờ".

.

Chuyện ở cùng với Takayama, Nishino vẫn chưa nói nửa lời với gia đình. Mỗi lần mẹ gọi điện lên đều nói những chuyện bình thường. Mẹ nàng thỉnh thoảng có hối thúc nàng nghĩ đến việc kết hôn, Nishino chỉ yếu ớt cự tuyệt, thời gian sau cũng ít về nhà. Nhưng mà sau khi biết tin nàng tốt nghiệp khỏi ngành giải trí, mẹ nàng càng nôn nóng. Nhu có, cương có, dùng đủ mọi cách ép nàng đi xem mắt. Lần này Nishino hết đường trốn tránh, đành giấu Takayama về nhà gặp mặt người đàn ông khác.

Chỉ biết tự trấn an, dằn xuống những cảm giác tội lỗi bao vây, rằng tạm thời làm vừa lòng mẹ, miễn sao mình không phản bội tình yêu của Takayama.

.

Chủ nhật, Shiraishi Mai có lịch chụp hình ở Osaka. Chỗ này rất gần với công viên trung tâm thành phố. Ekip làm việc đến xế chiều. Shiraishi thay đồ xong ngồi trong xe một mình bấm điện thoại.

Lúc lơ đãng đưa mắt ra nhìn bên ngoài vô tình trông thấy Nishino đang đi dạo với một nam nhân gần đó.

Ban đầu có chút không tin, Shiraishi vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài. Trợ lí ngồi trong xe cũng không kịp trở tay.

Quả nhiên là Nishino.

Nàng hôm nay mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối, bên ngoài khoác blazer màu trắng, chân đi giày thể thao. Tay để ra sau cúi đầu đi song song nam nhân mặc vest chỉnh chu bên cạnh. Nam nhân kia liên tục hướng về phía nàng cười nói. Nishino thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên đáp lại sau đó tiếp tục im lặng.

Rồi 2 người không hẹn cùng nhìn ngang qua phía Shiraishi đang đứng.

Tuy cảm giác Nishino là đang lén lút Takayama hẹn hò nam nhân khác nhưng chính Shiraishi mới là người giật mình, nàng lập tức quay mặt vào trong xe, tự nhủ có lẽ đối phương không thấy mình đâu.

Ngồi lại trong xe rồi mới giả vờ hỏi trợ lí: "Sakurai hôm nay bận sao? Bình thường cố ấy hay đi cùng tôi mà?"

Trợ lí thật thà trả lời: "Vì hôm nay thư kí của chủ tịch nghỉ phép nên Sakurai phải thế chỗ".

Đáng lẽ sẽ gặp gỡ mấy người quen ở Osaka, Shiraishi không phút chốc thay đổi ý định, bảo trợ lí nhanh chóng lái xe về Tokyo.

Xe vừa xuất phát, nàng lấy điện thoại nhắn cho Takayama một tin nhắn: "Tối nay cùng nhau đi ăn đi?"

[Không phải là thủ đoạn, cũng không phải thừa gió bẻ măng, mình đơn giản là dùng thân phận "ngôi sao được chủ tịch chiếu cố" mà mời em ấy một bữa. Nanase, em không thể trách tôi được]

.

Takayama không có Nishino nên cực kì buồn chán, chỉ biết ở văn phòng xử lí văn kiện, lúc nhận được tin nhắn của Shiraishi đã là 5h chiều. Bởi vì có người rủ đi ăn nên mới nhớ cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn uống tử tế. Buổi trưa nhận được tin nhắn cuối cùng của Nishino, đến giờ không hồi âm nữa, Takayama mất hết hứng thú.

Được Shiraishi chủ động mời đi ăn nhưng Takayama không có ý nhận lời. Không phải sợ Nishino nghĩ ngợi linh tinh, chỉ là bây giờ chẳng có hứng thú gặp ai.

Takayama ngẫm một hồi rồi nhắn tin từ chối: "Em còn bận mấy việc. Xin lỗi Maiyan". Sau đó nhắn qua cho Nishino: "Tớ ở văn phòng đợi cậu trở về ".

.

Kết quả đến 10h tối Takayama vẫn ngồi ở văn phòng. Nishino trước đó nhắn lại một tin ngắn ngủn: "Có lẽ tớ không về kịp".

Không muốn thừa nhận bản thân yếu đuối đến mức vắng Nishino liền cảm thấy cô đơn, Takayama chỉ biết vịn vào lí do công việc để ngồi ở đây đến giờ này cùng cái bụng trống rỗng. Mệt mỏi ngã người ra sau, Takayama không biết có nên tiếp tục chờ.

Chính lúc ấy cửa phòng mở ra, tiếng giầy cao gót nện xuống sàn nhà khiến Takayama lập tức bật dậy.

"Naachan..." – Takayama gọi xong muốn thu lại cũng không được, chỉ biết bối rối nhìn Shiraishi.

"Là chị". Shiraishi cố gắng tỏ ra tự nhiên đáp lại một tiếng nhỏ xíu.

Không thể nản lòng – Shiraishi chỉ biết nghĩ như vậy khi nhận được tin nhắn của Takayama – em ấy hẳn ngồi lì ở công ty chờ Nanase trở về. Đó đương nhiên là quyết định của em ấy. Vậy nên, chờ em ấy cũng là quyết định của mình.

Lúc xe trợ lí đưa về nhà, Shiraishi khẩn trương chuẩn bị thật nhiều đồ ăn. Mặc kệ Takayama có đụng đến hay không nhưng nàng vẫn muốn làm. Nhớ trước đây em ấy bảo rất thích ăn trứng cuộn, Shiraishi đặc biệt làm món này thật ngon, thật đẹp mắt.

Xong xuôi đặt vào trong hộp thủy tinh dùng túi vải buộc cẩn thận. Sau đó, đứng dưới công ty lặng lẽ chờ đợi.

Lúc 8h có thấy một mình Sakurai bước ra, lập tức chui vào xe Yumi chờ sẵn. Shiraishi ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty, phát hiện chỉ còn đèn phòng Takayama là còn sáng. Nàng tiếp tục chờ cho đến khi nghĩ rằng Nishino sẽ không quay lại kịp mới thu hết can đảm đi lên.

"Sao giờ này còn đến đây?"

"Chị đi ngang qua công ty, thấy đèn phòng còn sáng nên nghĩ là Kazumin vẫn chưa về. Còn cái này" – shiraishi giơ túi vải lên – "là đồ ăn mẹ gửi lên, chị vừa đi nhận về. Cùng ăn đi"

Takayama từ ghế đứng dậy bước đến chỗ Shiraishi, nhìn nàng mở từng hộp đồ ăn thơm phức đủ màu bắt mắt. Trong lòng không hiểu sao gợn lên chút tủi thân.

Naachan, giờ này chắc đã ăn rồi.

Không có tâm trạng nhưng Takayama nghĩ rằng bữa ăn này không thể từ chối. Nàng kéo ghế để Shiraishi ngồi xuống, thuận tiện lấy ra trong túi vải 2 đôi đũa, một đôi đưa cho Shiraishi.

"Em thật sự rất đói đó". Takayama vui vẻ gắp một miếng trứng bỏ vào miệng.

Ngon thật.

Takayama bấy giờ mới ý thức được mình đói thế nào. Mà đồ ăn Shiraishi mang tới thật quá ngon đi.

Shiraishi không ngại nhường đồ ăn cho Takayama, bản thân nàng chỉ động đũa vài cái.

2 người ở trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng khua đũa cùng tiếng nhai đồ ăn. Shiraishi thỉnh thoảng nhắc: "Ăn cái này đi", Takayama không nửa ý chối từ, từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn ăn sạch, biểu tình thỏa mãn làm Shiraishi vô cùng hạnh phúc.

Nàng cười dịu dàng nhìn người mình yêu nhất ăn đồ ăn chính mình làm.

"Cảm ơn chị Maiyan". Takayam ăn miếng cuối cùng rồi buông đũa quay hẳn sang Shiraishi. "Nhưng lần sau không phải vất vả như vậy nữa. Nghe nói hôm nay chị có lịch trình chụp hình xa, nên về nhà nghỉ ngơi mới tốt".

Shiraishi tiếng trước tiếng sau lâm vào cảnh người bước hụt. Em ấy vui vẻ ăn đồ ăn nàng làm, sau đó là khéo léo từ chối, công việc bận rộn vẫn nắm rõ lịch trình của nàng. Liệu nàng nên vui hay buồn đây?

Ánh mắt Shiraishi thoáng chút ngượng ngịu, khóa miệng nặng nề cong lên, nàng buồn bả cụp mắt: "Chị làm phiền Kazumin ah ...". Quả thật không biết nói gì nữa.

"Không có". Takayama vội vàng trấn an "Em chỉ sợ Maiyan mệt thôi. Được rồi, để em đưa chị về". Nghĩ rằng giờ này chắc Naachan cũng không về kịp, mà Maiyan đã đến tận đây, không thể để chị ấy về một mình.

Nói rồi đứng dậy thu dọn các hộp đồ ăn, cẩn thận buộc lại kĩ lưỡng.

Shiraishi đẩy ghế đứng dậy, đi được 2 bước cả cơ thể bất ngờ khụy xuống, may mắn được Takayama đỡ lấy.

Bấy giờ mới phát hiện cổ chân tê cứng, cũng phải thôi, đã đứng chờ Takayama suốt 3 tiếng đồng hồ. Biết giải thích sao với em ấy về tình trạng này đây. Đáng đời, ai bảo muốn đổi lấy nụ cười của em ấy.

"Không sao chứ?" – Takayama đỡ lấy Shiraishi, để nàng dựa vào vai mình, cánh tay vòng qua hông đỡ lấy phân nửa trọng lượng cơ thể Shiraishi. Cúi đầu hỏi nàng.

Shiraishi không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thở người kia đang thật gần bên tai. Bỏng rát. Nàng ở trong lòng Takayama một khắc đã thấy run rẩy, cố gắng gằn tất cả mọi khát khao xuống, gồng mình đứng thẳng lên. Nhưng mà không được, cổ chân coi bộ không chịu nổi nữa.

2 người nấn ná đứng không đứng ngồi không ngồi. Shiraishi tâm trạng sắp hỏng bét tới nơi.

Rồi không một lời báo trước Takyama bất ngờ bế nàng lên.

"Kazumin, mau thả chị xuống". Shiraishi hoàn toàn bối rối, trong giọng nói thoáng chút hoảng sợ.

"Chân chị đau như vậy làm sao đi được. Ngày mai còn có lịch trình".

Bàn tay vô thức nắm chặt lại, Shiraishi đau như bị dao đâm. Nàng không phải không biết. Rằng từ lúc nàng đồng ý kí vào hợp đồng kia đã chính mình phân rõ giới hạn của 2 người. Người ấy là chủ tịch, mình là ngôi sao được chiếu cố. Quan hệ của cả 2 chỉ đơn giản là điều lệ ghi trên hợp đồng. Giấy trắng mực đen. Không có tình cảm.

"May quá, người mẫu của chúng ta cũng không nặng lắm". Takayama trêu một câu hi vọng Shiraishi có thể thoải mái.

"Thật sao?" Shiraishi cười bằng giọng mũi đáp lại. Mắt len lén nhìn lên liền trông thấy nụ cười rạng rỡ của người kia, trái tim lại mềm yếu đi mấy lần. Quả thật thoát không nổi dịu dàng của Takayama Kazumi.

"Nhưng mà nên chú ý vấn đề ăn uống, không được nhịn ăn giảm cân nữa". Vô thưởng vô phạt nói thêm một câu, nhưng khi Shiraishi tiếp nhận, đều ý thức là lời "chủ tịch" nói với "nhận viên". Lần này nàng không phản hồi, cơ thể thả lỏng hết mức, đôi mắt khép hờ dựa vào vai Takayama. Rồi lúc được bế vào trong tận thang máy, không biết từ lúc nào cánh tay đã im lặng quấn quanh cổ Takayama.

Shiraishi biết Takayama nhất định không đặt nàng xuống cho đến khi nàng yêu cầu. Tấm lòng của chủ tịch quả thật đáng cảm động.

Không sao cả, Shiraishi. Bất kể em ấy đối với mình là gì, chỉ cần được ở bên cạnh thôi cũng quá đủ rồi. Chỉ cần từng chút từng chút một đến bên em ấy, sẽ có ngày Kazumin nhận ra tình yêu này. Bản thân bây giờ chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Thang máy chậm chậm đi xuống, trái tim Shiraishi ngược lại như muốn "đi lên". Còn Takayama, nàng tuyệt nhiên không nghĩ ngợi gì cả. Để yên cho Shiraishi quấn lấy mình.

Người này trước đây đối với mình như người thân, gắn bó một thời gian rất dài. Hiện tại còn chịu sự quản lí của mình, là người mẫu sáng giá của công ty. Chừng đó lý do cũng khiến mình phải để tâm đến nàng.

Ở tầng hầm đỗ xe, đến trước oto Shiraishi mới lên tiếng: "Thả chị xuống được rồi".

.

Takayama quay về căn hộ của mình, phát hiện giày của Nishino đặt ngay ngắn trước cửa, đưa mắt nhìn vào phòng ngủ vẫn đang sáng đèn.

"Naachan..." gọi một tiếng không to không nhỏ. Từ trong phòng Nishino bước ra, lúc đến gần Takayama nhịp chân tăng lên thấy rõ. Nhẹ nhàng ôm lấy người kia, nàng vùi đầu vào vai Takayama thủ thỉ: "Xin lỗi".

Một tiếng Nishino nói ra lập tức đem mọi buồn phiền của Takayama ném hết lên mây. Trong lòng không hiểu sao vui vẻ trở lại, liền vòng tay ôm đáp lại rồi tuôn một tràn: "Không cần xin lỗi a~, tớ chỉ mong Naachan sớm trở về. Có mệt không, đã ăn gì chưa, sao không gọi tớ ra đón?"

Nishino bật cười đẩy Takayama ra: "Tớ có ăn rồi nhưng vẫn còn đói. Cậu ăn chưa?"

"Ăn một chút rồi. Vậy tớ đưa cậu ra ngoài ăn khuya".

Takayama nói là làm, liền nắm tay Nishino kéo đi nhưng nàng đột nhiên giữ lại: "Không cần, tớ có mang đồ ăn mẹ gửi lên, mẹ bảo là chuẩn bị cho Kazumin đó. Đợi tớ hâm lại rồi cùng ăn".

"Được". Chuyện này thật quá tốt đi, Takayama thầm nghĩ, coi bộ người nhà cậu ấy cũng biết tới mình là ai.

Ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn nhìn Nishino chuẩn bị, Takayama không thể ngừng cười. Đợi thức ăn mang ra rồi lại tích cực khua đũa, vừa gắp cho mình vừa đút cho Nishino.

Takayama thật sự ăn rất nhiều. Nàng không thấy no hay đói gì cả. Đơn giản là lúc ở bên Nishino nàng ấy nghĩ có thể làm tất cả để người kia hài lòng.

Rồi mọi chuyện lại bình thường như chưa có gì xảy ra.

.

Nishino đêm đó ở trong lòng Takayama nhưng không ngủ. Nàng nhớ lại những gì nàng thấy khi đến tìm Takayama ở văn phòng, khi chứng kiến nàng ấy ngồi ăn cùng Shiraishi rồi bế người kia vào tận thang máy.

Cả chuyện nói dối trắng trợn rằng đồ ăn là mẹ nàng chuẩn bị cho Takayama.

Thật ra bà Nishino có chuẩn bị 2 túi đồ ăn, một cho Nishino, một là nhờ nàng gửi lên cho nam nhân khi hắn đến Tokyo công tác. Túi đồ ăn đó, Nishino đã ném vào thùng rác ở trạm xe điện rồi.

Nhưng mà Nishino biết bản thân nàng không phải là người duy nhất nói dối.

Ở công ty có thang máy dành riêng cho chủ tịch, Nishino được Takyama cấp riêng cho thẻ sử dụng thang máy đó. Vậy nên lúc Shiraishi bước đến cửa phòng Takayama, Nishino cũng có mặt ngay sau đó. Bởi vì Shiraishi quên không đóng cửa nên Nishino nghe rất rõ.

"Đồ ăn mẹ chị gửi lên".

Người nhà gửi đồ ăn lên còn chu đáo gửi kèm 2 đôi đũa?!

.

Nishino ở trong lòng Takyama nặng nề trở mình, gương mặt đối diện với người kia. Ngón tay Nishino chạy dọc theo từng nét trên gương mặt Takayama.

"Kazumin... ước gì có thể cùng cậu biến mất".



Au: Thật lâu rồi mới trở lại, xin lỗi mọi người. E rằng trong thời gian tới vẫn phải chờ dài dài :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net