Chương 19: Ngày sinh nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sợi dây số phận, đôi khi cứ thích chồng chéo lên nhau.

.

Một ngày...

"Tại sao hôm nay lại không có lịch trình gì vậy?" – Sakurai cầm tài liệu theo dõi lịch trình của Takayama, khó hiểu hỏi nàng "Nishino chưa soạn xong sao?"

"Không có. Đã soạn rồi". Takayama giấu mặt sau biên bản báo cáo khổ A4 đóng bằng bìa cứng, giọng nói phát ra có chút không rõ ràng, lại giống như đang cố nhịn cười. Sakurai nheo mắt nhìn qua, một lúc sau tiến lại chỗ Takayama.

Nghiêm giọng gọi: "Chủ tịch".

"Sao?"

"Biên bản cầm ngược rồi".

"Ah..."

Takayama bối rối xoay biên bản lại, được nửa vòng tròn liền bị Sakurai giật đi mất.

"Không cần che nữa. Có chuyện gì vui lắm sao?"

"Không có gì?" – Takayama-không-có-chuyện-gì-vui cười đến mức khóe miệng kéo đến mang tai, với tay giật lại biên bản đang bị Sakurai để ra xa – "Mau trả cho tôi".

Sakurai đưa biên bản lại gần, đọc lên rõ ràng: "Báo cáo tháng 4. Hôm nay không phải 25 tháng 5 rồi sao?" Vừa dứt câu Sakurai như phát hiện điều gì đó, cảm thán một tiếng thật dài "Hôm nay là..."

Takayama đưa tay che miệng giả bộ khụ khụ mấy tiếng "Biết rồi thì mau trả đây".

Sakurai khinh thường đặt biên bản xuống bàn "Nhưng tại sao khi nãy gặp Nishino ở hành lang tôi vẫn nghe cô ấy bảo tối nay có lịch gặp đối tác".

"Đoán xem" – Takayama không thèm giả bộ nữa, quay sang máy tính gõ gõ gì đấy.

"Nishino Nanase là đối tác của cậu tối nay?"

"Biết vậy được rồi. Không nói nữa".

.

Hôm nay là sinh nhật Nishino.

Takayama đã sớm thu xếp mọi việc nhưng lại giả vờ có hẹn với đối tác vào buổi tối, còn làm như bản thân bận rộn mà quên đi sinh nhật nàng. Buổi sáng ngồi ở nhà bếp ăn đồ ăn nàng làm đã thấy không ít ám khí tỏa ra. Takayama bên ngoài tỏ ra thờ ơ nhưng bên trong vừa vui vừa sợ.

Lâu lâu bày trò thay đổi không khí xem ra cũng là chuyện tốt.

Nishino từ sáng tâm trạng đã ảm đạm. Nhận được tin nhắn chúc mừng của Hashimoto đầu tiên nhưng không có nửa điểm vui vẻ, cùng lắm nhắn lại một tin cảm ơn. Nàng cơ bản chờ xem Takayama chuẩn bị cái gì cho nàng, nhưng mà lúc soạn kế hoạch, Nishino không tìm đâu được một kẽ hở thời gian.

Không sao, một ngày dài đến 24 tiếng, mình sẽ chờ đến phút thứ 59 của tiếng 23.

Buổi chiều, công việc ở văn phòng kết thúc, Takayama thu dọn bàn nói với Nishino: "Hôm nay Naachan về nhà trước đi, tớ tự đi gặp đối tác cũng được".

"Sao vậy...". Bình thường ra ngoài làm việc đều đi cùng nhau, tại sao hôm nay lại bảo mình về trước. Nishino trong lòng có bao nhiêu mất mát đều bộc hết ra ngoài. Nàng buồn bã nhìn Takayama, giọng nghẹn nghẹn nhỏ xíu.

Takayama nhìn bộ dạng ủy khuất đó xém chút nữa nhịn không được mà lao tới ôm Nishino rồi tự thú mọi việc. Nhưng mà chuyện nàng đã quyết, nàng nhất định làm cho xong. Từ từ tiến lại xoa đầu Nishino: "Cảm giác hôm nay Naachan không được khỏe, với lại đối tác lần này không quan trọng, gặp gỡ nói chuyện qua loa là được rồi".

"Vậy có về sớm không?" Nishino gục đầu vào vai Takayama nũng nịu.

"Sẽ cố gắng".

Nishino biết mình không đơn giản là thư kí "chủ tịch" Takayama, nàng chân chính là người yêu của Takayama, nên đôi lúc nàng cho phép tình cảm bản thân xen vào công việc. Như ban nãy ở trong văn phòng, Nishino rõ ràng không muốn để Takayama đi một mình, muốn tối nay nàng có thể ở bên mình, cùng ăn tối, thổi nến, ở bên nhau thân mật.

Đến lúc trở về căn hộ, Nishino vẫn bị cảm giác mất mát bao vây, không cách nào rũ bỏ. Nàng chán nản đem chính mình ngã lên sopha. Cứ thế nằm bất động nhìn trần nhà một hồi lâu rồi ngủ quên lúc nào không biết. Cho đến khi chuông điện thoại đánh thức nàng, đã là 8h tối.

Nishino nghe máy mà không nhìn đến tên người gọi.

"Aloo..."

.

Sau khi từ cửa kính văn phòng thấy xe của Nishino rời khỏi công ty, Takayama cũng khẩn trương thực hiện kế hoạch. Đầu tiên gọi cho nhà hàng, nhắc họ chuẩn bị những thứ đã bàn bạc, còn dặn kĩ phải làm cho chu đáo. Sau đó, một mình tới cửa hàng trang sức, lựa một chiếc nhẫn.

Cũng không biết có gọi là cầu hôn không, bởi bản thân mình và Nishino đã gắn bó lâu lắm rồi, những gì cần nói cũng đã nói, những gì được làm cũng đã làm. Nhưng mà con gái, không phải thích lãng mạn sao, thích được đối phương nói một lời đã định, lại tặng cho một vật làm minh chứng. Nishino hẳn cũng muốn như vậy – Takayama thầm nghĩ – vậy nên hôm nay nàng nhất định làm hết, cho Nishino một lời hứa thật sự, ràng buộc nàng cả đời với mình, mang tình yêu lẫn trái tim tặng hết cho nàng.

Việc lựa nhẫn không ngờ mất thời gian như vậy, đứng trước tủ trang sức chói mắt, Takayama có chút đau đầu lại phân vân. May được nhân viên nhiệt tình tư vấn, cuối cùng cũng lựa được một chiếc ưng ý.

Là một chiếc nhẫn có hình dáng đặc biệt, khác với những kiểu truyền thống bình thường, chiếc Takayama chọn là dạng 2 vòng đan xen với nhau, giống như dấu vô cực, mang ý nghĩa vĩnh cửu. Trên nhẫn đính thêm một viên kim cương nhỏ nhưng lại tinh tế. Takayama rất ưng, đơn giản mà ý nghĩa, lên tay Nishino hẳn rất hợp.

Hoa và bánh đương nhiên không thể thiếu, 2 thứ này Takayama đã đặt từ hôm qua, bây giờ chỉ lái xe đến nhận. Cuối cùng, tại căn phòng mình thuê ngay bên dưới nhà hàng, thay một bộ đồ thoải mái. Phòng này cũng nằm trong kế hoạch, chỉ có điều đến nửa đêm mới trưng dụng. Takayama thay đồ xong đảo mắt qua chiếc giường rộng ở giữa phòng, không ngăn được mấy ý nghĩ xấu xa.

Nhà hàng Takayama chọn nằm trên tầng cao nhất của một building, lại còn ở ngoài trời, từ chỗ này có thể thấy toàn cảnh Tokyo lên đèn về đêm. Là mỹ cảnh trong mỹ cảnh. Takayama từ lâu đã muốn cùng Nishino đứng đây ngắm nhìn. Rồi từ đằng sau ôm nàng, cùng gió thủ thì vào tai nàng những lời yêu thương.

Sắp xếp lần cuối với nhà hàng, lúc cảm thấy mọi thứ đã hoàn hảo, Takayama nâng tay xem đồng hồ. Đúng 8h. Rút điện thoại trong túi áo, vui vẻ ấn nút gọi cho Nishino.

Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng tít dài.

Máy bận sao?

.

Nishino cảm thấy bị Takayama bỏ rơi, cuối cùng nhận lời ra ngoài cùng người khác. Là đối tượng xem mắt mà mẹ nàng đã chọn. Hắn vì biết hôm nay là sinh nhật nàng mà lặn lội lên Tokyo. Cả ngày gọi điện nhưng Nishino không nghe máy. Vốn dĩ trong giờ làm việc Nishino dùng số khác, số để người nhà liên lạc lại tắt đi.

8h gọi lần cuối không ngờ nhận được lời đồng ý của nàng.

Nishino ra ngoài để quên điện thoại ở nhà, Takayama sau đó gọi mấy chục cuộc đương nhiên không nhận được hồi đáp.

.

Shiraishi Mai hôm nay rảnh rỗi nên nhận lời cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm nói chuyện. Nàng không lái xe, trực tiếp bắt taxi tới chỗ hẹn – là một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Shiraishi nhớ lời hướng dẫn trong tin nhắn, vào thang máy ấn số tầng cao nhất.

"Không thể ra bàn bên ngoài sao?" – một người bạn của Shiraishi hỏi nhân viên.

"Xin lỗi, hôm nay bên ngoài đã được người khác bao trọn. Quý khách có thể ngồi bàn trong nhà được không, chúng tôi vẫn còn nhiều bàn có góc nhìn tốt".

Shiraishi nghe vậy tiếc nuối nhìn ra ngoài, bởi vì bạn nàng từ đầu đã quảng cáo, ban đêm ăn tối ngắm cảnh ở đây là tuyệt nhất. Nàng thấy, khoảng sân rộng chỉ có đúng một chiếc bàn hình vuông được trải khăn đỏ tinh tế, phía trên có bánh kem và nến rất cao. Xung quanh giăng đèn và hoa bắt mắt lại cầu kì. Khung cảnh lung linh hệt như cảnh hậu trường chụp ảnh nàng từng được thấy.

Muốn tỏ tình sao – Shiraishi thầm nghĩ – ánh mắt liền dịch sang người đứng gần ngay đó. Người ấy dáng vẻ cao gầy, tóc buộc gọn, trên người khoác một chiếc áo khoác mỏng, quần tây xanh đậm xắn ống, hướng ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Nhìn bóng lưng kia, Shiraishi mơ hồ cảm thấy chút thân thuộc. Vậy nên nàng quyết định nhìn theo cho đến khi đối phương quay lại.

Quả nhiên cảm giác không nhầm...

Trái tim rộn ràng liền muốn gọi tên Takayama thành tiếng, nhưng trong tích tắc, Shiraishi đột nhiên ngưng lại.

Sau đó, lồng ngực không báo trước nhói lên, đau nhức, tâm trí cứ thế chao nghiêng, chao nghiêng, Shiraishi mất hồi lâu để nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Nishino. Nàng thất thần, tùy ý để bạn kéo tay dẫn tới bàn, lúc vừa ngồi xuống, ánh mắt lại hướng ra ngoài một lần nữa. Thấy Takayama lấy trong túi áo một chiếc hộp nho nhỏ, mơ hồ đoán rằng người kia nở một nụ cười, Shiriashi tay chân lập tức rã rời, vô lực, tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy khỏi chỗ của mình.

Hôm nay sẽ tặng nhẫn cho Nanase sao?

Nở một nụ cười cay đắng, Shiraishi nắm chặt lòng bàn tay, đề nghị đổi chỗ với người bạn đối diện. Nàng không muốn tiếp tục nhìn nữa. Chỉ lát nữa thôi, khi Nishino có mặt ở đây, 2 người bọn họ chắc chắn diễn không biết bao nhiêu cảnh ân ái. Nàng nghĩ mình không thể chịu đựng.

Suốt bữa ăn, Shiraishi chỉ âm thầm uống rượu, như thể trông chờ thứ chất lỏng màu đỏ đó có thể kéo nàng khỏi thực tại đắng cay này. Bình thường vui vẻ cảm thấy rượu rất ngon, rất ngọt, hiện tại Shiraishi càng uống càng thấy lưỡi đắng nghét, cay nồng. Thức ăn không đụng tới, càng không chú ý xem những người bạn đang nói gì. Thấy họ ngồi nghe thì nàng cũng im lặng, nghe họ cười thì vô thức cười theo. Dần dần không biết từ lúc nào rượu trong chai bị nàng uống sạch.

Shiraishi Mai say ngất trong đau khổ.

Bạn nàng dìu nàng nàng cũng bướng bỉnh hất tay đi. Bước từng bước liêu xiêu loạng choạng, kết quả va vào người đang đứng gần đó.

Bên tai bất ngờ truyền tới giọng nói quen thuộc, tuy nhẹ nhàng nhưng vang vọng như sấm, hung hăng đánh vào cơn say của nàng.

"Maiyan..."

Lập tức ngẩng đầu lên.

.

Takayama không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tinh nhắn, nhưng di dộng nàng chưa một lần rung lên. Ngước mắt nhìn 2 cây nến trên bàn, nàng cũng không rõ chúng tắt từ lúc nào. Quay đầu về phía cảnh đêm. Hoàn toàn không đẹp nữa. Cô đơn len vào trong tim Takayama, khiến nàng ủ rũ hơn bao giờ hết.

Kế hoạch này, xem ra hỏng rồi.

Takayama thông báo với nhà hàng hủy bỏ thực đơn, thanh toán rồi ra về. Lúc chuẩn bị vào thang máy, vừa vặn va phải Shiraishi.

"Maiyan..."

Bởi vì Shiraishi say tới mức đi không vững, đầu không ngẩng lên, tóc gần như che hết khuôn mặt khiến Takayama vẫn còn phân vân, chỉ biết gọi một tiếng xác nhận. Đến khi người trong lòng nhìn lên mới khẳng định là Shiraishi.

Hôm nay cao hứng uống rượu sao? Còn uống rất nhiều nữa – Takayama mơ hồ nghe được trong không khí hương nước hoa quen thuộc của Shiraishi cùng mùi rượu nồng đậm lẩn quẫn trong từng hơi thở của nàng.

Thật gần.

Takayama trong phút chốc nghĩ mình đang say.

Giờ phút này Shiraishi đặc biệt xinh đẹp – Takayama không biết vì sao. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp của nhà hàng, gương mặt Shiraishi đột nhiên trở nên sắc nét. Gò má căng lên, thoáng hồng. Môi son dường như bị rượu làm phai hết nhưng độ bóng thì không mất đi, để lại một màu đỏ tự nhiên mê người. Đôi mắt thường ngày trong suốt tinh anh, hiện tại lại phủ một tầng hư ảo, để lộ nét u buồn trong đáy mắt nàng. Takayama thắc mắc – người kia sắp khóc sao?

Shiraishi xém chút nữa là khóc thật.

Nàng tuyệt đối không muốn gặp Takayama lúc này, bởi gặp nàng ấy đồng nghĩa gặp cả Nishino, mà Shiraishi từ lâu đã không muốn nhìn 2 người kia ở cùng một chỗ. Ở công ty cũng vậy, hoặc là Shiraishi tránh đi, hoặc là đợi Nishino đi mất.

Nàng kiềm lại được chỉ vì nhất thời nhận ra, Nishino không hiện diện ở nơi này. Lúc được Takayama đỡ vào lòng, Shiraishi cảm thấy có vật gì đó nằm dưới túi áo bên trái.

Vậy là vẫn chưa đưa cho Nishino?

Shiraishi chỉ nghĩ được nhiêu đó, giây tiếp theo cảm giác bụng dưới truyền lên một lực mạnh mẽ không thể dừng, nàng theo quán tính ôm bụng, cứ thế nôn hết ra người Takayama.

Bất tỉnh.

Takayama còn tưởng mình đang lạc trong mộng, cho tới khi mùi những thứ Shiraishi nôn ra xộc lên mũi. Nhắm mắt cố gắng thu hết tinh thần, lờ đi mớ nhầy nhụa dính bên ngực áo, Takayama khom người bế Shiraishi lên, thay nàng chào tạm biệt bạn nàng rồi đưa nàng tới căn phòng mà mình đặt sẵn.

Nhẹ nhàng đặt Shiraishi nằm ngay ngắn lên giường, sau khi xác nhận người kia đã ngủ say mới vào nhà tắm vắt một cái khăn lau mặt cho nàng. Takayama cơ bản không có đụng vào Shiraishi nữa. Mở điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, xong xuôi liền đi thay quần áo.

Lúc vừa từ nhà tắm bước ra, điện thoại trên bàn sáng lên. Là Nishino.

"Được rồi, đợi một chút tớ tới đây" – chỉ ngắn gọn một câu rồi cúp máy. Takayama trước khi rời đi có để lại một tờ giấy nhắn, đặt trên bàn ở đầu giường cho Shiraishi, tránh sáng mai nàng tỉnh dậy, nghĩ bậy tối qua có chuyện xảy ra với mình.

.

Nishino thật ra không có gặp nam nhân kia. Nàng giả vờ đồng ý rồi không tới chỗ hẹn, ý muốn nói cho hắn biết: "Chúng ta không có khả năng". Nàng một mình dạo phố, nhìn rất nhiều dòng người lướt qua, tự hỏi giờ này Takayama đang làm gì? Nàng vào một tiệm bánh nhỏ, tự mua cho mình một chiếc bánh kem, tuy không thổi nến nhưng cũng xem là bánh sinh nhật, cứ thế lặng lẽ ăn hết một mình.

Lúc về nhà phát hiện Takayama gọi nhỡ cả chục cuộc, trái tim cũng nóng hổi như điện thoại trong tay. Lập tức dò theo địa chỉ trong tin nhắn bắt taxi tới. Lên đến sân nhà hàng, trước mắt chỉ là một khoảng trống không, nhân viên vài người đang thu dọn bàn ghê, Nishino bấy giờ mới ý thức đã gần 11h đêm. Vội vã lấy điện thoại gọi cho Takayama, hơi thở dồn dập cố nói: "Tớ... tớ đến nhà hàng rồi".

10 phút sau Takayama đi lên, trên người đương nhiên là bộ vest lúc ở văn phòng. Nishino ấp úng không biết mở lời thế nào.

"Tớ ra ngoài, để quên điện thoại ở nhà" – nàng nói mà không dám nhìn thẳng vào Takayama.

"Chúc mừng sinh nhật cậu, Nishino". Takayama giơ bông hoa ly giấu ở sau lưng lên, đặt trước mặt Nishino. Giọng nói nhẹ nhàng, môi mang theo ý cười, đầy thành ý chúc mừng.

Đây vốn là hoa lấy ở một bình hoa trong nhà hàng, hoa Takayama chuẩn bị lúc trước cũng không biết nhân viên đã lo liệu kiểu gì, nàng cũng không tiện hỏi, cứ thế trực tiếp mang bông hoa này đi.

Nishino ngại ngùng nhận lấy, giọng nhỏ xíu nói lời cảm ơn.

Takayama đi tới chỗ nhân viên, hỏi liệu có thể để các nàng ngồi thêm một lúc không. Quản lí ở đó cũng rất nhiệt tình, không những đồng ý còn nói nhà bếp làm cho các nàng chút đồ ăn.

Ngoài sân nhà hàng chỉ còn 2 người các nàng. Đáng tiếc đèn và hoa trang trí đều bị dẹp hết. Takayama vừa rót rượu vừa giải thích.

"Hôm nay sinh nhật Naachan nên định trêu cậu một xíu, giả vờ quên mất rồi chạy đến đây một mình chuẩn bị, bánh kem lúc nãy cũng có mà không biết nhân viên mang đi đâu rồi, hiện tại chỉ có cái này" – đẩy một dĩa bánh orion tới, trên đó đơn giản cắm vài cây nến – "không nghĩ đến tình huống không gọi được cho Naachan. Xin lỗi cậu, để ngày sinh nhật trôi qua vô nghĩa như vậy".

Nishino bối rối xua tay. Thật ra nàng vừa giận Takayama vừa giận bản thân mình, nếu nàng không bỏ quên di động, hẳn đã có một buổi tối tuyệt vời với Takayama. Lúc chờ Takayama tới, Nishino có đảo mắt nhìn khung cảnh ở đây, quả nhiên rất đẹp. Có lẽ Takayama đã vì sinh nhật nàng mà đặc biệt chọn chỗ này.

Thấy Nishino không nói gì, Takayama nghĩ nàng còn buồn, vội vàng thắp mấy cây nến lên: "Naachan mau thổi nến đi". Bởi vì trời khuya có gió, Takayama vật vã lắm mới thắp được một cây, bàn tay chụm lại giữ lấy nó.

Nishino nghiêm túc chắp tay làm điều ước, sau đó cúi người thổi nến, Takayama hoàn hảo phối hợp gỡ tay ra.

Takayama như rất nhiều năm trước lúc còn ở Nogi5, hễ Nishino thổi nến xong liền cực lực vỗ tay bôm bốp. Nishino vì thế mà lấy lại tinh thần, vui vẻ gắp đồ ăn cho Takayama.

"Bởi vì trễ rồi nên chỉ còn những món này thôi. Đợi hôm khác tớ dẫn Naachan đi ăn bù".

"Không sao, đồ ăn cũng rất ngon mà".

Khi nãy đã hẹn với quản lí chỉ nán lại thêm nửa tiếng, Takayama vì muốn cùng Nishino ngắm cảnh đêm như đã như định nên ăn được vài miếng liền khẩn trương kéo nàng ra ban công. Ôm Nishino trong lòng, Takayama vùi đầu vào hõm cổ nàng hôn lên. Nishino bật cười xoay người lại, kéo gương mặt Takayama lại gần, 4 mắt ăn ý nhìn nhau, lúc sau khép lại, cùng nhau hôn tới.

Môi lưỡi quấn lấy nhau cuồng nhiệt không muốn dứt, Nishino cảm thấy bao nhiêu mất mát đều được lắp đầy. Hay ít ra là khoang miệng nàng chất đầy vị ngọt của người nàng yêu.

Chính lúc ấy gió thổi qua, mang đến chỗ Nishino chút mùi hương kì lạ nhưng mà quen thuộc.

Mùi nước hoa này là...

Dứt khỏi nụ hôn, Nishino cố giấu hoang mang nơi đáy mắt, nhìn thẳng vào Takayama.

.

Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện chỉ có một mình mình, quần áo vẫn còn nguyên, Shiraishi cùng lắm chỉ hơi đau đầu một chút, còn lại không hoảng hốt gì. Nhìn thấy tờ giấy Takayama đặt trên bàn, Shiraishi mới nhớ tối qua có gặp em ấy. Hẳn cũng là em ấy đưa mình tới đây.

Bước chân vào nhà tắm, đập vào mắt mình là bộ đồ bị Takayama ném vào một góc, Shiraishi tự dưng rơi trầm tư, cuối cùng cầm áo khoác lên lục lọi, kết quả tìm được một chiếc hộp bằng nhung.

Mở ra.

Quả nhiên là nhẫn.

Shiraishi đóng mạnh hộp lại, siết chặt trong lòng bàn tay.

Một lúc sau nhân viên gõ cửa mang đồ ăn tới, Shiraishi nhìn đồng hồ biết đã đến giờ đi việc, nhưng nàng không để ý, nhàn hạ ăn hết điểm tâm như người đang đi nghĩ dưỡng. Xuống dưới building bắt một chiếc taxi. Trước khi xe chuyển bánh Shiraishi phát hiện bên kia đường đang sửa đường ống nước, nàng không nghĩ nhiều đem hộp nhẫn ném xuống đó.

.

Lúc ấy ở công ty, nhân viên báo cáo lên Shiraishi hiện tại đã làm lỡ lịch trình, còn không cách nào liên lạc được.

Takayama vừa sử lí văn kiện vừa đáp nhanh gọn: "Hủy hết lịch buổi sáng của cô ấy, có gì đến chiều tính sau".

Nishino lúc ấy chuẩn bị bước vào văn phòng, nghe rõ không xót một từ nào.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net