Chương 2. A Song of us.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đố cậu một năm có bao nhiêu mùa.

Tớ biết là cậu sẽ trả lời được nhưng thật sự trước khi cậu nói ra đáp án,

thì tớ đã phải lòng cậu mất rồi.

Là tớ đã thích cậu nhanh như vậy.

Nhưng mà

Tớ đã muốn trải qua cảm xúc đó lâu hơn

Muốn từng chút từng chút một thích cậu, lại gần cậu

10 năm, 10 năm, rồi lại những 10 năm sau đó

Hãy cùng tớ ngắm hoa anh đào nhé

--- trích "A Song of us" – T.K ---

Takayama rõ ràng rất chiều chuộng Nishino, thuận theo ý nàng viết nên một bản nhạc vô cùng hạnh phúc.

Không chắc lúc ấy Takayama bằng loại cảm xúc gì mà sáng tác, chỉ biết Nishino mỗi lần nghe nó đều cảm nhận được tất cả là tấm lòng của Takayama.

Vừa thành thật lại có chút gì đó ngây thơ.

Đã rất muốn cùng nàng ấy hát bài hát này.

.

Bài hát mới của Shiraishi và Hashimoto nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Một phần vì giai điệu nhẹ nhàng dễ thấm, một phần chính là nhờ ca từ trong sáng của bài hát.

Nhưng đổi lại, đây cũng là dịp mọi người có cơ hội so sánh với bản song ca của Shiraishi và Takayama rất lâu trước đây.

Ở trên top bình luận.

[Giọng của Takayama có vẻ hợp với Shiraishi hơn nhỉ?]

[Lần đầu tiên tôi thấy Takayama làm việc chung với Shiraishi hợp hơn Hashimoto. Có lẽ là trong khoảng ca hát thôi nhỉ?]

[Tuy chỉ là nhóm idol nhưng ca hát cũng quan trọng mà. Mất đi một giọng ca tốt như vậy không biết sau này thế nào đây]

Cũng có những bình luận kiểu.

[Bài hát vui vẻ thế này cảm giác sẽ hợp với Nishino và Takayama hơn]

[Uầy, tôi cứ tưởng mình tôi nghĩ như vậy]

.

Nhiều ý kiến trái chiều là thế, chung quy vẫn nhận được kết quả rất tốt, tạo bàn đạp cho nhóm có cơ hội quay lại hoạt động bình thường. Minh chứng là sau đó 2 tháng, nhóm lại phát hành single tiếp theo.

Chỉ là những mâu thuẫn giữa Shiraishi và Nishino không vì thế mà mất đi, nó được 2 nàng âm thầm cất giữ, rồi tưởng chừng như là báu vật luôn khóa kĩ trong rương, ngoài các nàng ra không ai biết tới, cũng không ai có thể chạm vào.

Ngày CD được phát hành, Nishino một mình tới cửa hàng băng đĩa mua 2 cái. Một cái để ở nhà, cái còn lại gửi về nhà Kazumi ở quê.

.

Tháng 2 ngày lễ Valentine, khoảng 2 tuần sau khi nhóm ra mắt single mới, các nàng nhận lời tham gia vào một chương trình tạp kỉ nhỏ trên truyền hình. Nội dung cũng không có gì đặc sắc, đại loại mọi người sẽ phải tìm một món quà tặng lẫn nhau.

Nishino biết thừa, khi tờ giấy nàng bóc lên viết tên Shiraishi trong đó, tất cả đều là sắp xếp của công ty. Cũng đúng thôi, mọi người đều biết Shiraishi rất chuyên nghiệp, trước mặt truyền thông luôn cư xử thân thiện với nàng, vậy nên chính nàng mới là kẻ có vấn đề, mới là người cần nhân dịp này bày tỏ tình cảm "yêu thương ngàn lần không thể nói ra" với Shiraishi.

Bất mãn đặt tờ giấy trở lại vào túi áo, Nishino cũng không quá miễn cưỡng nhìn về phía ống quay, nàng nở một nụ cười vừa đủ, nói: "Người em tặng quà là Maiyan đó".

Hôm nay là Valentine, nếu không phải vì cái lịch trình quái quỷ này, Nishino chân chính muốn nhốt mình ở nhà. Chẳng làm gì cả, chỉ nằm một chỗ thôi.

Nhưng nàng thật ra là đang đợi. Đợi người ấy đến trước cửa nhà mình ấn chuông, bảo rằng: "Mình về rồi đây".

Nhớ lễ tình nhân năm ngoái, nàng và Kazumi đã...

"Nishino-san, cửa hàng bên kia đường được đó". Tiếng nói khẩn trương của camera-man lôi nàng khỏi những kí ức xưa cũ. Nishino vô thức nở một nụ cười, gật đầu cùng người kia bước vào cửa hàng.

Là một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ, nhưng mà mỗi thứ ở đây đều rất bắt mắt, rất tinh tế. Là những món quà khiến người được nhận cảm thấy đối phương rất trân trọng mình.

Tay lướt qua những món hàng, Nishino bị ánh sáng từ chúng làm cho hoa mắt, trong lòng thầm mong Takayama ở bên cạnh mình lúc này biết bao, tâm trí không ngừng gọi tên nàng ấy, không ngừng tự hỏi nàng ấy hiện đang ở đâu?

Khát khao được gặp lại Takayama lại dâng lên quay quắt, khiến Nishino chẳng mấy chốc cảm nhận thế giới xung quanh như đang nứt ra, chao đảo.

--- Kazumin, làm ơn chờ mình một chút ---

Dừng lại bên ô đặt đồ sang sức, Nishino cầm lên một cái vòng tay đính những bông hoa màu xanh dương.

Nhớ lại trước đây Kazumin thường rất thích màu hồng với màu nước, nàng ấy có một nét nữ tính ít ai thấy được, tất nhiên là trừ Nishino.

Nishino khép hờ mắt siết chặt cái vòng trong tay, nhanh chóng chọn lấy đưa tới quầy tính tiền. Không quên lựa cho Shiraishi một món quà đẹp đẽ hợp với phong cách của nàng.

"Nishino-san mua những 2 thứ?" Camera-man tò mò hỏi.

Trả lời cho có: "Là quà cho bạn thôi".

Bởi vì vội vàng nên Nishino không để ý nhân viên gói 2 món quà bằng giấy gói giống hệt nhau, mà nàng thì cứ đinh ninh cái vòng tay của Takayama đã nằm yên trong túi áo mình, cái còn lại đã giao cho nhân viên lo liệu.

Lúc Shiraishi vui vẻ bước lên bục nhận món quà của mình, không quên hỏi là của ai, mọi người đều đồng loạt chỉ vào Nishino.

"Cảm ơn em Naachan". Shiraishi cũng chẳng có gì bất ngờ, như có như không hướng tới Nishino nở một nụ cười tràn đầy biết ơn.

Vì đang là quay hình buổi đêm lại ở ngoài trời, điều kiện khó khăn nên chỉ có đúng một chiếc đèn chùm chiếu về phía Shiraishi. Khi nàng mở hộp quà được gói tinh xảo, lấy ra chiếc vòng tay với những bông hoa màu xanh dương bắt mắt, giơ lên trước mặt tất cả mọi người, Nishino ở phía đối diện tưởng chừng như mặt đất xung quanh mình nứt ra, đẩy nàng vào hố sâu không thấy đáy.

Cái sự nhầm lẫn này là sao chứ?

Shiraishi cẩn thận nhìn lại vòng tay, khó khăn xác định lại màu sắc của những bông hoa đính trên vòng, lát sau bối rối hướng về phía Nishino.

--- cái này... là cho Kazumin?---

"Nishino-san, còn không mau đeo giúp Shiraishi-san". Mọi người cao hứng đề nghị, chỉ có Wakatsuki cùng Hashimoto là không thể hùa theo, chỉ biết ở bên dùng ánh mắt thông cảm động viên nàng.

Đã diễn tới mức này làm ơn cố gắng thêm một xíu nữa.

Nishino miễn cưỡng bước về phía trước, bàn tay run rẩy được thời tiết lạnh cóng âm thầm bao che.

Đối diện thật gần với Shiraishi đeo vòng tay giúp nàng nhưng chân chính mà nói, Nishino lại thấy mình hoàn toàn không còn liên hệ gì với thế giới này nữa. Đầu óc nàng trống rỗng còn trái tim nàng thì tối tăm.

Bởi vì mãi không thấy Nishino cài xong khóa, Shiraishi nhỏ giọng hỏi: "Cái này có phải...?"

"Làm ơn... đừng nói gì hết". Giọng Nishino nghẹn lại như hàng trăm hòn đá chặn ngang họng nàng. Shiraishi bị chất giọng ấy làm cho giật mình, trong lòng dâng lên chua xót.

Vốn dĩ đã muốn chính mình đeo cái này cho Kazumin, cớ gì lại thành ra thế này. Nishino tưởng chừng như nàng sắp chịu đựng không nổi, muốn lập tức chạy tới bất kì đâu tìm kiếm Takayama Kazumi.

Nửa buổi quay còn lại, Shiraishi cảm thấy ở cổ tay mình là một chiếc còng xinh đẹp nhưng nặng nề, trói buộc nàng trong vô vàng tội lỗi và trách móc.

.

"Trả lại cho em".

Ở trong phòng thay đồ tuy còn Hashimoto và Wakatsuki nhưng Shiraishi vẫn bình thản tháo chiếc vòng trên tay đặt trước mặt Nishino.

Nishino chăm chú nhìn vào chiếc vòng, không hiểu sao trong lòng chỉ toàn là mất mát. Vốn dĩ trước đây vì Takayama mà quan hệ với Shiraishi được cải thiện, đôi lúc còn thấy có điểm yêu thích với nàng ta, cớ gì bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nishino không tài nào hiểu nổi.

Như bát nước hất đi không thể thu lại cho đầy, chiếc vòng với những bông hoa màu xanh ấy hiện tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì với Nishino.

"Không cần. Cái gì đưa cho chị thì là của chị, không còn là của em nữa". Nishino kiên định đứng dậy một mình rời khỏi phòng nghỉ, Shiraishi nhìn theo bóng lưng nàng tận đến lúc khuất đi.

.

Chiếc vòng tay được Shiraishi giữ gìn cẩn thận, rất lâu sau chính nàng đưa nó cho Takayama.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net