Chương 22: Rắc rối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tháng 6, cả nhóm các nàng có một đợt ra nước ngoài công tác.

Nghe có vẻ không liên quan lắm, bởi đi công tác thì chỉ cần chủ tịch và thư kí là ổn rồi, cùng lắm sẽ có thêm Sakurai. Nhưng vì điểm đến là Hawai, Yumi quyết không bỏ lỡ cơ hội được thấy Sakurai mặc bikini chạy tung tăng dưới biển xanh cát trắng, liều mạng đòi theo mặc dù ngày hôm đó có lịch tập kịch. Sakurai cũng thể hiện quyền lực của tổng thư kí, không đợi Takayama chấp thuận, đặt luôn vé máy bay cho nàng.

Yêu đương xem ra cũng cần chút máu mặt.

Đúng như Takayama dự đoán, Hashimoto hiện tại đã leo lên chức phó giám đốc dưới sự ủng hộ của bè phái cũ của cựu chủ tịch. Nàng đi lần này đương nhiên đường đường chính chính là vì lí do công việc. Dù rằng không đi cũng không sao.

Shiraishi ban đầu không nằm trong danh sách, nhưng mà tới phút cuối, chính Hashimoto kí vào giấy phê chuẩn kế hoạch quay quảng cáo 3 ngày cho nàng ở Hawai. Đáng nói là kế hoạch này ngay từ đầu đã bị Takayama dẹp bỏ, bất quá sau này nghĩ lại Hashimoto muốn có thời gian bên cạnh Shiraishi nên cũng nhắm mắt cho qua.

Cuối cùng trên chuyến bay hôm ấy, cả 6 người các nàng đều cùng nhau có mặt.

Sơ đồ vị trí không có gì lạ. Vẫn là Yumi ngồi cùng Sakurai, suốt chuyến bay rôm rả mệt mỏi xong thì lăn ra ngủ. Takyama cùng Nishino tranh thủ trao đổi vấn đề công việc một chút, hợp đồng lần này tương đối quan trọng với công ty. Chỉ có 2 người còn lại là im lặng nhất. Hashimoto vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt vào ngủ mất, Shiraishi buồn chán lấy tạp chí ra xem, kết quả bị say máy bay. Nàng ở trong nhà vệ sinh nôn khan, chỉ lấy nước hắt lên mặt cho tỉnh táo. Lúc vừa từ wc bước ra thì gặp phải Takayama.

"A~... là Maiyan ah. Cảm thấy không khỏe sao?" – Takayama sau khi thoáng chút ngạc nhiên thì lập tức để ý tới sắc mặt nhợt nhạt của người kia, phát hiện nàng ấy thậm chí còn không lấy khăn lau mặt.

"Chỉ hơi choáng một chút" – Shiraishi gượng cười cúi đầu vén tóc.

Định sẽ nhanh chóng về chỗ ngồi nhưng mà tự dưng bị Takayama giữ lại.

Đưa tay vào trong túi áo lấy ra khăn tay, Takayama không báo trước cứ thế cố định mặt Shiraishi lau giúp nàng. Shiraishi cũng chẳng ngạc nhiên hay né tránh, cứ thể để yên cho Takayama lau mặt. Nói thẳng ra là nàng đã quen rồi. Người ôn nhu như Takayama, lúc nào cũng muốn chăm sóc người khác. Huống gì, nàng là ... nhân viên sáng giá của công ty.

"Được về, chị về chỗ đi. Em gọi người mang thuốc tới".

Cũng không phải là Shiraishi không tự gọi được. Lúc nàng vừa ngồi vào ghế, Hashimoto ở bên liền tháo bịt mắt ra: "Đã dặn là đừng đọc tạp chí lúc đi máy bay rồi mà". Shiraishi không đáp, im lặng nhắm mắt lại.

Dặn này là dặn từ mấy năm trước lúc còn ở trong nhóm sao?

Lát sau, tiếp viên mang thuốc tới, còn chu đáo chuyển lời: "là vị khách đằng kia nhờ mang tới cho chị". Shiraishi đưa mắt nhìn theo hướng cánh tay của tiếp viên, phát hiện Takayama và Nishino đang tựa đầu vào nhau, có lẽ đã ngủ rồi.

Nàng uống thuốc xong thì nhớ lại chuyện ở văn phòng Yumi kể hôm trước – Không phải bị Nanase cảnh cáo rồi sao, hôm nay còn như vậy với mình – Shiraishi suy nghĩ một hồi thuốc cũng ngấm, nàng từ từ nhắm ngủ thiếp đi.

Lúc này, Hashimoto ở bên cạnh lại tháo bịt mắt ra, lấy chăn đắp cho nàng.

Takayama không phải là không biết sợ, bất quá bản thân nàng lại là một kẻ cố chấp cực đoan. Bởi vì hiện tại cảm thấy mình và Shiraishi hoàn toàn minh bạch, nên trước lời cảnh cáo của Nishino chỉ thấy vừa thú vị vừa kích thích. Chỉ cho rằng Nishino muốn giữ lấy mình mà quên đi chuyện tại sao nàng ấy lo sợ như vậy, Takayama chính là chưa một lần nghĩ đến Shiraishi với mình có thể nảy sinh tình yêu.

.

Đến Hawai đã là giữa trưa. Kế hoạch ngày hôm nay được Sakurai tuyên bố rất rõ: "Tắm biển".

Vốn dĩ hôm nay không có lịch trình, chuyện kí hợp đồng là ngày mai, chuyện chụp hình của Shiraishi cũng là ngày mai, bất quá đi sớm một ngày là vì Sakurai Reika muốn như vậy. Tuy là thư kí cho công ty nhưng người ta xuất thân tiểu thư quý tộc, bá đạo trên từng hạt gạo nha.

Lúc mọi người còn mệt phờ sau chuyến bay dài thì cặp đôi nhà Sakurai đã thay xong bikini đến gõ cửa từng phòng.

"2 người làm bộ cái gì, cũng không phải là có tụi này 2 người mới dám nhảy xuống biển chơi trò đuổi bắt gì đó" – Takayama bực bội vì lúc Nishino nghỉ ngơi bị 2 kẻ yêu đương này làm phiền, không nể nang ném cho một câu.

"Cậu rất hiểu ý tôi. Gọi cho có lệ vậy thôi, tụi này đi đây". Sakurai cũng không vừa, mặt tỉnh bơ phán lại một câu, sau đó cùng Yumi ôm phao đi mất.

Shiraishi vẫn còn mệt, nàng cơ bản không thích biển lắm. Còn Hashimoto, đương nhiên không có hứng thú.

Thế là chỉ còn 2 kẻ yêu nhau hí hửng chạy ra biển.

Takayama sau khi đuổi được 2 người kia thì quay lại phòng, nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy Nishino.

"Cố ngủ một xíu đi".

"Tớ cũng muốn đi biển". Nishino ở trong lòng Takayama ngẩng đầu lên, đôi mắt tuy mệt mỏi nhưng mang theo ý cười nhìn nàng.

"Chiều tớ dẫn đi".

Đến khi Nishino "Uh" một tiếng Takayama theo thói quen vỗ nhẹ lên lưng nàng mấy cái. Kết quả lúc 2 người tỉnh lại đã là 3h chiều. Ở hành lang khách sạn, Takayama ghé đầu vào tai Nishino thì thầm: "Dám cá là Reika và Yumi đã chơi trò đuổi bắt hết mấy vòng đường biển rồi".

Nishino bật cười, bảo nàng cũng muốn thử chơi trò ấy.

Không do dự đáp ngay: "Để tối được không? Giường cũng không quá lớn".

Chủ tịch ... Thật không ngờ nha.

Nishino lập tức đỏ mặt, đánh Takayama một cái: "Lưu manh". Dọc đường ra tới biển vẫn là một người đánh một người cười. Đến nơi mới phát hiện ngoài Yumi và Sakurai còn có Shiraishi và Hashimoto nữa.

"Ngủ kĩ quá đi" – Hashimoto nằm dài trên ghế, kéo kính râm xuống trêu một câu. Bên cạnh Shiraishi làm như không để ý, thực chất giấu đi ánh nhìn dưới cặp kính tròng đen, quan sát Takayama suốt từ lúc nàng ấy đặt chân tới.

Lâu rồi mới thấy em ấy mặc bikini.

Takayama không đáp chỉ cười hì hì mấy cái, lát sau bảo muốn dẫn Nishino xuống biển chơi. Shiraishi trong lòng gợn lên chút buồn bực, lại không ngờ ngay sau đó Hashimoto đột nhiên nắm lấy tay nàng kéo dậy: "Được, chị với Maiyan cũng đi cùng".

Tình huống quái quỷ gì thế này, ai bảo sẽ cùng cậu xuống biển – Shiraishi lần nữa đem biểu tình ngạc nhiên giấu sau cặp kính, bất quá Hashimoto vẫn có thể nhận ra.

Đang lúc lưỡng lự thì nghe Takayama nói: "Vậy đi thôi" Shiraishi liền chẳng tìm được lí do chối từ, cứ thể để Hashimoto nắm tay dẫn đi.

Biển tháng 6 không quá lạnh, nhưng vừa chạm chân xuống nước vẫn khiến Nishino rùng mình, Takayama ở bên cười khúc khích: "Bơi một chút sẽ quen". Hai người ngâm đến nửa mình thì bắt đầu thích thú, tay chân quẫy nước nhiệt tình, Nishino không ngừng nhún nhảy lắc lư, bật cười thành tiếng. Takayama cao hứng ôm eo nàng, cả người xoay từng vòng tròn trên làn nước.

Shiraishi lúc ấy vẫn đang đứng trên bờ, ánh mắt dõi theo 2 người kia. Ở bên cạnh Hashimoto quay qua hỏi: "Có muốn chèo thuyền không?" cánh tay vươn ra chỉ vào 2 chiếc thuyền nhỏ ở gần đó.

"Tùy cậu". Shiraishi hờ hững quay đi, ánh mắt cụp xuống nhìn chân trần trên cát.

Đi đâu cũng được, làm gì cũng được. Có gì quan trọng đâu.

Hashimoto chèo thuyền ra giữa biển, cách chỗ Takayama chừng 10m. Giữa 2 người vẫn chỉ có thinh lặng, rồi một lần nữa Hashimoto lại là người lên tiếng trước: "Maiyan, nghe nói cậu vẫn chưa biết bơi?"

"Ừ" – Shiraishi không để ý, ánh mắt ủ rũ dán xuống làn nước màu xanh.

"Tớ cũng vậy. Hiện tại chúng ta đã ra sâu hơn chiều cao mỗi người rồi. Nếu mà lỡ như cậu rớt xuống, tớ không cứu được đâu".

Bấy giờ mới chột dạ quay qua: "Ý cậu là sao?"

Hashimoto không trả lời chỉ nhẹ nhàng thả mái chèo ra, để nó trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Đối diện lại gần Shiraishi, diện vô biểu tình nói: "Xin lỗi cậu" rồi không chút lưu tình trực tiếp xô mạnh nàng xuống biển.

Hoàn toàn không kịp trở tay, chỉ biết trong tích tắc, cơ thể đổ nhào qua một bên rơi xuống biển, để cho làn nước lạnh buốt tàn nhẫn bao lấy từng tất da tất thịt của mình. Shiraishi trong cơn hoảng loạn chỉ biết vùng vẫy, cuối cùng nhận ra chân mình không cách nào chạm đáy.

Sẽ chết như vậy sao? Namami, cứu mình.

Mỗi lần cơ thể theo lực đẩy trồi lên, Shiraishi lại cố vươn tay về phía trước nhưng đến lần thứ 3, nàng dù mất dần ý thức vẫn biết cánh tay Hashimoto chỉ giả bộ đưa ra chứ không hề có ý cứu nàng.

Nước bây giờ không còn lạnh nữa, bởi vì khi hoảng sợ, tim tự động đập nhanh hơn, lại vì vận động mạnh mà nhiệt độ cơ thể cũng tăng không ngừng. Cứ như thế từ từ rút sạch sức lực của Shiraishi.

Nhưng nàng là một người kiên cường không dễ khuất phục.

Shiraishi dùng chút sức lực cuối cùng gọi lớn một cái tên: "Kazumin..."

1 lần rồi lại 2 lần.

Bởi vì nãy giờ uống không ít nước nên cổ họng cực kì đau rát, Shiraishi càng về sau tiếng càng nhỏ, cuối cùng tất cả chạm đến cực hạn, cơ thể buông thõng chuẩn bị chìm dần.

Chính lúc đó, bên eo bỗng truyền tới cảm giác như có gì quấn chặt lấy, rất nhanh đẩy người nàng lên khỏi mặt nước. Shiraishi theo phản xạ mở miệng cật lực thu lấy dưỡng khí, dùng tay vuốt nước trên mặt mình.

Dù biết được cứu nhưng ý thức chưa khôi phục hoàn toàn, Shiraishi không mở nổi mắt còn cánh tay không ngừng kích động.

"Maiyan, không sao, em đỡ được chị rồi".

Đến khi tiếng nói đó vang lên bên tai, Shiraishi mới cố gắng lấy lại tinh thần, lát sau nhận ra người đang ôm lấy mình không ai khác chính là Kazumin.

Gần quá.

Shiraishi chưa bao giờ ở gần Kazumin như thế này. Dưới làn nước lạnh buốt, nàng có thể cảm nhận rõ từng chỗ da thịt tiếp xúc với Kazumin. Cánh tay quấn quanh eo giữ chặt lấy mình, gương mặt dưới ánh mắt trời phi thường ngời sáng, khóe môi không ngừng mấp máy: "Không sao, không sao rồi".

Lần nữa lại được em ấy cứu.

Shiraishi kiệt sức chỉ bám lấy cổ Takayama, nàng thậm chí biết Nishino đang bơi bên cạnh vẫn gục đầu vào vai em ấy.

Thế này thì có làm sao, người suýt chết là nàng, trong tình cảnh nguy cấp đó, nàng tự cho phép mình có quyền dựa vào bất kì ai. Huống gì, người cứu nàng lại là người nàng yêu, nàng sợ gì mà không ôm em ấy?

Takayama từ từ đưa Shiraishi lên bờ, vừa lên tới đã được Yumi phụ đỡ lấy. Ngoài biển lúc ấy chỉ còn Nishino và Hashimoto.

"Chuyện ban nãy là sao? Sao Maiyan lại rơi xuống biển?"

"Chị vô ý làm rơi mái chèo, cậu ấy trong lúc vươn tay lấy thì mất trọng tâm rơi xuống". Hashimoto ở yên trên thuyền nhìn xuống Nishino, bằng một giọng điệu vô cùng bình thản tường thuật lại cho nàng biết.

Nishino không nói nữa, bơi đến chỗ mái chèo rồi đưa trả nó cho Hashimoto.

"Không phải Naachan trước được gọi là Naa-thợ-lặn sao? Cuối cùng lại bơi chậm hơi Kazumin?" – đang tính bơi vào bờ lại vì câu nói của Hashimoto mà quay đầu lại, Nishino nhìn nàng ấy, trả lời: "Đã là cứu người thì ai cứu chả được, bất quá bản thân em cũng muốn nhanh hơn một bước".

Nhìn theo bóng dáng Nishino bơi gần tới bờ, Hashimoto thở dài: "Thật đáng tiếc a~".

.

Hashimot sau đó bị Takayama mắng một trận không nhỏ. Quan trọng nàng không dùng đến thân phận chủ tịch, chỉ coi Hashimoto như bạn mà trách nàng để Shiraishi lâm vào tình cảnh nguy khó đó, lại chỉ giương mắt ngồi nhìn.

Chuyện này là lần đầu diễn ra. Còn chuyện Takayama vì Shiraishi mà nổi giận với người khác là lần thứ 2 rồi.

Yumi biểu tình khó hiểu ghé vào tai Sakurai: "Chuyện Kazumin nổi nóng với Nanamin tớ còn hiểu, nhưng không phải Nanamin thích Maiyan sao? Chị ấy gặp nạn sao Nanamin không cứu?"

"Tớ lại thấy việc Kazumin mắng Nanamin mới kì lạ". Sakurai từ từ nhấm trà, bộ dạng bình thản coi như mình không liên quan gì mấy người bên kia.

Thường thì khi muốn bảo vệ một ai đó, bản thân sẽ xảy sinh cảm giác lo lắng cho đối phương. Bình thường không nhận ra nhưng mà trong tình huống nguy cấp lại dễ dàng thấy rõ. Sakurai thầm nghĩ, cảm giác lo lắng của Kazumin rốt cuộc đã nâng lên mức nào, tới nỗi lớn tiếng mắng cả Nanamin? Nhưng quang trọng là, cái tên ngốc đó có biết bản thân đang làm quá lên không, có bao giờ lưu tâm rằng mình với Shiraishi kia là gì không? Hay tình yêu chỉ biết dành cho Nishino rồi coi Shiraishi như người quan trọng mà đối đãi.

Nếu vậy thì loạn thật rồi.

Sakurai đặt tách trà xuống, chậm rãi lắc đầu.

.

Lịch chụp hình của Shiraishi sau đó đương nhiên bị hủy, Takayama không ngần ngại bồi thường tiền hợp đồng, thậm chí còn muốn mua vé máy bay để nàng sớm trở lại Nhật Bản.

"Không được, Maiyan bảo muốn ở đây với chị. Đúng không?" – Hashimoto dường như không biết sợ, trước quyết định của Takayama tự ý nói xen vào, lại còn quay sang Shiraishi như kiểu 'mình nói đúng không'.

Cảm thấy không khí bàn ăn bắt đầu không tốt, Shiraishi đành gật đầu xin Takayama được ở lại cùng mọi người.

Bất quá lời Hashimoto cũng không hẳn là sai. Takayama Kazumi còn ở đây, Shiraishi cũng muốn ở đây.

.

Buổi tối, Nishino cẩn thận xem lại tài liệu một lượt rồi cất tất cả vào trong túi sách, chuẩn bị cho ngày mai. Takayama tắm xong lau tóc bước ra, thấy Nishino bận bịu bên bàn làm việc liền nghĩ trò trêu chọc nàng. Nhân lúc Nishino không chú ý tiếp cận rồi bế xốc nàng lên, điểm đặt xuống đương nhiên là giường ngủ.

Nishino nằm dưới vươn tay chạm vào má Takayama: "Còn bực không?" – hỏi như vậy là suốt bữa ăn nàng ấy không nói lời nào, lúc về phòng cũng vậy.

Áp tay lên tay Nishino, chậm rãi lắc đầu: "Naachan, sau này cẩn thận Nanamin một chút".

Không hề ngạc nhiên trước lời Takayama, ngược lại còn nhanh chóng đồng tình: "Tớ hiểu".

Bởi vì cả một ngày không mấy chuyện thoải mái, Takayama cũng không muốn lúc ở cạnh Nishino cũng như vậy. Rất nhanh mở một nụ cười, giây tiếp theo nhào tới hôn loạn khắp mặt Nishino.

"Tới giờ chơi đuổi bắt rồi".

"Lưu manh".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net