Chương 23: Hợp đồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Tóm tắt chương 22: Đại loại cả đám đang ở Hawai để chủ tịch cùng thư kí đi kí hợp đồng quan trọng*


Chương 23:



Takahashi Kurai là nhà sản xuất có tiếng nhất lúc bấy giờ. Phim của hắn được đầu tư rất kĩ lưỡng, từ khâu chọn biên kịch tới diễn viên. Kịch bản lấy đề tài mới lạ nhưng gần gũi. Đáng nói là diễn viên không làm nên phim của hắn, chính hắn mới làm nên thương hiệu của diễn viên. Người trong ngành bảo tính tình Kurai rất cổ quái, hắn không hay ra ngoài làm việc, đa số đều dành thời gian ở phim trường, cẩn thận chỉnh sửa từng thước phim. Lại có người nói chuyện đời tư của hắn không có gì đặc biệt, chỉ có 1 điểm ....

Takayama khó khăn lắm mới hẹn gặp được Kurai, mục đích đương nhiên là cùng hắn hợp tác làm một bộ phim có sức ảnh hưởng ra nước ngoài, quan trọng là còn phải để chính diễn viên của công ty Takayama đóng chính.

Chuyện này đối với Kazumin mà nói cực kì quan trọng. Bởi vì muốn nhanh chóng củng cố thế mạnh, giành lại số cổ phần trong tay Kenji, nên cũng có thế nói, kí được hợp đồng lần này mục tiêu thực hiện được một nửa.

.

Trước giờ hẹn một tiếng đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, đích thân Nishino cùng Takayama xem xét tài liệu lần cuối, thấy ổn thõa liền gọi xe tới điểm hẹn.

Đang đi trên hành lang Nishino bỗng nhận được cuộc gọi của Hashimoto, bảo rằng có tài liệu quan trọng cần đưa, hẹn nàng ra hồ bơi khách sạn. Nishino cúp máy, cẩn cẩn thận thận tường thuật lại cho Takayama, sau đó đơn giản là nói nàng vào xe chờ mình.

"Có cần mình đi cùng không?"

"Không sao đâu". Chậm rãi lắc đầu. Nishino không phải không hiểu ý tứ của Takayama, nhưng nàng tin Hashimoto có lẽ sẽ không gây khó dễ cho nàng, huống hồ đây lại là vấn đề công việc.

Nishino một mình đi tới hồ bơi khách sạn, không khó để nhận ra Hashimoto ở đấy.

"Naachan". Hashimoto ngồi dậy, đưa tay ra hiệu cho Nishino. "Tài liệu đây. Chỉ là một số chuyện bí mật của Kurai thôi. Biết đâu có thể dùng được".

"Cảm ơn chị".

Vừa định quay lưng đi, cánh tay đột nhiên bị người ở sau giữ lại, Nishino khó hiểu nhìn Hashimoto: "Có chuyện gì nữa sao?"

"Hợp đồng lần này có vẻ rất quan trọng với Kazumin nhỉ?"

"Đây là chuyện của công ty, đương nhiên quan trọng" – Giọng nói của Nishino phút chốc thay đổi, khẩn trương hiện ra trong mắt nàng, bởi nàng cảm nhận được Hashimoto đang gia tăng lực tay, lại từng bước áp sát mình. Ánh mắt như ẩn như hiện giấu sau cặp kính râm khiến Nishino không thể đoán chính xác biểu tình người kia, chỉ là nàng nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Nhưng đối với chị, nó chẳng có ý nghĩa gì cả".

Dứt câu Hashimoto nghiêng người xoay lưng Nishino về phía hồ, nhưng mà cánh tay không buông ra, tay còn lại quấn quanh chặt quanh eo, đặt nàng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nghĩa là nếu rút tay khỏi tay Hashimoto, bản thân cùng tài liệu sẽ rơi xuống nước, còn nếu muốn thẳng người đứng dậy, lại không có bất kì điểm tựa nào.

Tiến không được, mà lùi cũng không được.

"Mang kéo em dậy, Nanamin". Nishino hoảng sợ cũng không lạ, trong tay nàng là tài liệu quan trọng của ngày hôm nay, giờ nàng rơi xuống hồ, hậu quả thế nào nàng không quản nổi.

Hashimoto thực sự không quan tâm đến chuyện đó, giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt phát ra: "Naachan không thấy tình yêu của em cũng giống bản thân em hiện nay sao? Không thể tự mình tiến tới, chỉ chờ đối phương kéo mình dậy. Em có chắc Kazumin có thể bảo vệ em suốt đời, chuyện của em ấy với cựu chủ tịch, không đơn giản như Naachan nghĩ đâu".

"Chị là muốn nói cái gì chứ?"

"Nếu em cứ tiếp tục đi theo Kazumin, sẽ có lúc em như thế này thôi".

Nói rồi cứ thế buông tay ra, để Nishino bất lực rơi xuống hồ. Bọt nước văng lên tung tóe, Nishino không để tâm đến toàn thân lạnh buốt trong nước, vừa ngoi lên đã tìm kiếm cặp tài liệu trôi gần ở đó.

Vội vàng quăng cặp sách lên bờ, vì thành bể bơi quá cao, Nishino chật vật thế nào cũng không leo lên được. Ngược lại Hashimoto không có ý đỡ lấy nàng, chỉ đứng ở trên ung dung nhìn xuống.

"Nanamin..."

Nghe tiếng gọi thật nhỏ từ đằng sau, Hashimoto chưa kịp quay lại đã cảnh giác sườn mặt bị một lực đạo thật mạnh đánh vào, cả người không phòng bị ngã nhào ra sau.

Thêm một người bất ngờ rơi xuống hồ.

"Kazumin..." – Nishino ở dưới nước nhận ra khuôn mặt giận dữ của Takayama cơ thể càng thêm lạnh lẽo. Sau khi đánh Hashimoto một quyền thì gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ, ánh mắt trầm xuống không có lấy một điểm sáng nào.

Là biểu cảm vô cùng tức giận trước đây chưa từng thấy qua.

"Đưa tay cho mình". Takayama quỳ xuống thành bể bơi, bằng một động tác dứt khoát kéo Nishino lên.

Lúc ấy trong mắt nàng, đột nhiên không còn Hashimoto mà nàng muốn lao xuống nước đánh thêm một trận, không còn đống tài liệu ướt nhẹp với những con chữ đã nhòa, chỉ có thân ảnh Nishino vì nước lạnh mà run lên là lấp đầy tâm trí nàng.

Dù biểu tình không bộc ra, nhưng tâm cảm thấy cực kì chua xót.

Takayama cởi áo vest phủ lên người Nishino, cánh tay choàng qua vai kéo nàng sát vào lòng: "Đi thôi".

"Tài liệu..."

"Không sao. Mau lên phòng cho cậu thay đồ trước đã".

"Nhưng mà..."

"Tài liệu tớ đã chuẩn bị sẵn một bộ dự phòng rồi. Nhanh lên , thời gian còn rất ít".

Ở trên phòng, Nishino nhanh chóng sấy khô tóc rồi tìm một bồ độ khác mặc vào, Takayama cũng thay một bộ vest khác, sau đó gọi một cuộc điện thoại, nội dung vô cùng đơn giản: "Giữ chân Kurai trong vòng 20 phút".

Vốn dĩ trong vấn đề làm ăn, sai giờ là chuyện cấm kị, bất quá mình đã trễ thì cứ làm đối phương trễ luôn.

Kết quả đúng 10h15 Takayama cùng Nishino có mặt ở chỗ hẹn, 5 phút sau là Takahashi Kurai. Hợp đồng rất nhanh được đem ra thảo luận.

"Bộ phim lần này gọi là đồng sản xuất, nhưng mà nhân lực xem ra đều dùng người của công ty Takayama" – Kurai vừa xem tài liệu vừa nói.

"Chuyện ấy cũng không có gì quan trọng, dù tôi đã lựa chọn những người tốt nhất của công ty nhưng nếu trong quá trình hợp tác Takahashi-san có điểm không hài lòng, chúng ta vẫn có thể thảo luận lại"

"Như vậy không phải là làm khó cho phía cô sao?"

"Đổi lại, chúng tôi nhận được danh tiếng từ nhà làm phim nổi tiếng nhất hiện nay, như vậy cũng không làm sao cả".

"Vậy ngược lại, bên chúng tôi nhận được gì?"

Takayama đương nhiên làm ăn rất sòng phẳng. Nhận tài liệu từ tay Nishino rồi đẩy về phía Kurai: "Đây là khu biệt thự phía Tây Okinawa, là nơi cố phu nhân Takahashi vẫn chọn làm nơi nghỉ dưỡng trước khi qua đời. Nơi ấy chắc hẳn cũng có nhiều kỉ niệm của ngài cùng cố phu nhân. Chuyện thu mua cũng có chút khó khăn nhưng vì ngài Kurai, tôi đã cố gắng rất nhiều"

Kurai ngước mắt nhìn gương mặt tự tin của Kazumin, xem qua giấy chuyển nhượng biệt thự liền rất nhanh kí vào hợp đồng.

"Dù không có hứng thú lắm nhưng hợp tác với cô chắc hẳn không tệ, ít ra về mặt công việc". Kurai đóng nắp bút máy, khẩn trương đứng dậy. Trước khi đẩy hợp đồng về phía Kazumin, Kurai rút kính râm trong túi áo đeo vào, không nhìn nàng nhỏ nhẹ nói một câu: "Nếu được, hãy cho Shiraishi-san một vai nhỏ".

Cái này...

Bởi vì đối phương đột nhiên nhắc tới Shiraishi Mai khiến biểu tình Takayama lập tức thay đổi, nàng ngạc nhiên nhận lấy hợp đồng, nhất thời không biết trả lời làm sao.

Kurai cũng không đợi nàng trả lời, chỉ nhếch mép cười một cái rồi quay lưng bỏ đi.

Chuyện đời tư của Takahashi Kurai không có gì đặc biệt, ngoại trừ một điểm, hắn cực kì hâm mộ Shiraishi Mai.

.

Về đến hành lang khách sạn, Takayama nhận được cuộc gọi từ Kenji. Nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy một hồi cuối cùng cũng chọn phím nghe, trước đó đã dặn Nishino lên phòng trước chờ mình.

Nishino gật đầu hiểu ý, ôm cặp sách đi đến thang máy. Bởi vì tinh thần vẫn còn căng thẳng nên không chú ý va phải một đám trẻ con ôm phao chạy qua. Va chạm khá mạnh khiến Nishino bị đẩy ngã, cặp sách trên tay cũng rơi xuống.

"Xin lỗi cô, bọn trẻ bất cẩn quá". Người phụ nữ đi cùng đám trẻ vội đỡ Nishino đứng dậy, còn cẩn thận đưa cặp sách tận tay nàng.

Takayama nghe điện thoại xong cũng nhanh chóng lên phòng. Vừa gặp Nishino gương mặt không giấu được thỏa mãn.

Đương nhiên.

Hợp đồng này thành công, cuộc sống sau này của 2 người càng được đảm bảo.

Vội vàng nhào tới ôm lấy Nishino, muốn hôn nàng nhưng đột nhiên dừng lại...

"Naachan, cặp xách kia..."

Nishino cũng nhanh chóng quay đầu: "Làm sao ..."

Cả hai nhất thời im lặng nhìn nhau, tim trong lồng ngực nháy mắt cũng muốn cùng nhau nhảy ra ngoài. Bởi vì họ đều biết, cặp xách kia không phải của họ, dù nhìn sơ qua có vẻ giống nhưng vẫn có chi tiết khác biệt.

Vội vàng lao tới mở ra.

Quả nhiên không phải.

Hợp đồng không có trong đấy.

.

Cùng lúc ấy, ở bên phòng Hashimoto.

"Vâng thưa cựu chủ tịch, hợp đồng đã bị chính tay tôi đốt rồi".

"Bọn họ không có thời gian đâu, 2 tiếng nữa Takahashi sẽ lên chuyến bay về Nhật Bản. Chưa kể hợp đồng mới kí lại muốn kí lại, e rằng Takahashi cũng không chấp nhận".

"Cho dù hắn với Mai có hảo cảm rất tốt, nếu Mai đứng ra nài nỉ có lẽ Takahashi sẽ ưng thuận. Nhưng mà với bản tính của Kazumin, em ấy nhất định không để Mai làm chuyện ấy đâu".

"Ngài không cần phải lo lắng. Tôi cúp máy đây".

Hashimoto ném điện thoại xuống giường, tiếp tục dùng khăn lau khô tóc mình.

Lúc ấy không biết nàng biết không, rằng Shiraishi đã đứng bên ngoài nghe tất cả.

.

Takayama tức tốc chạy ra sân bay, bởi vì được tin Kurai đi máy bay riêng nên chuyện tìm hắn cũng không khó. Cái khó là thuyết phục làm sao để hắn ở lại thêm một ngày, rồi bàn bạc kí hợp đồng một lần nữa.

Đáng tiếc. Takahashi chưa nghe hết đã bắt đầu khó chịu. Hắn sầm mặt không nói một tiếng nào, cứ thế lẳng lặng tiến vào khu kiểm soát.

Nhưng mà đến khi Shiraishi Mai gọi hắn một tiếng: "Takahashi-san..." hắn mới chịu dừng lại.

"Maiyan, chị làm gì ở đây?" – Takayama khó hiểu nhìn nàng, tự hỏi tại sao mới vài tiếng đồng hồ mà quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.

Xuất hiện như một vị thần.

Đợi Kurai quay lại chỗ mình, Shiraishi mới vui vẻ tiến lại chào hỏi hắn, sau đó như có như không trình bày vấn đề: "Thật ra không phải lỗi của chủ tịch chúng tôi, là vì tôi bất cẩn khiến cô ấy làm hỏng mất hợp đồng. Tôi nghe nói Takahashi-san đây là người rất rộng lượng, có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội không? Với cả, tôi có nghe chủ tịch nói Takahashi-san muốn tôi nhận một vai nhỏ trong phim, bây giờ hợp đồng bị hủy, cơ hội của tôi có lẽ cũng mất rồi".

Giọng Shiraishi bất ngờ ủy khuất, ánh mắt phối hợp ủ rũ nhìn xuống nền nhà.

Quả nhiên Takahashi lập tức dao động, hắn vội vàng tháo kính râm ra, biểu tình với nàng cực kì đúng mực lại dịu dàng.

"Shiraishi-san, tôi đương nhiên muốn cô xuất hiện trong phim của tôi, nhưng mà kí lại hợp đồng, chuyện này không nằm trong nguyên tác làm việc".

Takayama từ nãy giờ vẫn không tìm được thời điểm chen vào, chỉ hận lúc Shiraishi nhận hết tội lỗi về phía mình không thể lao tới bịt miệng nàng lại. Cảm thấy tự tôn hoàn toàn bị đạp đổ, chuyện hợp đồng đương nhiên vẫn quan trọng, nhưng mà nàng tuyệt đối không muốn người khác dính vào, Shiraishi cũng không.

Bởi vì đây không phải là vì công ty, đây chân chính là vì cuộc sống sau này của mình và Nishino, muốn vô luận thế nào cả 2 cũng vui vẻ và hạnh phúc.

Thế nên khi Shiraishi đề nghị tiếp rượu Takahashi, Takayama nghĩ rằng chuyện này không đơn giản như vậy nữa.

"Maiyan, đừng nói bừa" – Takayama lập tức quát lớn, nàng giờ phút này thật sự không thèm để ý đến chuyện hợp đồng kia.

Vì hạnh phúc của mình mà lợi dụng người khác. Takayama Kazumi nhất định không làm.

Trong lòng Shiraishi vô tình gợn lên chút hạnh phúc. Nàng lúc tới đây cũng chỉ nghĩ vì Takayama mà đánh đổi, thứ em ấy muốn nàng sẵn sàng đặt vào tay em ấy. Hoàn toàn không biết đến mục đích thật sự của Kazumin. Bình thường lúc làm việc luôn gọi nàng là "Shiraishi-san", hiện tại vì nàng mà tức giận như vậy, lại còn gọi thẳng tên nàng, Shiraishi nghĩ chuyện này thật đáng.

Đáng vì được em ấy động tâm.

Takahashi thật ra nãy giờ chỉ thăm dò. Nếu Takayama vì hợp đồng mà bán đứng nhân viên, hắn sẽ không ngần ngại cự tuyệt. Dù rằng trong lòng hắn biết, hắn nhất định không làm nhục Shiraishi. Nghĩa là ngay cả khi Takayama có 'bán' hắn cũng sẽ không 'mua'. Nhưng đáng nói là Takayama lại ở trước mặt hắn đem Shiraishi che chắn ở sau lưng, còn lớn tiếng trừng mắt với hắn. Trong lòng Kurai vốn đã có quyết định. Nhưng mà hắn thật sự không thể bỏ qua cơ hội trò chuyện cùng Shiraishi.

"Được rồi, chuyện hợp đồng tôi có thể suy nghĩ lại. Còn vì Shiraishi-san đã có lòng đề nghị, tôi nhất định không từ chối". Nói rồi để lại cho Shiraishi một tấm danh thiếp, trên đó là tên quán bar hắn hẹn nàng lúc 8h, sau đó cùng thư kí rời đi.

Lúc chỉ còn lại 2 người...

"Maiyan... chuyện này..." Chuyện này đương nhiên em không đồng ý.

"Cái này là vì lợi ích công ty, chưa kể chị cũng muốn xuất hiện trên phim của Takahashi, có gì không được. Em về đi, tối chị tự đi được rồi". Shiraishi bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sau đó cũng quay lưng đi mất.

.

Takayama trở về khách sạn, tường thuật sơ qua sự việc cho Nishino nghe, còn nói rất rõ: "Tối tớ sẽ đi đón chị ấy về".

.

11h đêm ở quán bar. Cuối cùng cũng có thể nói lời xin phép ra về. Bởi vì thật sự đã say rồi.

Shiraishi trước khi lảo đảo té nhào về trước, cơ thế lập tức được một cánh tay vững chắc đỡ lấy, không những thế còn kéo nàng lại đặt gọn trong lòng.

Vội vàng ngẩng đẩu lên. Trong ánh sáng xanh đỏ không rõ ràng của quán bar, gương mặt nghiêm nghị của Takayama mơ hồ thoáng qua trong đáy mắt nàng.

"Xin lỗi, tôi tới mang người của tôi về".

[Người của tôi] – Shiraishi trong cơn sơn say, càng bị 3 chữ này làm cho choáng váng, tới mức mọi thứ lại trở nên quá mức rõ ràng – từ bao giờ mình là người của em ấy? có thể là gì của Kazumin.

Kurai hướng Kazumin tươi cười: "Chủ tịch Takayama tới rồi... Cô thật may mắn nga, có được người sáng giá như Shiraishi đây". Suốt buổi đến giờ uống rượu cùng hắn vẫn vô cùng chừng mực, nói chuyện nhẹ nhàng, cử chỉ tinh tế, ở trong bar ồn ào nhưng bầu không khí khi ngồi cùng Shiraishi vẫn thật khác biệt.

Dù Kurai không có nửa ý mỉa mai nhưng Shiraishi âm thầm cười nhạt, khóe môi nặng nề nhếch lên. Phải rồi, vì mình hiện tại là con gà đẻ trứng vàng của công ty, vốn dĩ "người của tôi" chính là "người của công ty tôi".

Nãy giờ cùng Kurai nói không ít chuyện, đều là những chuyện nhân sinh nghiêm túc, Shiraishi tự dưng có cơ hội nghĩ thật nhiều về tình yêu của mình. Chung quy theo những gì Kurai đúc kết, nàng sau này rồi cũng nhận không ít đắng cay.

Bao nhiêu tủi thân không biết ở đâu ập tới, khiến Shiraishi không cần biết thêm gì nữa, cánh tay lập tức ôm chặt lấy cần cổ Kazumin, mặt dựa vào vai em ấy. Nàng nghe thoáng được chút mùi hương quen thuộc – là của Nanase?

Trong cơn say, Shiraishi thật sự muốn khóc.

Bởi vì nàng đau.

Mà ngay cả "Đau" Shiraishi cũng nghĩ mình không có tư cách. Người mà nàng đang ôm đây, cả trái tim lẫn lí trí, cả tinh thần lẫn cơ thể hoàn toàn đã thuộc về một người khác. Bọn họ yêu nhau bằng tình yêu mà Shiraishi nghĩ sẽ không bao giờ có được. Dịu dàng nhưng mạnh mẽ, trong sáng nhưng bền chặt. Nàng hoàn toàn không thể chen vào, cũng không đủ sức chen vào.

Vậy rốt cuộc mình nên thế nào đây? Thế nào mới có thể xoa dịu những tình cảm này?

Tại thời điểm nhận ra tình yêu đối với Kazumin, Shiraishi đã rất nhiều lần hỏi bản thân như vậy. Tình yêu này giống như là thuốc phiện, làm người ta mê mẩn không rời đến cuối lại hành hạ đến tận xương tủy. Có lẽ không nên nói ra, để Kazumin hạnh phúc trong tình yêu của em ấy. Người như em ấy, nếu biết được tình cảm của mình có lẽ sẽ không bao giờ muốn gặp lại.

Nghĩ nhiều như thế, đến thời điểm hiện tại lại hóa ra vô dụng.

Shiraishi không muốn nghĩ nữa, nàng chỉ muốn Kazumin. Nghiêng đầu ở bên tai Kazumi, Shiraishi thì thầm gọi tên em ấy. Đem toàn bộ trọng lượng cơ thể giao cho người kia.

Thật sự là phát điên rồi.

Takayama đương nhiên không giấu được lúng túng, cánh tay cứng ngắc đỡ lấy cơ thể say mềm của Shiraishi. Mơ hồ cảm nhận được gì đó không ổn ở đây.

Kurai không khó nhận ra không khí ám mụi giữa 2 người kia, hắn đứng dậy vỗ nhẹ mấy cái vào vai Takayama, trong ánh mắt lẫn lời nói đều tràn đầy ẩn ý: "Chủ tịch, nhớ chăm sóc người cho tốt".

Chăm sóc thế nào mới tốt đây? – Takayama tỏ ra bình tĩnh cúi chào Kurai, đợi hắn quay lưng đi vài bước mới bế Shiraishi về bãi giữ xe.

Cận trọng đặt Shiraishi ở ghế lái phụ, không quên cài dây an toàn cho nàng. Trong lúc Takayama rướn người qua bên kia gắn chốt, Shiraishi không quản được tư thế, đầu gục về phía trước, vừa vặn đáp xuống sườn mặt Takayama.

Bởi vì rất gần nên Kazumin cảm nhận rõ từng hơi thở nóng ấm mang theo mem rượu nồng đượm của nàng. Kazumin không nhúc nhích giữ nguyên tư thế đó, chốt an toàn đã gắn xong vẫn không thu tay về, thẳng cho đến khi má bị hơi thở đối phương làm cho nóng mới nhẹ nhàng đỡ đầu Shiraishi cho dựa vào ghế.

Cũng không vội rời đi, Takayama thẫn thờ quan sát gương mặt của người kia.

Trong lòng bỗng dưng tràn ngập lo lắng.

Người này trong mắt mình trước giờ là một người rất cẩn trọng lại hay đề phòng, dù bản chất tốt bụng quan tâm tới người khác nhưng lại có một mặt thực dụng ít ai thấy được.

Là viên ngọc thô được giới giải trí mài dũa trở thành một viên ngọc đáng giá.

Hoàn toàn khác với Nishino Nanase của mình. Dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn cứ thành thật, đơn giản.

Thế nên cái người bao năm không muốn thể giới bên ngoài làm tổn hại tới mình, hôm nay giữa bao nhiêu người xa lạ, uống đến mất ý thức, chuyện ấy khiến Takayama không khỏi hoài nghi.

"Maiyan, đang có tâm sự gì sao?"

Takayama vô thức bật ra lời thì thầm vốn dĩ chỉ muốn nói với chính mình, cuối cùng lại đánh thức Shiraishi.

Mí mắt Shiraishi khẽ rung động, lúc mở hẳn ra phía trước chính là gương mặt không rõ biểu tình của Kazumin. Thời khắc ấy Shiraishi dằn hết mọi lí trí xuống, mọi sự đúng sai trên đời đều bị ném đi xa. Cánh tay không chút lưỡng lự vòng qua cổ Kazumi kéo lại.

Bất ngờ hôn xuống.

Lúc môi cả 2 chạm nhau, Kazumin vẫn không khép mắt nhưng cơ thể dường như không có nửa phần phản kháng. Ngược lại lại tập trung cảm nhận rất rõ cử động môi của người kia, lưỡi thậm chí rụt rè chạm ở ngoài, nhẫn nại nhưng cuồng nhiệt.

Shiraishi trước đây trên phim có một cảnh hôn rất nóng bỏng, lại là thời còn làm idol, chuyện ấy khiến mọi người hồ nghi, rằng nàng lấy đâu ra chừng ấy kinh nghiệm.

Bây giờ Shiraishi chỉ có thể nói "Hôn không cần tập". Nàng có thể không xấu hổ thừa nhận rằng nàng đã vô số lần mường tượng ra cảnh tượng này, khi nàng hôn Kazumi. Khi lưỡi nàng cuối cùng cũng có thể vươn vào trong, bắt lấy lưỡi Kazumi quấn lấy, cùng nhau dây dưa không dứt.

Và cuối cùng, giữa những hơi thở gấp gáp nóng ấm, tội lỗi và vụng dại, đều là lời thổ lộ: "Kazumin, chị yêu em".

Đôi mắt Takayama lập tức khổ sở nhìn nàng, cảm giác như số phận vừa đẩy mình bước lên một chuyến tàu không có lượt về, đã đặt chân lên rồi vĩnh viễn không quay đầu lại. Còn mình — bất lực không phản kháng.

Ở bên ngực tim đã thùm thụp đánh lên?

Không phải, là đi động trong túi áo đang rung.

Cuộc gọi từ Nishino không báo trước gọi đến.






Au: mấy người không biết tui chờ để up cái đoạn này lâu đến cỡ nào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net