Chương 24: Trốn tránh và giảo hoạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tóm tắt chương 23: Ngắn gọn thôi: "Shirashi Mai tỏ tình rồi, tỏ tình rồi, chuyện 3 người rooifiiiiiiiiiiiii"


Chương 24:


2 tháng sau buổi tối hôm đó, Takayama Kazumi vẫn chưa từng tiếp xúc với Shiraishi Mai lần nào. Nói chính xác thì không có lúc nào 2 người ở riêng cùng một chỗ.

Rõ ràng là đang chạy trốn.

Takayama cũng không phiền phủ nhận. Đối với loại chuyện này đương nhiên muốn chạy trốn. Bởi vì không có cách nào đáp lại tình cảm của Shiraishi, càng không thể để nàng nuôi hi vọng. Vậy nên, tạm thời chỉ biết chạy trốn.

Buổi tối hôm ấy, Takayama vẫn nghe điện thoại của Nishino, bảo rằng đã đón được người rồi, còn cẩn thận dặn nàng ở phòng chờ mình, trấn an rằng mình sẽ trở về ngay lập tức. Cuộc nói chuyện điện thoại đó, tất cả đều diễn ra trước mắt Shiraishi. Sau đó... sau đó có chút đê tiện làm như không biết chuyện nãy giờ xảy ra, cứ thế đưa Shiraishi về khách sạn. Cũng không nói một lời nào với nàng. Đứng trước phòng chỉ mở cửa sẵn, đợi Shiraishi đi vào liền đóng lại rồi bước đi.

Lúc trở về phòng đối diện với Nishino liền bày ra bộ dạng bình tĩnh, nhưng Takayama vẫn cảm nhận rất rõ cơn bão đang từ từ sinh trưởng trong lòng mình. Là loại cảm giác bất an khiến người ta nghĩ tới là có thể kiệt sức. Dù biết hiện tại vẫn đủ sức khống chế nó, nhưng Takayama vẫn mơ hồ lo lắng một ngày, bản thân không thể kiểm soát tình hình, lúc ấy làm sao đối mặt với Nishino.

Cùng người khác hôn môi, dù tình nguyện hay cưỡng ép, cũng là đã có lỗi với nàng.

Về phần Shiraishi, nàng hoàn toàn không bất ngờ với phản ứng này của đối phương, chỉ là nàng mỗi ngày đều gồng mình đè nén nỗi đau trong lòng xuống. Ở công ty không tìm được lí do gặp riêng Takayama, lại cảm thấy không có mặt mũi hẹn gặp em ấy, nhưng một chút hối hận Shiraishi cũng không có. Nàng chỉ đang chờ, chờ cơ hội bắt Takayama chủ động đối diện với mình. Hoặc không, nàng phải đành giảo hoạt một chút.

.

Trong 2 tháng này, chuyện ở công ty tiến triển rất tốt. Hợp đồng làm phim với Kurai nhanh chóng kí lại, mục diễn viên cũng ghi thêm tên của Shiraishi, đương nhiên chỉ là một vai nhỏ.

Hôm nay là ngày bộ phim bấm máy. Takayama cùng Nishino đích thân đến phim trường xem xét. Nhìn chung không có vấn đề gì. Buổi tối, đoàn làm phim tổ chức một buổi tiệc nhỏ, Shiraishi cũng được mời. Còn Nishino vì lí do sức khỏe mà phải ở nhà. Takayama một mình tiếp khách có chút buồn chán.

Ngồi bên cạnh Kurai, cả 2 chỉ toàn nói chuyện công việc cứng nhắc, đến lúc Shiraishi mở cửa phòng bước vào, lịch sự cúi người chào hết một lượt, Kurai mới có chút khí thế. Hắn gọi nàng lại, để nàng ngồi giữa mình và Takayama.

Shiraishi vừa ngồi xuống, Takayama chỉ chào một tiếng liền quay mặt đi – Gần quá – tay giả vờ nâng rượu đặt trước môi, ánh mắt không có trọng điểm, thầm nghĩ. Bởi vì hương nước hoa quen thuộc tản ra từ tóc Shiraishi, tâm trí không tự chủ nhớ về buổi tối hôm đó, lại nhớ đến vẻ mặt xinh đẹp động lòng của Shiraishi sau khi hôn mình, thổ lộ yêu mình, trong lòng Takayama Kazumi bắt đầu lăn tăn vài gợn sóng. Nàng buồn phiền, đến mức rượu cũng không thấy cay.

Shiraishi tự nhiên quay về phía Kurai, nhận rượu từ tay hắn, nhẹ nhàng uống hết một hơi, gương mặt thập phần vui vẻ. Lại giống như không để ý đến người ngồi bên trái mình – chính là Takayama.

Đương nhiên chỉ là diễn kịch, nàng âm thầm phối hợp với Takayama, đóng một vở 'người không biết ta ta cũng không biết ngươi' vừa đáng chán vừa đau buồn. Gần quá – Shiraishi trùng hợp cũng mang suy nghĩ này. Nhưng không giống Takayama, nàng không nhớ về buổi tối hôm ấy, nàng chỉ biết đây là lần đầu tiên trong 2 tháng liền, nàng được ngồi cạnh em ấy.

Dù nàng có cố diễn, cũng không ngăn được bầu không khí có phần vi diệu này.

Tâm trí thôi thúc bản thân quay qua nhìn đối phương một lần, nhưng toàn bộ tế bào trong cơ thể lại tàn nhẫn cưỡng lại mong muốn kia. Shiraishi trong vòng 10 phút, vẫn bất lực trong chuyện bắt chuyện cùng Takayama. Đến lúc Takayama đứng dậy, xin phép Kurai đến ngồi chỗ khác, Shiraishi nghe đâu đó trong lòng vang lên thanh âm của sự mất mát, nàng vô thức bấm chặt ngón tay vào góc váy, cố gắng nuốt xuống cơn đắng nghẹn nơi cổ họng này.

Cái Shiraishi không ngờ tới, chính là Hashimoto lại ngồi vào chỗ trống Takayama để lại.

Vốn dĩ Hashimoto đã có mặt ở bàn tiệc ngay từ đầu, chỉ có điều nàng âm thầm lặng lẽ không nói chuyện nhiều cùng ai, đến lúc Takayama vừa rời đi, lập tức đến ngồi cạnh Shiraishi, còn chu đáo gắp đồ ăn cho nàng.

"Mình ăn qua hết thực đơn rồi, món này với món này là ngon nhất đó".

Shiraishi không nửa điểm nhiệt tình với thiện ý của Hashimoto, nhàn nhạt trả lời: "Cậu hôm nay tới đây chỉ để thử đồ ăn?"

"Còn để đưa cậu về, sợ cậu vì công việc lại uống say".

Khóe môi miễn cưỡng nhếch lên. Shiraishi mơ hồ cảm thấy Hashimoto đang chế nhạo mình về buổi tối ở Hawai. Còn nhớ sau khi được Takayama im lặng đưa về tận phòng, Shiraishi lập tức nhốt mình trong nhà tắm, kết quả ngủ quên trong bồn, không ai khác ngoài Hashimoto đem nàng ra. Hashimoto không thay nàng mặc đồ, chỉ cẩn thận đắp chăn, còn điều chỉnh nhiệt độ phòng vừa đủ. Thời điểm ý thức trôi nổi không rõ ràng, Shiraishi nghe Hashimoto nói: "Shiraishi Mai hôm nay quá xả thân rồi".

Hiện tại 'ý tốt' của Hashimoto Shiraishi không dám nhận. Nhưng mà hôm nay nàng lại say.

Gần 11h người của đoàn làm phim dần về hết. Shiraishi vẫn ngồi lại tiếp chuyện cùng Kurai. Hashimoto ngồi bên cạnh chăm chỉ phá mồi. Ở bên này Takayama vẫn bàn chuyện với phó đạo diễn.

Thật ra Takayama cũng không phải không để ý Shiraishi, thỉnh thoảng liếc mắt qua, đều thấy nàng vui vẻ, tay nâng ly rượu nhỏ, cười cười nói nói cùng Kurai. Chuyện này không chỉ một mình Takayama thấy, người trong đoàn làm phim đều thấy, tất cả đều biết Kurai rất sủng Shiraishi. Nhưng mà đa phần mọi người không thắc mắc, không khí giữa bọn họ từ đầu đến cuối đều rất bình thường, không có nửa điểm mờ ám.

'Không phải uống nhiều quá rồi sao' – trong lòng Takayama thầm lo lắng. Nhưng lại đê tiện chọn lờ đi.

Đáng nói là thỉnh thoảng liếc mắt sang, không bắt gặp ánh mắt của Shiraishi, lại bắt trúng Hashimoto đang giương mắt nhìn mình, tay cầm đôi đũa chọc vào đĩa đồ ăn trước mắt, vẻ mặt giống như thách thức nhìn mình, khóe miệng rõ ràng có chút cong lên.

Takayama chột dạ nhưng không lúng túng, bình tĩnh chạm mắt với Hashimot 2 giây rồi mới từ từ dời đi. Sau đó không nhìn qua bên đó nữa.

Len lén xem đồng hồ trên góc tường, biết là đã khuya rồi, Takayama nghĩ nên nhanh chóng về nhà thôi. Đang định mở lời lại nghe bên kia giọng Kurai nói: "Shiraishi lại say rồi. Có cần tôi đưa về?"

Lập tức quay sang, vừa vặn thấy Hashimoto đang đỡ lấy người Shiraishi, thân mật kéo vào trong lòng: "Chỗ cô ấy gần chỗ tôi, đạo diễn không cần vất vả, để tôi đưa về là được rồi".

Kurai không phản đối, gật đầu.

Takayama thấy tình hình, nhất thời rơi vào cảm giác 'tiến thoái lưỡng nan'.

Quả thật giao Shiraishi cho Kurai thì 10 phần lo lắng, nhưng mà bây giờ lại là Hashimoto thì đến 20 phần bất an – Takayama không hiểu, mình đáng lẽ không nên nghĩ nhiều về Shiraishi, nhưng nhìn bộ dạng không tỉnh táo của nàng, hoàn toàn chỉ biết dựa vào Hashimoto để đứng vững, Takayama không điều khiển được mắt mình nữa.

Cảm giác 'nếu không phải bên cạnh mình, chị ấy nhất định không được bảo vệ' cứ hung hăng quấn lấy tâm trí Takayama.

Nàng chần chờ một lúc cuối cùng cũng tiến về phía trước. Đang lúc muốn mở lời với Hashimoto, lại bị nàng ném cho một quả bom: "Cứ để chị, không phải có người đang chờ em ở nhà sao?"

Quả bom rơi vào đầu Takayama, nổ đùng.

Dù chỉ muốn tốt cho Shiraishi nhưng Takayama vẫn thấy hổ thẹn, nàng thế nào nhất thời lại quên mất chuyện này. Phải rồi, là Naachan đang đợi mình ở nhà.

Takayama nắm chặt lòng bàn tay, không nói lời nào rời đi trước.

Xe của Takayama và Hashimoto rời khỏi nhà hàng, rẽ ra 2 hướng. Đi chưa được bao lâu, điện thoại của Takayama rung lên, là quản lí của Shiraishi.

"Chủ tịch, cô và Shiraishi-san còn ở bữa tiệc không? Phiền cô báo với cô ấy ngày mai lịch trình thay đổi, sẽ bắt đầu từ 6h sáng. Tôi liên lạc với cô ấy không được. Lại là chuyện rất gấp".

Takayama tắt máy, nghĩ một lúc đành gọi điện cho Hashimoto, hiện tại chỉ có nàng là ở bên cạnh Shiraishi.

"Nanami, phiền chị nói lại với Maiyan, ngày mai lịch trình thay đổi..." – nói còn chưa xong, đầu dây bên kia vang tới giọng nữ -- "Chìa khóa phòng của 2 người đây ạ".

Takayama lập tức đổi giọng: "2 người đang ở khách sạn?"

Đầu dây bên kia không đáp lại, lạnh lùng tắt máy.

Trong một giây tâm trí Takayama trống rỗng, chỉ biết tay nàng đảo nhanh trên vô-lăng, vòng xe đi về hướng ngược lại. Nàng lao thật nhanh, quay lại tuyến đường Hashimoto đi vừa nãy, bởi vì thời gian trôi qua không dài, chắc chắn bọn họ không đi xa được. Quả nhiên lúc đi ngang qua một khách sạn sang trọng, Takayama thấy xe Hashimoto vẫn còn đậu ở đó.

Theo lời của tiếp tân, Takayama chạy lên căn phòng nằm ở tầng 3, nàng đi thang bộ. Đến lúc chặn được Hashimoto ở cửa phòng, hơi thở vẫn còn gấp gáp.

"Em làm gì ở đây?" – Hashimoto hỏi mà không mấy ngạc nhiên.

"Chỗ này, không phải nhà của Maiyan".

"Chuyện này cần em quản sao. Tránh ra".

"Em không tránh". Hất cánh tay Hashimoto muốn đẩy mình, Takayama một lần nữa đứng chặn trước cửa, ánh mắt muốn nói 'mau giao người cho em'.

Hashimoto cười nhạt: "Em lấy tư cách gì ngăn chị. Người đã có người yêu như em không nên xen vào chuyện này".

"Vậy em lấy tư cách đồng nghiệp cũ, bảo chị tránh xa Maiyan ra".

"Sao chị phải tránh xa Maiyan, biết đâu cô ấy cũng thích chị".

'Hoang đường, người chị ấy yêu là em' – suy nghĩ ích kỉ này rất nhanh khiến Takayama cảm thấy mình là người thắng thế, tuy không nói ra cho Hashimoto biết nhưng lại tiếp thêm sức khiến Takayama hung hăng kéo Shiraishi từ trong tay Hashimoto về phía mình.

"Chừng nào chính miệng Maiyan nói người chị ấy thích là chị, còn không, chị đừng làm chuyện xấu với chị ấy".

Lôi một người say vào khách sạn, có tính là chuyện xấu không?

Đang lúc cả 2 giằng co, Shiraishi bất ngờ gập người nôn khan.

Muốn ói sao?

Takayama khẩn trương bảo Hashimoto đưa mình khóa phòng. Một tay đỡ lấy Shiraishi, một tay loay hoay mở cửa. May mắn đưa kịp Shiraishi vào phòng vệ sinh, nàng nôn không ít, chứng tỏ ban nãy uống rất nhiều. Chuyện ấy càng khiến Takayama lo lắng.

Đỡ Shiraishi đến bồn rửa mặt, cẩn thận lấy khăn lau miệng giúp nàng, chính lúc ấy Shiraishi quay người sang, ôm lấy Takayama, mặt chôn vào hõm cổ em ấy.

"Kazumin, chị rất nhớ em".

[Vì rất nhớ em, nên mới phải lợi dụng Hashimoto để dụ em tới đây. Kazumin vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, ít ra là đối với chị].

Takayama lúng túng không biết làm thế nào, cánh tay buông thõng để mặc cho Shiraishi ôm, không nhận ra Shiraishi ở trong lòng mình nở một nụ cười thỏa mãn.

Phải, tất cả là kế hoạch của nàng, bắt đầu từ lúc trên bàn tiệc, nàng nhận ra Takayama thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang phía mình. Nàng nghĩ em ấy đang động tâm.

Ban đầu Shiraishi xin phép Kurai thay đổi lịch trình quay phim, nàng biết hắn vốn dĩ rất cẩn thận, trong công việc nếu có bất kì thay đổi gì cũng sẽ nói với thư kí. Mà bởi vì lịch của diễn viên thay đổi, đoàn làm phim có trách nhiệm báo với quản lí và diễn viên. Shiraishi khéo léo tắt điện thoại, buộc quản lí phải nhờ người khác tìm mình, mà trong buổi tiệc tối nay, chỉ là Takayama và Hashimoto là thân thiết với nàng.

Chuyện vào khách sạn, cũng không phải là chủ ý của Hashimoto, mà chính là đề nghị của nàng. Shiraishi hoàn toàn không say. Nàng đơn giản là diễn một màn kịch khác, trong đó, Hashimoto nhất định đóng vai xấu, còn nàng, nàng chỉ chờ Takayama xuất hiện cứu mình.

Dù thế nàng vẫn biết, kế hoạch của mình có khi sẽ không thành công. Giả như quản lí gọi trực tiếp cho Hashimoto. Giả như Takayama cứ thế chạy thẳng về nhà, không định báo tin cho nàng. Hoặc giả như em ấy không tìm được khách sạn mà nàng đến.

Nhưng sau tất cả, Shiraishi biết mình đã thắng, khi nàng có thể tự do ôm Takayama, vùi mặt vào lòng em ấy. Khi mà xung quanh đây, sẽ không còn ai xen vào phá nàng, khi mà Takayama không thể nào chạy trốn.

Shiraishi Mai vừa hạnh phúc, vừa đắc ý.

Nàng còn thành công ở chỗ, khiến Takayama tin rằng nàng thật sự đang say, rằng tất cả những chuyện này chỉ là một sự trùng hợp, hoàn toàn không phải là tính toán của nàng.

Nếu để Takayama biết chân tướng, em ấy nhất định coi thường nàng.

.

Nhẹ nhàng đẩy Shiraishi ra: "Maiyan, chị say rồi, em đưa chị về".

Shiraishi vẫn đóng giả người say, ánh mắt mông lung dựa vào bồn rửa tay gọi một tiếng: "Kazumin..."

Đợi cho Kazumin lại gần xem mình nói gì, lập tức dùng môi chạm lên môi em ấy, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Giây tiếp theo ngả vào vai Kazumin, làm như ngủ quên.

Takayama thẫn thờ – lần nữa cùng chị ấy hôn môi – cổ họng bưng dưng nghẹn lại, cảm thấy nỗi đau trong lòng lại lớn hơn một chút. Chạy trốn 2 tháng – xem như dã tràng xe cát.

Bế Shiraishi đặt lên giường, Takayama ngồi bên cạnh, im lặng trong bóng tối. Đột ngột điện thoại rung lên, là tin nhắn của Nishino: "Mẹ tớ ở quê lên chơi, tớ phải quay về nhà trọ. Cậu về chưa?"

Takayama dù cảm thấy bản thân rất đê tiện nhưng mà quả thật, biết Nishino không ở nhà nàng có chút nhẹ nhõm. Ít ra Nishino sẽ không hỏi: "Sao lại về muộn vậy?"

Nhưng mà nàng biết, mình không thể ở lại đây, cùng Shiraishi.

Vừa định đứng lên, góc áo vest liền bị kéo lại.

"Đừng đi".

Takayama quay đầu, cảm thấy lòng nặng trĩu. Chị ấy đang khóc sao?

Uh, thật sự là Shiraishi đang khóc, bởi vì nàng không muốn một mình đêm nay. Nàng đã cô đơn quá lâu rồi.

Thở dài rồi lại ngồi xuống giường, Takayama đem tay Shiraishi đặt vào trong chăn: "Được rồi, em không đi".

Đêm nặng nề trôi qua, Shiraishi nằm trên giường, đợi cho Takayama dựa vào thành giường ngủ quên liền xích lại nằm bên cạnh, đem chăn phủ lên người đồng thời nắm lấy tay em ấy.

Tối đó, nàng ngủ, rất ngon.

.

Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện Shiraishi đã rời đi mất, Takayama cũng nhanh chóng lái xe về nhà, thay một bộ đồ khác, sau đó ghé chỗ Nishino đưa nàng đến công ty.

"Tiệc hôm qua thế nào?"

"Cũng bình thường thôi, nói chuyện công việc rất chán. Ah, khi nào mẹ cậu về lại Osaka, tối nay tớ muốn mời bà đi ăn tối".

"Tiếc quá, trưa nay mẹ đã quay về rồi. Để khi khác được không?"

"Uhm".

Ở sảnh lớn công ty, 2 người vừa vặn gặp mặt Shiraishi và quản lí vừa ở phim trường quay về.

"Cảm ơn chủ tịch hôm qua đã báo tin cho Shiraishi-san" – quản lí thấy Takayama chủ động chạy lại.

"Không có gì".

Shiraishi ở sau đi tới: "Sau này có chuyện gì có thể nhắn tin, đâu cần phiền tới chủ tịch như vậy".

"Tôi gọi liên tục cô không nghe máy, tôi nhắn tin mà được sao?" – Quản lí khổ sở giải thích. Bởi vì có Nishino ở đây nên Takayama không muốn nấng ná, nhắc nhở Shiraishi một tiếng rồi rời đi.

.

Buổi trưa gặp Hashimoto ở cantin, Nishino chủ động mở lời: "Nghe bảo hôm qua chị đưa Maiyan về?"

Hashimoto cầm khay lựa thức ăn, hờ hững "Uh" một tiếng. Nhớ tối qua, sau khi Takayama đưa Shiraishi vào phòng, nàng cũng nhanh chóng rời đi. Xuống dưới khách sạn, xe nàng vẫn còn đậu ở đó. Lễ tân đưa chìa khóa cho nàng: "Bởi vì cô dặn sẽ xuống ngay nên tôi cũng không lái xe vào bãi". Hashimoto tiếp nhận chìa khóa mỉm cười cảm ơn. Đâu phải nàng dặn, là Shiraishi dặn đó chứ.

Nghĩ đến đó, Hashimoto bật cười, biết rằng Takayama đã dính bẫy Shiraishi rồi. Nàng quay qua hỏi Nishino: "Có nhớ lúc trước Takayama ví mình với gì không?"

"Nước sâm".

"Phải nước sâm, rất tầm thường lại nhàm chán". Hashimoto nói rồi quay lưng đi mất.

Nước sâm quá ngọt, trong khi rượu lại quá đắng. Ngọt thì thích mà đắng thì khó quên.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net