Chương 25: Từ bỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau lần bất đắc dĩ ngủ đêm ở khách sạn, khoảng cách giữa Takayama và Shiraishi lại vi diệu thêm mấy phần. Ví như lúc chạm mặt nhau ở sảnh công ty, ở phim trường, Shiraishi sẽ chủ động nói lời xã giao – khác với Takayama tỏ ra cứng nhắc, nàng đều là rất vui vẻ. Đôi lúc tham gia sự kiện lớn, Takayama không cách nào tránh việc ngồi chung xe với Shiraishi, nhưng nàng ở trên xe hoặc là im lặng, hoặc là lấy điện thoại ra chơi. Hờ hững như vậy. Đổi lại lúc trên thảm đỏ cho phóng viên chụp hình, lại thân mật đem tay Takayama ôm vào lòng.

Nhất thời không thể thích ứng theo đối phương – Takayama chỉ có thể dùng câu này cảm khái.

Vậy nên mỗi lần ở cạnh Shiraishi, cảm thấy vừa đau đầu, vừa đau lòng.

Đau đầu là vì không nghĩ ra hội thoại, không biết phải nói gì với nàng, lại cố sức giấu đi phần lúng túng bên trong. Đóng vai một chủ tịch lúc nào cũng nghiêm nghị lãnh đạm, thật sự rất mệt.

Còn mỗi lần thấy nàng dưới ánh mặt trời nở một nụ cười rạng rỡ, mơ hồ cảm thấy như chính mình rồi sẽ cướp đi bình yên của nàng. Hạnh phúc của nàng, có khi mình không thể cho được.

Nhưng mà một phần trong Takayama lo lắng, bởi vì nàng không có cách nào ghét bỏ đối phương. Chạy trốn là bởi vì không nỡ cự tuyệt, không đành lòng nhìn người kia vì mình mà ủy khuất. Takayama biết, rõ ràng tâm của mình có hướng tới Shiraishi, là một loại chấp niệm hi vọng đối phương có thể hạnh phúc, có thể luôn luôn mỉm cười.

Chỉ có như vậy.

Tuyệt đối không phải là yêu – Takayama quả quyết.

Người yêu hiện tại của mình, không ai khác chính là Nishino Nanase. Người mà mỗi lần mình nghĩ tới tương lai, đều có chỗ đứng không hề nhỏ, là người mà mình muốn nắm tay đi qua đi qua từng đoạn hồi ức.

Người ấy chính là nàng.

.

Chuyện ở công ty gần đây không được thuận lợi. Trong cuộc họp thường niên vừa rồi, chủ tịch bị phó giám đốc công kích.

Những kế hoạch Takayama đề ra, Hashimoto đều phản bác, dù quyết định không nằm ở chỗ nàng ấy, nhưng lời nói của Hashimoto cũng có chút tác động tới các cổ đông.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ năng lực quản lí của Takayama.

Lại từ đâu phát ra tin đồn, hợp đồng làm phim với Kurai lần đó đáng lẽ đã bị thư kí Nishino phá hỏng, nhưng chủ tịch lại dùng cách không minh bạch thuyết phục Kurai tái kí hợp đồng.

Trong những lời bóng gió thì thầm đó, đương nhiên có nhắc đến tên Shiraishi Mai.

Áp lực công việc 1 phần, 1 phần là danh dự của Nishino và Shiraishi bị ảnh hưởng, Takayama vì thế chịu đả kích không ít, mà nàng có tật, mỗi lần suy nghĩ quá độ bệnh đau bao tử sẽ tái phát.

Hôm ấy ở công ty cơn đau lại hoành hành dữ dội hơn. Đứng ở cửa chờ thang máy chỉ biết lấy tay ôm bụng, mồ hôi lạnh vô thức rịn ra. Thang máy riêng dành cho chủ tịch vẫn hoạt động tốt, chỉ là Takayama không có sức lết tới đó, đành sử dụng thang máy chung của nhân viên.

Nàng bước vào trong rồi đứng dựa lưng vào tường, đầu óc sắp vì cơn đau mà làm cho không tỉnh táo, chỉ biết lúc cửa thang máy sắp đóng lại, hình như có tiếng người cố gắng bước vào.

Còn chuyện người đó là ai, Takayama không biết nổi.

Shiraishi vội vã bắt kịp thang máy, mấy giây sau mới nhận ra Takayama đứng nhắm mắt dựa lưng vào góc tường.

Nàng thoáng giật mình, nhưng cũng khẽ lách người bước tới.

Khi thang máy lần lượt dừng ở các tầng, người bước vào càng đông. Takayama vì sự náo nhiệt đó mà hồi tỉnh, lúc ấy phát hiện người đối diện mình không ai khác là Shiraishi. Nàng đứng quay lưng về phía cửa, dùng thân tạo cho Takayama một chỗ đứng, lại như muốn bảo vệ không để ai đụng vào.

"Maiyan..." – Takayama khẽ gọi, trong giọng nói không giấu được mệt mỏi.

"Khó chịu ở đâu?" – Shiraishi không phải không thấy, trong thang máy có máy lạnh nhưng mồ hôi trên trán Takayama không ngừng rịn ra.

"Em đau bao tử".

Lời vừa dứt, người ở đằng sau lại một đợt tràn vào, vài người bước lùi không để ý đụng phải Takayama khiến nàng lảo đảo một phen. Shiraishi lập tức ôm Takayama vào lòng, đặt đầu em ấy lên vai. Lại vô cùng kiên định dùng thân cùng góc tường làm thành một lá chắn.

Ý tứ này, Takayama đau lòng nhận ra.

--- Người này cũng như Naachan, sẵn sàng bảo vệ mình.

"Không sao, có chị ở đây rồi".

Ở trong thang máy chật chội không ai để ý tới ai, Shiraishi cứ thế ôm lấy Takayama, lại dùng tay xoa lưng em ấy.

Takayama không ý thức được trọng lượng cơ thể đều đem giao cho người kia, vô lực dựa vào vai nàng, cảm nhận sự dễ chịu từ sau lưng truyền tới, cánh tay theo quán tính ôm lấy Shiraishi.

Là thật sự ôm lấy nàng.

Trong cơn mơ Takayama nhớ lại rất nhiều năm về trước, thời cùng nhau làm idol, cùng nhau đứng trên sân khấu vui mừng khoát vai nhau, ôm lấy nhau. Khi ấy, Takayama chỉ nhớ được mùi mồ hồi nhè nhẹ cùng bờ vai gầy gầy của Shiraishi. Hiện tại, mùi cơ thể đặc trưng ấy dường như không còn. Bởi vì nàng biết Shiraishi đã thay đổi. Nhưng mà bờ vai này, vẫn gầy như ngày nào.

Nghĩ như vậy, hốc mắt Takayama có chút cay. Cánh tay vô thức tăng thêm chút lực.

Shiraishi thầm nghĩ, dịu dàng này là lần đầu tiên nhận được. Lúc ấy nàng có chút giật mình, nhưng mà sau đó có thể bình tâm lại ngay.

Nàng không băn khoăn là nhất thời Takayama mới dựa vào mình, lúc khỏe rồi có khi sẽ không cần mình nữa. Shiraishi không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ biết, tình yêu của mình, có khi đã chạm đến tim Takayama.

Tới tầng 20 nhân viên dần dần ra hết. Tầng 30 là dành cho chủ tịch.

Shiraishi với tay ra sau ấn tầng 29.

Trước lúc thang máy sắp dừng, nàng đẩy Takayama ra, hai tay áp lên má vẫn còn nóng của em ấy.

"Kazumin..." – nàng khẽ gọi.

Cố gắng nhìn nàng, Takayama đáp lại, ánh mắt dường như đang cố chịu cơn đau: "Maiyan ah, em..."

Không để Takayama nói hết câu, Shiraishi kéo em ấy lại, nhẹ nhàng hôn lên môi.

Chỉ hôn mà không nói lời nào, đợi cho ở sau tiếng "Bing" truyền tới, Shiraishi buông Takayama ra, xoay người rời đi.

Takayama thất thần nhìn theo bóng lưng Shiraishi bước ra khỏi thang máy. Tới lúc cửa 2 bên đóng lại, nàng vô lực dựa vào tường, nghĩ rằng chỉ một chút nữa thôi nỗi đau này có thể làm nàng bật khóc.

.

Nishino phát hiện Takayama không khỏe, lập tức ra lệnh cho nàng về nhà nghỉ ngơi.

"Hôm nay việc cũng không nhiều, cậu về nhà trước, còn lại tớ lo được" – Ngoài chuyện xem xét văn kiện, buổi chiều chỉ cần cùng Hashimoto ra ngoài gặp đối tác. Là một thương hiệu thời trang lớn muốn mời Shiraishi làm người mẫu độc quyền, nhưng lần trước đọc hợp đồng, Takayama thấy mấy chỗ không thỏa đáng, hôm nay hẹn gặp vốn dĩ là thảo luận lại.

Với tình hình sức khỏe hiện tại, việc thảo luận hợp đồng đành giao cho Hashimoto.

"Vậy tớ ở văn phòng ngủ một chút, cậu với Nanami ra ngoài xong việc, trở lại đây chúng ta cùng về".

"Được". Trước khi đẩy Takayama vào phòng nghỉ, Nishino không quên hôn lên môi nàng. Vốn chỉ định hôn nhẹ một cái, không ngờ Takayama vô cùng mê luyến, dây dưa hồi lâu mới để nàng đi. Nishino ngạc nhiên nhưng mà không hỏi, chỉ nói thêm một câu: "Ngủ đi"

Takayama nặng nề chìm vào giấc ngủ, không hề biết thời gian xung quanh đã trôi qua bao lâu. Cho đến khi cảm thấy bàn tay có gì chạm vào nhột nhột mới mơ màng mở mắt ra.

Người đang ngồi bên giường, chính là Shiraishi Mai.

.

"Hợp đồng lần này chúng tôi không kí". Hashimoto không kiêng nể, thả hợp đồng xuống bàn, hờ hững tuyên bố một câu.

"Tại sao?"

"Ở đây ghi muốn Shiraishi-san là người mẫu độc quyền, vốn dĩ công ty chúng tôi đã bỏ hình thức để công ty khác quản lí người mẫu của mình rồi. Cô ấy, là người mẫu độc quyền của công ty chúng tôi. Ngoài ra, trong này có đề cập tới những phong cách thời trang mà Shiraishi-san phải làm người đại diện. Nói thật, nó không phải hình tượng mà công ty muốn hướng tới".

"Cái này có thể bàn bạc lại. Lần này, chúng tôi thật sự muốn hợp tác với Shiraishi-san" – Đại diện giống như là chịu đấm ăn xôi, muốn mượn độ nổi tiếng của Shiraishi đem lợi nhuận về cho công ty mà đành hạ mình trước Hashimoto, mặc cho thái độ của nàng vô cùng đáng ghét.

Hashimo nhếch mép nhắc lại: "Tôi đã bảo không kí là không kí. Nanase, chúng ta về".

"Chủ tịch của các cô bảo muốn thảo luận lại hợp đồng chứ không nói sẽ không kí". – đại diện bị dồn tới đường cùng, tức giận quát lên.

Đứng ở ngưỡng cửa, Hashimoto quay đầu lại: "Đó là lời chủ tịch, không phải lời của tôi. Chủ tịch muốn bóc lột nhân viên nhưng tôi thì không. Shiraishi-san hiện tại lịch đã kín hết rồi. Còn nếu các người thật sự muốn có người mẫu, thì đây, ở đây cũng có một người phù hợp". Nàng cợt nhả đẩy Nishino tới trước mặt đại diện, vẻ mặt thích thú như đẩy một thứ không đáng giá đi.

"Cô..." – Đại diện thốt không nên lời, hắn khó xử nhìn vào Nishino, ánh mắt muốn nói rằng bản thân hắn có biết thân phận của nàng. Là idol Nishino Nanase một thời nổi tiếng. Trước đây độ ảnh hưởng không thua gì Shiraishi nhưng sau khi tốt nghiệp lại về làm thư kí cho Takayama. Đại diện từng nghe không ít lời đồn đại về mối quan hệ thực sự của các nàng, hắn biết không nên đụng vào Nishino nếu không muốn bị Takayama dẫm chết.

Giữa bầu không khí nặng nề gượng gạo đó, Nishino từ từ xoay người về phía Hashimoto, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Chờ đến khi người kia thật sự chú ý đến mình, nàng lập tức vung tay, tát một phát rất mạnh.

Âm thanh khi tay tiếp xúc với da mặt vang lên sắc bén như dao. Mà người vô cớ bị vết dao đó cắt không ai khác chính là đại diện.

Nishino quay người, cuối đầu xin lỗi hắn: "Không phải chủ tịch chúng tôi muốn bóc lột nhân viên, lịch trình của Shiraishi-san thật sự rất bận rộn. Tôi sẽ nói với chủ tịch sắp xếp một người phù hợp hơn". Nàng nói rồi xin phép ra về, bỏ mặc cả Hashimoto.

Đại diện nhìn theo bóng lưng của Nishino, cũng cúi đầu chào nàng.

Ở hành lang phòng họp, Hashimoto đuổi theo giữ lại Nishino: "Em xem ra thật sự muốn bảo vệ Kazumin?"

"Không liên quan đến chị".

"Đương nhiên không liên quan đến chị. Nhưng mà em, muốn bảo vệ Kazumin nên để ý một chút. Lúc em ở đây, còn không biết ở công ty xảy ra chuyện gì".

.

Ở phòng nghỉ, Takayama không còn sức mang chiếc mặt nạ chủ tịch lãnh đạm thường ngày, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn vào Shiraishi đang ngồi ở bên giường.

"Chị..." – Nhìn vào cánh tay bị người kia nắm lấy, mặc kệ mình đã tỉnh vẫn không muốn buông, Takayama đau khổ không có sức thu tay về, cơ thể hoàn toàn bất động.

"Tay Kazumin nóng quá, sốt rồi sao?" – Shiraishi biết Takayama đối với mình có điểm né tránh nhưng mà nàng không bận tâm, lập tức vén tóc mái của mình lên, định áp trán mình lên trán em ấy kiểm tra nhiệt độ.

"Mai" – Thu hết sức gọi một tiếng, Takayama nắm chặt 2 vai giữ Shiraishi lại trước khi nàng tới gần chỗ mình. "Chuyện này, dừng lại đi..."

Shiraishi thoáng chút ngớ người, nàng dừng động tác rồi từ từ ngồi thẳng lưng lại. Ánh mắt dừng lại bàn tay đặt trước bụng run run của Takayama. Nàng nhoẻn cười, một lần nữa chạm đến những ngón tay đó.

"Không biết người khác có biết không... rằng mỗi khi lo lắng, tay của Kazumin đều lạnh ngắt rồi trong vô thức run lên".

Vội vã ngẩng đẩu nhìn nàng, phát hiện trong ánh mắt nàng đều tràn ngập yêu thương, giống như không quan tâm đến lời cự tuyệt mình vừa nói. Takayama vì ánh mắt thiết tha của nàng mà mất hết quyết tâm, miệng không bật ra thành lời "Em với chị không thể có kết quả".

"Kazumin, không thể cho chị một cơ hội sao?"

Shiraishi vừa dứt lời, Takayama lập tức rơi nước mắt.

Nàng không chịu được nữa rồi. Nàng hơn ai hết biết rõ sự tôn nghiêm của Shiraishi, biết rõ lãnh diễm của nàng. Vậy mà nàng ấy lại vì mình mà van xin một cơ hội.

Ý nghĩ bản thân đang hủy hoại Shiraishi khiến Takayama đau khổ khôn nguôi.

Là từ lúc nào? Từ lúc nào đã khiến nàng động tâm? Naachan nói đúng, đáng lẽ không nên dễ dàng tốt bụng với tất cả. Nếu không có khi sẽ chẳng có ngày hôm nay.

Takayama quay cuồng trong dằn vặt, nước mắt không tiếng động lại rơi ra nhiều hơn.

"Kazumin, đừng khóc". Shiraishi vươn tay tới. Mặc kệ nàng có lau bao nhiêu, nước mắt của Takayama cũng không khô hết.

"Đừng yêu em nữa, xin chị đừng yêu em nữa" – nói ra những lời này, Takayama biết mình đê tiện không đủ tư cách nhìn mặt Shiraishi. Nhưng mà nàng hết cách rồi.

Khốn nạn cũng được, xấu xa cũng được, có thể nào Takayama cũng không để Nishino chịu tổn thương. Đã hứa 1 đời bảo bọc nàng, cho nàng 1 cuộc sống hạnh phúc. Tình yêu này, hiện tại không thể thay thế.

Shiraishi chưa từng thấy Takayama khóc nhiều như vậy, lại khóc không thành tiếng, càng khiến nàng cảm nhận rõ nỗi đau của Takayama.

Kazumin, đừng khóc.

Đã từng nghĩ yêu em ấy không phải là muốn em ấy chịu đau khổ, nhưng mà hiện tại thì sao chứ? Shiraishi không đau lòng, chỉ thấy tâm hồn trống rỗng.

Mỗi lần đối mặt với tình cảm của mình, nàng luôn khát khao Kazumin một ngày sẽ nhận ra, rồi bất luận kết cục ra sao, nàng cũng mạnh mẽ nhận lấy.

Hiện tại Shiraishi mới phát hiện bản thân quá ngây thơ rồi.

Đoạn tình cảm này, xem chừng không thể tiếp tục.

Shiraishi mím môi, đứng dậy nói một câu rõ ràng: "Được rồi, từ nay không phiền Kazumin nữa. Nhưng mà em... xin cũng đừng quan tâm đến tôi".

Takayama ngẩng đầu dõi theo bóng lưng Shiraishi biến mất sau cánh cửa lớn của văn phòng. Thời khắc nàng khép cửa lại, giống như ai vừa lấy đao hung hăng khoét 1 phần tâm hồn mình đi, đau không thể tả.

Đến khi của văn phòng lần nữa mở ra, đã là chuyện của 30 phút sau đó. Hốc mắt Takayama cũng không còn đỏ nữa, bao tử cũng không cuồn cuộn đau, chỉ có trái tim không ngừng truyền tới những cơn đau âm ỉ.

Nặn ra một nụ cười méo mó, Takayma đan tay vào tay Nishino nói với nàng: "Chúng ta về thôi".

Đáng lẽ phải nói: "Chúng ta mau bỏ trốn đi thôi".




Đôi lời của tác giả:

Mình biết dạo này mình rất lâu mới up chương mới nhưng mà mình thật sự rất bận. mong mọi người thông cảm.

Bản thân mình rất thích fic này nên có lẽ sẽ không drop đâu. Cùng lắm 1 tháng 1 chương. Vẫn mong mọi người ủng hộ.

Vậy nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net