Chương 28: Chứng minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm thay Shiraishi Mai cài dây an toàn, dư quang trong khoé mắt lưu lại hình ảnh đắc ý của người kia, Takayama Kazumi biết mình đã tình nguyện bước chân lên chuyến tàu không xuất vé khứ hồi, mà đích đến là đâu, nàng không cách nào xác định được.

Nhưng mà Takayama đoán, khả năng cao nhất, sẽ chẳng còn ai bên nàng ở đoạn cuối chuyến tàu nữa.

Shiraishi mỉm cười xinh đẹp, thoải mái ngồi trên ghế lái phụ tao nhã tựa như ngồi trên sopha đắt tiền. Nàng phóng tầm nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt tản ra phong độ chưa từng có, giống như tất cả những thứ ngoài kia đều nằm trong tay nàng, tôn nàng lên làm người quyền lực nhất.

Đương nhiên, bởi hiện tại nàng đã tóm được Takayama rồi.

______ Có phải vậy không?

.

Đoạn đường về trong xe rơi vào thinh lặng, chỉ có một Shiraishi Mai đắc ý cùng một Takayama Kazumi trống rỗng. Xe dừng trước căn hộ của Mai, Kazumi thong thả mở cửa xe giúp nàng, rồi lại vòng ra sau cốp xe mang đồ của nàng xuống.

Bước chân vào căn hộ, dấu hiện của hỗn loạn vẫn ở đó. Quần áo bị Shiraishi tuỳ tiện vứt trên sopha, có cái thậm chí nằm ngay cửa ra vào. Ở ngay bên dưới, xung quang chân bàn là rất nhiều vỏ lon rỗng, mà nhãn hiệu cũng đa dạng vô cùng.

Kazumi liếc mắt một cái rồi đi thẳng vào phòng Shiraishi cất đồ. Sau đó lại quay lại thu dọn phòng khách. Quần áo được ném vào máy giặt, lon rỗng được cho vào túi nilong riêng.

Shiraishi Mai nhàn nhã ngồi trên sopha nhìn Kazumin bận rộn, giống như nhà này không phải nhà nàng, mà chuyện Kazumi làm thế kia cũng là tất nhiên. Lúc Kazumi khom người nhặt lon bia ở dưới chân sopha, ánh mắt Shiraishi cũng đáp lên những ngón tay thon dài của nàng ấy, cảm thấy mỗi cái nhấc tay của Kazumi thôi cũng thật rung động lòng mình. Kazumi mở nút áo cao nhất của somi, tay áo tuỳ tiện xắn lên, tóc búi cao bằng một sợi dây chun, vẻ mặt không biểu tình làm công việc thu dọn.

Shiraishi thích như vậy. Thích người kia yên tĩnh bên cạnh mình, thích ngồi một chỗ ngắm nhìn nàng ấy.

"Hôm sau quay lại bệnh viện, làm xét nghiệm tổng quát một lần đi" _____ Kazumi quăng cái lon rỗng cuối cùng vào trong túi, cũng không nhìn Shiraishi nói ra.

"Không thích. Cơ thể vẫn còn tốt, vào bệnh viện nhiều quá mới sinh bệnh"

Shiraishi bày ra bộ dạng bướng bỉnh không tuân lệnh, cả người cũng lười nhác ngã trên sopha.

"Em thấy thuốc ngủ trong lọ đã vơi đi một nửa. Còn nữa, chị uống hết chừng này cồn, gan của chị sẽ chịu nổi sao" ______ Kazumi buột cái túi nilong đựng lon bia rỗng, khiến nó phồng lên to tướng, chứng tỏ số lượng đồ chứa bên trong. Cũng không muốn xem Shiraishi phản ứng, lập tức đem túi ném ra ngoài thùng rác lớn.

Quay lại phòng khách nhưng lại tiến đến cửa nhà bếp: "Tối nay muốn ăn gì?" ____ vừa nói vừa mở tủ lạnh. Bên trong cũng chỉ toàn là bia, đến một quả trứng cọng hành cũng không có.

Kazumi thở dài đóng tủ lạnh: "Gọi đồ ăn thôi"

Shiraishi bật cười từ sopha đứng dậy, đến bên Kazumi cướp điện thoại của người kia. Cánh tay câu qua cổ, Shiraishi để mặt bọn họ thật gần.

"Không ngờ Kazumi lại muốn đóng vai tình nhân tốt nhanh như vậy nha. Đã thay chị dọn dẹp giờ còn muốn gọi cơm. Thật khiến chị cảm động không nhịn nổi"

Trong từng lời Shiraishi thốt ra, có một ý vui vẻ, lại 1 ý châm chọc.

Mà 2 chữ "tình nhân" như có như không nhấn mạnh rõ ràng.

Kazumi cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh không gợn chút biểu tình, tựa hồ biến thành một viên đá trong suốt cứng rắn. Kazumi đương nhiên hiểu là Shiraishi đang muốn nhắc đến cái gì. Nàng bất quá không thể hết lần này đến lần khác hạ mình van xin một cái dấu hiệu, vậy nên, nếu mình vờ như không phản ứng, nàng sẽ vui vẻ coi như đó là đồng thuận.

______ Cơ mà mình cứ như vậy chấp nhận nàng sao?

 Kazumi thở dài giành lấy điện thoại trong tay Shiraishi, ánh mắt có chút không vui.

"Mau trả điện thoại cho em, chuông vẫn đang đổ đó".

Shiraishi nghe vậy liền nhìn đến màn hình điện thoại, quả nhiên từ loa ngoài truyền ra tiếng nhân viên nhà hàng.

Cũng không hỏi xem là nhà hàng này bán cái gì, Shiraishi thuận miệng gọi 2 phần cơm cà ri rồi cúp máy.

Thả điện thoại xuống kệ tủ sau lưng, Shiraishi lại khôi phục tư thế cũ, 2 tay vòng qua cổ Kazumi, lần này còn kéo người kia lại, để mình tựa vào vai nàng.

Thế này thật giống 1 cặp yêu nhau _____ suy nghĩ ấy khiến Shiraishi bật cười tự giễu chính mình.  Từ khi nào mà mình trở nên hài hước như vậy chứ. Cái ôm này cũng là mình chủ động, cũng là mình tự biên tự diễn, vòng tay kia một chút cũng không nhấc lên, cũng không định xoa lưng hay vuốt tóc cho mình.

Nhưng mà nhất định không nỡ buông ra.

Shiraishi biết, đều là vì trong lòng nàng luyến tiếc quá lớn.

Dù cái gì của người kia cũng chẳng đến lượt nàng chạm đến, nhưng hễ chỉ là tiết tấu của nhịp tim lúc này, cũng khiến Shiraishi Mai tình nguyện cảm thụ.

Đây có lẽ là tình yêu.

Mà còn lại là dạng tình yêu mù quáng nhất.

Shiraishi cứ giữ như vậy cho đến khi chuông cửa vang lên. Kazumi bấy giờ mới khẽ vỗ vào lưng nàng, bảo rằng "Em phải ra lấy đồ ăn, chị ở đây đợi một chút"

____ Đợi 1 chút? Rốt cuộc em có biết chị đã đợi bao lâu? Nhưng mà hễ đó là em, bao lâu chị cũng muốn đợi. Có lẽ sẽ đợi đến khi cơ thể rệu rã, linh hồn hư hao. Khi ấy, Kazumi, em sẽ tình nguyện dành cho chị dù là 1 chút hơi ấm của em không?

2 phần cơm cà-ri được mang tới. 

Nhưng mà ban nãy là tùy tiện gọi thôi, hiện tại Shiraishi nhìn đến lại không muốn ăn nữa. Nàng mặc kệ Takayama bày tất cả ở bàn ăn chờ nàng, vẫn lười nhác nằm ở sopha nhắm mắt. Đến khi mở mắt ra, đã thấy người kia cầm dĩa cơm ngồi trước mặt.

Shiraishi lập tức bật cười: "Em là đang muốn đút cho chị ăn sao? Thật sự nhận được nhiều ân sủng như vậy khiến chị có chút kinh hỉ nha"

"Không cần phải suy nghĩ nhiều Maiyan. Em đơn giản là đang chăm sóc một người vừa mới xuất viện thôi. Nào, mau ăn đi" _____ Takayama không nhanh không chậm trả lời, tay múc một muỗng cơm đưa tới trước miệng Shiraishi.

Khóe môi Shiraishi nhếch lên, nàng vung tay đem thìa cơm cà ri thơm phức của Kazumi hất văng ra góc tường. 

Cơm cùng nước cà ri văng lên áo sơ mi và sườn mặt Kazumi, nàng cũng nhàn nhã lau đi, sau đó nhìn Shiraishi nói rất rõ ràng.

"Em biết là chị yêu em, hiện tại em cũng không thể bảo chị đừng yêu nữa. Nhưng mà em sẽ ở đây, chứng minh cho chị thấy là chị sai rồi. Shiraishi Mai, không có tình yêu sai lầm, chỉ có chị đã chọn nhầm thôi. Có thể em cũng là hạng xấu xa nên mới giấu Nanase ở đây cùng chị, nhưng mà trái tim em cũng đã có lựa chọn rồi"

Quả nhiên cái gì mình khát khao cũng chưa chắc dễ dàng có được, mà Takayama đây, lại là loại thông minh cứng đầu. Ai bảo nàng ấy quá yêu Nanase làm chi, để bây giờ rõ ràng đã cùng mình bước 1 chân qua thuyền, lại có thể ở trước mặt mình nói như việc này là quang minh chính đại, là  đường cùng mình ép nàng đi tới.

Cứ nghĩ rằng trái tim đã chịu đựng quen với chừng ấy thất vọng, nhưng mà lúc nghe được những lời kia Shiraishi vẫn thấy cả người đau âm ỉ, giống như ai đó vừa dùng kim châm vào da thịt nàng, nhẹ thôi, nhưng mà tê rần rần.

Shirashi rơi vào thinh lặng, rồi ánh mắt nàng đáp lên dĩa cơm cà ri vẫn còn yên vị trên tay Kazumi.

"Được, chị cũng muốn xem, chị sẽ hối hận trước, hay trái tim em sẽ thay đổi trước"

Dứt lời liền kéo Kazumi vào một nụ hôn. 

Kazumi không né tránh bất quá cũng không đáp lại, chỉ chậm rãi khép đôi mắt. Tâm trí cố gắng quên đi mùi cơ thể ngọt ngào của Shiraishi. Cỗ mùi hương ấy lúc nào cũng vậy, mang đến cho nàng từng trận run rẩy, mạnh mẽ đến tận trái tim. Có lẽ bản thân mình cũng chỉ đang đánh cược với số phận mà thôi. Như Shiraishi nói ấy, nàng sẽ thắng hay người thất bại là mình.

"Chị đói rồi, mau lấy cái muỗng khác đi" ____ lúc buông ra, Shiraishi lạnh giọng ra lệnh một câu như vậy. Nàng nhìn theo bóng lưng Takayama ngoan ngoãn quay lại trong bếp, tiếp đó đến bên mình bắt đầu đút cơm.

Takayama đưa đến một muỗng, Shiraishi mở miệng ăn hết một muỗng.

Người đút người ăn, tiết tấu đều đặn, chẳng mấy chốc đem cơm cà ri trong dĩa ăn sạch.

Lúc này Shiraishi liếm mép, nói: "Mà Kazumin, chị mới xuất viện cũng chưa đến nỗi không nhấc được tay. Em bày ra trò đút cơm này xem ra cũng thật sáng tạo"

Takayama định cầm dĩa đi rửa, nghe nàng nói vậy cũng chỉ quay đầu nhìn 1 cái, nhạt nhẽo nói: "Mau vào phòng ngủ chút đi. Rửa chén xong em sẽ về"

.

.

.

Sau tai nạn, Shiraishi được nghỉ ngơi một thời gian. Trong lúc đó, quản lí của nàng cũng được thay đổi. Tất cả mọi người kể cả Nishino và Sakurai đều đồng ý để Takayama trực tiếp quản lí lịch trình của Shiraishi, có lẽ bản thân họ cũng thấy Hashimoto đang có gì đó kì lạ.

Ngoài việc Shiraishi vắng mặt trên các phương tiện truyền thông, còn lại tất thảy đều diễn ra rất bình thường.

Mẹ của Nishino chuyển lên Tokyo cùng nàng được 1 tuần, Takayama ngỏ ý mời bà ấy ra ngoài ăn cơm. Cũng không phải muốn thông báo gì, chỉ là sẽ dùng thân phận đồng nghiệp cũng nhau ăn một bữa cơm, tuyệt đối sẽ không có gì quá phận hay bất ngờ.

Nishino biết Kazumi muốn gần gũi người nhà mình hơn một chút. Nàng giấu đi chút hổ thẹn trong lòng, mỉm cười gật đầu. Tối đó về nhà, rủ mẹ cuối tuần ra ngoài dùng cơm cùng với một người bạn.

Bà Nishino lần đầu nghe con gái nhắc đến bạn, liền cao hứng nắm tay nàng hỏi: "là nam hay nữ, hiện tại đang làm gì, tính cách ổn không?"

"Là Kazumin đó mẹ" ___ câu trả lời của Nanase lập tức đánh gãy biểu tình vui vẻ của bà. Gương mặt lộ chút thất vọng, bất quá cũng chấp nhận lời mời kia.


.


Địa điểm ở một nhà hàng sang trọng nhưng kín đáo, Takayama đã đặt một phòng riêng, cũng dặn dò nhân viên không cần ra vào thường xuyên quá, có gì nàng sẽ chủ động gọi. Dù sao đây cũng là lần đầu ăn cơm cùng mẹ Nishino, nàng muốn không khí thoải mái một chút.

Lúc ăn cơm cũng không có gì đặc biệt, đa phần đều nhắc lại những chuyện lúc trước khi cả 2 còn là idol. Cả Nishino lẫn Takayama đều không thấy chuyện này có vấn đề gì, đều là những chuyện đã qua, dù sao ôn lại thì cũng là ôn lại chuyện tốt.

Chỉ đến khi bà Nishino chuyển qua đề tài xem mắt của Nanase, không khí xung quanh nàng và Kazumi mới nhất thời tụ lại, tựa như có đám mây đen bay trên đầu 2 người.

"Kazumi cháu nói xem, Naachan đến giờ này vẫn chưa có bạn trai, làm dì nôn nóng muốn chết, lần trước nó về nhà dì có giới thiệu cho một người, 2 đứa ra ngoài hẹn hò trong cũng xứng đôi, ấy vậy mà Naachan về lại Tokyo không chịu giữ liên lạc nữa"

Người ngoài không nhận ra, nhưng Nishino thấy rõ nụ cười của Kazumi trở nên cứng nhắc, cứ như trong miệng nàng ngậm phải một viên kẹo đắng. Muốn nhả không nhả được, muốn nuốt nuốt không xong.

Từ đó đến cuối, Kazumi chẳng nói bao nhiêu lời.

Cơm nước xong xuôi cũng đã hơn 10h tối, Kazumi lái xe đưa Nishino và mẹ về nhà. Xe dừng ngay trước chung cư, Nishino bảo mẹ lên phòng trước, nàng có chút chuyện muốn nói với Takayama. Bà Nishino đến giờ buồn ngủ cũng không ý kiến, cứ thế rời đi,

Bây giờ đã khuya, bên ngoài cổng chung cư cũng chẳng còn ai ra vào. Kazumi cùng Nanase ngồi trong xe phát ngốc, nhất thời không biết mở lời.

"Kazumin, chuyện kia..." _____"Naachan, tớ chưa bao giờ nghe cậu nói đến việc xem mắt" ____ cả hai dường như nói cùng một lúc.

 Có lẽ trong lòng rất nhiều tâm tư muốn nói ra, khiến cho lời nói của ai cũng có vẻ khẩn trương trong đó.

Nishino thì áy náy, Takayama lại là bồn chồn.

"Tớ xin lỗi" ____ Nishino lập tức cúi đầu, bao nhiêu lời giải thích chuẩn bị trong đầu đều vì một câu của Kazumi mà tan đi như bọt biển. Chưa bao giờ giọng điệu Kazumi lạnh lùng như vậy, điều ấy khiến Nanase nhất thời lâm vào hoảng sợ.

Kazumi cũng biết mình có điểm không kiềm chế, liền buồn rầu ôm Nishino vào lòng.

_____ Tại sao lại mang giọng điệu đó nói với Naachan chứ, bản thân mình có tốt đẹp bao nhiêu đâu. Cậu ấy hẳn là vì gia đình ép buộc nên mới miễn cưỡng chấp nhận, sau đó cũng đã cắt đứt mọi liên lạc rồi. Còn mình, trong lòng lẫn hành động đều quá xấu hổ.

"Không sao, mình sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa. Naachan cũng đừng lo lắng" ___ đem đầu chôn vào hõm vai Nishino rồi tham lam hít một hơi đầy mùi hương trên tóc, tâm tình Kazumi nhất thời dịu lại, khiến cho giọng nói cũng ôn nhu mấy phần.

"Cậu không giận mình sao?" _____ Nishino ôm đầu Kazumi, cánh tay thuận lợi vuốt tóc, ánh mắt tuy vẫn còn hoang mang nhưng đã thoải mái hơn trước.

Suy cho cùng Nishino nghĩ rằng mình sai chính là mình, vì đã giấu diếm Kazumi. Vậy nên thời điểm này, nàng cực kì để ý đến thái độ của người kia.

"Không có, mình chỉ... bất ngờ một xíu thôi"

Đáng lẽ phải nói, mình chỉ khó chịu một chút thôi. Nhưng mà Takayama ngẫm lại, cảm thấy mình không đủ tư cách.

.

Takayama một mình lái xe về nhà, tâm trạng xác thực là vẫn còn buồn bực.

Mà cái loại buồn bực như thế này, Takayama cảm thấy vừa đê tiện vừa xấu xa. Bản thân mình mấy ngày trước còn để Shiraishi tùy tiện ôm ấp, mình ở bên cạnh bồi nàng ăn ngủ, còn thật khuya mới về đến nhà. 

Chỉ dựa vào mấy chuyện đó thôi, cũng khiến Nishino đoạt lại tất cả tình cảm, chứ không phải ở trước mặt ủy khuất xin lỗi mình.

Điện thoại không biết điều bỗng dưng rung lên.

Vốn dĩ đã định tắt máy, không ngờ trên màn hình lại hiện lên tên Shiraishi.

Chần chờ một lúc rồi cũng ném điện thoại đi.

Liên tục 3 lần như vậy. Đến lần thứ 4 Takayama đành đầu hàng.

"Chị đói" ____ không đầu không nói như vậy.

"Em không có tâm trạng"

Đầu dây bên kia bỗng dưng chỉ còn nghe tiếng thở. Một lúc sau giọng Shiraishi nhẹ nhàng vang lên: "Kazumin đang buồn sao?"

Trái tim không kiềm chế lại rung lên. Takayama biết rằng nói câu trước cũng chỉ là buộc miệng thôi, đáng lí cứ bảo "em đang ngủ" là được rồi.

"Đến chỗ chị đi"

Chỉ vỏn vẹn 4 chữ nhưng sức công phá không thua gì đại bác.

"Chị ngủ đi. Hôm khác gặp"

Takayama biết dù là tình huống nào, Shiraishi cũng tình nguyện an ủi mình, nhưng mà đáng tiếc, ân huệ đó có cho Takayama cũng không dám nhận.

.

.

.



Au: viết fic phi lợi nhuận mà như chạy deadline : )











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net