Chương 29: Photobook.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Người ngoài nhất định sẽ gọi hành động mình đang làm là 'ngoại tình' nhưng Takayama Kazumi mỗi ngày đều giống như thôi miên bản thân , nhắc nhở rằng tuyệt đối không phải.

Người mình yêu chính là Nishino Nanase _____ lời này tựa như câu thần chú đem an tâm nhét vào lòng Kazumin. Bất quá nghĩ lại, nàng cũng không đủ dũng cảm nói với mình rằng bản thân không có tình cảm với Shiraishi.

Suy nghĩ 'yêu một người trong lòng lại có thêm một người' đem đến một nỗi đau không dứt, ngày qua ngày không ai hay biết, Kazumin đều thấy cõi lòng nàng bị ăn mòn dần đi.

Lúc đứng trước mặt nhìn Nishino mỉm cười, khuôn mặt cảm nhận sự vuốt ve dịu dàng của nàng, nghe nàng thỏ thẻ gọi 'Kazumin' _____ tất cả đều khiến mình hổ thẹn. Vô thức nặn ra một nụ cười, Takayama biết tâm hồn nàng cũng đã méo mó không ra hình hài. Dù trong lòng mình khi ấy cũng không nghĩ đến bất kì ai nhưng nỗi buồn cứ vô cớ dâng lên như nước lũ, như nhắc nhở nàng rằng mình không xứng đáng với người này nữa. Takayama không cam lòng, bởi nàng biết mình thật sự yêu Nishino, nàng không ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được tình yêu là gì.

Có lẽ nàng không đủ lí trí, không thể cưỡng ép trái tim đặt lên đầu. Khi ấy, nàng có thể rõ ràng cự tuyệt, một nhát hai đường với Shiraishi, sống cuộc sống an ổn trước đây có Nishino bên cạnh. Nhưng mà hiện tại, suy nghĩ kia luôn bị chính mình đánh gãy. Rằng gốc rễ từ trái tim đang tham lam bám lấy Shiraishi mặc kệ mình cố gắng dùng dao cắt bỏ bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Nói rằng Shiraishi đang sai lầm, và mọi thứ mình dành cho nàng chỉ đang chứng minh cho sai lầm ấy thật chất cũng chỉ là ngụy biện. Takayama phát ngộ, mỗi lần mình tàn nhẫn cưỡng ép nàng bỏ cuộc, kết quả ngược lại càng chứng minh tình yêu sâu đậm mù quáng của nàng dành cho mình.

Rốt cuộc thì tại sao tình yêu lại biến thành nỗi đau như vậy?

3 người các nàng, đã sai từ chỗ nào đây?

.

.

.

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi tương đối dài, Shiraishi bắt đầu quay lại công ty. So với thời gian trước, ai cũng nhận ra hiện tại nàng thoải mái hơn nhiều. Nàng đi làm đúng giờ, tới studio đúng hẹn, đối với đồng nghiệp phần hòa khí cũng tăng lên. Thỉnh thoảng nàng ra ngoài ăn uống cùng các thành viên cũ. Cứ như sau cơn mưa trời lại sáng, các nàng vẫn cứ gắn bó bên nhau.

Công việc đầu tiên Shiraishi nhận được sau khi quay lại là phát hành sách ảnh.

Nhớ thời nàng còn làm idol, tuy cũng chỉ hơn 4 năm nhưng cũng đã phát hành được 2 cuốn. Số lượng phát hành cuốn thứ 2 đương nhiên nhiều gấp mấy lần cuốn thứ nhất, chứng tỏ độ gia tăng sự phổ biến của nàng lúc ấy.

Hiện tại trải qua mấy scandal, đổi công ty chủ quản, hình ảnh chuyển từ idol thanh thuần sang người mẫu chuyên nghiệp, mọi người không dám chắc sách ảnh lần này liệu có thành công. Bất quá công ty giải trí của Takayama là công ty lớn, trong thời gian Shiraishi nghỉ ngơi cũng đã tiến hành khảo sát thị trường mới đưa ra đề án này.

Shiraishi hờ hững xem hợp đồng, trước khi đặt bút kí tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu nhìn Takayama, xác nhận cả nàng lẫn Nishino đều nở một nụ cười công nghiệp nhìn mình, rất nhanh kí xuống.

.

Theo lịch trình, hôm nay là ngày cuối chụp ảnh cho cuốn PTB đầu tiên của Shiraishi từ khi nàng đầu quân cho công ty giải trí Takayama. Bởi vì đã tốt nghiệp từ bỏ hình tượng idol trong sáng, Shiraishi muốn sách ảnh lần này đánh dấu sự trưởng thành của nàng ___ dưới tư cách một người phụ nữ. Vậy nên hoàn toàn không giống 2 ngày chụp ngoại cảnh trước đó, ngày hôm nay chỉ chụp trong phòng, trang phục đương nhiên có chút nóng bỏng, cố tình phô ra nét quyến rũ trên cơ thể của nàng. Đây chắc chắn là những hình ảnh đầu tiên chưa từng được biết đến của Shiraishi Mai.

Việc chụp sách ảnh cho Shiraishi là do chính Takayama thông qua, nhưng cụ thể thế nào thì nàng vẫn chưa được biết. 9h sáng ngồi trong văn phòng, Takayama đắn đo 1 hồi cũng quyết định lái xe đến chỗ Shiraishi. Chuyện này lẫn Sakurai và Nishino đều biết.

Lúc Takayama có mặt tại nơi chụp ảnh cũng là lúc thực hiện những bức ảnh khi Shiraishi đang nằm trên giường. Cũng không khác gì nhiều so với những sách ảnh trước, người mẫu luôn nằm trong đống chăn gra trắng tinh sạch sẽ __ Takayama vẫn nghĩ như thế cho tới khi Shiraishi theo hướng dẫn của người chụp ảnh kéo tấm chăn kia lên.

Takayama dường như không tin vào mắt mình. Trang phục kiểu gì thế này? Lúc Takayama còn chưa nghĩ ra tên cho bộ đồ mỏng tanh Shiraishi đang mặc, người chụp ảnh vẫn tiếp tục hướng dẫn: "Shiraishi-san, kéo váy lên một chút"

Ánh mắt lập tức trừng trừng nhìn nhiếp ảnh gia, mặc kệ hắn có biết hay không, Takayama không hiểu tại sao lòng nàng lại khó chịu như vậy. Bởi vì tất cả những gã đàn ông phụ trách công việc ở đây đang không chớp mắt nhìn vào Shiraishi xinh đẹp của nàng.

Của nàng?

Phải. Đã kí hợp đồng với công ty của ta thì nhất định là người của ta.

Trong lúc Takayama còn đang dằn lửa giận trong lòng, ekip đã chuẩn bị chuyển qua cảnh khác. Lần này là phòng tắm. Takayama cố giữ bình tĩnh theo sau. Mất một lúc để Shiraishi xuất hiện, chỉ với 1 cái khăn tắm quấn quanh người, chính lúc đó ánh mắt nàng bắt gặp ánh nhìn của Takayama.

"Shiraishi-san, bước vào bồn tắm đi"

Đối diện Shiraishi, bồn tắm đã được đánh bọt kĩ lưỡng, như chỉ chờ nàng ngâm mình vào. Shiraishi vừa xoay người định tháo khăn ra, ở phía sau truyền tới tiếng của Takayama: "các người, mau ra khỏi đây" __ vừa nói vừa giật máy ảnh trong tay người chụp hình __ "chuyện còn lại tự tôi lo liệu"

Chủ tịch Takayama đã lên tiếng ai dám không nghe theo, mọi người dù không hiểu cũng âm thầm kéo nhau ra ngoài. Khi ấy chỉ có Shiraishi là bất động, một mực quay lưng lại với tất cả, đợi đến khi cửa phòng tắm đóng lại, mới thoả mãn nở một nụ cười.

________ Kazumin, em xem ra cũng có chút ích kỉ rồi. Không muốn tiếp nhận tôi, cũng không muốn tôi thuộc về ai khác.

Shiraishi không chờ đợi trực tiếp kéo khăn tắm khỏi người, quả nhiên bên trong không mặc gì cả. Takayama nhìn nàng tiến đến ôm lấy cổ mình, cơ thể vẫn không nhúc nhích, máy ảnh vẫn còn cầm trên tay.

"Kazumin liệu có thể giúp chị hoàn thành phần còn lại của buổi chụp ảnh?" __ Shiraishi vừa hỏi vừa cười, vẻ mặt không giấu được sự đắc ý.

Takayama biết, nàng cố tình như vậy. Cố tình chọc tức mình, ngang ngược khơi lên ngọn lửa chiếm hữu bấy lâu mình luôn che giấu. Có lẽ dù tại đây có hàng trăm gã đàn ông khát khao nàng Shiraishi vẫn không mảy may rung động, bởi từ trong kiêu hãnh và trái tim nàng, vốn chỉ có một mình mình thôi.

Dẫu cho đáy lòng dao động dữ dội bề ngoài Takayama vẫn giữ cho mình thản nhiên, điềm tĩnh nhìn Shiraishi, nhàn nhạt trả lời: "Em đương nhiên sẽ dốc hết lòng vì nhân viên".

_______ Xem ra em cũng có chút tàn nhẫn đi, Kazumin.

Có lẽ trông chờ một dấu hiệu gì đó từ người kia là quá khó khăn. Vành tai em ấy rõ ràng đã đỏ lên vì xấu hổ, bàn tay cầm máy ảnh cũng run lên, da thịt nơi cơ thể trần trụi mình chạm vào cũng nóng nảy lạ thường. Ấy vậy mà Kazumin vẫn thốt lên được 2 chữ 'nhân viên' sắt đá.

Shiraishi cố tình lờ đi cách Takayama gọi mình, đè nỗi đau trong lòng xuống, một lần nữa lấy lại tinh thần cợt nhả với Takayama: "Dù sao cũng rất lâu mới quay lại công việc. Công ty chắc không rõ sau tai nạn sẹo trên người chị vẫn chưa mờ hết, hiện tại chụp mấy kiểu này chị vẫn còn ngại lắm nha. Bất quá, chủ tịch có thể cho chị chút tinh thần?"

"Tuỳ ý chị" _____ Tuy không biết 'tinh thần' mà Shiraishi nhắc đến là gì, Kazumin giờ phút nữa cũng chẳng còn tâm sức phán đoán, cứ vậy chiều ý người kia.

Takayama vừa dứt lời Shiraishi liền kéo mặt nàng lại cuồng nhiệt hôn môi.

Đó hoàn toàn là một nụ hôn cuồng dã. Takayama dù môi rát đến phát đau cũng không có ý dứt ra, để mặc cho Shiraishi làm loạn. Kết quả lúc nụ hôn kết thúc, môi 2 người kéo thành một tơ máu thật mảnh.

"Đừng lo, Nishino sẽ không nghi ngờ đâu" __ Dứt lời Shiraishi quay lưng bước vào bồn tắm.

Takayama vô thức lướt ngón tay qua môi, bất quá cũng không để tâm chỗ máu dính trên đấy, bắt đầu chuyên tâm chụp ảnh cho Shiraishi. Nói về năng lực chụp ảnh, Takayama chỉ dừng ở mức nghiệp dư nhưng đối với Shiraishi, nàng có cảm nhận không ai có được.

Takayama biết mình phải làm gì. Rằng góc này thì nên chụp hướng nào mới tốt, ánh sáng điều chỉnh bao nhiêu là đủ. Nàng cơ bản nắm rõ vẻ đẹp của Shiraishi ở đủ mọi góc độ.

Takayama bấm máy liên tục 10 phút không ngừng. Còn Shiraishi, nàng giống như tự nhiên phô bày cho Takayama thấy nét quyến rũ của mình, hoàn toàn không e ngại, hoàn toàn không che dấu.

Ánh mắt nàng tựa như không nhìn vào ống kính, cơ hồ là muốn hướng đến trái tim người nàng yêu.

Takayama không cách nào phủ nhận, rằng người trước mặt mình có một vẻ đẹp sẵn sàng đánh gục bất kì ai, nhưng Takayama không muốn thừa nhận mình nằm trong số đó. Tự tôn, kiêu hãnh cùng trái tim dành cho Nishino Nanase không cho phép nàng.

Việc chụp hình mất gần 1 tiếng. Shiraishi ngâm mình trong nước lâu nên cơ thể bắt đầu nhiễm lạnh, nàng không báo trước cứ thế đứng dậy, ra lệnh cho Takayama: "Lấy khăn cho chị"

Takayama bỏ máy ảnh xuống rồi lấy cái khăn tắm treo gần đó đưa cho nàng, chỉ quàng lên người chứ không có ý sẽ lau giúp người kia.

Shiraishi lại nói: "Chị lạnh".

Takayama trầm ngâm một hồi mới bắt đầu lau người cho Shiraishi. Nàng lau thật chậm, thật kĩ, từ tóc, đến vai, xuống cánh tay. Kì lạ là Shiraishi càng thấy lạnh lẽo, có lẽ không phải từ da thịt mà xuất phát từ chính đáy lòng.

Thô bạo ném cái khăn qua một bên rồi bất ngờ ôm chầm lấy Takayama, Shiraishi ra sức ôm chặt rồi vùi mặt vào lòng nàng, ở trước ngực van nài: "Ôm chị đi, Kazumin"

Có lẽ chịu đựng nào cũng có giới hạn mà thôi. Mà hiện tại Takayama đã rõ, đây chính là giới hạn của Shiraishi. Nàng có lẽ không cần mình ở bên nàng nhưng đối xử với nàng như gỗ đá, cái nàng cần chính là một cục gỗ biết yêu thương.

Takayama không cách nào từ chối, cánh tay nâng lên quấn quanh eo Shiraishi. Nhưng chừng ấy chưa làm nàng thoả mãn.

"Chặt hơn nữa"

Dù cho Shiraishi nói gì, Takayama cũng vô điều kiện thuận theo. Ở trong vòng tay Takayama, Shiraishi dần dần tìm lại chút hơi ấm. Nàng cư nhiên muốn nhiều hơn nữa, ấm áp hơn nữa.

Ngẩng đầu lên, Shiraishi lần này hôn Takayama thật nhẹ, giống như đang hướng dẫn em ấy yêu thương mình. Quả nhiên chẳng bao lâu Takayama cũng đành giương cờ trắng, cánh tay tiếp tục ôm chặt Shiraishi chủ động đáp lại nụ hôn của nàng.

Rồi giữa những đê mê, giọng nói nhẹ nhàng của Shiraishi lần nữa vang lên: "Nói đi Kazumin, nói em cũng yêu chị"

Takayama điềm tĩnh nhìn nàng, cuối cùng lắc đầu: "Mai, em xin lỗi"

Shiraishi lui người khỏi vòng tay Takayama cười lạnh. Giây tiếp theo xô mạnh Takayama vào bồn tắm. Nàng cúi người nhặt khăn tắm dưới đất, quấn 1 vòng rồi quay lưng bỏ đi.

Bên ngoài ekip dường như vì chờ quá lâu mà cũng bỏ đi hết, Shiraishi nhàn nhã rút điện thoại, gọi điện cho lái xe đến đón mình. Trong khi đó ở bên trong, Takayama cũng lười nhấc mình khỏi bồn tắm, nàng để cho nước lạnh ngấm vào cơ thể, đến lúc bọt trắng trong bồn tan đi, da thịt nhăn nheo trắng bệch lộ ra, Takayama mới gục đầu đứng dậy.

Nàng không lái xe về công ty cứ thế chạy thẳng về nhà, đến chiều cơ thể phát sốt, lúc ấy mới nhận được điện thoại của Nishino.

"Kazumin, cậu đang ở đâu vậy?"

Khi giọng nói nhẹ nhàng đó từ ống nghe xuyên qua tai, Kazumin bất giác mỉm cười, nàng cuộn mình trong chăn, trả lời: "Tớ không khỏe, nên từ chỗ Maiyan chụp hình trở về nhà luôn"

Đầu dây bên kia đắn đo một hồi.

"Tan làm tớ sẽ qua chỗ cậu"

"Mẹ ở nhà thì sao?"

"Tớ bảo đi với công ty là được"

"Ừ, vậy đi đường cẩn thận, tớ chờ"

Cúp máy xong liền mệt mỏi đi ngủ.

Lần nữa mở mắt ra bên tai vọng đến tiếng người làm cơm trong bếp. Kazumin đoán rằng là Nanase đã đến, liền vội vàng chống người bật dậy.

Thế nào mà lúc tiến vào phòng bếp, đập vào mắt mình lại là bóng lưng của Shiraishi.

Kazumin có điểm không kiên nhẫn liền đi tới giữ tay đang thái hành của Shiraishi lại.

"Chị làm gì ở đây?"

"Nấu cháo. Có muốn thử một chút không?" _______ Shiraishi giống như không để ý tới biểu tình chán ghét của Takayama, vẫn liên tục khuấy cháo trong nồi. Nhìn đến cánh tay bị người kia giữ lấy thì dùng tay còn lại múc một thìa cháo nhỏ, tự đưa lên miệng thổi rồi mang đến gần Takayama.

Bây giờ còn lòng dạ nào mà thử đồ ăn, liếc mắt nhìn đồng hồ gần điểm 5h, Takayama biết rằng chẳng bao lâu Nishino sẽ đến.

"Làm sao mà chị vào được đây?"

"Không phải chị đột nhập bất hợp pháp, là do Kazumin không khóa cửa nha" _____ Cái này là sự thật.

"Maiyan, Nanase lát nữa sẽ đến đây. Chị mau về đi"

Cũng chẳng bất ngờ với phản ứng này của Takayama, là tại nàng tự ý ghé qua, phát hiện em ấy sốt mới ra ngoài mua đồ về nấu cháo. Shiraishi đoán được tan làm Nanase sẽ đến, nhưng mà dẫu có là vậy thì làm sao chứ. Cháo nàng cũng đã nấu, đem đổ đem ăn là quyết định của người kia.

"Cháo được rồi, ăn một chút đi" ______ Shiraishi tính toán cẩn thận, cháo nấu ra cũng chỉ vừa một tô, nàng múc hết ra đặt lên bàn.

Từ đầu đến cuối chăm chú dõi theo từng động tác thong thả của Shiraishi, ngược lại tay chân Takayama lại khẩn trương thấy rõ.

"Maiyan, em không muốn ăn".

Cũng không ngồi vào bàn ăn, Takayama cứ thế đứng ở bếp bất mãn từ chối.

"Vậy em cứ vậy đổ đi đi"

"Chị ... chị như vậy là muốn làm khó em? Lát nữa Naachan..." _____ "Nanase có công việc gấp phải đi cùng Nanami rồi, có khi phải hơn 7h mới tới đây"

Không đợi Takayama nói cho xong, Shiraishi lập tức chen vào, ngay lúc đó chứng kiến biểu tình còn đang căng cứng của người kia tức thì giãn ra, nàng không ngăn được bản thân bật cười.

Kazumin biết bản thân vừa thất thố nhưng mà cũng không làm được gì. Giọng nói có chút tức giận hỏi Shiraishi: "Chị, đùa cợt với em vui lắm sao?"

"Rất vui"

Shiraishi chống bàn ăn đứng dậy, mang tô cháo vẫn còn nóng đến bên bồn rửa bên cạnh Takayama. Khóe môi nàng cong lên tản ra sự đắc ý cùng trào phúng.

Nàng nghiêng cổ tay, để cháo từ từ chảy xuống bồn.

Ánh mắt Takayama lập tức nhìn theo.

"Kazumin, em cảm thấy chị ở đây thì lo sợ Nanase sẽ trông thấy, nhưng mà lúc nghe nói em ấy đến trễ biểu tình lập tức thả lỏng như trút được gánh nặng. Em biết như vậy gọi là gì không? Là đạo đức giả, là tồi tệ xấu xa"

"Shiraishi, đã biết em như vậy chị còn tha thiết làm gì?"

"Haha, nếu dành cho Nishino là một Takayama tốt đẹp hiền lành, thì với chị, em cứ xấu xa bao nhiêu chị cũng muốn"

"Maiyan, chị điên rồi"

Shiraishi điều chỉnh cổ tay thẳng lại, để trong tô còn đúng mấy muỗng cháo. Nàng thu tô cháo về, lại dùng muỗng múc ra, vui vẻ đưa trước miệng Kazumi: "Há miệng ra nào. Vẫn còn nóng đó"

Nhìn người kia ăn cháo như nuốt phải thuốc độc, Shiraishi dịu dàng vỗ má nàng: "Ngoan lắm. Chị đi về đây"

Đợi cho cửa chính khép lại, tiếng giày cao gót của Shiraishi nện xuống nền nhà không còn vọng đến bên tai, Takayama lập tức đem toàn bộ đồ dùng làm bếp, chén bát Shiraishi sử dụng ném vào thùng rác. Bằng một động tác thuần thục nàng buột chặt bịch rác, mang ra ngoài ném vào bãi rác của chung cư. Sau đó quay lại nhà vệ sinh, ôm bồn rửa nôn hết những gì đã ăn ra.

.

Hơn 7h tối Nanase đến, xác nhận Kazumin còn đang ngủ thì vào bếp nấu ăn. Xong xuôi liền mang vào phòng gọi người kia dậy.

Ban nãy nôn ra rất nhiều thứ còn không rõ là thứ gì, dạ dày đến giờ còn khó chịu nhưng Kazumin vẫn ngoan ngoãn ăn hết tô cháo Nanase mang lên.

"Mọi người ở studio bảo cậu đột nhiên đuổi hết mọi người ra ngoài, còn cầm máy ảnh đòi chụp phần còn lại" ______ Nishino ngồi một bên nhìn người kia ăn cháo, lại hỏi chuyện nàng. Ngữ khí không nửa điểm bất thường.

Kazumi cũng tiếp tục ăn cháo, vừa ăn vừa trả lời: "Bởi vì trên người Maiyan còn thẹo chưa lành, chị ấy ngại để cho ekip thấy. Dù sao trình chụp ảnh của mình cũng không tệ, sách ảnh lần này chắc chắn thành công"

Câu trả lời trên tương đối hoàn hảo, cũng bởi vì hoàn hảo mà gợn lên điểm bất thường.

"Mình cũng không đề cập đến chuyện phát hành sách ảnh. Chỉ là mọi người luôn cảm thấy cậu rất chiếu cố Maiyan"

"Mọi người là gia đình thứ 2 của mình. Mình vĩnh viễn sẽ đối tốt với tất cả".

Nishino nhìn vào mắt Takayama, cảm thấy trong lòng tràn ngập an tâm lại có chút bất an ở đấy. Nàng ấy từ ngày đầu đã luôn thành thật với mình, khiến mình không biết từ lúc nào cũng luôn tin tưởng vô điều kiện. Nhưng mà trong trực giác bỗng dưng mọc ra một cái gai, khiến mình lúc nào cũng thấp thỏng né tránh, sợ chẳng may đụng phải sẽ thấy máu chảy đầm đìa.

"Cháo có vừa miệng không?"

"Ngon lắm" ____ vừa trả lời vừa mỉm cười. Nụ cười ngây ngô ấy bất giác khiến tâm tình Nishino thả lỏng.

"Nghỉ ngơi đi nhé".

"Naachan, tối nay ở lại đây đi" _____ quay lưng thấy Kazumin kéo kéo áo mình, Nanase khẽ đặt tô cháo xuống bàn, đem mặt Kazumin ôm vào lòng vuốt ve.

"Tớ sẽ ở lại mà, đợi tớ thu dọn một chút rồi cùng đi ngủ, được không?"

"Được. Nhưng mà để tớ đi cùng cậu"

Nói rồi xốc chăn rời khỏi giường, Kazumi bưng tô cháo nắm tay Nanase đi đến nhà bếp. Ngồi ở bàn ăn nhìn Nanase thu dọn, tâm tình Kazumi cũng từ từ an ổn trở lại.

Nàng tự hỏi đây không phải bình an nàng luôn khát cầu hay sao? Cớ sao nàng lại chấp nhận cùng Shiraishi chơi một trò chơi mạo hiểm, lấy trái tim các nàng làm thứ đánh đổi, sau cùng dù ai thắng, linh hồn các nàng cũng tổn thương không còn gì mà thôi.

"Kazumin, ngẩn người cái gì vậy?"

Takayama đột ngột ngước mắt lên, trông thấy Nishino đang dùng cái khăn bông màu xanh lau tay, nàng khôi phục biểu tình đưa tay lên vuốt má Nishino.

"Tớ, đang nhớ cậu"

______ Là thật đấy Naachan, tớ nhớ tớ trước kia, nhớ cả cậu bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net