Chương 6: Cơn nấc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Những ngày sau đó Shiraishi vì lịch trình mà không vào thăm Nishino. Hashimoto và Wakatsuki cũng vậy. Nằm một mình ở bệnh viện, Nishino buồn chán nghĩ lại rất nhiều chuyện xưa. Đa phần đều là khoảng thời gian vui vẻ, cả 5 người các nàng còn ở bên nhau.

Lúc ấy tuy vất vả, cực khổ nhưng luôn cảm thấy người ở bên cạnh mình chính là động lực để mình tiếp tục cố gắng. Vượt lên những khắc nghiệt của làng giải trí, không gì khác là chấp niệm 'thanh xuân tuyệt vời nhất định phải cùng những người này trải qua'. Bất luận cười hay khóc, hạnh phúc hay bất lực, thành công hay thất bại, chỉ cần còn ở bên nhau, Nishino tin rằng mọi sự rồi sẽ tốt lành .

Lúc ấy, chưa bao giờ 'cô đơn' chạm đến tâm hồn nàng, bởi bên cạnh nàng chính là 4 người thuộc về định mệnh.

Còn bây giờ, dù có đứng giữa mấy ngàn người ở sân khấu, Nishino vẫn thấy mình tách biệt giữa những âm thanh, những ánh sáng, như thể linh hồn nàng đã bị hút cạn đi.

Mất đi Takayama Kazumi rồi, Nishino Nanase mất đi một chỗ dựa, một nơi để nàng mặc sức dựa vào.

Mất đi Takayama Kazumi rồi, thế giới của Nishino Nanase như mất đi một lớp bảo vệ, xoay vần nàng trong cô đơn và lạc lõng.

Nishino Nanase không muốn thừa nhận bản thân yếu đuối, rằng mất đi Takayama Kazumi rồi, nàng gần như mất đi tất cả.

.

Cuối tuần mới có chút thời gian, Hashimoto cùng Wakatsuki tranh thủ vào bệnh viện.

"Vẫn là hoa Lyly?". Hashimoto đi đến cái bàn nhỏ ở đầu giường đặt bó hoa mình mang theo xuống, ngay bên cạnh bó hoa Lyly còn tươi. "Là fan gửi tặng sao?"

"Có lẽ". Nishino gật đầu tỏ vẻ không để tâm dù trong thâm tâm nàng cũng thắc mắc tại sao mỗi ngày tuy không có người đến thăm nhưng hoa vẫn cứ được gửi tới.

Bất quá cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Nishino lập tức quên đi.

"Naachan .. Hấc.. còn đau ... Hấc ... Không?"

"Cũng đỡ rồi".

"Bác sĩ ... Hấc... có nói sẽ ... Hấc ... nằm viện bao ...Hấc ... lâu không?"

Nishino vì chuyện Wakatsuki bị nấc cục nói năng buồn cười mà không nhịn được, khóe miệng cong lên hết mức. Nàng lấy tay chỉ vào bình nước ở đầu giường, mang theo ý cười nhắc nhở Yumi: "Mau uống nước đi".

Yumi bối rối gãi đầu, cầm ly nước uống ừng ực. Kết quả không có đỡ, bất mãn ngồi yên không nói gì.

"Naachan biết không, mấy hôm trước Yumi lại bị mắng vì quá thân mật với fan nữ". Hashimoto vừa kể ngón tay vừa chỉ vào Wakatsuki bộ dạng khinh bỉ.

"Bao giờ?" -  nãy giờ vốn dĩ đang ngồi yên, tự dưng nghe người khác nói xấu mình khiến Yumi nhảy dựng.

"Còn chối... Chị nghe quản lí kể lại rõ ràng".

"Quản lí nào dám bịa chuyện như vậy?" Yumi rời hẳn ghế bật dậy đối diện với Hashimoto, bộ dạng giống như sắp sửa cùng người kia sống mái một trận dành lại công bằng.

Mặc kệ Yumi tỏ ra khẩn trương, Hashimoto vẫn cứ thờ ơ: "Là quản lí của em, anh ấy bảo fan nữ ấy thậm chí về nhà còn viết hẳn một blog dài ngoằng kể lại đã sung sướng thế nào khi được nói chuyện với em".

Nghe Hashimoto kể, Nishino cũng hướng ánh mắt không tin được về phía Yumi. Vốn dĩ chuyện Yumi và fan nữ đã từng ầm ĩ một lần, tuy bản thân Yumi hoàn toàn không làm gì sai nhưng công ty vẫn tốn sức giải thích với dư luận. Từ đó những chuyện đại loại như vậy rất nhạy cảm.

Yumi đối diện với ánh mắt của Nishino thì vô cùng quẫn bách, cảm nhận được đối phương chính là đang nghi ngờ mình. Trong lòng dâng lên tức giận muốn gọi điện cho quản lí nói rõ mọi chuyện. Ngay lúc rút điện thoại ra thì bị Hashimoto giật lại.

"Định làm cái gì?"

Yumi âm lượng không giảm: "Đương nhiên là gọi điện cho quản lí".

Hashimoto lúc ấy mới nở một nụ cười gian xảo, giọng tỉnh bơ hỏi: "Hết nấc chưa?"

"Hết nấc rồi" - Yumi trả lời không suy nghĩ, vài giây sau mặt nghệt ra: "Chị..."

Giờ mới đoán ra sao. Hashimoto nhún vai bộ dạng vô tội quay qua cùng cười với Nishino. Yumi biết bản thân bị mang ra trêu chọc, giọng ấm ức: "Nanamin, muốn giúp em hết nấc có thể dùng cách khác mà, đâu cần phải độc ác vậy. Y hệt Kazumin".

Nishino dừng cười, lập tức nhớ ra cái cách trị nấc tàn nhẫn này độc quyền thuộc về Takayama Kazumi, bản thân nàng cũng từng là nạn nhân 1 lần.

(đại loại là cơn tức có thể đẩy lùi cơn nấc, cái này khoa học không chứng minh nhưng dân gian có nói)

.......................................................

Lần đó ...

Nishino trước khi lên sân khấu bị nấc cục. Mà bởi vì sân khấu lần này quá hoành tráng, càng khiến tâm trạng của nàng thêm hoang mang, không cách nào đẩy lùi cơn nấc.

Trình diễn với tình trạng như vậy, không nói cũng biết mất mặt cỡ nào. Khéo còn biến cả nhóm thành trò cười.

Nhưng Nishino không phải loại người hay làm loạn, nàng cứ kiên trì ở một góc tự giải quyết vấn đề.

Cho đến khi chỉ còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu...

Takayama từ đằng sau vỗ vai nàng. Nishino quay lại, ngạc nhiên vì khuôn mặt nghiêm trọng của đối phương.

"Nishino-san, mình nghe staff bảo hôm nọ cậu lại tỏ thái độ không nhiệt tình với Maiyan trên show?" - Takayama cố tình nói rất to, trong giọng nói hoàn toàn không mang theo chút cảm tình nào.

Nishino như bị người ta không báo trước tạt 1 gáo nước lạnh ngay mặt. Bị xưng hô xa lạ 'Nishino-san' đã khiến nàng không vừa lòng, đoạn sau hình như đối phương còn trách oan mình. Là muốn kiếm chuyện đúng không?

Shiraishi đứng cách đó không xa nên nghe được, biểu tình cũng nháy mắt lúng túng. Hôm trước đúng là có đi show với Nishino, nhưng hình như mọi chuyện đều ổn mà, Kazumin đang nói cái gì vậy?

Bởi vì quá bất ngờ, Nishino chỉ biết lắp bắp giải thích, bộ dạng có phần tội nghiệp: "Mình không có..."

Nhưng nàng nói còn chưa hết câu Takayama đã thô lỗ chen ngang: "Cậu còn chối, cậu có biết vì vấn đề này mà mọi người đã đau đầu thế nào không? Khó khăn lắm mới cải thiện được một xíu".

"Nhưng mà mình không có như vậy..." Nishino không tin được Takayama có ngày sẽ công kích mình, nàng thấy cố họng bắt đầu nghẹn ngào.

Giống như khi bé, một lần bị bố hiểu lầm, Nishino miễn cưỡng phải thấu hiểu cảm giác thế nào là bị phản bội. Lần này chính là lần thứ 2.

Takayama thấy rõ khóe mắt Nishino bắt đầu nhạt nhòa vẫn không dừng lại: "Đáng lẽ cậu nên học tập Maiyan chứ, chị ấy rõ ràng rất chuyện nghiệp, dù thế nào biểu hiện cũng rất tốt".

Cái này còn không phải công khai chỉ trích người khác.

Tới lúc này nhịn không được Nishino mới quát lên: "Đã bảo mình không như vậy". Nàng cúi gầm mặt, 2 tay nắm chặt đến phát run.

Không khí sau hậu trường theo tiếng Nishino giảm dần rồi chạm mức âm. Tiếp theo đó là một khoảng im lặng, chỉ có thể dùng từ "đáng sợ" để cảm khái.

Giống như kết quả mình chờ đợi đã có, khuôn mặt nghiêm trọng của Takayama bất ngờ giãn ra, nàng trở lại là Kazumin thường ngày hiền lành, mỉm cười dịu dàng xoa đầu Nishino: "May quá, hình như hết nấc rồi" - vừa nói vừa nâng mặt đối phương lên như để kiểm tra một lần nữa.

Chỉ biết dùng đôi mắt ngập nước, câm nín đối diện với khuôn mặt hiền lành mà mấy phút trước trở nên xa lạ kia, Nishino ý thức rõ bản thân bị chính đối phương đùa giỡn nhưng lại không cách nào từ chối cái xoa đầu dịu dàng này.

Quá đáng! Tại sao lại dung túng cho cậu ấy như vậy.

Bởi vì phương pháp đặc biệt của Takayama mà cơn nấc của Nishino phải hoảng sợ chạy mất, đổi lại mascara trên mắt nàng bắt đầu bị lem. Nishino vì quẫn bách dùng tay lau đi mà khiến tình hình thêm tệ hại.

May còn ít thời gian, Takayama nhanh tay kéo lấy một người trang điểm, tranh thủ vài phút ngắn ngủi cuối cùng giúp Nishino trang điểm.

Biểu diễn hôm đó thành công tốt đẹp.

Lúc 5 người ở trong phòng thay đồ, Takayama đương nhiên tận lực xin lỗi Nishino, bộ dạng không khác gì một con cún quẫy đuôi với chủ. Nishino cũng đóng vai ngạo kiều tiểu thư tốt lắm, mặc kệ Takayama khổ sở giải thích vẫn không thèm đoái hoài.

Biết là muốn giúp mình, nhưng mà dùng biện pháp đó thật quá đáng.

Thỉnh thoảng âm thầm liếc mắt qua, bị khuôn mặt đáng thương đó làm cho mềm lòng, Nishino nghĩ rằng nếu Takayama kiễn nhẫn thêm chút nữa, nàng sẽ bỏ qua ngay.

Không ngờ...

"Em ấy chỉ muốn giúp em thôi, đừng giận dai như vậy?" Shiraishi bất ngờ lên tiếng, còn ở bên cạnh an ủi Kazumi.

Nishino tự dưng cảm thấy mất mát, nàng hờ hững quay qua nhìn Takayama: "Mình không giận cậu. Cảm ơn cậu đã giúp mình. Mình về đây". Nói rồi xách giờ rời đi.

.

Sự tích "Nấc cục" đó sau này được nhân viên hậu trường đăng lên blog. Tuy không ghi rõ những gì Takayama đã nói nhưng miêu tả rất kĩ vẻ mặt hung hăn khác thường của nàng, khiến Nishino hoàn toàn ủy khuất như mèo nhỏ mắc mưa, đổi lại ở trong phòng nghỉ lại van xin đến tội nghiệp.

Bảng bình luận tất nhiên rất sôi nổi.

[Takyama-san thật lợi hại, dám vì công việc mà đả kích công chúa]

[Muốn thấy vẻ mặt đó của Takayama-san]

[Takayama-san, xin hãy tiếp tục chăm sóc Naachan nhé]

[Chắc chỉ mình Takayama dám nói như vậy thôi nhỉ?]

[Vậy lời Wakatsuki nói đúng rồi].

....................................................

Chuyện của ngày hôm đó Nishino vẫn còn nhớ rất rõ, từ vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy của Takayama đến âm lượng bất thường của nàng, kể cả cảm giác nhỏ bé khi Shiraishi đứng ra bênh vực Takayama.

Tất cả đối với Nishino vẫn là một thước phim còn mới.

Nhưng trên tất thảy, chuyện làm Nishino nhớ nhất, chính là buổi tối đó khi Takayama một mình đứng trước cổng nhà nàng, cầu mong ở nàng một lời tha thứ.

Đổi lại, Nishino chỉ hôn lên môi Takayama.

Là lúc mối quan hệ lén lút của 2 nàng bắt đầu... phải không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net