Chương 8: Nhục nhã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có những căn bệnh dù chỉ kéo dài vài ngày hoặc cùng lắm 1 tuần nhưng thật sự những triệu chứng nó gây ra chỉ khiến người bệnh muốn có thể chết đi ngay tức khắc.

"Tại sao vẫn chưa chịu kết thúc đi", "Nếu bây giờ mà chết thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều" – những suy nghĩ đại loại như vậy không ngừng vây kín tâm trí bệnh nhân. Dù họ luôn được động viên rằng "Hãy cố chịu đựng, những cái này chỉ diễn ra một chút thôi" nhưng khi cơn đau hoành hành, bào mòn cả thể xác lẫn tinh thần, họ chẳng còn sức đâu mà duy trì niềm tin. Và như thế họ nghĩ rằng cái chết là dễ dàng nhất.

Shiraishi có lẽ từng trải qua cảm giác đó. Nàng nghĩ vậy. Nhớ lần đi thuyền ra đảo cùng gia đình năm 12 tuổi, Shiraishi không ngờ những triệu chứng say sóng lại hành hạ nàng nặng nề như vậy. Ban đầu nàng vẫn nghĩ nàng sẽ chịu đựng được, dù cho thuyền có rung lắc thế nào, có khiến nàng cảm giác như rơi xuống mà không phòng bị như thế nào, có khiến dạ dày nàng lộn ngược thế nào, nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng cho đến trưa thì Shiraishi mất dần ý thức, nàng nôn nửa và thấy đau đầu, nàng thậm chí không thể nhấc chân bước đi. Mọi người động viên nàng rằng buổi trưa ở trên đảo, ăn uống một chút là khỏe lại ngay. Thật ra Shiraishi chỉ mong có thể bước khỏi con thuyền quái quỷ này, còn chuyện ăn uống ư? Những trận nôn mửa ban nãy đã rút cạn sức lực của nàng rồi.

Quả nhiên đứng trên mặt đất tốt hơn nhiều, Shiraishi mở hé miệng thu lại từng ngụm dưỡng khí. Hít thở là việc duy nhất lúc đó mà Shiraishi có thể làm tốt, và nàng nghĩ chỉ cần nàng tỉnh táo, nàng có thể chịu được lượt về.

Cuối cùng thì khi thuyền cập bến, Shiraishi chính thức rơi vào hôn mê. Chứng thiếu canxi máu là nguyên nhân khiến tay chân nàng bắt đầu co rút. Shiraishi nằm trên băng ca, thấy cơ thể đau nhức ở bất kì chỗ nào bị chạm đến, đầu nàng thì như bị người ta dùng búa gõ vào, đau đớn thế nào chỉ một mình nàng biết. Chính lúc ấy Shiraishi chỉ muốn chết quách cho xong.

Bây giờ cũng vậy, hoặc là nàng chạy trốn khỏi chỗ này, hoặc là ai đó làm ơn giết nàng đi.

.

Sau tai nạn của Nishino, nhóm bắt đầu gặp rất nhiều sự cố. Dù đã có 2 tháng được nghỉ ngơi hoàn toàn nhưng sau đó Nishino vẫn không thể theo kịp lịch trình dày đặc như trước. Trong một số sự kiện thỉnh thoảng sẽ vắng mặt nàng. 1, 2 lần thì không nói làm gì nhưng chuyện ấy thực sự diễn ra quá thường xuyên.

Đầu tiên là fan bắt đầu phàn nàn. Mọi người nói nàng làm việc không có trách nhiệm.

Tiếp theo, trong một sự kiện lớn mừng thành lập đài truyền hình, Nishino vì lí do sức khỏe mà đến trễ, khiến tiết mục của nhóm không những bị hủy bỏ mà còn xáo trộn cả chương trình ở phần sau.

Những việc như vậy cứ không may xảy ra, khiến ngay cả concept mừng sinh nhật nhóm cũng không thể tổ chức thường niên.

Hơn 2 tháng trước, cổ phiếu của công ty quản lí rớt giá nghiêm trọng. Các nàng bỗng dưng đứng bên bờ vực tan vỡ. Vậy nên công ty quyết định nhờ các ông chủ khác "chiếu cố" các nàng.

Cụ thể như bây giờ, Shiraishi eo bị kẻ khác hờ hững đụng chạm, vẫn tươi cười rót rượu nói chuyện cùng hắn ta. Đối diện nàng Nishino tường chừng thiếu điều muốn cắn lưỡi tự sát.

Tự trọng lẫn tự tôn coi như đều bị người ta dùng chân dẫm nát, các nàng suy cho cùng vẫn là công cụ trong giới giải trí này. Mỗi ngày luyện tập tới lúc tay chân rã rời, mồ hồi thấm ướt 3 cái khăn, thời gian ngủ còn không thể đếm hết trong 5 đầu ngón tay, cuối cùng đổi lại bây giờ như những kẻ ăn xin chờ chiếu cố của kẻ khác.

Shiraishi ngay lúc bước vào căn phòng tuy sang trọng nhưng ngập mùi ám mụi này đã cảm tưởng như trên cổ là một sợi dây thừng nặng nề, cứng cáp. Và khi 1 trong những gã đàn ông ở đây thô bạo đẩy nàng xuống chiếc giường trắng toát được bố trí hoàn hảo trong căn phòng kiểu Nhật đằng kia, chính là lúc sợi dây siết lấy cổ, dứt khoát cướp sự sống của nàng đi. Bất quá chỉ cần thân thể không tổn hại, Shiraishi nhất định cắn răng chịu đựng, giống như lúc ở trên thuyền, âm thầm chờ những triệu chứng say sóng qua đi.

Nhưng Nishino lại khác, nàng hoàn toàn không muốn chịu đựng những nhục nhã này. Ước mơ của nàng, sự nghiệp của nàng nhất định không thể duy trì theo cách dơ bẩn như vậy. Nishino thấy mình như đang ở giữa một bầy sói đói sẵn sàng lao vào sâu xé nàng bất kì lúc nào, dù thật sự, trong phòng ngoài nàng và Shiraishi ra chỉ còn 2 người đàn ông nữa.

"Naachan, đừng thẫn thờ vậy nữa, mau rót rượu đi" Nghe tiếng người bên cạnh thúc giục, trong giọng nói xen lẫn chút trêu ghẹo không đứng đắn, Nishino càng thêm lo sợ. Vốn dĩ trước khi tới đây đã được dặn dò rất kĩ, rằng người sắp sửa gặp mặt có vị trí rất lớn trong làng giải trí, nhất định không được thất lễ với đối phương, nhưng mà mấy người này, rõ ràng trong ánh mắt cũng không giấu được tâm địa xấu xa.

Tay cầm chai rượu run run rót xuống, Nishino bỗng thấy có bàn tay thô ráp luồn vào váy mình. Theo quán tính giật mình mà buông chai rượu ra, không những thế còn ném vào đối phương, cả người bật dậy bước lùi ra sau.

Không khí trong phòng lập tức bị kéo xuống âm. Gã đàn ông kia mặc mũi hầm hầm tự lâu vết rượu trên áo, bộ dạng tiếc rẻ bộ y phục mắc tiền không may bị vấy bẩn, từ từ đứng lên khỏi ghế bước đến chỗ Nishino.

"Chát".

Một tát bỏng rát đem Nishino ngã vật xuống sàn. Shiraishi hoảng hốt vội vàng bước đến bên cạnh ôm lấy vai Nishino, miệng rối rít xin lỗi, gã đàn ông vốn dĩ đang vui vẻ ngồi bên cạnh nàng cũng lập tức mất hứng thú.

Đến mức này còn quan tâm gì đến chiếu cố của kẻ khác, nếu muốn sống tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây. Shiraishi chỉ vừa kịp đỡ Nishino đứng dậy, lời định nói chưa bật ra khỏi môi đã rùng mình nghe thấy tiếng chốt cửa ngay sau lưng mình. Quay đầu lại đương nhiên không gì khác ngoài vẻ mặt như lang sói của gã kia.

Shiraishi không ý thức càng ôm chặt Nishino vào lòng – "Mấy người..."

Vừa nói vừa giật phăng ca-vạt trên cổ ra: "Định đi đâu? Tối nay ngoan ngoãn ở lại đây".

"Mấy người dám..."

"Có gì không dám. Toàn là một đám idol sắp hết thời còn giả bộ làm cao. Là chính công ty các cô nhờ vả bọn này. Biết điều một chút đi"

Ý định xấu xa coi như lộ rõ, rõ ràng là muốn bán các nàng đi. Shiraishi trong lòng vừa sợ hãi vừa oán hận. Từ khi nào mà các nàng lại trở thành món hàng để người này đẩy qua kẻ kia đẩy lại. Hay chỉ là trước giờ Shiraishi không nhận ra, một khi bước vào thế giới này, các nàng đã tự biến mình thành món đồ trong tay kẻ khác.

Dằn co một hồi đương nhiên không có kết quả, ngay lúc 2 nàng bị đẩy xuống giường, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng gọi. Một trong 2 gã khó chịu rời giường, chỉnh lại cổ áo đi về phía cửa. Hắn ghé tai qua khe cửa được mở hờ, tầm 10s sau bộ dạng hầm hầm đi về phía Nishino. Rồi không nói một lời, gã thô bạo lôi tay nàng, tiện tay cầm áo khoác, túi xách tống nàng ra khỏi phòng.

Nishino còn chưa hiểu hết sự tình, lúc cửa trước mặt đống sập lại mới nhớ Shiraishi vẫn đang một mình kẹt lại ở trong. Trong lúc Nishino liều mạng đập cửa, bên cạnh nàng bỗng xuất hiện tiếng nói: "Nishino-san, đã có xe chờ cô ở dưới"

Đề phòng nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh chu trước mặt, Nishino bối rối hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào.

Người kia lập tức giải thích thêm: "Về chuyện Shiraishi-san cô không phải lo, cô ấy nhất định an toàn. Còn bây giờ, xin đi theo tôi". Người đàn ông một tay đặt ngang ngực, một tay giơ ra ý muốn Nishino đi cùng mình.

Đành để bọn họ đưa về công ty.

Nishino vừa mở cửa phòng nghỉ đã thấy Wakatsuki khẩn trương tiến lại chỗ mình, rồi giống như không tiếp tục chịu đựng nổi, nàng nhào vào người đối phương bật khóc. Wakatsuki cùng Hashimoto ban nãy tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện của quản lí, biết được mục đích của bọn họ khi bắt Nishino và Shiraishi tham gia buổi gặp mặt kín đáo này. Nay chỉ thấy Nishino một mình quay về, trong lòng bọn họ càng thêm hoang mang, đáp án giống như đã có nhưng không dám thừa nhận.

Đợi Nishino ngừng nức nở, Wakatsuki mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nhỏ giọng hỏi: "Maiyan đâu? Bọn họ đã làm gì các cậu?" Wakatsuki cẩn thận quét mắt một lượt khắp người Nishino, nhận ra ngoài vết đỏ bên má thì cơ thể không có dấu vết bạo hành nào.

"Mình không sao cả nhưng Maiyan, chị ấy vẫn còn ở lại..."

Lời này với Wakatsuki cùng Hashimoto không khác gì sét đánh ngang tai. Hashimoto siết tay đến mức gân xanh nổi đầy. Lúc muốn quay lại chỗ kia cứu Shiraishi thì bị quản lí chặn lại.

Trong lúc đôi bên giằng co thiếu điều chuẩn bị xảy ra ẩu đả thì Shiraishi bất ngờ xuất hiện – "Mình về rồi đây" – nàng đi đến chỗ Hashimoto cầm lấy cánh tay đang dừng giữa không trung của nàng ấy thu về.

"Mình không sao cả, mọi người đừng lo" – vẫn là một lời mang mọi lo lắng của mọi người xua tan. Nhưng thắc mắc thì vẫn còn ở đó, đáng tiếc là Shiraishi không nói gì thêm, rằng sau khi Nishino rời đi, nàng đã đối mặt với những chuyện gì.

.

Sau đó mâu thuẫn giữa các nàng và công ty quản lí leo thang, thậm chí Wakatsuki còn muốn rời khỏi công ty nhưng thể theo trong hợp đồng, các nàng còn những hơn nửa năm làm việc. Còn nếu ngang nhiên chấm dứt hợp đồng, quả thật tiền bồi thường các nàng không thể trả nổi.

Không quá lâu sau thời kì đen tối đó, bất ngờ các nàng nhận được tin một công ty giải trí lớn muốn các nàng trở thành diễn viên chính cho bộ phim sắp tới của họ, chính là công ty mà Shiraishi và Nishino lần đó gặp mặt.

Lúc quản lí đọc thông báo, không chỉ các nàng mà ngay cả bản thân hắn cũng không giấu được bất ngờ. Đặc biệt là Nishino, nhớ lại buổi gặp mặt hôm đó, rõ ràng chẳng đạt được thỏa thuận gì ngược lại còn thất lễ với đối phương, cớ gì hôm nay lại nhận được cơ hội lớn như vậy.

Khi ấy tất cả ánh mắt trong phòng chỉ biết lén lút dồn về phía Shiraishi Mai, càng hoang mang hơn khi trong đáy mắt nàng không gợn lên chút sóng, từ đầu đến cuối đều vô cùng trầm mặc.

Rốt cuộc hôm đó Shiraishi đã đối mặt với loại chuyện gì.

Shiraishi đương nhiên cảm nhận được suy nghĩ của mọi người nhưng nàng chẳng biết nên bắt đầu thế nào, rằng ngày hôm đó khi nàng gặp lại Takayama Kazumi, trong một hoàn cảnh, một thân phận hoàn toàn nàng không thể ngờ tới.

[Kazumin, thật ra em là ai?]

[Maiyan, nhờ chị chăm sóc Naachan một thời gian nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net