Bánh, Nước, Rượu, Thuốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Nhất tuổi chưa tròn 12, đem lòng yêu mến nha đầu Thất Lại 15 tuổi _ là hàng xóm ở phía đối diện. Khoa học nói 2 nhà cách 4m chiều dài, văn vẻ nói 2 đứa nhỏ vừa mở cửa ra có thể trông thấy nhau.

Nhà Tiểu Nhất bán bánh, có một xe hàng cùng vài chiếc bàn nhỏ đặt bên hông nhà. Sáng sáng từ xe hàng khói toả ra nghi ngút, mang theo vô số mùi vị thơm ngon. Tiểu Nhất bàn tay nhỏ nhắn vơ lấy chút bột làm bánh dư ra của bố, nặn thành khối tròn rồi cũng bắt chước bỏ vào bếp nấu. Cái bánh ấy đương nhiên không dùng để bán, Tiểu Nhất ngồi yên trông nồi, bánh chín lập tức lấy ra, gói ghém mang cho Thất Lại.

Nhà Thất Lại bán nước, cũng đặt mấy cái bàn nhỏ cho khách trong nhà. Tuy không nói ra nhưng cơ bản là cùng nhà Tiểu Nhất hợp tác làm ăn. Thất Lại không thích dậy sớm, lúc thức dậy đều thấy bánh Tiểu Nhất làm đặt ngay cửa sổ phòng mình. Ăn xong mới mò vào bếp, Thất Lại chậm rãi pha 1 ly sữa đậu, lại chậm rãi mang qua cho Tiểu Nhất. Vốn dĩ trong lòng thành ý rất nhiều nhưng lúc đưa ly sữa ra lại hờ hững bảo: "là sữa đậu nhà làm dư, không ai uống đem đổ đi cũng phí"

Đến người bình thường còn nghĩ: "ý là đồ này không cho cún ăn, chẳng bằng cho ta ăn?" __ khiếm nhã như vậy.

Nhưng Tiểu Nhất không nắm được trọng điểm, chỉ biết hễ là thứ nha đầu ngạo kiều kia đưa, đều trân trọng nhận lấy. Uống xong lại nắm tay nàng kéo đi chơi hết 1 ngày, giữa trưa buồn ngủ có thể tuỳ tiện dựa vào nhau ngủ dưới bóng cây, đến tối đói bụng không hẹn tự biết đưa nhau về.

Những ngày bình lặng đó trôi qua, đến khi Bạch tỉ chuyển tới. Nhà Bạch Thạch sát vách nhà Thất Lại, bán rượu.

Tiểu Nhất đang chơi cùng Thất Lại thấy Bạch tỉ ở xa, trong lòng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, ánh mắt xi mê không ý thức bật thành lời: "Thất, hàng xóm mới của chúng ta thật xinh đẹp a~~~" nói xong liền quay qua Thất Lại "nhưng không bằng Thất đâu" – lúc ấy mới phát hiện người đã rời đi rồi.

Bạch tỉ năm nay 17 tuổi, không những xinh đẹp mà còn là 1 nha đầu khéo léo, nhanh nhẹn. Buổi sáng chờ Tiểu Nhất lò đầu ra liền chủ động tới làm quen bắt chuyện, xong lại nắm tay kéo đi mất. Tiểu Nhất bối rối không biết làm gì, trong lòng cũng vui vẻ cùng người kia rong ruổi khắp nơi.

Lại nói Thất Lại thức dậy không thấy bánh của Tiểu Nhất đặt bên cửa sổ như thường ngày, đoán rằng nàng chỉ qua trễ 1 chút thôi. Thế là nằm xuống 1 lúc nữa. Kết quả đến giữa trưa vẫn không có cái bánh nào. Thất Lại bụng réo inh ỏi bất mãn đi xuống bếp, nhưng ăn no nê rồi ruột gan vẫn tức tối. Quyết định đi tìm Tiểu Nhất.

Quả nhiên là ở gốc cây quen thuộc, bên cạnh còn có Bạch tỉ. Thất Lại lờ đi người kia, đến trước mặt Tiểu Nhất quát: "Nhất, người làm gì ở đây?"

Nghe giọng nói quen thuộc thật gần bên tai, Tiểu Nhất ánh mắt lơ mơ nhìn không tỉnh táo ngẩng lên: "Thất, mau lại đây. Bạch tỉ cho ta uống cái này hay lắm"

Thất Lại giật lấy cái chai nho nhỏ trong tay Tiểu Nhất, đưa lên mũi ngửa lập tức nhăn mặt. Nàng ném cái chai đi, lúc này mới quay qua Bạch tỉ, không nể nang người kia hơn mình đến 2 tuổi, quát: "Nha đầu đáng ghét, ngươi dám cho Nhất uống rượu"

Bạch tỉ bẽn lẽn cười, giống như việc nói với 1 đứa trẻ 12 tuổi rượu là nước giải khát chẳng có gì sai trái: "Uống 1 chút có sao. Chưa kể khi này Nhất cũng thích lắm. Gương mặt say rượu lại cực kì đáng yêu a~~"

Nói thôi không đủ, Bạch kéo Tiểu Nhất vào lòng, thích thú dùng tay xoa xoa gò má đỏ ửng của người kia. Tiểu Nhất vì tác dụng của rượu mà chân tay mềm nhũn, để mặc người kia ôm mình, miệng bật ra tiếng nói nhỏ xíu: "Thất, bánh của ngươi...." tay run run mò vào ống tay áo liền bị Bạch nắm lấy đặt quanh eo mình.

Đại ý ở bên cạnh ta không được quan tâm nha đầu khác.

Kết quả không có sức chống lại Bạch, Tiểu Nhất bất lực nhìn Thất Lại. Mà Thất Lại chứng kiến cảnh đó, tâm tư đau xót không thôi.

Nàng trong lòng oán trách Tiểu Nhất có mới nới cũ, trọng sắc khinh tình, muốn bỏ mặc ra sao thì ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không can tâm nhìn 2 kẻ này ở cùng 1 chỗ, Thất Lại dồn sức kéo Tiểu Nhất khỏi Bạch. Nàng thô bạo cật lực lay bả vai Tiểu Nhất: "Tỉnh! Mau tỉnh cho ta"

Đương nhiên nói thôi không thể tỉnh, mà Thất Lại không nỡ xuống tay đánh đứa nhỏ kia.

Lại nói, trước lúc đi tìm Tiểu Nhất, trên tay Thất Lại vẫn là phần sữa nàng hay mang cho Tiểu Nhất đó nha.

Thất Lại ngửa cổ dốc chai sữa vào miệng uống 1 ngụm nhưng không nuốt xuống, trực tiếp truyền qua cho Tiểu Nhất.

Bạch chứng kiến cảnh ấy, vẻ mặt cực kì thích thú. Nàng ở bên chống cằm chăm chú xem kịch hay.

Tiểu Nhất thế mà tỉnh thật. Dù khoa học chứng minh sữa đậu không có chức năng giải rượu, bất quá say rượu cũng không bằng say tình, tỉnh rượu nhưng cũng chẳng tỉnh tình.

Lúc cả 2 dứt ra, bên mép vẫn còn dính lại chút sữa đậu.

"Thất..." __ Tiểu Nhất ngập ngừng gọi tên nàng, khiến Thất Lại đỏ mặt không thôi.

Đáng ghét, trước giờ làm giá ngạo kiều như vậy, cuối cùng lại chính mình là người chủ động hôn trước, mất giá quá đi.

"Môi ngươi..." __ Tiểu Nhất tỏ vẻ bối rối thấy rõ.

Ý gì đây, khen môi ta mềm muốn hôn thêm một lần nữa? Đồ ngốc nhà ngươi không ngờ cũng ghê gớm quá.

"Sáng nay Thất ăn tỏi nhiều lắm ah, môi vẫn còn nặng mùi"

Thất Lại đang bộ dạng thẹn thùng, nghe đứa nhỏ kia nói lời chân thực nhưng không hợp cảnh, liền tức tối ngẩng mặt lên, không ngại vung tay tát 1 cái: "Đồ ngốc nhà ngươi" rồi xoay lưng bỏ đi.

Tiểu Nhất không phòng bị, bị tát bất tỉnh, may có Bạch đỡ lấy, được nàng đưa về nhà.

.

Sáng hôm sau, khu Tiểu Nhất lại có nhà chyển tới.

Là nhà Kiều Bổn, làm nghề bán thuốc.

Tiểu Nhất tò mò lò đầu ra xem, phát hiện con gái lớn nhà Kiều gia đang ôm Bạch tỉ.

"Nàng đừng chướng nữa, nghe lời 1 chút có được không?"

"Không thích. Ai bảo nàng mắng ta"

Hoá ra Bạch tỉ là người yêu của Nại Nại Vị. Biết nhà người yêu bán thuốc, Bạch muốn Nại Nại Vị tăng thêm thu nhập liền bày trò lấy rượu ở nhà cho nam nhân trong trấn uống tới mức ngộ độc, sau đó đẩy qua nhà Nại Nại Vị bốc thuốc. Nại Nại Vị phát hiện, mắng Bạch 1 trận không nhỏ. Nàng vì tự ái mà chuyển tới đây, báo hại Nại Nại Vị phải chạy theo.

Tiểu Nhất đem chuyện hay kể cho Thất Lại. Thất Lại nghe xong trong đầu nảy sinh suy nghĩ: "có phải nhà buôn bán cái gì người trong nhà thường thích mang đi phát cái ấy?"

Sau đó...

"Thất, chuyện hôm qua..."

Nhắc đến chuyện hôm qua, Thất Lại vừa thẹn vừa giận, nàng liền phủi mông đứng dậy ý muốn bỏ về. Nhưng chưa đi được 1 bước cánh tay đã bị Tiểu Nhất giữ lại, kéo xuống.

"Thất, ta không phải có mới nới cũ, trọng sắc khinh tình, người ta thích trước giờ vẫn là ngươi a~".

Thất Lại không phải lần đầu nghe lời này.

Đúng rồi, trước giờ Tiểu Nhất luôn nói với nàng rõ ràng như vậy. Chỉ là nàng ngạo kiều, trong lòng cũng phát sinh tình cảm nhưng không chịu thừa nhận. Ích kỉ giữ Tiểu Nhất bên mình.

Đến hôm nay, Thất Lại mới không còn cách trốn tránh. Cúi đầu trước Tiểu Nhất, nàng nhỏ giọng nói: "Ta cũng thích người... nên ngươi không được ở bên nha đầu khác".

"Ừm. Ta hứa". Tiểu Nhất chân chính thua Thất Lại 3 tuổi nha, vậy mà lúc này lại ôm nàng vào lòng, xoa xoa đầu nàng, điệu bộ vô cùng chững chạc.

Đang lãng mạn bỗng dưng Tiểu Nhất đẩy Thất Lại ra, nghiêm túc hỏi: "Mà Thất thích ăn tỏi sao, trước giờ ta không biết. Hôm qua chắc vì cái mùi ấy mà tỉnh rượu".

"Bốp".

Thất Lại đương nhiên không vì yêu mà ngại nha,lập tức cật lực tung quyền, 1 phát giữa mặt Tiểu Nhất. Sau đó bình thản phủi mông bỏ đi.

Tiểu Nhất bất tỉnh.

Ở một góc, Bạch cùng Nại Nại Vị lò đầu ra.

"Đưa em ấy qua tiệm thuốc đi, vừa hay hôm nay chưa có ai mở hàng".



Fin.

Suichan.

1/3/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net