Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Hừ! Yên bình cái con khỉ!

Thời điểm mặt trời lặn xuống, mặt trăng nhô lên, ta dường như nhìn thấy Ikuchan cười với ta, đêm tối vô tận đã đến.

Trên bàn ăn tối, sư phụ Marika của ta như cũ dắt theo Sayuri ăn mặc quần áo kỳ quái ngồi vào bàn, hai má bệnh thích sạch sẽ Ikoma cùng Minami như thường lệ ngồi ở một cái bàn khác hưởng thụ thế giới hai người.

Sau đó nói đến thế giới hai người.

"Cái gì? Maiyan cùng Mattsun đi làm gì vậy?"

Reika hỏi.

"Đi dự trình diễn thời trang."

Ta tỉnh táo trả lời sao cho thật đáng tin, nói xạo không chớp mắt, dù sao đã diễn thì phải diễn cho đến cùng.

"Chậc chậc chậc, chắc là lại đi hẹn hò chứ gì?"

Senpai hai tay bưng chén rượu nói. Gừng càng già càng cay, này chính là một phát nói trúng tim đen, đương nhiên, tuy rằng trong lòng ta cũng nghĩ như thế nhưng bề ngoài vẫn phải nói ra bốn chữ "trình diễn thời trang".

"Có thể là đi đâu ăn lẩu chăng?"

Oa, suy luận của OL dĩ nhiên giống ta như đúc!

Ikuchan cảm thấy như mình bị bỏ rơi, tức giận bới tiếp bát cơm thứ tư, Naachan rất thân thiết giúp đứa nhỏ lạc bầy đáng thương này gắp thêm nhiều đồ ăn, chắc là cảm thấy thời điểm không có Maiyan là thời cơ tốt nhất để đầu độc Ikuchan đây.

Sau đó Kazumin tình cờ hôm nay cũng cùng dùng bữa tối nhìn thấy cảnh này không chịu được, cầm bát cũng đưa tới, Naachan vỗ vỗ đầu nàng, cũng giúp nàng gắp thật nhiều đồ ăn.

Ta đưa mắt sang chỗ khác, nhìn thấy Waka đang giảng đạo lý cho Reika có chút kén ăn, lần thứ hai di chuyển tầm mắt, nhìn thấy Senpai cách một con đường lớn cũng đang rất cố gắng vươn tay đưa cho Minami dĩa rau, trong miệng còn liên tục nhắc "Em phải ăn nhiều một chút để mau lớn nè".

Senpai chị thiệt là vô cùng dark nha. =)))))))

Ừm, lễ nghi trên bàn ăn tối nay cũng vẫn rất ấm áp lòng người.

Ta thong thả ăn cơm trong bát, đột nhiên một miếng thịt lớn từ trên trời rơi xuống bát của ta.

Là Hori.

"Hôm nay vất vả cho em rồi."

Uh, quả thực, mệt chết tui rồi.

Cũng không có định khách khí với nàng, ta mỉm cười gật gật đầu tỏ ý không khách sáo xong, liền gắp thịt lên cho vào miệng.

Đây chính là hạnh phúc.

Nhưng mà hạnh phúc thật quá ngắn ngủi.

Sau khi bữa tối kết thúc, ta dự định ở lại phòng khách xem TV, nhưng TV rất nhanh sẽ bị Sayuri chiếm lấy coi Super Sentai của nàng, mà trên TV ở phòng của Hori thì lại chỉ có bốn chữ 新垣结衣 (Aragaki Yui).

Ta liền từ bỏ ý định xem TV, hay là đi tản bộ một chút nhỉ, dù sao bữa tối đã ăn không ít.

Momoko bị Naachan kéo đi kết bạn với Kazumin.

Vậy là ta liền kéo Yoda đi đến sân vườn, chúng ta bước chậm dưới ánh trăng, chiến đấu với lượng mỡ đang bành trướng trong bụng .

"Đã quen thuộc chưa?"

Thân là tiền bối, quan tâm hậu bối không có gì là đáng trách.

"Ừm, mọi người đều đối xử với tụi em rất tốt."

Đáp án đúng chuẩn, hậu bối hiểu chuyện, ta vui mừng nở nụ cười.

"Chỉ là em có mấy vấn đề muốn hỏi..."

Yoda ngập ngừng một hồi mới nói ra khỏi miệng.

"Tại sao Nanase-san lúc nào cũng chạy đến phòng của Kazumi-san cùng nhau ngủ trưa vậy?"

Ta đứng lặng tại chỗ, một câu "bởi vì ái tình" suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, có điều ta vẫn là hy vọng có thể bảo vệ hậu bối, không thể để cho các nàng quá sớm đã bị cuốn vào sóng gió ở Itami gia, bèn ý vị sâu xa trả lời nàng.

"Bởi vì phòng của Kazumin khá tối, thích hợp để ngủ."

Yoda tuy rằng có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái, quả thực phòng của Kazumi-san rất có không khí dễ ngủ.

"Vậy tại sao Marika-san thường hay giúp Sayuri-san thay quần áo nhỉ?"

Ta sặc một cái, vấn đề này thực sự là làm người ta lúng túng, sư phụ a sư phụ, chị như vậy để tui làm sao mở miệng đây.

Ta nhìn chằm chằm mặt trăng phía chân trời hồi lâu, quay đầu hướng Yoda giải thích.

"Đó là bởi vì Sayuri mê Super Sentai, luôn hy vọng có thể nắm giữ năng lực biến hình giống như bọn họ, vì vậy liền nhờ Marika giúp đỡ."

Ta thật là một thiên tài.

Yoda bỗng nhiên tỉnh ngộ đập tay, đúng hông vậy phải vậy hông, cảm giác rất giống như là đang tự hỏi có thiệt là vậy hông?!

Ta không khỏi lần thứ hai cảm thán, xin mời toàn thể khán giả cho ta một tràng pháo tay.

Ta thật là một thiên tài.

Yoda còn muốn hỏi nữa, thì đã nghe thấy hướng phòng khách có người đang gọi tên ta, ta trong nháy mắt dựng tóc gáy.

Là âm thanh mà cả thế giới đều biết.

Ikuchan.

Thời điểm chúng ta về phòng khách, nhìn thấy Manatsu lần thứ hai nằm bò trên mặt đất.

Hả? Lại chơi trò giả chết à?

Ikuchan dùng ngón cái chỉ chỉ Manatsu nói.

"Bả tự nhiên nằm bò ra đất, kêu thế nào cũng không chịu đứng dậy."

Hoàn toàn không cần lo lắng, đây là tuyệt chiêu Manatsu dùng để trốn tránh "Ikuchan buổi tối", sau đó ta lại nhìn một vòng xung quanh phòng khách, Naachan vẫn đang giữ chặt Momoko cùng Kazumin giao lưu, Reika cùng Senpai đang một tay cầm chai rượu cũng tập trung ở một góc, Sayuri vẫn còn đang mải mê xem Super Sentai, Marika cùng Waka đang thảo luận về một cuộc thi thiết kế nào đó, OL không ở nơi này chắc là đang trốn ở trong phòng tăng ca, Ikoma thì đang cùng bạn bè nào đó chat cam, Hori nhất định là đã về phòng gặm nhắm Gakky rồi, Minami thì hẳn là đi tắm.

Đám người kia, dĩ nhiên hoàn mỹ tách mình ra khỏi "ác ma buổi tối"... Ngoại trừ Manatsu nằm trên mặt đất giả chết.

Lợi hại lợi hại, ta tự đáy lòng khâm phục, là tại hạ thua rồi.

Ikuchan đột nhiên kéo tay Yoda, tràn đầy phấn khích bắt đầu cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất, từ quê nhà ở Kyuushuu, nuôi mấy con dê cho tới mua đồ trên mạng mua đến mạt. =)))))

Giống như là phát hiện ra một thế giới mới, bằng vào mắt thường ta có thể thấy Yoda đang nhanh chóng già đi, bởi vì Ikuchan rốt cuộc nói đến "đề tài nghiên cứu đỉnh cao" của nàng: "Con người sau khi chết thì như thế nào?", ta lập tức lén chuồn khỏi phòng khách, em mà không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục a, đứa nhỏ đáng thương, hi vọng sao sáng trên trời sẽ phù hộ cho em.

Itami gia vào buổi tối so với ban ngày còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Sau khi tắm xong, trên đường chuẩn bị trở về phòng, ta tình cờ gặp OL đang "bay lơ lửng", nói với nàng một câu "đi ngủ sớm một chút nha" xong ta trở về phòng của mình.

Đám giặc ở phòng khách vất vả diễn kịch tránh né tai họa cũng đã lục tục trở về phòng. Một ngày hôm nay kết thúc mệt chết ta rồi, vừa phải chăm sóc cún con to xác nào đó, lại còn phải giúp Hori tìm song tiết côn của nàng, cuối cùng còn phải giải đáp những thắc mắc kỳ quái của hậu bối, rốt cuộc cũng coi như là có chút thời gian yên tĩnh để đọc sách.

Ngồi tựa vào tường, sách mới vừa lật được hai trang, cửa phòng đã bị kéo ra.

Nhìn thấy người tới, tim ta run lên.

Buổi tối, chỉ vừa mới bắt đầu.

TBC.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net