Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 6.

Ikuchan cười hì hì trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, ta lại muốn chui vào trong chăn vờ như không thấy người này.

"Asuka, ngủ chung đi."

Cứu mạng, ta tự nguyện nhảy vào vịnh Tokyo, làm ơn tha cho ta đi mà.

"Yoda đâu?"

Dựa theo tình tiết của tập trước thì không phải chị nên đi theo Yoda, vị tiểu thịt tươi tươi tươi mới mới này, đi thưởng ngoạn phong cảnh sao, chạy tới chỗ này của em phá cái gì phong cảnh a bạn học!

Ikuchan mếu máo.

"Ẻm bị Momo-chan kéo về rồi, chắc là quá mệt mỏi."

Chuyện đã đến nước này, ta ở trong lòng lặng lẽ cảm tạ Yoda đã hi sinh hơn nửa buổi tối, nghé con mới sinh không sợ cọp, đáng tiếc người em đụng tới lại chính là Ikuchan, vất vả cho em rồi, Yoda-chan.

Knock-out hai người xong vẫn dồi dào tinh lực, quả nhiên là Ikuchan, hai mắt ta tối sầm lại, cuối cùng ta cũng phải xuống địa ngục.

Maiyan, Mattsun, này đều là mấy bà nợ tui.

Ikuchan ôm gối nhảy tót vào phòng ta, rất lễ phép mà tiện tay đóng cửa lại, dưới cái nhìn của ta giống như là đem cánh cửa về thiên đường đóng lại, thật khiến lòng người đau xót.

Đem gối ném một cái, Ikuchan như chú chó khổng lồ nhanh chóng chạy đến bên cạnh ta, xem ra nàng vừa tắm xong, trên người là mùi sữa tắm thơm ngát, mắt to đưa đến trước sách, nhìn một lát sau, ngẩng đầu lên nói với ta.

"Asuka, em rất dark nha."

Cũng không phải tới hôm nay chị mới biết!

Dùng gáy sách gõ lên đầu nàng, không ngờ lại chảy ra nước!

"Này, tóc chị chưa khô kìa!"

Không được, như vậy sẽ cảm mạo!

"Ể, thật sao? Vậy Asuka giúp chị sấy đi."

Không nhịn được lại dùng gáy sách gõ một cái, cái tên này đối với lời trách móc của ta hoàn toàn không thèm để ý, đem tóc còn ướt nhẹp hướng về trên vai ta sượt sượt, ta đẩy đầu nàng ra, đứng dậy đi ra ngoài lấy máy sấy.

"Này, em đi lấy thật à? Rất nhanh sẽ khô thôi mà."

"Không được!"

Ikuchan tuyệt đối không thể cảm mạo, đây là một trong những nhận thức chung của Itami gia.

Lúc quay về phòng Ikuchan đang ngồi ở chỗ ta vừa ngồi lúc nãy lật xem sách của ta, còn đọc rất nghiêm túc, Ikuchan lúc yên tĩnh không ngờ lại rất tuấn tú.

Ta đi tới bên cạnh nàng, quỳ một chân trên đất sấy tóc cho nàng, hơi nóng của máy sấy thỉnh thoảng thổi qua tay ta, sợi tóc đen nhánh xuyên qua ngón tay ta, mặt Ikuchan thỉnh thoảng lấp ló qua mái tóc đen, gò má của tên này vẫn là rất thanh tú mà.

"Asuka thật sự rất dark nha."

Ikuchan khép sách lại, dựa vào trong lòng ta.

"Đồ ngốc này, chị dựa như vậy làm sao em sấy!"

Ikuchan đột nhiên giơ tay lên ôm eo ta, đầu tựa ở bụng ta. . . Không đúng. . . Cái tên này. . .

"Asuka, thật phẳng."

Máy sấy trực tiếp gõ lên đầu nàng, sờ ngực ta thì thôi, còn dám nói ta phẳng!

"Asuka vẫn còn là con nít a."

Cái tên này càng đánh càng to gan, vậy mà vẫn tiếp tục cọ cọ ở trên ngực ta mấy lần, sau đó ngẩng đầu lên hướng về ta hì hì cười nói, cố nén suy nghĩ kích động đánh thêm một cú nữa, đầu tóc xù xù chọt vào cằm của ta, quậy đủ kiểu thật sự là ngứa chết ta rồi!

Mạnh mẽ đem cái đồ đáng ghét này từ trên người ta hất ra, để xuống máy sấy, giật lại quyển sách của ta, xoay người quay lưng lại với nàng.

Không muốn để ý tới người này nữa.

Sự thật chứng minh, Ikuchan xưa nay sẽ không vì người khác từ chối liền yên tĩnh.

Ta đột nhiên cảm giác eo bị ai đó ôm lại, còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai, liền bị kéo thẳng vào trong lồng ngực của Ikuchan, cái mông ma sát với tatami có chút đau, cái tên này không thể nhẹ nhàng một chút sao?

Thực ra ta đã cao lớn gần bằng Ikuchan, có điều nửa người trên của ta vì cái cổ tương đối dài, nên Ikuchan vẫn có thể dễ dàng đem cằm tựa ở trên vai ta, hai tay nàng ôm chặt eo ta, ta đành thôi giãy dụa, đơn giản dựa vào người nàng tiếp tục đọc sách, ngược lại có người làm gối dựa cho cũng không tệ.

Nhưng mà cái tên Ikuchan này xưa nay không phải kẻ tầm thường, cứ lúc thì thổi thổi lỗ tai của ta, lúc thì đem miệng áp sát vào cổ ta.

Một chữ, ngứa.

Rốt cục ta không nhịn được nữa, quay đầu muốn hung hăng trừng nàng một cái.

Sau đó liền phát hiện khoảng cách quá gần rồi, khoảng cách giữa ta với nàng, thực sự quá gần rồi, gần đến nỗi trong mắt nàng ta như phóng to cực đại, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, hơi thở nhẹ lướt qua gò má của ta, cả hai đồng thời dừng lại toàn bộ động tác.

"Hôn môi à?"

Ikuchan nhẹ giọng thì thầm, nghe được câu này ánh mắt của ta bất ngờ như bị quỷ thần xui khiến mà rơi vào trên môi nàng.

Nàng tới gần một chút, đã có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp đến từ nàng, hết thảy cảm quan trong nháy mắt cơ hồ ngừng hoạt động, có lẽ ta đã bị cuốn vào trò chơi này, nhưng Ikuchan lại đột nhiên quay mặt đi, tìm đến bên tai ta nói một câu.

"Asuka dễ bị lừa ghê."

Ta như vừa tỉnh mộng, lấy tốc độ sét đánh mà quay đầu, đem mặt vùi vào trong sách.

Ta đang làm gì? Ngàn lần không nghĩ tới, vỏn vẹn trong một ngày, hai lần bị cái tên này trêu đùa, không chút nào biết rút kinh nghiệm, mình thật sự là ngốc chết rồi, bây giờ hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên được, quá xấu hổ, cảm giác mặt đã như trứng gà luộc, nóng nóng nóng, quá nóng!

Sau lưng truyền đến tiếng cười của tên kia, đáng ghét a, tức chết ta rồi a, rất muốn mắng nàng a, nhưng mà hiện tại vẫn là rất xấu hổ mà quay qua chỗ khác a.

"Asuka, đúng là quá đáng yêu mà."

Đây tuyệt đối là trào phúng, không thể tiếp tục ở lại gian phòng này, ta "rầm" một tiếng mà đứng lên, vừa định đi ra ngoài cửa, tay liền bị người từ phía sau nắm lại, quay đầu, nhìn thấy Ikuchan một mặt vô tội mà nhìn mình, mắt to vào lúc này sáng lên lấp lánh như thế.

"Em muốn đi đâu?"

Ta từ trong tiềm thức tự nói với chính mình, đây đều chỉ là Ikuchan đang chọc ghẹo mà thôi, chỉ là thủ đoạn tán gái của tên này mà thôi, đừng nên lại bị cặp mắt mười phần mị lực kia của nàng đánh lừa, nàng chỉ đơn thuần là một tên bad boy, không đúng, là bad girl!

"Đi qua ngủ với Miona!"

Tức chết rồi, chị đi mà tìm đám tiểu bạn gái mỗi ngày đến gõ cổng lớn kia của chị đi!

Ta vung tay mấy lần đều không cách nào thoát được, lại đột nhiên nhìn thấy Ikuchan nhíu nhíu mày, sức của nàng vốn không lớn, nhìn dáng vẻ có lẽ ta đã làm đau nàng, ta so với nàng còn căng thẳng hơn, này nhưng là tay của Ikuchan, là báu vật quốc gia có biết hay không. Nhưng mà tình huống hiện tại lại như thế, ta thật sự có chút khó mà dừng lại được.

Nàng buông tay ta ra, hơi ấm lập tức biến mất khỏi tay ta.

Nàng ôm gối của mình, đứng lên đi đến bên cạnh ta, vẫn là cái bản mặt tươi cười muốn ăn đòn kia.

"Thôi tốt hơn hết vẫn là để chị về phòng của mình đi."

A? Đồ đáng ghét này. . . đã nghĩ thông suốt?

"Asuka cứ ngủ ở phòng mình là được rồi."

Nói xong vỗ vỗ đầu ta rồi mở cửa đi ra ngoài.

"Đưa tay, ngăn chị ấy lại."

Không đến năm giây, trong đầu ta ngay lập tức nổi lên ý nghĩ này, sau đó nàng vẫn rất lễ phép mà đóng cửa lại, "đùng" một tiếng truyền vào tai ta.

Ta đang làm gì? Tại sao ta không hề làm gì cả? Trong lòng, đột nhiên sụp đổ, ta là đang thất vọng sao? Rõ ràng cái đồ đáng ghét kia đi rồi ta nên vui mới đúng chứ, vậy mà tâm tình lại nặng trĩu không thể nhấc lên được.

Ta lấy tay chống đầu, một tay khác đặt ở trên cửa, nhưng do dự hồi lâu lại thả tay xuống.

Ta chậm rãi đi tới trước đệm, nhặt lên quyển sách rơi trên đất, ngay cả quyển sách cũng trở nên nặng trĩu, đem sách đặt lại trên kệ, toàn bộ quá trình đều rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.

Không được phép suy nghĩ nhiều, cái gì cũng đều chưa từng xảy ra, tuyệt đối không được suy nghĩ nhiều.

The end.

-------

Xin thông báo câu chuyện tới đây là kết thúc, hoặc ít nhất là vậy vì có vẻ như tác giả sẽ không viết thêm chương mới nữa đâu. Đã để cho mọi người phải chờ lâu, thật chân thành xin lỗi, nhưng thật lòng là mình thậm chí còn muốn diếm chương này luôn :3 Thời gian qua vì quá bận với việc học là một lý do, nhưng không có hứng edit cũng là một lý do khác. Chả hiểu sao dù đều là oshimen của mình nhưng mình không ship được đôi này vì thấy sao oan gia quá :))) Ai không hiểu có thể tìm xem chương trình Buzz Rhythm tập mới nhất để biết thêm chi tiết, page WhitetoSeven đã có vietsub rồi nha *le thanh niên chuyên nằm vùng page Bạch Bảy nhưng chưa edit được cái fic nào của hai người thì đã phải nhận tin sét đánh rồi :((( 

Lan man quá rồi, nhưng lỡ kể rồi thì kể cho trót là mình từng xem ở đâu quên rồi là hồi xửa xưa có lần Cú - Mì - Chim ở chung phòng khách sạn hai đứa nhỏ còn bị thanh niên nói là ồn ào quá nữa, giờ thì xem ai bị ai chê là ồn ào nào :))) Chuyện hết rồi, cảm ơn vì đã đọc hết những dòng lảm nhảm này của mình. Xin chào tạm biệt và không (dám) hẹn gặp lại vào một ngày không xa. Nhưng vẫn mong rằng mình sẽ sớm tìm được một ngày rảnh rỗi và một đoản văn ưng ý để edit trước khi chị gái oshimen của mình tốt nghiệp :(((

Buồn quạ, lại chui vào chăn khóc tiếp đây :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net