2. Công viên địa ngục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc bị chủ tiệm đá quý Hashimoto cười khinh trả cái vòng giả vào tay, Wakatsuki thề rằng kiếp này không lột sạch tiền của Sakarai thì kiếp sau không thèm đẹp trai nữa.

Biết được cuối tuần Kazumi và Nishino đi chơi ở công viên giải trí Yumi đòi sống đòi chết bắt Kazumin nói Nishino rủ Sakurai đi cùng.

Kazumi nhăn nhó, tỏ vẻ không ưng thuận: "Vốn dĩ có thêm Shiraishi kia đã kì cục, giờ còn cả cậu với Sakurai nữa..."

"Ai mà thèm đi cùng nhà các cậu. Ai mà thèm? Cái tôi muốn là Sakurai, Sakurai Reika biết chưa?" – Yumi không ngại rươn cổ gào lên, làm Kazumin đau khổ lấy tay bảo vệ lỗ tai.

Thật hết cách với nàng ta. "Được rồi, được rồi, mình sẽ nhắn tin cho Naachan".

Nói đến đây Yumi lại mang thêm nhục. Kazumi bình thường khờ khạo vậy mà nháy mắt lọt vào mắt xanh tiểu thư Nishino, còn có được số điện thoại của nàng. Chẳng bù Yumi ngồi cả tối chỉ đổi lại một cái vòng đá giả.

Thù này không trả không phải quân tử nữa.

.

Sáng chủ nhật ở trước cổng công viên giải trí.

Nishino vẫn mang bộ dạng tiểu thư ngây thơ ngơ ngác, dễ thương đến hại tim hại thận. Kazumi ở bên cạnh không ngừng nguẩy đuôi làm trò trước mặt nàng, bất quá đến lúc Shiraishi xuất hiện lại phải tìm cách cách ly 2 nàng với nhau.

Yumi chủ động đi đến chỗ Sakurai đang đứng, phát hiện trên cổ nàng quả nhiên là một chiếc vòng khác, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh bản thân hả hê thẳng tay bóp cổ nàng, thực tế trước mặt lại cười tươi hơn bông, ngỏ ý muốn cùng Sakurai đi dạo.

Bởi vì mỗi người đều có mục đích riêng nên chẳng ai thèm nói ai lập tức chia ra đánh lẻ, đánh chẵn.

.

Yumi vẫn rắp tâm muốn Sakurai hôm nay phải nhẵn túi ra về. Nàng đưa Sakurai tới chỗ phóng phi tiêu, bảo rằng thi đấu, ai thua thì bao trọn gói hôm nay. Sakurai đương nhiên không ngán dù bản thân chưa biết mặt mũi "phi tiêu – kun" thế nào.

Khỏi nói cũng biết kết quả nhưng sau đó không ngờ Sakurai lại vô cùng hăng máu, đòi chơi chừng nào ném trúng mới thôi. Nàng thiếu điều muốn mua luôn rạp hàng người ta, khiến mấy thanh niên phía sau chờ được chơi bắt đầu nóng mặt. Yumi nhìn biểu tình của bọn họ cũng ái ngại đưa tay vuốt trán. Khẽ thì thầm vào tai Sakurai: "Hay để hôm khác ta lại dẫn ngươi tới đây, còn bây giờ, nhường cho người phía sau đi".

Sakurai nheo mắt nhắm phi tiêu đáp tỉnh bơ: "Ngươi đưa tiền bảo bọn họ đi ăn kem 10 phút nữa rồi quay lại, ta đang chơi vui không muốn đi".

Mồ hôi còn sợ đến nỗi không dám đổ trên trán, Yumi hận không thể một phát nhét tay chặn miệng Sakurai.

Tiểu thư ơi là tiểu thư, người ta đã đợi tiểu thư hơn nửa tiếng rồi đó. Mà thân là thanh niên trai tráng, ai lại muốn phá hỏng hình tượng bên que kem. Với cả tiểu thư nói lời khinh thường người khác như vậy phải nói khẽ thôi chứ, oang oang thế kia họa có kẻ điếc mới không nghe.

Mà có ai bị điếc lại đua đòi đi chơi phóng tiêu đâu.

Bọn họ bị nàng xem thường liền phát cáu: "Con gái chơi cái này làm gì, mau về lựa đầm với mẹ đi".

Sakurai mất hứng, quay qua liếc mắt khinh thường, nàng rõ ràng đang mặc đầm hẳn hoi, việc gì phải lựa nữa.

"Mấy người làm gì mà nóng vậy, tài cán được bao nhiêu?". Sakurai chống hông bốp chát, giọng điệu như thể nàng từng vô địch phóng tiêu cấp huyện.

Bọn họ cùng nhau cười nhạo nàng: "Đương nhiên không tệ như tiểu thư, ném 10 lần hụt hết 11 lần".

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Yumi chưa định lao vào giải hòa đã bị Sakurai chủ động đưa ra làm bia đỡ đạn: "Vậy giỏi thì đấu đi, ta với người này chấp hết đám các ngươi".

Yumi nghe vậy liền muốn bỏ của chạy lấy người. Không may cổ áo bị Sakurai giữ quá đi, thành ra chỉ có thể vung tay vung chân quơ quào trong không khí.

"Được, nếu tiểu thư thua thì sao?"

"Trong túi các ngươi có bao nhiêu tiền, ta đồng ý trả gấp 10".

Yumi trợn mắt nhìn nàng. Dư tiền thì đưa đây ta sài, mắc gì phung phí vậy?

Biết Sakurai không phải dạng vừa, một trong số đám người kia lên tiếng: "Cược lớn vậy mà chỉ ném tiêu bình thường thì chán quá, chi bằng mỗi bên lấy chính người của mình ra làm bia. Bên nào phóng không trúng người thì thắng".

Sakurai, van xin nàng đừng có manh động nữa, chuyện này để ta giải quyết đi – Vốn đã nghĩ như vậy nhưng cuối cùng miệng của Sakurai một lần nữa lại nhanh hơn: "Chơi luôn".

Yumi quay qua cố nặn một nụ cười, thôi thì đâm lao phải theo lao. Hai tay đặt hờ lên vai Sakurai vẻ mặt tràn đầy an ủi: "Được rồi, đã vậy ngươi chỉ cần đứng yên một chỗ, ta hứa không làm ngươi bị ..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Sakurai không thương tiếc đẩy vào vị trí làm bia: "Nói nhăn cuội cái gì vậy, người làm bia là ngươi mà. Đừng lo, tiểu thư ta hứa không làm ngươi bị thương".

Hứa cái đầu nhà cô. Bộ cứ hứa sẽ làm được chắc. Ném 10 lần hụt hết 11 lần. Có điên mới tin lời cô.

Yumi ngay lúc thật sự là bỏ chạy liền bị đám người kia giữ lại, trói vào cột, trên đầu đặt một trái táo, đại loại nếu Sakurai phóng trúng trái táo thì các nàng thắng, còn không... còn không thì nhờ trời phù hộ cho Wakatsuki Yumi không hưởng dương 22 tuổi.

"Sakurai, mạng người không thể đùa, mau chịu thua rồi trả tiền cho bọn họ đi" Yumi bắt đầu hoảng loạn gào thét. Ngược lại Sakurai vô cùng bình tĩnh: "Không thể nhanh chóng bỏ cuộc để mất tiền vô ích như vậy, ngươi ít nhất cũng phải để ta thử một lần chứ".

Trời đất thiên địa ơi, Wakatsuki trên đời này chỉ có một, mạng người cũng đâu có đến hai, ngươi bảo thử rồi chết thật thì biết thế nào. Yumi trong lòng cũng tiếc tiền nhưng mạng người sao có thể tiếc rẻ. Lần đầu tiên trong đời Yumi biết quý cái mạng mình hơn tiền.

"Đối với ngươi chỉ đáng tiền mua kẹo vậy mà dám tiếc với ta sao?" Yumi nhìn Sakurai vào vị trí nhắm phóng, rõ ràng táo đặt trên đầu sao lại nhắm vào bụng thế kia, mắt ngươi hỏng rồi ah.

Chuẩn bị khóc ra nước mắt, Yumi hết cách đành dùng chiêu cuối. Trước đây từng nói bán sắc chứ không bán thân, lần này để bảo toàn tính mạng đành phá luật: "Làm ơn đưa tiền cho bọn họ đi rồi hôm nay ngươi bảo ta làm trâu làm ngựa gì ta cũng làm".

Sakurai nghe vậy lập tức hạ phi tiêu xuống: "Thật không?"

"Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo". Yumi chỉ cần thấy Sakurai hạ phi tiêu xuống là tinh thần lập tức nhẹ đi l0 tấn rồi.

"Được". Sakurai đáp dứt khoát, nàng quay qua đám người kia: "Các người có bao nhiêu tiền mau đem ra đếm hết đi. Chúng ta chịu thua".

Đợi bọn họ đếm tiền rồi báo kết quả, Sakurai liếc sang Yumi: "Ngươi nhân lên thử là bao nhiêu".

Yumi thiếu điều phun ra một ngụm máu tươi. Hai mươi mấy năm trên đời tiểu thư đã học được cái gì vậy. Nhân cho 10 mà cũng phải tính sao? Yumi đưa tay đỡ trán, chậm chậm đọc số cho Sakurai.

Đợi bàn giao tiền bạc xong xuôi Yumi mới thở phào nhẹ nhõm. Lần này thật sự bị dọa cho phát sợ rồi.

"Vậy, chúng ta đi đâu nữa đây?"

Nãy giờ vốn dĩ hại gan không ít, Yumi hiện tại chỉ muốn ngồi một chỗ nghỉ ngơi, tùy tiện trả lời: "Đi đu quay đi".

Yên vị trong đu quay rồi Yumi mới để ý, bình thường trò này rất nhiều người chơi sao hôm nay ngó đi ngó lại cũng chỉ có mỗi mình nàng và Sakurai. Nhịn không được nên mở miệng hỏi, lập tức nhận được câu trả lời mà tới thời điểm này tạm coi là bình thường: "Bố bảo không nên chơi chung đồ với bạn nên ta bao luôn cái đu quay này rồi".

Được rồi, đại tiểu thư, may mà bố đại tiểu thư không dạy: "Trái đất này không nên sống chung với nhau" nếu không chắc đại tiểu thư không ngại hủy diệt hết loài người.

Yumi chẳng còn sức đôi co với Sakurai, ngửa đầu vào thành ghế thu lại dưỡng khí. Đu quay cứ thế chậm chậm đưa 2 người lên điểm cao nhất, trong không khí thịnh lặng chỉ nghe tiếng gió thổi qua, giọng Sakurai nhè nhẹ vang lên: "Yumi ngươi nói xem, liệu trên đời có người sẽ yêu ta thật lòng?"

Ánh mắt Sakurai tràn đầy sâu sắc trải ra không gian rộng lớn trước mặt, cảnh tượng đó đối với Yumi quả thật rất bất ngờ, rất đáng nhớ. Gió chơi đùa khiến vài lọn tóc Sakurai rối tung, Yumi nhịn không được ngồi thẳng lưng, tay vươn tới chạm vào gương mặt nàng, giây phút này hồ nghi liệu mình có đang rung động. Rất muốn nói với người trước mặt: Tất nhiên là sẽ có.

Không ngờ...

"Mà tất nhiên phải có rồi, ta như vậy không yêu thật uổng".

Gương mặt sâu sắc nháy máy fail không thể fail hơn. Yumi trong lòng hận không thể đánh bầm cánh tay vừa mới chạm vào nàng.

Phát điên rồi sao Wakatsuki Yumi? Sao lại có thể quên đi mục đích cao cả ban đầu mà rung động trước đại tiểu thư ngổ ngáo này. Làm ơn thức tỉnh đi.

Yumi từ từ thu tay về, không quên cười đểu Sakurai.

Ngổi thêm một lúc, lần nữa cảm thấy kì lạ, Yumi hỏi: "Sao ta có cảm giác chúng ta ngồi đu quay đã hơn 5 vòng rồi?"

"Tính sai rồi, chính xác là 7 vòng đó. Ta thấy ngươi mệt nên dặn nhân viên đợi chơi chẵn 10 vòng rồi dừng".

Yumi chỉ đủ kiên nhẫn chờ đến lúc đu quay chạm đỉnh cao nhất lần thứ 8, liền thò đầu ra ngoài, tận lực hét lớn.

Trời cao đất dày ơi, rốt cuộc con đã làm cái gì mà vướn phải vị tiểu thư điên loạn này? Tại sao? Tại sao? – Wakatsuki thật muốn hướng lên trời hỏi như vậy.

Sakurai thấy vậy thì tưởng Yumi khỏe lại, trong lòng càng nể phục ý tưởng của mình.

Bởi vì bị 10 vòng đu quay làm cho choáng váng, Yumi hiện tại không dám đưa ra ý kiến gì nữa. Chỉ đến khi thấy Sakurai kéo tay mình vào quán nước mới thầm cảm ơn nàng. Nhưng mà ngu ngốc tập 2, Yumi để Sakurai toàn quyền gọi nước.

Nước vừa chạm tới đầu lưỡi lập tức nghiêng người phun ra.

Lớn tiếng: "Ngươi gọi cái gì cho ta vậy hả?"

Ngơ ngác: "Ủa, không phải nước lọc sao?"

"Nước lọc nào mà 20% độ cồn?" Yumi căng mắt nhìn lại nhãn chai nước rồi dí sát mặt Sakurai.

Thật là, dí gần quá sao mà thấy. Sakurai thong thả ngả lưng ra sau đọc ghi chú trên chai nước mà nàng cho là nước lọc, lát sau vẻ mặt mới như bừng tỉnh đại ngộ: "Ah, hóa ra là rượu, ta cứ tưởng nước nào không màu đều là nước lọc".

Haha... khá khen cho đại tiểu thư là còn biết nước lọc không có màu. Đã thông thái như vậy sao không chịu đọc rõ chữ in trên chai luôn đi. Hả? Hả?

Wakatsuki chuyến này rõ ràng muốn vét sạch túi Sakurai không ngờ bị nàng chơi lại, giết người không mài dao.

Sau đó... Yumi không nhớ nổi sau đó.

Hình như là bị Sakurai kéo đi gần hết công viên, đến khi gặp được nhóm Nishino, Yumi đòi sống đòi chết bám chân van xin Kazumi đưa về.

Nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng vậy.

"Ai cho ngươi về, chính ngươi nói hôm nay nguyện làm trâu làm ngựa cho ta".

Núp sau lưng Kazumi: "Tiểu thư ah, nãy giờ ta lết theo ngươi vẫn còn chưa đủ sao?"

Sakurai nhẹ nhàng xòe bàn tay ra: "Chưa đủ. Vẫn chưa hết ngày. Tiếp tục đi. Nếu không đồng ý thì trả ta tiền thua cược lúc nãy là được".

Tất nhiên là có đánh chết Yumi cũng quyết không ói ra xu nào.

Sau đó... sau đó Kazumi thấy gương mặt đau đớn của Yumi nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Chỉ biết chép miệng nhìn theo, rồi lại quay sang Nishino vui vẻ.

Tối đó, đúng 12h Sakurai mới thả Yumi về nhà.

"Còn sống không?" Kazumi ngồi chồm hổm chọt chọt ngón tay vào má Yumi.

"Nếu có chết tớ cũng quyết mang hết tiền của cô ta theo".

Kazumi nghe vậy lắc đầu bỏ mặc Yumi luôn. Để xem cậu chết trước hay tiểu thư kia phá sản trước.



Phiên ngoại: Chuyện 3 người Shiraishi – Nishino – Takayama

Bởi vì chơi trò gì cũng muốn 3 người phải cùng ngồi với nhau, nguyên nhân là không ai trong Kazumin hay Shiraishi chịu thả tay Nishino ra cả, mà trong công viên trò nào cũng chỉ có ghế đôi cho 2 người, thành ra thời gian trôi qua lâu mà chẳng chơi được cái gì ra hồn.

Nishino đòi vào khu động vật bò sát thì Shiraishi nhất quyết không chịu. Nishino muốn thăm quan nhà ma thì Kazumi năn nỉ đừng đi. Lúc mua được vé đi tàu lượn siêu tốc thì Kazumin và Shiraishi thiếu điều quánh nhau để được ngồi cạnh Nishino. Kết quả vẫn là bỏ vé.

Từ xa thấy được cái đu quay to đùng, Kazumi nghĩ thôi thì nhượng bộ một lần, trong đu quay thì ngồi cạnh hay đối diện gì cũng OK hết. Tới nơi mua vé mới biết đã có người bao hết 10 vòng đu quay, Kazumi ngước lên thấy gương mặt Yumi, miệng không ngăn chửi thề.

3 người lại tiếp tục nắm tay nhau kiếm trò tiêu khiển. Nishino tuy không nói ra nhưng Kazumi biết nàng mệt lắm rồi.

Kazumi chán nản nói với Shiraishi: "Ta về đây, ngươi với Naachan đi chơi tiếp đi".

Không ngờ lúc vừa quay lưng đi, góc áo hình như bị ai níu lại, xoay lại mới thấy Nanase ở trước mặt mình nhõng nhẽo: "Không cho ngươi về. Không chơi được gì cũng được. 3 chúng ta cứ thế đi dạo. Không muốn cho ngươi về".

Takayama Kazumi sướng nhất hôm nay nhá.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net