3. Xuân dược thần kì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Wakatsuki Yumi sau đó vẫn lì lợm hẹn Sakurai ra ngoài chơi nhưng lần nào cũng như lần nào, đều vì những ý tưởng điên loạn của nàng làm cho phát sợ. Đã không nuốt được bao nhiêu tiền ngược lại còn bị nàng dọa đến hại tim hại thận, tính ra phí điều trị thuốc mem coi như Yumi lỗ to.

Nhưng mà nhờ vậy mới phát hiện ra điểm tốt của Sakurai.

Thứ nhất: Nàng không biết nói lời khách sáo. Văn vẻ thì gọi là thẳng thắn. Thô thiển thì gọi là vô duyên.

Thứ hai: Vô dụng là một loại năng lực hiếm có. Sakurai dường như dị ứng với việc làm cái gì đó xuôn xẻ. 3 lần đi quán nước với Sakurai là 3 lần chứng kiến nàng tắm café cho khách trong quán.

Chung quy thì Sakurai là người tốt. Nhưng chuyện ấy cũng không ngăn Yumi rắp tâm cướp tiền của nàng.

Yumi trước đây tuyên bố: bán sắc không bán thân, nghĩa là ngay cả thân thể đối phương nàng cũng không có chạm tới. Lần này đụng phải quái nhân đặc biệt lắm tiền như Sakurai, Yumi bắt buộc phải giở chiêu cuối: Dụ Sakurai uống xuân dược sau đó dàn cảnh "Chuyện đã rồi" bắt nàng bồi thường cho mình, hay lấy cớ chịu "Trách nhiệm" gì gì đó, miễn sao giữa mình và nàng ta có sợi dây trói buộc cắt mãi không đứt.

.

Tối đó nhà Sakurai lại mở tiệc, lần này không cần đến sự trợ giúp của Shiraishi, Yumi vẫn đường đường chính chính tham gia. Yumi cũng không vội vã thực hiện kế hoạch, trước tiên làm vài vòng gạ gẫm các em gái khác, đợi gần đêm mới bắt đầu tiếp cận Sakurai.

Vốn dĩ thuốc đã để sẵn trong túi, chỉ cần đợi Sakurai sơ hở có thể hành động được ngay. Nhưng rốt cuộc thời điểm Sakurai sơ hở thì rất nhiều đổi lại Yumi không có cơ hội làm chuyện xấu. Vào đúng thời khắc nghĩ rằng mọi việc trót lọt thì Sakurai cao hứng quay qua nắm lấy tay Yumi khiến nàng còn tưởng mình bị bắt quả tang rồi.

Vừa sợ vừa tức.

Bất quá đến lần thứ 5 Yumi cũng thành công. Ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác của Sakurai khi nàng đưa ly rượu lên miệng.

Ai ngờ ngay lúc đó...

"Reika, em khát nước..." Nishino từ đâu xuất hiện như sử dụng thuật teleport, vừa nói vừa cầm cái li trong tay Reika uống một ngụm. Chỉ đúng một ngụm: "Là rượu sao?"

Yumi chứng kiến cảnh ấy muốn chết cũng chết không kịp.

Nghe Kazumi kể lại nếu Sakurai ngơ 1 thì tiểu thư Nishino ngơ 10. Tuy có chút gọi là thông minh như chuyện đời lại không biết cái gì. Lần này trúng xuân dược có khi còn mừng rõ nghĩ là dấu hiện của tuổi dậy thì. Yumi trong lòng thấy tội lỗi không biết có nên âm thầm nhốt nàng vào phòng nào đó tránh để kẻ xấu lợi dụng không.

Ý tốt còn chưa nghĩ tới nơi, cảnh tượng tiếp theo như bổ thêm một đao lên cổ Yumi.

"Naachan còn không, cho mình uống với". Lại lòi đâu ra một tên bất lịch sự, người ta chưa đồng ý đã cầm ly uống hết một nửa.

Yumi thiếu điều muốn lao vào giật mạnh cổ áo Kazumi bắt nàng nôn ra thứ nàng vừa uống. Nhìn Kazumin ngây ngốc cố tình chỉ vào chỗ môi mình chạm vào trùng với môi Nishino, nói rằng 2 người vừa có một nụ hôn gián tiếp, Yumi chẳng thể tin đây là tên bạn trước giờ chỉ biết tới idol của mình.

Được rồi, coi như là bạn bè tốt lâu năm, tôi sẽ để cậu với tiểu thư Nishino đây chung một phòng, chuyện còn lại các người tự giải quyết.

Nhưng mà ông trời thật sự thích đùa giỡn với Yumi. Ly rượu ban nãy Kazumin uống chưa hết đặt trên bàn, liền được Shiraishi tiếp sức uống sạch.

Yumi tới lúc ấy chẳng còn sức kinh ngạc, chỉ biết đưa tay đỡ trán cố nặn ra một nụ cười quái gở, bằng vẻ mặt "3 người cái ngươi làm cái trò gì nãy giờ mà bây giờ như đồ chết khát, có mỗi một ly rượu cũng thi nhau uống hết" lần lượt nhìn 3 kẻ phá đám kia.

Đã vậy ta nhét 3 người các ngươi vào một phòng, xem các ngươi còn trò gì để chơi.

Nhưng mà... vẫn chưa có xong.

Rượu còn chưa được Shiraishi nuốt xuống hết, từ đằng sau có người không chú ý va trúng nàng, theo quán tính cả người nhào về trước. Yumi may mắn đỡ được Shiraishi. Nhưng mà ngoài tay, môi cả 2 nàng còn vô tình dính lấy nhau. Chút rượu có xuân dược vì thế mà được 2 nàng thân thiết san sẻ.

Haha... tới lúc này thì Wakatsuki Yumi hết khóc nổi rồi.

Cười góp vui cùng nàng nào.

Nằm ngoài dự kiến, người duy nhất vô sự lại là Sakurai Reika.

Kế hoạch đang tốt đẹp bỗng dưng bị phá cho tan tành, nhưng Wakatsuki nàng vẫn không nhụt chí. Đâm lao thì theo lao, bản thân mình cũng đã uống xuân dược rồi, đã vậy chuyến này cứ làm loạn một trận, ra sao thì ra.

Không thể đường đường chính chính có "Trách nhiệm" với nàng thì đổi lại ép nàng có "trách nhiệm" với mình.

Kế hoạch đơn giản là thay đổi vậy thôi.

Wakatsuki không dám đợi cơ thể có dấu hiệu "rậm rực" mới hành động, nhanh chóng hẹn Sakurai tới một phòng trống trong khách sạn. Trước đó vẫn chu đáo để 3 người kia vào cùng một phòng, mới đầu còn là 3 người 1 giường, cuối cùng nhân tính trỗi dậy thế nào mà khiên Kazumi đặt ở sopha phòng khách, Shiraishi quăng vào bồn tắm. Tất nhiên không quên khóa cửa phòng ném chìa khóa đi mất.

Khá khen cho Wakatsuki biết tính toán mà.

.

Ở trong phòng với Sakurai, đung đưa vài câu Yumi đã thấy cơ thể bắt đầu khó chịu rồi. Nhưng tạm gác chuyện ấy qua một bên, trọng điểm bây giờ là Yumi thắc mắc tại sao người đối diện mình lại đáng yêu lạ kì như vậy. Rõ ràng trước đây chỉ thấy nàng ngớ ngẩn, vô dụng, kì quái. Yumi tự hỏi những chuyện này có phải là do thuốc.

Khỉ thật, hóa ra trúng xuân dược còn gặp ảo giác nữa sao.

Bởi vì trong lòng bỗng dưng yêu quí nên nhất thời thấy có lỗi với Sakurai.

Nhưng chung quy không chống lại được xuân dược. Yumi bất ngờ nhào tới ôm lấy Sakurai. Giọng nói phát ra có chút nặng nề, khàn đục: "Reika, ta nóng quá... khó chịu quá..."

Bởi vì ở rất gần nên tự Sakurai cũng cảm nhận được thân nhiệt của đối phương, tưởng Yumi uống nhiều rượu nên không tỉnh táo, muốn mặc kệ đẩy ra nhưng vì vòng tay có phần run rẩy ôm lấy mình, Sakurai mềm lòng đặt tay lên lưng Yumi trấn an: "Nói xem, khó chịu ở đâu nào?"

Tiếng nói mềm mại của Sakurai như mật ngọt rót bên tai, càng khiến Yumi thêm mê loạn. Vẫn trong tư thế ôm lấy nàng, Yumi nghiêng đầu tìm đến cổ Sakurai, nơi mẫn cảm tản ra hương nước hoa nhiều nhất. Yumi không nhịn được hôn lên cổ Sakurai.

"Này, làm gì vậy?" Sakurai tuy thấy vừa nhột vừa kì lạ nhưng không có bất kì phản kháng nào, bất quá cổ chỉ hơi nghiêng một tẹo.

"Ta...khát quá". Khát mà Yumi nói, nhất định không phải khát nước rồi. Dứt lời Yumi 2 tay cố định mặt Sakurai, kéo lại mạnh mẽ hôn lên môi. Hoàn toàn không phải kiểu nhẹ nhàng tình cảm, Yumi vì lửa dục mà như muốn nuốt trọn Sakurai. Khó khăn lắm Sakurai mới đẩy được Yumi ra.

Cũng chẳng biết lấy đâu ra ý thức để biết việc sai trái mình vừa làm, Yumi gục đầu lên ghế sopha thở dốc, bàn tay nắm chặt tới mức nổi gân xanh. Sakurai chứng kiến bộ dạng khổ sở đó của Yumi, dù sợ hãi nhưng vẫn không rời đi, một lần nữa nhẹ nhàng ôm Yumi vào lòng an ủi: "Này, mẹ ta nói ngươi yêu mới được phép hôn nhau. Chúng ta cùng lắm chỉ mới gặp nhau mấy lần vậy mà ngươi đã hôn ta rồi. Là nụ hôn đầu tiên của ta đó nha".

Sakurai mỉm cười, trong giọng nói pha chút nũng nịu đáng yêu.

................................................

[Yumi-chan sau này lớn lên nhất định sẽ có được một người yêu dịu dàng]

[Thế nào là người yêu dịu dàng hở mẹ?]

[Theo mẹ nghĩ, là người sẵn sàng tha thứ cho Yumi-chan, là người thật lòng yêu thương Yumi-chan]

[Dẫu cho con có bán nàng đi nàng cũng tha thứ cho con à?]

Okaa-san mỉm cười: [Để xem lúc đó con dám bán người ta không?]

[Hừ, chung quy con không cần người yêu, con chỉ muốn có thật nhiều tiền]

[Rồi sau này Yumi-chan sẽ hiểu, có những thứ không thể nào mua được]

...............................................

Wakatsuki tự dưng vì lời Sakurai nói mà muốn khóc, bất ngờ nhấc bổng Sakurai lên bế vào trong phòng ngủ. Để Sakurai nằm dưới còn bản thân chống người ở phía trên, Yumi nửa tỉnh nửa mê hỏi: "Vậy làm người yêu của ta đi?".

Sakurai đương nhiên không khỏi bất ngờ, trước đây chỉ dự định cùng Yumi đóng tiểu thuyết tình yêu oanh oanh liệt liệt, hiện tại trước lời tỏ tình vội vã này lại thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nàng bất giác đỏ mặt xoay đi hướng khác: "Để ta suy nghĩ thêm được không?"

"Được".

.

Đến khi Yumi tỉnh lại, đã là chuyện của sáng hôm sau. Mọi thứ có khác hơn so với dự đoán một tí.

Nằm đêm cạnh mình tất nhiên là Sakurai nhưng cả mình và nàng quần áo còn nguyên vẹn, bất quá tư thế có chút thân mật hơn bình thường. Yumi nheo mắt cúi đầu nhìn Sakurai ở trong ngực mình yên giấc, hơi thở vẫn đều đều phả ra. Tay chân Sakurai đều tự nhiên đặt hết lên người Yumi.

Cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng trong đầu cứ là một mảng tối, chỉ nhớ hình như đã cùng Sakurai hôn môi, Yumi một lúc sau mới phát hiện ở đầu truyền tới một cơn đau. Theo quán tính đưa tay lên chạm đến, lập tức cảm giác được một lớp băng.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Yumi rối rắm nhưng không dám đánh thức Sakurai hỏi chuyện, cứ để mặc nàng ôm lấy mình mà ngủ. Nửa tiếng sau Sakurai ở trong lòng Yumi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là đưa tay xoa đầu Yumi: "Chỗ này còn đau không?"

"Một chút".

"Vậy ổn rồi".

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy, ta không nhớ".

"Ngươi không nhớ gì cả?"

"Uhm".

Sakurai nhìn Yumi một hồi, vài giây sau bất mãn cắn môi lập tức rời giường: "Tối qua chẳng có gì hết".

Wakatsuki tin rằng "chẳng có gì hết" ở đây là bản thân mình không làm gì tổn hại đến thân thể nàng.

Cả 2 nhanh chóng rời phòng khách sạn rồi cùng nhau tới bệnh viện, Sakurai không an tâm về vết thương trên đầu Yumi nên muốn kiểm tra cho chắc. Kết quả cũng không có gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ xem xét rồi thay băng cho Yumi.

Đang tiến hành bỗng dưng Yumi nhớ ra chuyện gì đó, hoảng hốt hét lên thất thanh: "Chết rồi, ta quên mất đám Kazumin".

.

Trong khi đó ở phòng khách sạn, trên chiếc giường KingSize 3 người lần lượt là Kazumi, Nishino, Shiraishi không hẹn cùng nhau tỉnh lại.

Nửa tỉnh nửa mê.

Shiraishi nhìn Nishino rồi lại nhìn chính mình. Tự hỏi: "Đêm qua đã có chuyện gì sao?"

Nishino nhìn Kazumin rồi lại nhìn Shiraishi. Tự vấn: "Nằm giữa thảo nào nóng vậy?"

Kazumin nhìn Nishino chưa kịp mỉm cười đã thấy bàn tay Shiraishi chuẩn bị quàng qua vai nàng, lập tức nhào tới một cước đá Shiraishi xuống giường. Quát: "Ai cho ngươi nằm đây. Tối qua rõ ràng đã để ngươi ở phòng khách".

Chính lúc đó 2 người Yumi và Sakurai phá cửa xông vào, chứng kiến 3 kẻ quần áo không tử tế cùng nằm trên một chiếc giường, kinh hốt hỏi: "Các ngươi... tối qua..."

Là 3some, là 3 some trong truyền thuyết?

Nishino may mắn còn biết lấy chăn che thân, vui vẻ ôm eo Kazumi bên cạnh: "Tối qua ôm Kazumi ngủ a~".

Thôi xong.

Kazumi cũng tươi cười xoa đầu Nishino: "Uhm~".

Lại còn công khai thừa nhận.

Shiraishi lúc đó mới từ chân giường trồi lên: "Vậy còn ta thì sao?"

Chuyện tối qua là như vầy...

.

Thuốc mê Yumi cho 3 người kia hít hình như không đủ, Nishino nửa đêm thấy trong người nóng hừng hực, khó chịu tỉnh dậy muốn tìm Kazumi. Ra tới phòng khách liền tìm thấy.

Ngày thường đã thích Kazumi rồi, tối qua Nishino lại đặc biệt "thích" hơn, không đợi Kazumi gọi lập tức nhào tới ôm nàng: "Kazumi, ta thấy khó chịu".

Có một chuyện không ai lí giải nổi là cả thuốc mê lẫn xuân dược đều không có tác dụng với Kazumi, ngủ tới lúc này là vì ban nãy Yumi không cẩn thận, để đầu Kazumi va trúng bức tường. Nàng đỡ lấy người Nishino, trong đầu lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra với nàng ấy. Thường ngày dù xinh đẹp nhưng vẫn là kiểu dễ thương trong sáng, riêng tối nay lại có chút câu dẫn mê người.

Đẩy nhẹ Nishino ra, cố gắng tìm chút tỉnh táo trong đôi mắt mờ mịt của nàng: "Khó chịu ở đâu?"

"Ở đây?" Nishino vô thức chỉ vào cổ, Kazumin lập tức vươn tay tới xoa xoa: "Có đỡ không?"

Nishino may mắn uống đúng một ngụm, cùng lắm da thịt chỉ muốn được Kazumin vỗ về, nàng khẽ gật đầu nhắm mắt hưởng thụ. Lúc sau lại đặt tay lên ngực: "Ở đây nữa".

"Khó thở sao?" Kazumi lo lắng hỏi.

Nishino hoàn toàn nương theo bản năng, bởi vì lồng ngực thấy thiếu thốn mà vươn tay kéo Kazumi lại tìm đến môi nàng. Dù hơi bất ngờ nhưng cũng thuận theo, trong lúc hôn nàng Kazumin bỗng dưng nhớ lại li rượu ban nãy.

Ngay lập tức tên Wakatsuki Yumi hiện lên trong đầu kèm theo mấy câu chửi thề.

Kazumi dù rất thích Nishino nhưng không muốn bằng cách này mà có được nàng. Cảm thấy đã để Nishino hôn đủ, Kazumin vội vàng đẩy nàng ra: "Naachan, nhìn ta này, cơ thể nàng đang không ổn, tạm thời đừng tiếp xúc với ta, được không?"

Đương nhiên không được.

Nishino ngúng nguẩy, bĩu môi lắc đầu: "Không thích".

Kazumin khó xử nhìn nàng, càng thêm oán hận Yumi vì dám đầu độc Nishino: "Được rồi, ta đưa nàng đi tắm" Kazumi hi vọng cách này sẽ giúp nàng lấy lại tỉnh táo, dù sao nhìn triệu chứng có lẽ thuốc cũng không nặng lắm.

Nhưng vừa đẩy cửa nhà tắm chưa kịp bước vào, cả người Kazumi đã bị Shiraishi nhào tới hôn tới tấp.

Shiraishi cũng chân chính là trúng xuân dược a~, dù đã chia sẻ với Yumi một nửa nhưng rõ ràng uống nhiều hơn Nishino.

Không ý thức nổi người trong lòng là ai, chỉ biết gọi: "Naachan... Naachan..."

Kazumin chật vật đẩy Shiraishi ra: "Mau mở mắt nhà ngươi ra mà nhìn, ta là Takayama Kazumi". Nhưng dù Kazumi có nói bao nhiêu cũng không ăn thua. Shiraishi bình thường đã khỏe mạnh nay lại có thêm xuân dược tiếp sức, Kazumi hoàn toàn không có cách chống đỡ.

Nishino thấy Shiraishi hành động lạ với Kazumi liền bực bội. Ta đây cũng muốn hôn Kazumi mà không được, ai cho phép tới lượt ngươi. Nishino nghĩ vậy không ngại đánh lên lưng Shiraishi cố kéo nàng ra khỏi Kazumi: "Ngươi mau bỏ Kazumi ra".

Nhận ra tiếng nói quen thuộc ở sau lưng, Shiraishi mới dừng động tác quay đầu lại, liền phát hiện người này mới là "Naachan". Không nói 2 lời lao tới ôm lấy nàng.

Lần này tới phiên Nishino lâm vào cảnh khổ sở.

Bởi vì hiện tại đang ở trong nhà tắm, Kazumi chỉ biết bưng nguyên xô nước lạnh tạt lên người đầu Shiraishi. Sàn nhà nhanh chóng ngập nước, tạo điều kiện cho Shiraishi làm một cú trượt chân ngoạn mục, đầu đập xuống sàn nhà bất tỉnh. Nishino đáng lí cũng té theo nhưng được Kazumi kịp thời đỡ lấy.

Khẩn trương hỏi: "Có sao không?"

"Lạnh... lạnh quá". Nishino 2 tay ôm lấy vai run rẩy.

"Xin lỗi, tại ta quá tay".

Kazumi vội vàng bật nước nóng để chảy vào bồn. Sau khi chính mình kiểm tra nhiệt độ mới thay Nishino trút bỏ quần áo rồi bế nàng đặt vào trong.

Muốn tắm nhanh một chút vì sợ Nishino nhiễm lạnh, Kazumi lúc ấy thầm nghĩ Nishino có thể ngủ luôn được thì tốt. Bàn tay nhẹ nhàng massage cho Nishino muốn nàng cảm thấy thật thoải mái.

"Có thể hát một chút không?" Nishino bất ngờ nhẹ giọng yêu cầu.

Bàn tay vẫn chuyên tâm tắm cho Nishino, Kazumi lấy hơi, vẻ mặt từ từ rơi vào trầm tư.

Sao trên bầu trời vốn cũng nhiều như người ở mặt đất.

Làm thế nào mà chúng ta lại may mắn gặp được nhau?

Mỗi đêm đáy mắt ta lấp đầy bởi những ngôi sao lấp lánh.

Nhưng trong đám đông ta đã nhìn thấy nàng – người ta yêu.

Đừng là sao trên trời, đừng quá cách xa ta.

Ánh sáng của nàng sẽ dành cho ta thôi nhé.

Đến khi Kazumi hát tới câu cuối thì Nishino cũng chính thức rơi vào giấc ngủ. Kazumi mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Sau khi lau khô người thì bế nàng đặt lên giường. Bởi vì phòng khách sạn không có đồ thay, quần áo ban nãy của Nishino cũng đã ướt hết nên Kazumi chỉ biết quấn chăn cho nàng.

Đang nghĩ có nên đi ngủ luôn không thì phát hiện ra Shiraishi cũng trong tình trạng thê thảm không kém. Kazumi thở dài, nghĩ rằng cứ để nàng ta ướt nhẹm nằm đây ngày mai có khi sốt cao cứu không kịp.

Cuối cùng đỡ Shiraishi dậy rồi tắm rửa nhanh gọn lẹ cho nàng ta. Nhưng mà Shiraishi không được ngoan ngoãn như Nishino, nàng ta khô người thì Kazumi cũng ướt luôn. Để Shiraishi lên ghế sopha, cả người cũng chỉ là một tấm chăn, Kazumi mệt đến mức chẳng buồn nghĩ ngợi gì, cởi quần áo ướt bay lên giường trùm mền nằm ôm Nishino ngủ.

Nửa đêm Shiraishi vì không quen nằm sopha mà mộng du tìm đến phòng ngủ. Cũng chỉ là ngủ thôi.

.

Mọi chuyện dài dòng như vậy. Nhưng qua miệng Kazumi chỉ gói gọn mấy câu.

"Nishino không khỏe" – "Shiraishi làm loạn" – "Ta tắm cho 2 người bọn họ" – "Rồi đi ngủ".

Chuyện trúng xuân dược hay hệ quả của nó hoàn toàn không được nhắc tới nhưng ánh mắt Kazumi như dao găm hướng tới Yumi làm cho nàng nghĩ Kazumi biết hết mọi chuyện rồi.

Chỉ có thể cười giả lả cầu hòa, Yumi lập tức bị Kazumi ném gối vào mặt: "Cười cười cái gì, mau đi ra cho bọn ta thay đồ. Tiện thể đem Shiraishi đi luôn đi".

Yumi biết lần này đắc tội với Kazumi vì lỡ tay làm hại Nishino, không nói nhiều liền đỡ Shiraishi rời đi, để Kazumi với Nishino ở lại trong phòng.

Đợi đám người phiền phức đi hết Kazumi mới quay sang Nishino: "Sau này không được tùy tiện uống nước của người khác, biết chưa?"

Thật ra Nishino chẳng hiểu vì sao Kazumi dặn vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại ôm eo Kazumi ở trước ngực nàng "uhm" một tiếng.




P/s: chap cuối (chap 4) mình vẫn chưa viết xong nhưng sẽ cố gắng up vào chủ nhật tuần sau. Trong trường hợp xấu hơn thì mọi người chờ nhé *cười*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net