vong tiền kiếp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giọng lễ phép nói:

- Cháu chào ông, ông tìm ai ạ?

Ông già dáng vẻ đạo mạo, lại càng giống nhà nho thời xưa, vẻ mặt hiền từ nói vang:

- Tôi là thầy của con Hiền...

Ông lão nói xong vuốt chòm râu chờ đợi, còn Kiên vừa nghe tới chữ Hiền thì liền lắp bắp nói:

- Hiền... Hiền nào ạ... Không nhẽ là chị Hiền...

Ông lão gật đầu nói:

- Phải, là cái Hiền mà cậu biết đấy. Cậu xem tôi còn dẫn ai tới đây...

Ông lão chép miệng, nói xong rồi chỉ tay về phía sau lưng. Kiên lúc này mới để ý sau lưng ông lão có hai người, hơn nữa hai người này lại còn cực kỳ quen thuộc. Đó chính là hai mẹ con trong cùng khu trọ lúc trước của Kiên, còn người phụ nữ tên Hiền mà ông lão nhắc đến, không ai khác chính là người phụ nữ làm nghề lên đồng ở khu trọ, là người đã làm lễ nhập siêu trước đây và đã chết.

Kiên thoáng kinh hãi, kinh hãi vì không biết tại sao ông lão này lại biết nhà mình, còn kinh hãi hơn nữa là vì sao ông cũng dẫn cả hai mẹ con kia đến đây. Chính bà Hiền lúc trước đã nói, bà ấy, Kiên và hai mẹ con nhà này là những người có vận mệnh giải vong nghiệp. Kiên nghĩ lại chuyện này mà dần hiểu ra mọi chuyện...

- Cậu không định mời chúng tôi vào nhà sao?

Ông lão thoáng mỉm cười nói.

Cái vẻ cười của ông lão sao mà hiền hậu, lại có cảm giác làm cho Kiên cảm thấy an tĩnh lạ thường. Kiên nói:

- À vâng, mời cụ vào nhà...

Kiên rót chén chè, mời ông lão uống nước, lại tiện tay rót chén chè mời người phụ nữ với đứa con nhỏ.

Ông lão nhấp chén chè chép miệng rồi nói:

- Hôm nay tôi đến đây, là để giải quyết nốt việc còn dang dở, cũng là giải quyết nốt cái hậu quả của việc con Hiền học nghề không đến nơi đến chốn rồi hại người ta đến tan cửa nát nhà...

- Tôi xin tự giới thiệu, tôi là truyền nhân hai đời của cụ Trịnh Cung. Là người đầu tiên theo đạo toán thuật của nước mình, đoán được chuyện âm dương quỷ thần. Truyền nhân của cụ thường ít xuất hiện ở đời, chỉ có con Hiền là ngoại lệ, phá đạo khi chưa học hết nghề, rồi đi làm cái nghề mà thế gian khinh thường là buôn thần bán thánh.

- Mấy hôm trước tôi có tính được có chuyện chẳng lành, rồi tính ra được con Hiền đã chết. Sau hôm ấy tôi lập tức tính được đến đây là có vong nghiệp xuất hiện, lại toán thuật được kiếp trước của cái vong nghiệp này. Nên hôm nay tôi đến để giải vong nghiệp, đồng thời cũng là để kể rõ vong nghiệp kiếp trước tại sao lại tạo thành oán nghiệp sâu đậm đi theo cậu như vậy.

Ông lão nói xong, chép miệng uống trà, rồi kể liền một mạch nói:

- Cái vong này kiếp trước với cậu sinh ra là hai anh em trai trong cùng một nhà, hai anh em rất hòa thuận. Một ngày cậu gặp một người phụ nữ, và đem lòng yêu cô ta. Nhưng người phụ nữ này lại không hề thích cậu, mà lại thích anh trai của cậu. Từ đó cậu sinh ra lòng ghen ghét đố kỵ, rồi khi người phụ nữ ấy và anh trai của cậu thành vợ thành chồng, cậu vẫn không từ bỏ tâm niệm. Sau này anh trai cậu đi vắng, cậu đã đang tâm cưỡng bách chị dâu mình làm chuyện nghịch đạo lý, rồi mang thai đứa con không phải của anh trai cậu. Anh trai cậu biết chuyện, tức đến cắn lưỡi mà chết, oán hồn tích tụ thành một đoàn vong nghiệp, chuyển giới đầu thai nhưng không thành, cuối cùng lại thành vong hình một đứa trẻ. Nó vẫn kiên trì chờ đợi, rồi chờ đến kiếp này...

- Cái vong nghiệp ấy cứ chờ, rồi lại chờ, chờ mãi cho đến khi cậu được đầu thai. Thì nó cũng đã vơi đi gần hết ký ức, chỉ còn giữ được cái tâm niệm là phải bám theo cậu. Khi cậu cho nó ăn cơm trắng, thì lại càng làm cho nó thức tỉnh một phần ý niệm mà bám theo cậu. Và khi con Hiền làm ra chuyện dại dột, diệt tám phần hồn của nó, mới làm nó triệt để thức tỉnh lại ký ức kiếp trước, oán nghiệt sâu đậm hình thành nhớ lại mà trả thù cậu. Trước tiên là muốn giết hết người thân của cậu, những người có tà niệm ác ý với nó, rồi đến một ngày mới giết cậu để trả thù.

Ông lão nói xong lại chỉ vào người phụ nữ và đứa trẻ nói:

- Cậu đoán xem cô ấy và đứa con cô ấy có thân phận gì kiếp trước?

Kiên lắp bắp:

- Chẳng lẽ là, chị dâu và đứa con của cháu kiếp trước?

Ông lão gật đầu nói:

- Phải, mà cũng không phải...

Kiên lung túng nói:

- Ý cụ là sao mà cháu không hiểu ạ?

Ông lão nói:

- Cô ấy xác thực là chị dâu của cậu kiếp trước, còn đứa trẻ thì đúng là đứa trẻ của kiếp trước, nhưng nó lại không phải là con của cậu...

Kiên nói:

- Không phải con của cháu kiếp trước? Vậy ý cụ nói là anh trai kiếp trước của cháu đã hiểu lầm cháu sao?

Ông lão hơi trợn mắt nói:

- Nó xác thực là con trai của anh trai cậu kiếp trước, nhưng về chuyện thương thiên hại lý kiếp trước cậu làm thì không sai vào đâu được. Nhưng đối với tôi, chỉ một phần nhỏ này thôi, là đã đủ siêu độ cho anh trai của cậu rồi...

Ông lão cười nói tiếp:

- Bây giờ tôi sẽ gọi anh trai của cậu hiện hồn, đồng thời đánh thức ký ức một phần kiếp trước của cậu, để cậu tạ lỗi với nó. Hơn nữa tôi sẽ giải thích với nói mọi chuyện, hy vọng nó sẽ hiểu mà từ từ tiêu tan oán niệm đối với cậu...

Ông lão nói xong liền phất tay, một đạo bùa chú hiện lên bay lập lòe ánh lửa. Từ trong không khí một vệt trắng nhàn nhạt dần hiện ra, là bóng hồn của Duy. Cái bóng hồn dần hình thành ý niệm, từ trong khuôn mặt nó biểu hiện vẻ giữ tợn nhìn Kiên đầy thù hằn.

Ông lão lại phất tay một cái nữa, oán hồn của Duy lại dần dần biến ảo lớn lên, thành một người lớn có tướng mạo đẹp trai từng trải, tuy nhiên trên đôi mắt của oán hồn vẫn hiện vẻ oán hận sâu đậm.

Ông lão tiếp tục phất tay ném ra bùa chú, trong mắt Kiên dần xuất hiện vẻ mê mang. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta cũng hiện vẻ mê mang theo cùng... Miệng ông lão lầm rầm chú ngữ, rồi miệng Kiên cũng đồng thời mấp máy theo. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta trong vẻ mộng mị cũng đang phân trần.

Cái vong hiện vẻ thoáng giữ tợn, dần dần chuyển sang phẫn nộ.

Rồi ông lão liên tục lẩm nhẩm, phải mất một thời gian thật lâu sau, vẻ mặt của cái vong mới dần chuyển sang hòa hoãn.

Cuối cùng một cỗ ý niệm tức giận còn sót lại cũng triệt để tiêu tan, cái vong hướng ông lão bái lạy một cái, rồi trực tiếp tan biến.

Đúng lúc này Kiên và người phụ nữ cùng đứa trẻ hoàn hồn tỉnh lại. Kiên chỉ biết mọi chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Kiên, nhưng lại như có một con người khác trong Kiên thức tỉnh điều khiển Kiên trỗi dậy. Tận cho đến lúc mọi việc qua đi, mà Kiên vẫn không biết là mình đã nói gì với oán hồn của Duy.

Xong việc, ông lão, người phụ nữ và đứa trẻ lập tức cùng nhau đi ra khỏi cửa.

Trước khi đi ông lão còn quay lại dặn dò Kiên vài câu:

- Cậu hãy nhớ kĩ, dẫu là kiếp này làm ác không nhận hậu quả, nhưng kiếp sau tất báo. Mà phàm là người thì tất sẽ có nhân quả, tất sẽ gặp vong nghiệp, vì vậy nếu không muốn rước họa vào thân, thức tỉnh vong nghiệp kiếp trước, tuyệt đối gặp người lạ đừng cho ăn cơm trắng, đây không phải là lời nói đùa, mà là thực nghiệm của thế nhân. Nhớ kĩ...

Ông lão nói xong, giọng cười sang sảng bước đi, cùng người phụ nữ và đứa trẻ biến mất sau cánh cửa gỗ.

Sau bao nhiêu chuyện trải qua, Kiên dần như lấy lại được cuộc sống của mình. Sau ngày hôm ấy, Kiên không còn bất cứ cảm giác bất an nào, mà chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như tinh thần lao tù cuối cùng cũng đã được tự do. Những chuyện về ma về quỷ xảy ra mấy tháng qua, cuối cùng cũng đã giải. Vong nghiệp kiếp trước cũng đã dứt, người ta nói quả thật không có sai. Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy, làm chuyện ác mà muốn người không biết, trừ phi là mình đừng làm.

#nguồn: Internet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thukypai