Chương ba mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vanessa ngồi trong chiếc Shelby, khẩu Colt đặt giữa hai lòng bàn tay và đùi. Cô mân mê lớp vỏ kim loại đã không còn sáng bóng của nó, báng súng bằng gỗ và vì thế trông nó vừa đẹp đẽ, vừa nguy hiểm, giống như chủ nhân cũ của nó vậy. Vanessa mường tượng về ánh mắt của Lisa khi bà cầm khẩu súng này trong tay và đi săn những con quái vật chết người. Bà sẽ thật dữ tợn và không khoan nhượng, cô nghĩ, nhưng cô cũng chỉ có thể tưởng tượng, rồi hành động phỏng theo mà thôi.

Samuel bước tới gần chiếc Shelby trong bãi đỗ xe trắng tuyết, đập vào cửa kính xe để thông báo về sự xuất hiện của mình. Vanessa ngẩng lên, nhìn ổng mở cửa xe và ngồi xuống ghế lái, rồi đóng cửa lại.

"Nếu bố muốn nói chuyện," Cô mở lời, đặt khẩu Colt sang một bên và khoanh tay trước ngực. "Con không có tâm trạng đâu."

"Bố chỉ muốn hỏi xem con có ổn không." Samuel đáp lại cô.

Vanessa liếc nhìn ông, trông thấy những vết bầm và cào xước trên mặt, cùng với những vết thương do Justin gây ra nằm bên dưới lớp băng bó ở vai và tay. "Con phải là người hỏi điều đó chứ?"

Ông chỉ cười nhạt. "Chúng ta đều có cùng một câu trả lời thôi."

"Con biết." Cô đáp lại, giọng trầm xuống.

Vanessa ngả người ra chiếc ghế lái phụ và nhìn về phía trước, chỉ có những chiếc xe xếp ngay ngắn cạnh nhau trong vạch kẻ trắng của bãi đỗ. Một số thuộc về những người chỉ ghé qua một lần rồi đi, số khác là những chiếc xe được gửi dài hạn, nhưng cũng không ít trong số đó đã rời hẳn đi sau vụ việc của Esme. Bãi đỗ xe thành ra trở thành một cái sân xi măng rộng và vắng, tuyết dồn thành đụn, bị vây lại bởi tường và hàng rào thép. Một số viên cảnh sát vẫn đi tuần quanh đây, bước đi bước lại trước cổng bãi đỗ hay ngồi trong xe mình và bật radio để giết thời gian. Có lẽ vì ma thuật Annie đã yểm lên khu nhà mà chẳng ai nhận ra những xáo trộn bên trong nó, đáng ra đã phải kéo tới nửa tá xe cảnh sát, khiến người qua đường và các tòa nhà xung quanh hoảng loạn.

"Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra." Samuel cất giọng dịu dàng, và chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy cách ông nói chuyện với mình lúc này, tim cô thắt lại, cổ họng đau rát. Vanessa cắn chặt vào môi và không ngẩng đầu lên. "Những người vô tội bỏ mạng vì chúng ta. Không ai có thể làm gì được, Vanny." Ông tiếp tục, và Vanessa có thể cảm nhận thấy nỗi khổ sở và bất lực trong giọng ông. "Đó là một phần trong cuộc đời thợ săn."

"Con biết." Cô đáp một cách chống chế và mệt mỏi. Đó là những gì người ta đã nói với cô cả đời khi họ biết được chuyện một đứa trẻ quyết định cầm súng và trở thành thợ săn. Nhưng cô quá ngông cuồng, phớt lờ cái chết của họ để bớt cảm thấy tội lỗi. Có điều lần này, cô không thể phớt lờ nổi cảm giác day dứt về Esme, nỗi đau và sự giận dữ trong mắt Sienna, hay sự thật rằng cô mới là nguyên nhân mà Lisa bị giết.

Đầu Vanessa thì trống rỗng, nhưng lồng ngực cô nặng trĩu tới nỗi khó có thể thở được.

"Esme đã chết vì con." Vanessa buột miệng trước khi nhận ra mình đang nói to cái suy nghĩ cứ ám ảnh tâm trí cô. "Không phải vì vụ săn, không vì mục đích gì cả, chỉ vì con thôi."

"Bố biết đó là một cảm giác tệ hại." Sam đáp. "Nhưng con sẽ tìm ra cách để vượt qua."

"Nói về tệ hại..." Vanessa chau mày, nhìn về phía cổng bãi đỗ xe. Một chiếc Ford Fiesta xám kim loại vừa rẽ vào bãi đỗ xe, bóng bẩy như vừa được lái ra khỏi tiệm rửa. Chỉ có một người mà cả hai biết lái chiếc xe không hề rẻ tiền đó.

Samuel không đáp lại, mắt dõi theo chiếc xe tới khi nó đậu ngay ngắn trong bãi, và Sebastian Campbell bước ra khỏi. Hắn ta vòng qua, mở cửa ghế sau, cho một đứa trẻ có làn da nâu chocolate và mái tóc đen xoăn ra ngoài.

"Đó là con gái Annie." Giọng Vanessa thoáng ngạc nhiên. "Con tưởng bố gọi cho người trong Hội Thợ săn?"

"Bố có gọi cho họ mà." Samuel cũng không khỏi ngỡ ngàng. Cả hai bước ra ngoài xe, và ngay sau đó, Sebastian đã quay lại nhìn họ. Vanessa khoanh tay trước mặt mình, gương mặt cô ghim chặt vẻ ghét bỏ khi hắn vẫy tay với cả hai và cất giọng Anh-Anh kiểu cách:

"Tôi đưa cô bé về cho anh này, Samuel." Hắn nói. "Không cần cảm ơn đâu."

*

Vanessa bước theo sau Sebastian khi hắn ta ra khỏi thang máy, còn Samuel ở phía trước dẫn đường. Bởi vậy, cô không thể nhìn thấy phản ứng trên mặt hắn ta khi hắn nhìn thấy dãy hành lang. Các vết nứt chạy dài trên các bức tường, nhiều mảng gạch vỡ ra và rơi xuống đất, tạo thành những vết lún nham nhở . Sebastian bước qua nơi cô đã ngất xuống lúc trước, giờ chỉ còn là những viên gạch tráng sứ vỡ nát, lõm xuống, và từ đó những đường nứt chạy ra. Ở cuối hành lang, nơi Shawn biến mất, cũng có dấu vết tương tự nhưng kéo dài như đuôi sao chổi và dính một chút máu đông. Hắn quay lại nhìn cô, vẻ nhi hoặc nhuốm đầy đôi mắt xám.

"Annie, tôi đã đưa con gái cô về đây." Samuel nói và dắt đứa trẻ vào. Vanessa đoán chừng nó mới học tiểu học, vẫn còn bối rối trước sự hiện diện của những người lạ và vội chạy vào trong khi thấy mẹ của mình.

Annie vẫn bị trói trên chiếc ghế, nhưng chỉ phần thân và chân, còn hai bàn tay đã được Justin cắt dây, còng lại.

"Đó là phù thủy của Valdimar?" Sebastian hỏi. "Cô ta không có hội huy."

"Cô ta được thuê bởi chúng." Ông đáp. "Chúng tôi sẽ lấy lời khai của cô ta ra tòa để chứng thực cho những vụ tấn công của Valdimar."

"Thế còn đống bừa bộn này thì sao? Là đám phù thủy gây ra cả à?" Sebastian nói. Phía sau, Vanessa cố đoán thái độ qua ngữ điệu của hắn ta, nhưng nhận ra điều đó khó hơn cô tưởng. Sebastian ngẩng đầu nhìn căn hộ của Sam, rồi ngoái nhìn dãy hành lang. Khắp nơi rải rác các mảnh kính sắc lẻm bị nghiến nát, không có thứ gì làm từ thủy tinh ở đây còn nguyên vẹn cả.

"Phải." Samuel đáp. "Annie đã yểm bùa cả tòa chung cư, nên những ai có trong này đều đang ngủ và những gì xảy ra bên trong cũng không bị phát hiện ra."

"Vậy thì không có gì khó khăn đâu." Sebastian bước vào trong căn hộ, những mảnh kính dưới gót đôi giày da của hắn kêu răng rắc khi bị nghiến nhỏ hơn. Hắn ta đi vòng qua và dừng lại trước mặt Annie, người đang ôm con gái mình, Chalotter, bằng cách vòng hai cánh tay bị còng vào nhau qua người cô bé và trấn an. "Một vụ nổ bình ga sẽ giải thích được mọi thứ đấy." Hắn nói và xỏ tay vào túi áo vét được may đo cẩn thận. "Hơn nữa sẽ có lý do để mọi người rời khỏi đây. Dù sao thì mớ đổ nát ngoài kia cũng không thể bị che mắt được một khi câu thần chú mất tác dụng, mà nó sẽ mất tác dụng, phải không?"

Câu cuối cùng Sebastian nói là dành cho Annie, nhưng bà ta không trả lời. Hắn ta chợt liếc lên nhìn Justin.

"À, hóa ra cậu ở đây."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vanessa lách mình qua Samuel, người đang đứng giữa lối vào, và khoanh tay nhìn Sebastian. "Chú đang đề nghị giúp bọn tôi đấy à?"

"Tôi nói thế à?" Hắn đáp bằng giọng Anh đặc sệt, với ngữ điệu cố ý chọc tức Vanessa. "Trời, hy vọng là không, Hội Mắt thánh sẽ không vui vẻ nếu tôi làm thế đâu."

"Sebastian." Samuel nói bằng giọng cảnh báo.

"Sự thật là tôi chẳng hiểu cái gì đang xảy ra nữa, và dù tôi có ghét anh đến mức nào, Sammy ạ, tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện." Hắn xoay người về phía ông và trút một tiếng thở dài. Vanessa nuốt từng lời hắn nói, xem điều hắn đang thốt ra khỏi miệng là sự thật hay dối trá. "Nếu anh làm việc cho Hội Mắt thánh, anh sẽ biết mọi thứ đang hỗn loạn như thế nào."

Samuel chau mày. "Như thế nào?"

"Mới tuần trước thôi, chẳng ai trong Bộ Thu thập và Quản lý của Hội Mắt Thánh biết tới cái tên Valdimar. Và ngày hôm qua, ai cũng nói về vụ kiện giữa chúng và hai thợ săn họ Wilder."

Samuel và Vanessa nhìn nhau. "Họ nói gì?" Sam hỏi.

"Có vẻ như ai cũng tò mò về đám người này, nhưng sự thật là chẳng ai biết gì cả." Sebastian đáp và nhìn sang Annie. "Trong hệ thống và hồ sơ không có ghi chép gì về Valdimar, chỉ có về người lãnh đạo của chúng vốn đã chết cách đây rất lâu rồi. Hồ sơ xếp xó vì ai cũng nghĩ hội phù thủy này đã giải tán."

"Putnam." Vanessa nói. "Tôi không tin đâu, một hội lớn như thế, hành động bất chấp như thế và không ai biết họ là ai sao?"

Sebastian quay lại nhìn cô và nhướn mày, đáp lại bằng sự im lặng và ánh mắt điềm nhiên. Bên cạnh cô, Samuel cau mày, rồi nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc:

"Nếu chúng được bảo hộ từ trên cao, Vanny, thì có thể đấy."

Sebastian đã xác nhận lời của Sam bằng một nụ cười nhạt, khiến gương mặt hắn bớt vẻ gian trá của một con cáo. Vanessa băn khoăn:

"Từ các Nguyên Lão sao?"

"Tôi sẽ không đưa ra lời kết luận bừa bãi đâu." Sebastian ngắt lời cô. "Hội Mắt Thánh rất phức tạp, không phải lúc nào cũng như chúng ta nghĩ."

Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng trên tay mình một cách lơ đãng, rồi thở dài và bước về phía cửa. "Tôi phải đi rồi. Chúc may mắn với vụ kiện, Samuel, dù tôi không chắc anh còn bao nhiêu vận may đâu."

Vanessa nhận ra rõ sự giễu cợt trong giọng của Sebastian, lẫn vẻ nóng nảy bất thường ở vẻ mặt Samuel. Ông lảng tránh cô, nhưng không che giấu nổi sự giận dữ.

"Chúng ta phải đi khỏi đây thôi." Justin cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đi đâu?" Vanessa thở dài, nhìn Annie lẫn đứa trẻ cạnh bà ta. "Cảnh sát sẽ biết chúng ta lẫn người sở hữu nơi này biến mất. Cậu không nghĩ họ sẽ đi tìm à? Và nếu họ tìm ra cả cậu thì còn hay ho hơn."

Samuel liếc nhìn Annie và con gái bà ta. Rồi ông bước lại chỗ bà, nói với Justin đứng cạnh:

"Đưa bác chìa khóa."

Justin chần chừ nhìn Sam, nhưng cậu không phản đối. Cậu lấy chiếc chìa khóa nhỏ xíu của cái còng số tám ra khỏi túi quần và đưa cho ông. Ông tra nó vào ổ khóa, rồi mở còng cho Annie.

"Bố làm gì vậy?" Vanessa bối rối.

"Chúng ta sẽ đi, và không cần thiết phải mang cô ta theo." Ông nói, rồi cởi những vòng trói cho Annie. "Nếu để cô ta bị trói ở căn hộ của chúng ta, người ta sẽ đặt câu hỏi. Mà bố thì vẫn chưa có ý định rời khỏi thành phố này chỉ vì cảnh sát."

Justin bước lùi lại khỏi Annie khi bà ta đã được thả đầy cẩn trọng, còn Vanessa thì bước lên trước như ngầm ý đe dọa. Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng không dám nhúc nhích. Giờ thì Annie đã có thể ôm đứa trẻ một cách thoải mái, để nó nép sát cạnh mình.

"Cô sẽ muốn ra khỏi đây ngay bây giờ đấy." Vanessa nói, và ánh mắt của cô truyền đi thông điệp rằng cô không hề đùa giỡn. Đó là một lời cảnh báo nghiêm túc, Annie cũng không phản đối. Bà ta nhìn những ngón tay đăng cuộn thành nắm đấm của cô, rồi đứng dậy, nắm chặt tay đứa con gái.

"Hãy lựa chọn khôn ngoan, Annie." Samuel nói, ném sợi dây thừng xuống đất. "Sẽ không có lần thứ hai chúng tôi làm như vậy đâu."

"Đừng bận tâm." Annie nói. "Tôi sẽ rời khỏi đây, tới nơi nào mà lũ cuồng tín lẫn đám thợ săn các người không tìm được."

Bà ta dắt đứa trẻ ra khỏi căn phòng, qua cánh cửa đã bung khỏi bản lề và đổ dưới sàn nhà. Annie sẽ là người cảnh sát tìm tới đầu tiên, nhưng dù bà ta có từ chối giải thích mọi chuyện hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa. Và khi họ tới nơi thì cả ông, Vanessa lẫn Justin đều đã rời khỏi đây rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net