Chương ba tư (Edited)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vanessa đã nghe nhiều lời đồn về những Nguyên Lão của Hội Mắt Thánh và quyền lực của họ, nhưng bây giờ cô mới có cơ hội để chứng kiến. Họ đi ra từ cánh cửa bên phải căn phòng, bước lên cầu thang để tới bàn của Hội đồng xét xử trong khi tất cả những người khác trong phòng im lặng nhìn theo. Cả hai Nguyên Lão đều mặc trang phục giống nhau, áo chùng thâm bên trong và áo choàng mozzetta ở ngoài, trông họ như những vị Giáo hoàng ở Vatican. Vanessa từng nghe nói rằng giữa hai bên có mối quan hệ khá mật thiết, vì chẳng đâu xa Vatican từng là cái nôi cho sự ra đời của Hội Mắt Thánh. Tuy vậy những họat động lại khá tách biệt, và trong khi Vatican trở thành nơi mà tất cả mọi người trên thế giới đều biết đến, thì Hội Mắt Thánh lại là một bí mật nằm giữa con người với thế giới ngầm.

Người cuối cùng bước ra là viên thư ký tòa án. Cô ta đứng ngay phía dưới bàn Thẩm phán, cách Justin không xa, mặc áo thụng đen viền vàng, tóc đỏ búi sau gáy và ôm một tập giấy tờ trước ngực:

"Cảm ơn vì đã tới đây, ngài Manoury và ngài Artemovich. Chúng ta sẽ bắt đầu phiên tòa ngay chứ?"

"Có ai ở đây vắng mặt không, cô Sidney? Hy vọng mọi người đều nhận được giấy triệu tập và tham gia đầy đủ."

Vanessa cau mày, cô vẫn nhớ lời mời triệu tập được gửi đến từ Hội Mắt Thánh. Nó chỉ là một phong thư trắng khi được gửi đến hai hôm trước, sau khi đọc xong thì lớp giấy tự bốc cháy, để lại một vết ố lớn không thể rửa sạch trên sàn nhà và một tấm thẻ. Cô đã bị bỏng vì cầm lá thư trên tay lúc ấy, vết thương tuy lành lại ngay nhưng cảm giác nhức nhối đó thì khó có thể quên.

"Thưa ngài Manoury, có ông Emerson French vắng mặt ngày hôm nay."

"Vì lý do gì?" Người đàn ông còn lại, Artemovich, hỏi.

"Tai nạn, thưa ngài. Hiện tại ông ấy đang ở bệnh viện Brooklyn."

"Thật đáng tiếc." Manoury nói, tiếng rì rầm vang lên phía dưới đám đông như tiếng côn trùng kêu ban đêm, rồi lắng xuống ngay. "Dù sao thì phiên tòa vẫn phải tiếp tục."

"Vâng thưa ngài." Người phụ nữ tên Sidney đáp, rồi bước lên trước một bước. Cô ta cầm tập giấy tờ trên tay, và đôi khi, mỗi lần nhắc đến những cái tên, đều liếc qua trước khi nói tiếp. "Đây là phiên tòa xét xử đơn kiện của hội phù thủy Valdimar với hai thợ săn, Samuel Wilder và Vanessa Wilder, vì đã giết một hội viên của họ. Làm ơn, hãy đứng lên, Elyas và Acelina, những phù thủy đại diện cho Valdimar Coven, và trình bày nguyện vọng của mình."

Vanessa ngước lên, khoanh tay trước ngực và ngả mình ra thành ghế. Ánh mắt chán ghét của cô dừng lại ở chỗ Acelina, người đang nở nụ cười như trêu ngươi trước khi cất cao giọng nói ngọt ngào rất kịch của bà ta:

"Thưa quý tòa, nguyện vọng của Valdimar Coven không gì khác ngoài đòi lại công bằng cho một hội viên đã chết vì vì lỗi lầm những thợ săn này gây ra."

"Mụ già khốn kiếp." Vanessa lẩm bẩm, nhưng bị Samuel thúc khủy tay vào bụng mình đau nhói. Cô cau mày, hiểu rằng đây không phải một nơi mà chửi thề sẽ mang lại lợi thế gì cho mình, nhưng trước nụ cười và giả tạo của bà ta, cô khó có thể kìm mình lại nổi.

Artemovich hơi ngả người về phía trước, chau cặp lông mày dày với đuôi tỉa sắc, giọng phảng phất âm vực vùng Volga, Nga:

"Maraget Frya, đó là hội viên đã bị giết của Valdimar Coven phải chứ?"

"Vâng, thưa ngài." Acelina đáp. "Maraget đã bị giết và xác được tìm thấy tại tòa nhà Chester, đường Monroe. Với chúng tôi đó, là bi kịch khủng khiếp, không một phù thủy nào nên được đối xử như thế, nhất là khi họ vô tội."

Khi nói xong từ cuối cùng, người phụ nữ tên Acelina liếc qua chỗ Vanessa. Nụ cười với cái má lúm của bà ta khiến cô ớn lạnh, và thay vì tức giận, cô lại thấy hoang mang. Cô vẫn nhớ rõ giây phút mà Maraget nhìn thẳng vào mình khi miếng kính găm vào ngực bà ta, tự nhủ rằng nó có thật, và không phải là lỗi của cô, không phải bàn tay của cô đã cắm miếng kính đó vào.

"Nhà Wilder đang theo một vụ săn," Acelina nói tiếp, trong khi người đàn ông ngồi cạnh bà ta vẫn im lặng, tay đan vào nhau đặt trên bàn. "Họ cho rằng Maraget Fraya liên quan tới cái chết của một người đàn ông vô gia cư và một học sinh trung học tên Alex Barrett."

Cái tên đã tạo ra sự kích động cho Justin, Vanessa chẳng cần nhìn qua nơi cậu ngồi cũng biết rõ điều đó. Đầu cậu ta hơi cúi xuống, vẻ lì lợm và giận dữ quyện làm một, gợi nhắc Vanessa về ấn tượng đầu tiên của mình với Justin. Cảm giác nôn nóng và bực bội đang đốt cháy cô, nhưng cô biết mình không thể làm gì với những sự thật bị bẻ cong này chừng nào chưa được phép mở lời.

"Maraget là hội viên quan trọng với tất cả chúng tôi, và Valdimar không thể để một người như thế hy sinh chỉ vì một sai lầm trong công việc của những thợ săn này."

"Và đề nghị hình phạt của Valdimar là gì?" Artemovich đáp, như thể Vanessa và Sam đã thất bại sẵn rồi. Cô liếc mắt nhìn vị Nguyên Lão, dữ tợn chẳng khác nào một con sói hoang.

"Theo đúng luật, họ sẽ phải dừng công việc thợ săn trong thời gian nhất định hoặc vĩnh viễn, nhưng người quyết định bản án đó là Hội đồng xét xử, không phải chúng tôi." Lúc này, Elyas mới lên tiếng, chống tay xuông bàn và chậm rãi đứng lên. "Tuy vậy chúng tôi có một đề nghị khác, và dĩ nhiên là bắt buộc."

"Cảm ơn, và mời ngồi xuống." Manoury nói. Nửa dưới gương mặt người đàn ông này đã bị râu che khuất, nhưng thay vì đen nhánh như ria mép của Artemovich, nó xoăn đều và trắng. Ánh mắt của ông ta tạo nhiều thiện cảm hơn Nguyên Lão còn lại, nhưng Vanessa không biết liệu trong số họ có ai qua lại với Valdimar hay không. Cô vẫn không ngừng nghi ngờ và dò xét từng lời nói của họ, sợ rằng những điều mình nhận được chỉ có sự bất công và không thể làm gì với họ được. "Wilder, anh có câu hỏi hay phản biện nào với đại diện của Valdimar hay không?"

Samuel đứng dậy, và Vanessa cũng ngồi thẳng lên. Cô nhìn bố mình với vẻ bồn chồn, giữ im lặng và lắng theo từng lời của ông:

"Thực ra là tôi cũng có một vài câu hỏi dành cho Valdimar Coven." Giọng ông đều đều. "Chúng tôi bị cáo buộc đã giết một phù thủy vô tội thuộc Valdimar, nhưng tại sao họ lại tấn công chúng tôi và sát hại các nhân chứng?"

Tiếng rì rầm từ những dãy bàn sau lưng Vanessa dội lên như những cơn sóng. Dường như hầu hết mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên trước điều này, hoặc bối rối vì sự thẳng thắn của Samuel. Ông không vòng vo, chẳng nhiều lời, nhưng cũng không tỏ ra thô thiển khi đề cập một vấn đề nhạy cảm như thế. Vanessa khẽ nhếch môi, ngoái đầu nhìn đám đông bên trái mình. Artemovich hắng giọng, cau mày nhìn Sam tỏ vẻ không hài lòng:

"Hy vọng anh biết mình đang nói gì, và tốt hơn là có bằng chứng về điều đó."

"Tôi có, nếu như quý tòa muốn xem xét." Ông đáp. "Những ghi chép về các cuộc tấn công của Hội Thợ Săn, và hình ảnh từ camera về một thành viên của Valdimar xuất hiện tại nhà của một trong số các nhân chứng bị giết. Ngoài ra tôi còn hồ sơ chi tiết của cảnh sát về cái chết của những nhân chứng này, tất cả đều rất bất thường."

"Tôi rất muốn xem qua đấy." Manoury đáp, còn vị Thẩm phán còn lại chỉ cau mày. Vanessa không hiểu cái nhăn mặt khó chịu đó có nghĩa là gì, nhưng dường như Artemovich không vui khi Samuel có những bằng chứng đó trong tay. Thư ký của họ xuống để lấy bản photo của tập hồ sơ, nhưng Artemovich hầu như chỉ lướt qua, còn Thẩm phán Manoury lật qua lật lại những tờ giấy nhiều lần, xem xét kỹ lưỡng và tò mò. Lát sau, ông ta cất tiếng, trong khi thư ký và một vài người khác trong phòng vội ghi chép lại mọi thứ đang diễn ra:

"Đại diện của Valdimar, hai người giải thích như thế nào về những điều này?"

Vanessa đảo mắt qua, và trông thấy người phụ nữ tên Acelina đang nghiêng người, trao đổi gì đó với Elyas. Kết thúc cuộc trao đổi ngắn, Aceline chậm rãi đứng dậy và mỉm cười, Vanessa không biết liệu nụ cười đó có nghĩa rằng bà ta vẫn có cách để phủ nhận những bằng chứng hay không.

"Theo như tôi biết thì ghi chép của Hội Thợ Săn về các cuộc tấn công chỉ đơn thuần dựa trên lời khai của anh Wilder. Điều đó có nghĩa anh Wilder có thể thao túng những chi tiết sự việc đã xảy ra và cả người tấn công. Bởi vậy, chúng tôi không công nhận đó là bằng chứng khách quan."

"Có nghĩa bà ám chỉ rằng tôi đang nói dối?" Samuel đáp lại bằng giọng đanh thép. Vanessa nhận ra mình không phải người duy nhất muốn đấm văng cái điệu cười đó ra khỏi mặt người phụ nữ nọ. Cô đập nhẹ mũi giày vào chân Sam, và nét mặt ông dịu xuống.

"Không. Tôi chỉ muốn nói rằng những điều được ghi chép lại không phải dựa trên sự thật khách quan, và vì thế không thể được coi là bằng chứng."

"Có thể, nhưng còn đoạn camera an ninh thì sao?" Sam đáp. "Người đàn ông xuất hiện ở nhà Evans cũng là người đã cố tấn công Justin và bị chúng tôi ngăn cản.

"Tôi e rằng nếu không có hội huy, anh sẽ chẳng chứng minh được đó là phù thủy của chúng tôi." Aceline lại mỉm cười, nhanh nhảu đáp lại. Tiếng xì xầm lại vang lên. Vanessa nghiến răng và cúi đầu xuống, dĩ nhiên rồi, cô nghĩ, mọi chuyện đâu thể dễ dàng thế. Valdimar biết cách che giấu tội ác của mình, chúng có thể thuê những phù thủy như Annie làm bia đỡ đạn, hoặc đơn giản là che giấu Hội Huy của mình đi mỗi khi đến nơi đông người.

"Trong trường hợp đó, chúng tôi có Justin Gilliam, người sẽ đứng ra làm nhân chứng cho vụ tấn công." Samuel không chùn lại. Sự khiêu khích trong giọng nói của ông khiến nụ cười của Aceline nhạt đi.

"Được thôi." Artemovich đáp, không buồn suy xét tới ý kiến của vị Thẩm phán còn lại. "Dù sao, phần quyết định cũng thuộc về nhân chứng chứ không phải những lời khai. Chúng ta sẽ nghỉ một lát, trong lúc đó mời nguyên đơn, bị đơn, nhân chứng và đại diện bồi thẩm đoàn vào phòng nghị án."

Không nói thêm một lời, cả hai Nguyên Lão đứng dậy. Vanessa biết có điều gì đó không ổn về phiên tòa này, nhưng cô chẳng rõ là gì. Dường như nó đang diễn ra theo một kế hoạch đã được vạch trước, và dù cô thắng hay thua, tất cả đều có chủ ý.

"Con không nghĩ Zachariah sẽ xuất hiện đâu." Vanessa thì thầm với Sam. Cả hai đang đi phía sau Elyas và Aceline, trong khi cô vẫn không chế ngự nổi nỗi bất an và giận giữ đang thiêu đốt mình thì họ vẫn tỏ ra bình thản và vui vẻ đến lạ thường.

"Chắc chắn là không." Ông đáp với một tiếng thở dài. "Tại sao con muốn gặp ông ta thế?"

"Đó là người đã giết Lisa." Cô trả lời. "Bố thì không muốn gặp sao?"

"Kể cả có gặp Zachariah thì chúng ta cũng đâu thể làm gì?" Samuel nhượng bộ, nhưng có vẻ như ông không muốn tỏ ra kiên nhẫn với ý nghĩ này của cô. "Con biết con không thể đánh lại ông ta."

"Dĩ nhiên là không." Vanessa thở dài, cô vốn đã biết điều đó là bất khả thi. "Con chỉ muốn biết tất cả những chuyện khốn nạn chúng gây ra là để làm gì."

Họ bước vào phòng nghị án, và không ai nói thêm gì nữa khi cánh cửa khép lại. Bên trong căn phòng với tấm thảm đỏ hình chữ thập, một người đàn ông đã đang đứng chờ cạnh chiếc bàn đá hình tròn. Trùm kín từ đầu đến chân ông ta một chiếc áo thụng đen, cổ đeo những chiếc vòng bằng xương và đá. Làn da xanh xao và gương mặt gầy gò của ông ta khiến Vanessa liên tưởng đến tử thần.

"Đây là Vitigis." Nguyên Lão Artemovich nói. "Cố vấn của chúng tôi và là một pháp sư quyền năng."

"Tôi đã nghe nhiều về ông." Aceline len lên trước, cúi chào người đàn ông hắc ám nọ với một nụ cười tươi rói. "Quả là vinh dự lớn."

Ông ta chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu và rồi quay lưng bỏ đi, Vanessa nhếch miệng cười hả hê trước vẻ mặt hụt hẫng của Aceline. Bà cau mày nhìn cô, rồi ngồi xuống ghế của mình bên cạnh Elyas.

Trên bàn, ở mỗi chỗ ngồi đều đặt một chai nước thủy tinh kỳ lạ mà Vanessa đã để ý từ lúc bước vào trong. Nó có màu vàng quánh đặc như mật ong, phần đáy sậm lại tựa bùn. Cô thầm hy vọng mình không phải uống thứ đó vì ngay khi kéo ghế ngồi xuống, Vanessa đã thoáng ngửi thấy mùi thảo dược, mà cô thì ghét cay ghét đắng mọi thứ làm từ thảo dược.

"Trước mặt mọi người là một loại thuốc ma thuật." Như đọc được câu hỏi trong mắt cô và Justin, Vitigis cất giọng trầm trầm. "Nó vô cùng cần thiết khi sử dụng phương pháp Lemaitres, giải thích ra thì vô cùng dài dòng, nhưng mọi người sẽ cần phải uống hết."

"Hết thứ này sao?" Vanessa nhăn mày. Cô kéo nó lại gần và mở nắp lọ, một mùi hương ngai ngái, khó chịu xộc thẳng ra. Khi mọi người bắt đầu uống, cô vẫn còn chần chừ. Cô nhìn Justin nhưng cậu chỉ nhún vai đáp lại, rồi nhắm mắt uống một hơi hết sạch. Vaness cũng thử làm thế, nhưng tới gần hết thì vội buông cái chai xuống và ho khù khụ. Thứ nước này đắng nghét và cay một cách khó chịu, xộc thẳng lên mũi cô, làm vòng họng như đang bốc cháy.

"Không được bỏ sót nhé." Vitigis nói. Cô thở dài cáu kỉnh, lấy hết can đảm để có thể uống hết số còn lại mà không nôn ra.

Người đàn ông dừng lại ở chỗ Justin. Ông ta nhấc con dao đặt trên mặt bàn nơi cậu ngồi lên, cắt một đường nhỏ ở đầu ngón tay mình. Vitigis miết máu của chính ông ta lên trán cậu và rồi bước tới ngồi xuống ghế, chẳng một lời giải thích.

"Bây giờ, hãy thả lỏng và nhắm mắt lại. Lắng nghe giọng nói của tôi, và nhớ rằng không ai được tách khỏi nhóm dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net