Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vanessa xuống xe, trong khi Samuel lái chiếc Shelby vào khu đỗ xe đối diện ngay tòa chung cư. Nếu không tính tầng trệt, thì nó gồm bảy tầng, thuộc kiểu chung cư phổ biến với khối nhà vuông vức, có một dãy cầu thang thoát hiểm ngoài trời. Mặt trước khu nhà ốp gạch, dưới tầng trệt là một quán bán đồ tạp hóa.

"Giúp bố nào Vanny." Sam gọi. Cô giật mình, quay ngược lại chỗ chiếc Shelby và giúp Sam nhấc những chiếc túi hành lý ra khỏi cốp xe và ghế sau. Cả hai không có nhiều đồ đạc, chủ yếu là quần áo, đồ dùng cá nhân, laptop, sách, một vài "vật lưu niệm" của Vanessa khi đi săn, và vũ khí.

Căn phòng của cả hai nằm ở tầng thứ tư, trong một dãy hành lang hẹp, lúc nào cũng sáng đèn neon. Chỉ có khoảng bốn căn hộ cho một tầng nhà. Căn hộ của Vanessa nằm bên phải so với cái thang máy cũ. Trong lúc Samuel bận nói chuyện với người phụ nữ cho thuê nhà ngoài cửa, cô bước vào trong. Vanessa có thể ngửi thấy đủ thứ mùi lẫn lộn trong không trung, mùi gỗ, mùi giấy cũ, mùi bụi ẩm.

"Chúa ơi." Cô lẩm bẩm khi Sam bước đến cạnh mình. "Họ có bao giờ nghĩ đến dọn dẹp chỗ này không vậy?"

"Con có bao giờ dọn phòng mình không?"

"Nếu con có một phòng thì chắc là có."

"Con sẽ có một phòng." Ông vỗ nhẹ vào vai cô, nháy mắt. Vẻ phấn khích thoáng xuất hiện trên gương mặt Vanessa, nhưng rồi biến mất ngay.

Căn hộ gần giống với một căn nhà bình thường, dù khá khiêm tốn. Chỉ có một phòng tắm, một phòng bếp, hai phòng ngủ hẹp và gian phòng khách cũng khiêm tốn không kém. Có thể nói dù là ai đã xây tòa nhà này, họ cũng cực kỳ thành công trong việc cố gắng tiết kiệm không gian mà vẫn đảm bảo mọi thứ đầy đủ. Trên tường, những tấm giấy dán đã bị rách toạc vài chỗ, bong tróc, trông như vảy cá. Vanessa khịt mũi, ngửi thấy đâu đó quanh căn phòng mùi cháy khét. Cô bước lại và mở một ô cửa sổ. Phải mất hai lần thúc mạnh vào bản lề, cánh cửa mới chịu mở ra.

"Dọn dẹp đi một chút là ổn thôi." Samuel nói, ngó từng phòng một.

Người phụ nữ chủ nhà, Annie Wilson, sở hữu nước da chocolate đậm và mái tóc quăn xù búi ngược lên, cất tiếng:

"Hai bố con nghĩ sao?"

"Không tệ." Samuel trả lời.

"Hai bố may mắn đấy, đây là căn phòng duy nhất còn lại của tôi." Người phụ nữ chống tay lên hông.

Vanessa nhướn mày nghi ngờ và thầm bật cười khi Annie nói rằng cả hai may mắn. Đó là một khái niệm hoàn toàn xa lạ với một thợ săn. Nhưng cô biết Samuel nói đúng, một chút nỗ lực dọn dẹp và trang trí, cả hai sẽ có một căn hộ tạm ổn.

"Hàng xóm hơi phiền phức." Annie hất đầu ra ngoài cửa. "Cứ gõ cửa hoặc văng tục nếu cần. Họ chẳng biết dừng lại đúng lúc đâu."

Vanessa nhìn Annie và mỉm cười ranh mãnh. Samuel thì húng hắng giọng và gật đầu. "Chúng tôi sẽ xoay sở được thôi."

Vanessa đặt những túi hành lý xuống và đảo mắt nhìn trần nhà. Có những chỗ đã nứt, đầy mạng nhện và bụi. Cô đi thăm thú các phòng trong khi Samuel nói chuyện với Annie về căn hộ. Những thứ đồ nội thất đều được phủ khăn trắng, dù sạch nhưng ít ỏi và đã cũ. Vanessa lật tấm khăn phủ trên chiếc giường ra, thảy cái ba lô lên và khoanh tay nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ. Một lúc sau, cô trèo lên giường, gối đầu lên cái gối trắng phau, không buồn tháo đôi bốt.

Khi Annie đi khỏi, Samuel rảo bước xung quanh và ngó vào phòng ngủ. Vanessa đã ngủ ngon lành bên cạnh cái ba-lô. Kể cả khi ngủ, gương mặt cô trông vẫn căng thẳng. Samuel nhoẻn cười với chính mình và lặng lẽ đóng cửa lại.

*

Gần hai tiếng sau, Vanessa bị đánh thức bởi một cái lắc vai mạnh. Cô giật mình, chồm dậy và nắm lấy khẩu súng. Samuel trố mắt nhìn cô, rồi mỉm cười:

"Con muốn đi cùng bố hay ở đây ngủ cả chiều?"

Cô bỏ tay mình ra khỏi khẩu Colt, ngáp dài và gãi mái tóc ngắn xù:

"Đi đâu?"

"Phòng khám nghiệm tử thi." Samuel nói. "Và chúng ta phải gặp nhân chứng nữa, để thu thập thông tin về vụ án. Con có đi không?"

Cô lại ngả người xuống giường:

"Có. Cho con năm phút."

"Nhanh lên đấy."

Samuel bước ra khỏi phòng. Ông chỉnh lại chiếc cà vạt và lôi ví ra kiểm tra tờ danh thiếp giả. Ông định đóng giả Peter Quinn, một thám tử tư được thuê bởi người nhà nạn nhân. Còn Vanessa chẳng đóng giả gì cả, cô chỉ rửa mặt, còn chẳng buồn chải tóc, bước ra với chiếc ba lô đã đựng những thứ cần thiết.

"Để con đoán." Cô nói khi theo Samuel tới bãi đỗ xe bên đường. "Con vẫn ngồi trong xe, như mọi khi. Phần "Ta sẽ để con giải quyết vụ này" ở đâu rồi?"

"Vội vã vậy sao?" Ông hỏi. "Con sẽ tìm kiếm được thông tin gì với gương mặt búng ra sữa ấy? Người ta sẽ giam con vào đồn vì tội gây rối trật tự mất."

"Sẽ có ngày nào đó bố bị lộ tẩy thôi!" Cô nói như đang nguyền rủa ông.

"Có thể. Nhưng bố khác con, V, bố cẩn thận lắm."

Cô lườm Samuel, nhưng ông chỉ nhún vai và bật cười. Vanessa ngồi xuống ghế lái phụ, cạnh Sam, còn ông thì khởi động chiếc xe. Cô đã lấy được bằng lái xe một cách chính thức hơn một năm trước, thậm chí còn có vài tờ bằng giả khác với những cái tên khác nhau mà Sam đã làm cho cô, nhưng hầu như người ngồi trước vô lăng vẫn là ông. Chiếc Shelby theo như cô biết từng thuộc về anh trai của ông, người mà cô nghĩ cũng là một thợ săn nhưng Sam chẳng bao giờ kể về. Hẳn nó phải có một ý nghĩa nào đó quan trọng tới mức ông gần như chẳng bao giờ cho ai khác đụng vào.

Samuel đưa cho Vanessa một tập hồ sơ mỏng:

"Nhân chứng đầu là Ben Whalsh, ông ta sống khá gần nơi xảy ra vụ án thôi. Bố sẽ thả con ở nhà ông ta. Cứ nói con là trợ lý của thám tử." Samuel nói.

Vanessa gật đầu. Cô lật qua những tờ giấy để xem lời khai của nhân chứng. Những thứ tài liệu như thế này thường sẽ có thể lấy được dễ dàng bằng cách hack vào hệ thống của cảnh sát. Cô không rành rỏi vụ đó, nhưng Samuel thì có, cùng với cách ông thay đổi thông tin của mình trong hồ sơ của cảnh sát về việc truy nã ông, hay làm giấy tờ giả.

"Hỏi về vụ án, xem ông ta đã thấy rõ những gì. Không phải tất cả những gì ông ta nói ra đều được viết lại vào báo cáo đâu. Với những vụ như thế này thì không."

"Con biết mình phải làm gì mà." Vanessa nói.

Cô buông tập hồ sơ xuống, rút khẩu Colt Python ra khỏi balô và đặt một hộp đạn lên đùi mình. Nó luôn là khẩu súng yêu thích của cô, Vanessa hiếm khi đi đâu mà không có nó. Cô không thể nhớ nổi lần đầu tiên mình nhìn thấy và chạm vào nó là khi nào. Nó thường nằm ở bên giường mẹ cô, dưới gối, trên bàn, dưới sàn chiếc RV hoặc ở thắt lưng của bà. Và giờ thì nó trong tay cô, nặng nề, sáng bóng và quyến rũ bởi mùi thuốc súng, mùi kim loại. Nó là vật kỷ niệm cuối cùng và duy nhất của cô với người mẹ mà cô khó lòng có thể nhớ mặt được.

"Hạ thấp nó xuống, V." Samuel nhẹ nhàng nhắc. Người ta có thể thấy từ bên ngoài đấy."

Cô làm theo lời ông, hạ khẩu súng xuống ngang đầu gối. Bàn tay cô thành thục, nhanh thoăn thoắt tra những viên đạn vào ổ.

"Con chỉ mang đạn thường à?" Samuel liếc sang.

Cô đập nhẹ vào ba lô. "Trong này cả, nhưng Ben Whalsh cũng chỉ là người thường phải không? Chẳng có gì xảy ra được đâu."

"Phòng trước vẫn hơn." Ông đáp.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc Shelby rẽ vào đường 11 Ave. Động cơ kêu rền rĩ, ồn ào khi nó đi chậm lại và dừng hẳn. Sam hất đầu về phía một tòa mười tầng màu trắng với cầu thang thoát hiểm đen bên kia đường:

"Tòa nhà đó đấy. Xuống xe đi."

Vanessa mở cửa xe, bước ra ngoài và nán lại một chút để hít thở không khí trong lành. Samuel hạ cửa kính xe:

"Cẩn thận đấy."

"Bố cũng vậy."

Sam nhoẻn cười, rồi lái chiếc Shelby đi khỏi.

Vanessa xóc lại ba lô. Cô bước qua đường, về phía tòa nhà gạch trắng. Căn hộ của Ben Whalsh nằm ở tầng thứ ba, trông ảm đạm với cánh cửa giả gỗ sơn nâu. Vanessa đưa tay lên gõ. Phải mất hai lần gõ, cánh cửa mới chịu mở hé ra.

"Ai đấy?"

"Trợ lý văn phòng thám tử Quinn." Cô đáp. "Tôi đang tìm Ben Whalsh."

Ông ta im lặng một lúc chừng như bối rối. Qua khe cửa, Vanessa có thể trông thấy cái nhướn mày của ông ta:

"Cô bao nhiêu tuổi?"

"Đủ tuổi." Vanessa cau mặt, lạnh lùng đáp.

"Được rồi. Chờ tôi một chút."

Người đàn ông bên trong đóng cửa lại. Vanessa nghe thấy tiếng dây xích kim loại va vào nhau leng keng khi ông ta mở chốt an toàn. Ben Whalsh bước ra giữa cửa. Ông ta là một người đàn ông thấp và mập, đầu hói, mặc chiếc áo len màu xám, gương mặt hơi xám, để lại cho Vanessa ấn tượng ban đầu về một người hiền lành, vô hại:

"Cô cần tìm tôi có việc gì sao?"

"Về vụ án xảy ra tuần trước, cách đây vài khu nhà. Chúng tôi được người nhà của cậu học sinh đã chết nhờ điều tra."

"Không phải cảnh sát đã làm việc đó à?"

"Có vẻ họ làm không tốt phần việc của mình cho lắm." Vanessa nói, mỉm cười.

Ông ta đảo mắt, gật đầu, kín đáo thể hiện sự đồng tình. Ben đứng sang một bên để Vanessa bước vào trong, sau đó đóng cửa lại và chốt khóa. Tiếng khóa lách cách vang sau lưng cô.

"Có cần thiết phải làm thế không?" Cô nhìn hai cái cái chốt kim loại, rồi cả sợi dây xích khóa an toàn.

"Nếu cô là tôi hôm ấy, cô cũng làm thế thôi."

Vanessa không nói gì, chỉ nhíu mày, rồi ngẩng nhìn quanh. Căn hộ của Ben khá sạch sẽ, chắc chắn là không thuộc loại rẻ tiền như căn hộ của cô và Sam ở Delancy. Tivi đang bật, dừng ở một kênh bản tin thường nhật. Nhưng Ben lại đi vào bếp:

"Ngồi đi, cứ tự nhiên."

"Cảm ơn." Cô nói, nhưng có vẻ ông ta không nghe thấy.

"Tôi đang làm nước ép rau quả." Ông ta nói. "Cô muốn dùng chút không?"

Vanessa cau mày. Bấy giờ, cô mới ngửi thấy mùi hăng hắc, nồng nặc của thứ nước ép ấy. "Không, cảm ơn."

"Ừm. Tôi có soda thôi."

"Thế cũng được."

Cô nghe thấy tiếng đồ đạc va vào nhau trong căn bếp, và rồi Ben Walsh đi ra, một tay cầm long soda và một tay cầm cốc nước ép xanh đặc của mình. Ông ta đặt lon soda xuống trước mặt Vanessa, rồi ngồi lên chiếc ghế bành bên phải cô.

"Cô muốn biết những gì?" Ben nói. "Tôi cũng đã khai hết vào bản báo cáo bên cảnh sát rồi, cô có thể đọc mà."

"Thám tử Quinn muốn lời khai thực của từng nhân chứng." Vanessa nhún vai. "Tôi chỉ làm việc của mình thôi."

Cô có thể nghe thấy tiếng Ben thở dài. Ông trán ông ta láng mồ hôi và những nếp nhăn trên trán ép lại vào nhau vì căng thẳng:

"Được rồi... Tôi thường chạy bộ gần đường 12 Ave vào đầu buổi tối, tầm sáu giờ. Thỉnh thoảng tôi lại chạy qua đường tắt sau quán bar Black Bird để về nhà nhanh hơn. Tối hôm ấy khi tôi chạy qua con hẻm thì có hai cậu thanh niên xô nhau ra khỏi quán bar. Cũng chẳng phải chuyện lạ kỳ gì, nơi ấy xảy ra ẩu đả suốt, nên tôi chỉ tránh sang một bên mà chạy tiếp."

"Hai cậu thanh niên?" Vanessa hỏi. "Một trong hai người họ là nạn nhân phải không?"

"Phải, Alex Barrett." Ben cúi đầu xuống, nhìn sàn nhà. Vanessa có thể cảm thấy sự tội lỗi trong ánh mắt ông ta. Cô đoán Ben đã hối hận vì không giúp được cậu ta. "Cậu nhóc đã chết. Thật tồi tệ."

"Cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra đi. Trong báo cáo ở sở cảnh sát, ông nói rằng người phụ nữ đã đẩy Alex sang một bên, cậu ta đập đầu vào cột đèn nên chết. Nhưng lại có những lời đồn khác." Cô mỉm cười tự phụ, nói bóng gió.

Ben chỉ nhấp một chút nước, rồi nhăn mặt và đẩy nó lên bàn. Ông ta căng thẳng đến mức Vanessa bắt đầu nghĩ mình đang hơi thúc ép.

"Cô sẽ không cho là tôi bị điên chứ?" Ben hỏi, dù có vẻ ông ta không kỳ vọng vào câu trả lời lắm.

"Tôi có suy nghĩ khá thoáng." Vanessa trả lời.

Đây không phải lần đầu tiên cô được hỏi như thế. Những nhân chứng trong các vụ án siêu nhiên thường tưởng mình sắp hóa điên, hoang tưởng. Một số ám ảnh đến mức tự nhốt mình trong nhà, và thường từ chối trả lời những câu hỏi về thứ họ đã chứng kiến. Vanessa và Samuel buộc phải kiên nhẫn với họ. Hiện tại, cô cũng đang cố giữ mình kiên nhẫn, dù chẳng biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.

"Được rồi." Cuối cùng, Ben cũng trả lời. "Khi tôi chạy đến cuối con hẻm chợt nghe thấy tiếng ai đó quát tháo và cả tiếng chạy. Tôi quay đầu lại thì thấy người đàn ông đó đang kêu cứu. Ông ta ngã xuống đất, ả phụ nữ máu lạnh ấy đuổi theo sau. Có lẽ mấy cậu thanh niên đã cố gắng giúp đỡ ông ta nhưng họ bị hất ra, Alex Barrett bị đập đầu vào cột đèn, cậu nhóc còn lại cũng bất tỉnh."

Vanessa nhận ra ông ta đang nhìn mình, môi mím chặt căng thẳng, hẳn đang nghĩ cô sẽ bật cười trước lời kể của ông ta. Nhưng cô chỉ bình thản bật lon soda:

"Hất ra?"

"Ừm... Giống như họ bị nhấc bổng lên rồi ném đi ấy. Mụ ta chỉ vẩy tay một phát, còn chẳng đụng một ngón đến hai cậu nhóc. Tôi biết là khó tin và có thể là cô nghĩ tôi bị điên, nhưng đó là sự thật cô muốn biết đấy!"

"Tôi hiểu mà. Tôi tin ông. Chuyện gì xảy ra tiếp theo với người đàn ông đó?"

Ben trông bối rối, có lẽ vì chưa có ai từng nói họ tin ông ta. Vanessa chỉ nhún vai rồi uống một hơi dài lon soda.

"Tôi cũng bị hất xuống đất như hai cậu thanh niên kia nhưng không ngất đi, chỉ choáng váng thôi, giờ đầu tôi vẫn còn đau." Ông ta nắn nắn lên phần hộp sọ của mình. "Cảnh sát bảo rằng tôi bị đập đầu mạnh quá nên nhìn thấy ảo giác, nhưng tôi biết mình nhìn thấy gì. Người đàn ông đó bị nhấc bổng lên, như thể ông ta đang bay ấy, cứ lơ lửng trên không trung một lúc, sau đó đầu ông ta đột nhiên vặn ngược ra đằng sau. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cho đến khi ông ta rơi xuống đất."

"Bị vặn ngược ra đằng sau?" Vanessa hỏi. Samuel đã nói với cô họ kết luận nguyên nhân chết của người đàn ông đó là bị gãy cổ; nhưng trong báo cáo chẳng có chi tiết ông ta bị nhấc lên và cổ bẻ ngược ra sau. Cảnh sát nghĩ ông ta bị đánh đến gãy cổ.

Gương mặt Ben trở nên xanh xao. Tay ông ta run rẩy:

"Phải. Tôi thề đấy. Chẳng ai tin tôi cả. Cảnh sát cười vào mặt tôi vì đầu cái xác chỉ vật sang một bên. Có lẽ cái đầu bị thế khi ông ta rơi xuống đất, nhưng tôi biết tôi đã thấy gì mà." Ông ta nhắc lại một lần nữa với giọng thì thào sợ hãi. "Người đàn bà đó là quỷ dữ."

Vanessa gật đầu, cơ hồ cảm thấy tội nghiệp ông ta nên đưa Ben ly nước ép rau quả, nhưng ông ta chẳng thể nuốt được một ngụm nào.

"Ông có nhớ mặt người phụ nữ đó không?"

Ben lắc đầu. "Trời tối quá, mụ ta lại mặc áo trùm kín mít. Tôi vẫn gặp ác mộng về mụ ta, nên tôi tưởng tượng ra đủ khuôn mặt."

"Không có bất cứ cái gì nổi bật về mụ ta à? Giọng nói? Mụ ta có cầm gì không?"

Ben vẫn lắc đầu. Nhưng rồi chừng như chợt nhớ ra điều gì đó, mắt người đàn ông sáng lên:

"Phải rồi! Mụ ta có một hình xăm đen ở tay."

Vanessa mừng rỡ khi cuối cùng cũng thu thập được gì đó hữu ích:

"Một hình xăm? Ông có thể vẽ lại nó không?"

Nhưng Ben lắc đầu. "Đó là tất cả những gì tôi nhớ rồi. Giá tôi có thể làm gì đó nhiều hơn."

Rồi Vanessa trông thấy ông ta ngoảnh nhìn ra ngoài cửa. Không gian như tối lại bên ngoài cánh cửa kính trong suốt. Giọng Ben đầy vẻ nuối tiếc:

"Tội nghiệp cậu nhóc. Hy vọng lũ quái vật đó sẽ phải trả giá."

Cô mím môi, gật đầu. Lon soda bị bóp mép mó trong tay. "Tôi cũng hy vọng thế."

*

Vanessa rời khỏi căn hộ của Ben Walsh. Trời đổ lạnh, dù chỉ mới đầu tháng mười một, cô run lên vì những cơn gió từ đâu thổi đến. Cô khó khăn lôi chiếc di động từ trong đáy ba lô ra, quên khuấy mất đã lỡ bỏ nó vào đấy. Vanees gọi cho Samuel, và sau ba hồi chuông, ông nhấc máy:

"Bố đây. Thế nào rồi?"

"Con vừa xong chỗ Ben Whalsh rồi." Cô nói. "Bố thì sao?"

"Xem xét cái xác." Ông trả lời. "Nạn nhân vô danh, có lẽ là người vô gia cư. Theo lời bác sĩ giải phẫu, thì ông ta bị gãy cổ. Ban đầu họ tưởng là bị đánh, nhưng nó giống như, ừm..."

"Bị bẻ gãy?" Cô nói, thở hắt ra, miệng đắng chát.

"Ừ, Ben Whalsh đã nói thế à? Trích dẫn nguyên văn lời người khám nghiệm là: 'Như vắt một cái khăn ướt.'"

"Đen đủi thật đấy. Bác Ed nói người đàn ông vô danh đó là phù thủy phải không? Bố thử liên lạc với Hội Ma thuật xem sao?"

"Bố đã gọi họ rồi, nhưng cần chút thời gian. Hội Thợ săn chẳng có manh mối gì về nạn nhân lẫn ả giết người cả. Chúng ta phải tự lực thôi. Con đi gặp Lydia và Brock Evans được chứ? Họ cũng là nhân chứng, ở gần đó thôi, bố sẽ nhắn tin địa chỉ cho con."

"Còn cậu thanh niên đi cùng Alex Barrett?"

"Bố sẽ đến chỗ cậu nhóc bây giờ." Samuel nói. "Như vậy sẽ nhanh hơn."

Vanessa đồng tình:

"Cứ thế đi. Con cúp máy đây."

"Cẩn thận đấy Vanny."

"Con biết rồi."

Vanessa tắt máy, thảy cái điện thoại vào túi áo. Một cơn gió lạnh buốt đập vào người cô, cùng lúc, sống lưng cô như có dòng điện chạy qua. Vanessa nhìn quanh quất, và ánh mắt dừng lại ở một tòa nhà cũ bên kia đường, nơi có một người đàn ông trong chiếc hoodie tối màu đang đứng. Tay hắn ta dắt túi trong quần, gương mặt khuất vào bóng tối và dường như đang nhìn cô.

Vanessa có một cảm giác mãnh liệt về những ánh mắt, khi nào chúng dõi theo cô và khi nào thì không. Cô gọi đó bản năng tự nhiên, và ngay bây giờ, thứ bản năng ấy giúp cô cảm nhận được ánh mắt của hắn xuyên qua mình như một lưỡi dao lạnh. Cô quay mặt đi, nhưng khi nhìn lại, hắn vẫn đứng đó, chờ đợi. Vanessa vô thức chạm vào khẩu súng.

Một hồi còi dài vang lên, và một chiếc xe bus lao qua trước mặt Vanessa, cuốn theo những cơn gió đầy bụi ẩm. Cô giật mình, lùi lại. Và khi chiếc xe đã đi khỏi, người đàn ông lạ bên kia đường đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net