Chương bốn ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà trong rừng dường như là một nơi lý tưởng để bọn chúng giam giữ Samuel. Tương phản với khu rừng cằn cỗi phủ đầy tuyết trắng, căn nhà có lớp gạch đỏ tươi này là nơi đám phù thủy đưa Sam đến. Ông không biết Vanessa và Justin đâu; cả ba bị đưa tới những nơi khác nhau, nhưng hẳn là gần đây thôi, Sam thầm nghĩ khi bị lôi đi trên nền tuyết loang lổ, phủ chẳng đều.

Bên ngoài căn nhà trông có vẻ hoang tàn, cũ kỹ, phủ đầy rêu và tuyết. Các ô cửa sổ thì nứt, có ô vỡ nát kính, bên trong là một khoảng tối hun hút như đáy vực dẫu ngày hôm nay thời tiết chẳng đến mức u ám quá. Khi bị dẫn vào trong căn nhà, Samuel hiểu ngay ra là chúng sử dụng phép thuật để ngụy trang nơi này thành chốn ở của mình. Nội thất căn nhà thuộc về những năm 20 của thế kỷ trước, gỗ sơn tối màu với những chùm đèn cổ khó tìm trên trần nhà, tường và cả đèn bàn. Ngoài phòng khách, một vài phù thủy đang ngồi trên chiếc sofa và ghế bành cạnh lò sưởi. Tất cả chúng đều ngước mắt lên nhìn Sam khi ông bị kéo vào, nhưng không ai nói gì cả.

Chúng đẩy ông vào một căn phòng chờ nhỏ bên chái phải căn nhà, chỉ có một lò sưởi nhỏ, chiếc bàn gỗ đầy những chai lọ thủy tinh đủ màu và vài giá sách phủ bụi. Một tên bước vào trong để canh chừng ông, đóng cửa lại cái "rầm" và khóa trái.

"Ngồi đâu cũng được." Gã phù thủy to lớn với cái bụng phưỡn ra và bộ râu quau nón rậm cất giọng khàn, đầy vẻ chế nhạo. Hắn không cười, liếc xéo Sam rồi bình thản lôi một điếu thuốc ra khỏi túi.

Bị trói chặt hai tay bằng một sợi thừng dày, Sam vắt óc tìm cách thoát ra khỏi. Đây không phải lần đầu tiên ông bị trói, bị đánh đập, hạ gục, nhốt lại, dĩ nhiên điều đầu tiên ông phải làm là nhìn xung quanh mình xem có bất cứ thứ gì giúp ích được.

Samuel dừng mắt ở mấy cái chai lọ đựng thảo dược, rồi cả rượu, những thứ chất dịch không tên khác. Không có con dao hay thứ gì sắc nhọn, nhưng có lẽ thủy tinh cũng là thứ chẳng tồi. Tuy nhiên làm sao đập vỡ được mà khiến gã canh gác ông không nghi ngờ mới là vấn đề.

Trớ trêu thay, hắn ta lại đứng dựa lưng vào cánh cửa ra vào, miệng hút thuốc, mắt quan sát từng cử chỉ của Sam, ông khó có thể hành động được.

"Bọn họ sẽ làm gì con bé?" Không ngồi xuống, Sam tìm cách khơi chuyện, may ra khiến hắn phân tâm.

"Không phải việc mày phải lo." Gã ta đáp, giọng điệu nửa vời và mệt mỏi.

Nhận ra chẳng thể moi được gì từ gã, Sam không hỏi nữa. Nhưng ông cũng không ngồi xuống ghế, thật khó để yên vị một chỗ trong khi ruột gan cứ như có lửa đốt. Mỗi giây trôi qua nó lại càng tồi tệ hơn; Sam nhìn ra cửa sổ và có cảm giác thôi thúc muốn phá toang lớp kính nhảy ra ngoài.

Nếu là mùa hè, Samuel sẽ chẳng thể nhìn thấy gì bên ngoài, ngoại trừ những tán cây xanh rập rạp, bầu không trung hoang vắng và gợi vẻ tò mò cho những kẻ yêu thích sự bí ẩn kéo tới. Tuy nhiên, khi lá cây đã rụng hết và mọi thứ nhuộm mình trong màu trắng nhợt nhạt này, ông có thể trông thấy dẫu chỉ là những chuyển động nhỏ nhất. Ai đó đang núp sau một thân cây thẳng đứng ngoài kia, nhưng Sam chẳng thể đoán được là ai.

Có tiếng động vang lên bên ngòai ngôi nhà, giống như ai đó vừa ném một quả bóng lên mái. Sam ngẩng lên nghe ngóng, gã phù thủy cũng thế. Nó lặp lại vài lần nữa, và rồi một cái bóng bỗng chạy sượt qua cửa sổ nơi Sam đang đứng. Nhưng khi ông quay đầu lại, nó đã biến mất.

"Lùi khỏi cửa sổ đi." Gã phù thủy nói như ra lệnh, hắn không còn đứng dựa mình vào cánh cửa nữa, tỏ ra cảnh giác hơn. Bên ngoài căn phòng, Sam nghe thấy giọng của đám phù thủy đang bảo nhau kiểm tra xung quanh căn nhà. Ngay sau đó là tiếng kính vỡ, một cánh cửa nào đó vừa bị đạp bay ra – Sam có thể nghe thấy âm thanh của nó khi đổ rầm xuống đất và hẳn là phải gãy đôi. Giờ thì những giọng nói đã trở thành tiếng gào thét, la hét, và rồi cuối cùng là một cuộc chiến.

Gã phù thủy không bước ra ngoài. Hắn lùi lại khỏi cánh cửa như phòng vệ, sẵn sàng hạ bất cứ thứ gì phá cửa xông vào. Sự thực là Samuel đã chờ đợi điều đó xảy ra. Đoạn, gã phù thủy lao mình về phía Sam, ban đầu ông tưởng gã định đánh mình, nhưng không, gã chỉ vớ lấy một thứ gì đó trên bàn. Những chiếc bình thủy tinh bị gạt xuống đất trong lúc hắn cuống cuồng tìm thứ mình cần, đổ thứ này vào thứ kia như một giáo viên dạy hóa trong một tiết học đã đi quá tầm kiểm soát.

Ai đó nện rầm rầm vào cánh cửa, tìm cách phá nó. Trong lúc gã phù thủy lại lao về phía cánh cửa và bôi quẹt thứ chất lỏng màu đỏ đặc lên trên lớp gỗ, lẩm bẩm đọc thần chú, Sam đã nhanh tay cúi xuống, cầm lấy mẩu thủy tinh vỡ cứ lấy cứa để vào dây thừng.

Tiếng nện cửa yếu dần khi câu thần chú của gã phù thủy hoàn thành, dẫu những âm thanh khác vẫn vang lên ầm ĩ ở ngoài căn phòng. Gã ta bị sao nhãng khỏi Sam, chẳng nhận ra ông đang càng lúc càng lùi gần về phía cái lò sưởi. Khi sợi dây thừng đã đứt, Sam tự cởi trói cho mình và túm lấy thanh cời lửa bằng sắt. Nhanh như chớp, ông vụt nó vào giữa đầu gã phù thủy.

Đó là một hành động thiếu khôn ngoan, Sam nhận ra điều đó bởi hắn ta chỉ loạng choạng, đầu chảy máu, không ngã xuống đất hay bị hạ như Sam đã tưởng tượng. Gã ta quay người lại, trừng mắt, Sam vụt cây cời xuống lần nữa, nhưng hắn ta đã chặn được nó và giật ra. Sao mà phù thủy lại khỏe thế chứ? Ông thầm nghĩ.

Gã phù thủy gạt tay, và Sam cảm thấy người mình nhấc bổng lên, đập thẳng vào giá sách rồi dính chặt vào nó như một mẩu sắt bị nam châm hút. Ngay lúc ấy, có một âm thanh lớn vang trên đầu họ, nghe thật khủng khiếp. Chẳng hiểu bằng cách nào, phần trần nhà bắt đầu nứt ra, và nhanh chóng, cả một mảng gỗ trộn lẫn với gạch và sơn sập xuống căn phòng bên dưới, để lộ một cái lỗ lớn thông lên bên trên.

Gã phù thủy buộc phải thả Samuel ra khi có một nhóm người nhảy xuống từ bên trên, những kẻ có đôi mắt đỏ như máu và hàm răng sắc nhọn. Chúng nhìn gã đầy đe dọa, rồi lao đến phía trước, nhanh như chớp đẩy ngược hắn ra sau, đập mình xuống sàn. Gã ta đã định đánh lại, có lẽ là dùng trò như vừa làm với Sam, nhưng chẳng hiệu quả vì có quá nhiều tên ma cà rồng, mà gã không thể dùng phép thuật đó lên nhiều người một lúc. Vùng vẫy một hồi, âm thanh cuối cùng Sam nghe thấy từ gã là tiếng gào thét khi chúng xé nát họng gã ra.

Một tên ma cà rồng bước tới để kéo ông dậy – hành động tử tế hiếm thấy khiến Sam chẳng khỏi bất ngờ. Nhưng rồi ông chợt hiểu ra rằng chúng tử tế với mình chỉ vì người đứng sau cuộc giải cứu này là Lucius.

"Anh ổn đấy chứ?" Giọng Lucius vang lên trên đầu Sam, ông ta đang cúi xuống nhìn từ khoảng trống toang hoác giữa trần nhà. Miệng nhếch cười, trông ông ta chẳng có vẻ gì là lo lắng.

"Ổn cả." Sam đáp. "Ông có biết chúng đưa lũ trẻ đi đâu không?"

"Chúng đang ở gần đây thôi. Tuy nhiên chúng ta sẽ phải thật cẩn thận, lũ phù thủy không dễ chơi đâu. Trước hết cứ ra khỏi đây đã."

*

Vanessa bị đánh thức khỏi cơn hôn mê, không phải bởi cuối cùng Mark cũng buông tha cho cô, mà bởi giọng nói giận dữ của Coretha:

"Lũ thiên thần khốn kiếp." Dẫu âm vực không cao, nhưng Vanessa có thể đoán được bà ta đang giận dữ tới mức nào. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, thầm thấy hả dạ.

"Đó không phải một câu thần chú." Mark nói với chút hoảng loạn. "Muốn phá vỡ cánh cổng phải cần nguồn năng lượng lớn hơn hàng trăm thiên thần gộp lại, chúng ta lấy đâu ra chứ?"

Vanessa vẫn dỏng tai nghe cuộc nói chuyện của cả hai bọn họ, cùng lúc đó hé mắt ra nhìn, trông thấy Justin cũng gục xuống đất cách cô chẳng xa. Chẳng hiểu có phải cả hai vô tình hẹn trước, cậu cũng hé mắt nhìn Vanessa, khẽ nhích đầu ra hiệu, hỏi cô xem bây giờ cả hai phải làm gì tiếp. Nhưng cô ra hiệu cho cậu ta nằm yên chờ một lúc nữa bằng cách khẽ lắc đầu.

"Im miệng coi nào." Coretha cáu kỉnh thốt lên, bà ta quay người bỏ về phía tòa nhà. Xung quanh có tiếng xôn xao lo lắng của những phù thủy. Rồi đột Vanessa nghe thấy tiếng như ai đó vừa ngã xuống tuyết, và Mark vội chạy tới chỗ Coretha đỡ bà ta dậy.

"Chúa ơi, ta đau đầu muốn chết."Cô nghe thấy giọng người phụ nữ vang lên, nhưng cách nói chuyện khác hẳn. Nếu như bọn chúng nói thật về việc thiên thần sa ngã có thể nhập vào phù thủy mà giao tiếp, hẳn ả ta vừa bỏ đi.

Cô vẫn nằm sấp mình trên tuyết, cảm giác hơi lạnh khiến má phải tê cứng, đau nhức như bị bỏng. Cô không có vũ khí, không có sự trợ giúp, cách duy nhất lúc này để ra được khỏi đây là sức mạnh mà cô đã từng dùng để đánh lại Shawn. Nhưng cô phải thật nhanh, thật mạnh, trước cả khi chúng kịp yểm những câu thần chú khống chế.

Suy nghĩ của Vanessa bỗng bị cắt ngang bởi giọng nói của Coretha, vang lên ngay phía sau lưng mình.

"Phải rồi." Bà ta nói, "Phải rồi, ta quên mất." Một quãng ngắn im lặng, sau đó bà ta tiếp tục, lần này dường như đã lấy lại được bình tĩnh, đanh thép ra lệnh. "Đánh thức chúng dậy đi."

Đây là lúc, Vanessa nghĩ, tim cô đập thình thịch. Cô vội vã ra hiệu cho Justin, ngay lúc ấy một tên phù thủy đã bước tới cạnh cô và kéo dậy, may mắn thay hắn không biết gì. Vanessa thả lỏng mình, rồi đột ngột, cô thúc mạnh vào bụng hắn, vùng dậy và vật gã phù thủy ra mặt đất. Lòng bàn tay cô râm ran ngứa, máu trong huyết quản cô sôi sục cùng dòng adrenaline. Tâm trí Vanessa trống rỗng, chỉ cảm thấy nỗi phấn khích tột bậc khi cuối cùng, sức mạnh đó cũng được giải phóng ra khỏi lòng bàn tay cô.

Vanessa giống như một quả bom vừa phát nổ, lực đẩy tỏa ra từ cô đủ để khiến mọi thứ trong tầm mắt nếu không vụn nát ra như những cành cây khô kia, thì cũng bị đẩy văng đi và đập mình xuống đất. Justin vội vàng lao về phía cô để tránh khỏi tầm ảnh hưởng của luồng năng lượng, nhanh tới nỗi trượt chân ngã xuống đất. Xung quanh họ, cây cối gãy đổ, nghiến vụn, mặt tuyết bị xới tung lên, không trung là một cơn bão trắng xóa. Vanessa có thể cảm thấy áp lực mạnh mẽ của dòng năng lượng đang chảy trong máu mình, cô như đang nắm trong tay những ngọn cuồng phong.

Cùng lúc ấy, Vanessa nghe thấy tiếng chân người chạy rầm rập, những cái bóng đen từ trong rừng túa ra như một đàn ong. Không biết từ lúc nào, bãi đất và đám phù thủy đã bị bao vây. Cô và Justin kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình: những thân người ngã xuống vì gãy tay chân, bị xé rách cổ họng, thậm chí cổ họng bị bứt ra. Chỉ trong tích tắc, cả hai đã đứng trước một cuộc hỗn chiến. Vanessa kéo Justin dậy rồi cả hai nhân lúc Mark và Coretha đang sao nhãng, chạy về phía khu rừng.

Ma cà rồng? Vanessa thầm thắc mắc.

"Là Lucius đấy." Justin chợt nói, thở hổn hển đằng sau cô, như thể đọc được cả ý nghĩ của cô. "Trước khi tới đây tôi đã gọi cho bố. Chắc ông ấy đã theo dấu tới."

Vanessa chẳng nói chẳng rằng, cảm thấy thật kỳ quặc khi mà mình thì đang chạy lại phía khu rừng, trong khi tất cả những kẻ đang nấp ở trong đó vừa lao ra ngoài chiến đấu với đám phù thủy. Cô ít khi chạy trốn khỏi các cuộc tấn công, dĩ nhiên là trừ trường hợp bất đắc dĩ – như lúc này chẳng hạn.

Mệt nhoài, cả hai nấp ra sau một bụi cây lớn, bị những chiếc gai đâm xuyên qua vải mà cào xước cả da, cơn đau châm chích ở chân đánh thức những giác quan trong Vanessa dậy, dư âm còn lại từ cơn bất tỉnh khi nãy đã biến mất hoàn toàn. Sớm, xung quanh cả hai lại trống vắng, cuộc chiến đã hoàn toàn nằm lại sau lưng họ. Có tiếng súng vang lên rát tai, sau đó là tiếng gào thét dữ dội đan xen âm thanh răng rắc của những cành cây bị giẫm lên.

"Chúng phải đi tìm Sam trước." Vanessa nói. "Ma cà rồng chẳng đọ lại Valdimar đâu, chỉ cầm chân được một lúc thôi."

"Mặc kệ Mark ư?" Justin cau mày đáp lại, không hẳn là phản đối ý định của cô, nhưng cũng chẳng hoàn toàn tán thành. "Cậu không muốn đấm gãy vài cái răng của hắn sao? Vì tôi thì có đấy."

"Giờ thì cậu tỏ ra hiếu chiến à? Chả phải lúc đâu." Cô rướn người lên nhìn xung quanh mình; từ đây chẳng ai có thể trông thấy họ, nhưng cô có thể thấy một phần những gì đang diễn ra ở bãi đất trống. "Chúng ta phải tách ra; tôi sẽ đi tìm Sam, cậu tới chỗ Lucius, khi tôi cứu được ông ấy rồi, bọn tôi sẽ tới bến tàu. Khi đó bảo bố cậu rút lui là được."

"Làm sao tôi biết khi nào cậu cứu được Sam chứ?"

"Tôi có cách của mình." Cô cáu kỉnh đáp, giơ bàn tay lên. "Nếu cậu mà không thấy được thì tự chọc mù mắt luôn đi."

Justin nhăn nhó bực bội, nhưng chẳng nói gì. "Được thôi, cứ vậy đi."

Vanessa hiểu tại sao Justin muốn trả thù Mark tới thế, cô cũng tức giận chẳng kém gì cậu ta, nhưng điều quan trọng nhất với cô lúc này là cùng Sam rời khỏi đây an toàn. Cô chẳng thể đánh đổi tính mạng của ông và cả bản thân chỉ vì một gã phù thủy ất ơ được. Hơn nữa theo những gì cô đã thấy, Mark chỉ là một trong những con rối bị giật dây mà thôi. Coretha và những thứ nằm bên kia những vết nứt mới là mối lo thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net