Chương bốn bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn dư chấn chấm dứt đột ngột như cách nó bắt đầu. Sự im lặng bắt đầu chiếm chỗ thay vì hỗn loạn. Bầu trời sụp đổ xuống Vanessa và Justin trong hình dạng những mảnh vụn nhỏ li ti, dày đặc, như một cơn mưa tro bụi xám đen. Cô rơi xuống đất cùng với Justin, những cảm giác khi ấy Vanessa cảm thấy thật khủng khiếp, cô cảm thấy tiếng gào thét bị chặn lại bên trong ngực mình và những giọt nước mắt đang trào ra khi cô nằm ngửa trên mặt đất, tê dại, hé nhìn cơn mưa tro bụi phủ xuống người.

Cô vẫn chưa hiểu hết chuyện gì vừa xảy ra với mình, chỉ là vị đắng của sự thất bại, cùng với cảm giác hoang mang tột độ khiến cô sợ phải đứng dậy. Vanessa thấy như mình vừa là một ai đó khác, một thứ gì đó khác. Cảm giác này sống động tới nỗi chỉ khi những ký ức đầu tiên được gom lại trong đầu cô, nó mới chấm dứt.

Vanessa nghiêng mình sang một bên, chống khuỷu tay lên nền đất mà ngồi dậy. Cô nhìn xung quanh, nơi mà chẳng còn bóng cây cao vút lấm tấm tuyết phủ, mà chỉ còn lại những cái thân gỗ trơ ra giữa nền trời mây bão. Một tòa nhà với phần nóc đã biến mất, và sự vắng vẻ tới lạ thường.

Có tiếng ai đó rên rỉ bên cạnh cô khi ấy. Giật mình quay lại, ngỡ rằng bản thân đang tưởng tượng, Vanessa chợt nhận ra đó là Justin.

"Này." Cô vội bò tới chỗ cậu ta. "Này, cậu ổn chứ?"

Justin nhăn nhó, gật đầu, gương mặt sưng vù và bầm tím. Vanessa kéo cậu dậy, lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua, cô thầm cảm ơn vì sự hiện diện của cậu cạnh mình.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cô hỏi, dẫu phần nào đó hiểu rằng mình là người gây ra. Cô chỉ nhớ rằng mình đã ngất đi trong một khoảng thời gian ngắn – cảm giác mà gần đây đã trở nên quen thuộc, và khi tỉnh dậy thì thấy cảnh tượng hoang tàn này.

"Giá mà tôi biết." Justin đáp, nhìn cô với chút ngờ vực. Cậu nheo mày nhìn lên, quệt vết máu trên má mình cùng những mảnh vụn đen. "Chúa ơi."

"Là tôi gây ra à?"

Justin ngoảnh đầu nhìn cô, không hiểu tại sao, cậu ta chẳng trả lời. Sự im lặng ấy còn hơn cả lời khẳng định.

"Mẹ kiếp." Cô ngồi thõng xuống đất, bàng hoàng, run rẩy.

Vanesa nhìn về phía khe nứt giữa hòn đảo, một ranh giới mà Coretha đã tạo ra để uy hiếp cô bằng Sam. Cô liền đứng dậy, bước về phía đó. Cũng lúc ấy, nhiều người đã tỉnh lại sau cú sốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những cái xác thì đã biến mất hết, nhưng những ai còn sống thì vẫn yên ổn, kể cả đám phù thủy còn lại của Valdimar.

Không nhìn thấy xác Sam ở bên kia cái vách, cô cùng lúc vừa thấy hụt hẫng, vừa thấy nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó là cảm giác trống vắng kéo tới cùng nỗi đau dai dẳng, một lần nữa lại chứng kiến cảnh chết chóc này và biết ông sẽ chẳng quay trở về, giống như Lisa.

Sẽ chẳng có gì trong cuộc sống cũ quay trở về với cô hết.

Đầu gối Vanessa lại run rẩy chực khụy xuống, nhưng tay Justin đã đỡ cô lên. Cảm giác như đổ sụp, như vụn vỡ lại kéo đến, cô quay người và lùi xa khỏi vách vực.

Mark cũng vừa tỉnh dậy, dường như vẫn còn choáng váng. Khom mình trên mặt đất, cậu ta cố gắng đứng dậy, bị ánh mắt Vanessa bắt gặp ngay lúc ấy. Cô tiến tới càng lúc càng nhanh, Justin còn chẳng theo kịp, bước chân đầy giận dữ.

Mark thấy vậy liền vội vã bật dậy, lùi lại đằng sau, mặt tái mét và lộ vẻ sợ hãi, nhìn cô như cách người ta nhìn một con sư tử vừa xổng khỏi chuồng nuôi của nó và lao về phía mình.

"Thằng khốn kiếp!" Cô gào lên, nhặt khẩu súng khi nãy mình làm rơi, giơ tay lên đẩy ngược Mark ra sau khiến hắn ngã xuống, chẳng thể bỏ chạy, và tiến đến giương nòng vào giữa đầu hắn.

"Khoan đã, khoan đã." Cậu ta nói, hẳn đang tính nước để chuồn ra khỏi đây. "Giết tôi cũng đâu được gì. Cậu đã mở cánh cổng ra lúc đó rồi."

"Cái gì?" Trong khoảnh khắc, cô bị sao nhãng.

"Tôi đã thắng rồi." Mark nói, nỗi sợ trên gương mặt hắn tan biến đâu mất, chừa chỗ cho vẻ thỏa mãn. "Chẳng quan trọng nữa, tôi đã thắng rồi, họ đang tới."

Cô lại dấn người về phía trước, lần này Mark chẳng lùi lại nữa. Cậu ta định đỡ lại cú đánh của cô, nhưng vô dụng. Vanessa nghiến răng nghiến lợi, thúc mạnh vào giữa bụng cậu ta, giáng những cú đấm dữ dội và đầy thịnh nộ xuống, tới khi máu bật ra khỏi miệng và mũi cậu ta, gương mặt trầy xước, bầm dập tới nỗi chẳng thể nhận ra nữa. Nhiều phút trôi qua, cô vẫn không dừng lại cho đến khi đã thấm mệt. Cuối cùng, cô áp thẳng nòng súng vào giữa trán Mark – bấy giờ chẳng còn sức mà phản kháng.

Cậu ta không van xin, nhưng ánh mắt khi ấy đã để lộ vẻ kiêu hãnh và niềm hy vọng đầy thảm hại rằng cô sẽ không bóp cò. Cô đã nghĩ đến Sam, tưởng tượng rằng lúc ấy, trong mắt ông, cũng là ánh mắt này.

Và nó bị dập tắt bởi một âm thanh chẳng thể tàn nhẫn hơn.

*

Vanessa vẫn chẳng cảm thấy khá hơn dù là một chút. Cái chết của Mark là sự trả thù vô nghĩa nhất cô từng làm. Cô không giết cậu ta vì tức giận, vì tất cả những mạng sống cậu ta đã tước đoạt và rồi để lại trong cô cảm giác tội lỗi chẳng thể gột rửa. Cô giết cậu ta đơn thuần để vứt bỏ một trong những thứ rắc rối mà cô chẳng muốn giải quyết nữa.

Cô đã thầm hy vọng sự biến mất của Mark khỏi cuộc đời sẽ khiến mình dễ chịu hơn, nhưng chẳng dễ dàng như vậy. Cậu ta chết, Sam cũng chẳng sống lại, chẳng có mạng sống nào có thể dùng để đánh đổi mạng của ông, đưa ông trở lại. Khi Mark ngã xuống, cô lại cảm thấy mất phương hướng.

"Chúng ta phải ra khỏi đây đã." Justin nói với cô. Cô liếc nhìn cậu ta, cả hai chỉ là những đứa trẻ mới chạm tuổi trưởng thành, và dĩ nhiên, chẳng ai biết phải làm gì tiếp để sửa lại cái lỗi lầm khủng khiếp đã tạo ra ngày hôm nay.

"Vanessa..." Justin nói khi đáp lại câu chỉ có ánh mắt trống rỗng của cô.

"Ừ, phải." Cô nói, hạ khẩu súng xuống. "Chắc mấy cái thuyền vẫn còn."

Cô chỉ biết nói những lời vô thưởng vô phạt, chẳng thể tập trung vào những gì họ phải làm trước mắt. Choán ngợp bởi cảm giác hụt hẫng và trống rỗng, cô quên mất cả cách hành động của chính mình.

"Vanessa." Justin kéo khuỷu tay cô lại. Trông cậu thật khổ sở, tới độ chẳng biết rằng cậu đang muốn khóc vì bị thương, vì những phút kinh hãi vừa mới trải qua, hay vì cảm thấy bất lực trước cô tới mức không biết làm gì, nói gì khác.

"Không sao đâu." Cô đáp, nhưng cách cậu ta nhìn thấu vào nỗi đau của cô bằng cặp mắt ấy khiến nước mắt cô tràn ra, cô lúng túng ngoảnh mặt đi. Nếu như cậu ta cứ phớt lờ cô đi thì tốt biết bao.

Cậu ta chỉ gật đầu, cắn chặt môi nhưng phần cằm và cổ vẫn run rẩy không ngừng. Như một cách an ủi, cậu ta ôm cô, hẳn hy vọng rằng có thể làm gì đó để san bớt nỗi đau đang tỏa ra từ người cô, chẳng thể che giấu.

*

Những người còn sống sót tìm lại cách quay về bến thuyền, bị thương, kiệt sức, sợ hãi và sốc – đủ loại cảm xúc khác nhau hằn in trên gương mặt họ. Không còn phù thủy nào ở quanh đây, hoặc chúng đã chết hoặc chúng đã bỏ chạy khỏi chính cuộc chiến mình gây ra, để lại phía sau hòn đảo tan tác như vừa bị rải bom, sớm sẽ trở thành tâm điểm chú ý cho cả thế giới.

Lucius vẫn còn sống, mỉa mai làm sao, nhưng cũng là điều hiển nhiên. Ông ta bước đến ôm Justin ngay khi vừa nhìn thấy cậu, một phần vì nhẹ nhõm, một phần vì muốn tìm kiếm sự đồng cảm. Trông Lucius cũng khổ sở và suy sụp chẳng kém gì Justin.

"Con không sao chứ?" Ông hỏi, tay phủi lớp bụi tro đen dính trên tóc cậu, hành động lúng túng ấy cốt chỉ che giấu đi cảm xúc của ông ta lúc ấy.

"Vâng,..." Cậu đáp lại, giọng nghẹn thắt. "Con không sao. Con sẽ ổn thôi."

Lucius gật đầu, ông ta vuốt mặt như cố lau sạch vẻ đau khổ khỏi mình và lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn xung quanh. Nỗi mất mát trong cặp mắt người đàn ông lạ khiến Vanessa chạnh lòng. Ông ta nhìn xung quanh, rồi dừng mắt ở cô, vốn đang đứng sau Justin không xa.

"Bố à," Justin kéo sự chú ý của Lucius về mình. "Con không nghĩ... Con đã không nghĩ rằng mọi chuyện lại như thế. Con đã định rời khỏi đây, chỉ vậy thôi, con không cố ý..."

Lời nói của cậu bị ngắt quãng vì những tiếng nghẹn, không khóc nhưng Vanessa biết cậu ta đang khổ sở như thế nào. Chừng này mạng người đổi lấy mạng cậu ta, chẳng lạ nếu như họ nổi giận. Những lời thanh minh vô nghĩa của cậu ta sẽ chẳng thay đổi được bất kỳ điều gì đã xảy ra.

"Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện đó sau." Lucius đáp, không có ý trách móc nhưng theo cách Vanessa nhìn thấy, ông ta thật lạnh lùng. Vanessa khó xử nhìn cả hai, rồi quay đi. "Giờ cả hai đứa phải lên tàu... Chúng ta sẽ về nhà, và tìm cách giải quyết đống rắc rối này."

Justin nhẹ nhõm gật đầu, cậu ta bước đi đằng sau Lucius và chẳng nói lời nào. Gương mặt cậu cúi gằm xuống như một đứa trẻ phạm lỗi, bấy giờ phải đối mặt với cơn tức giận của bố mẹ mình.

Trong khi Justin mải bận tâm tới thái độ của những người xung quanh với mình, và ngồi bần thần một góc trên boong tàu khi nó bắt đầu di chuyển, rời khỏi hòn đảo, Vanessa lại chẳng thể để ý tới điều gì khác quanh mình. Cô đứng cạnh Justin, chống tay lên thành tàu, nhìn xuống mặt nước đang tỏa ra những làn sóng nối đuôi nhau không chấm dứt. Cô rời xa dần hòn đảo. Ngước nhìn lên, Vanessa nhìn thấy một vạt đất xấu xí, hỗn độn, đen đúa và bị tàn phá tới độ chẳng thể nhận ra được nữa. Cô khom vai như đặt bên trên là cây búa tạ, mắt ngấn nước nhìn theo dải đất xấu xí ấy cho đến khi nó đã khuất xa, ngực nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net