Chương hai chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả Samuel, Shawn và Annie đều nghe thấy cùng một âm thanh. Đó là tiếng thét man dại vang lên từ ngoài hành lang, tiếng những bức tường rạn nứt, thủy tinh vỡ, các bóng đèn trên đầu họ nổ tung và toàn bộ những thứ làm bằng kính trong các căn hộ xung quanh đều bị nghiền nát, nghe như một nửa tòa nhà vừa bị đánh bom. Shawn và Annie nhìn nhau bàng hoàng, tai cả hai đều ù đặc.

"Cái gì vậy?" Annie hỏi, bà ta sao nhãng và nới lỏng tay mình.

Shawn không đáp lại, quay người bước ra ngoài hành lang. Hắn ngỡ ngàng nhìn Vanessa, người đang đứng dậy từ sàn hành lang lạnh ngắt. Lớp đá lát dưới chân cô vỡ nát, và xung quanh cô, những bức tường cũng nứt vỡ như vừa xảy ra một trận động đất. Cánh cửa của một vài căn hộ bị kéo văng ra khỏi bản lề, đổ sập xuống đất. Hắn ta cẩn thận lùi lại, có thể trông thấy Annie đang nhìn mình chằm chằm.

"Giúp tôi..." Shawn lắp bắp.

Bên trong căn hộ, Samuel chớp lấy thời cơ Annie đang bị phân tâm, bật dậy và đàn áp Justin. Ông lấy hết sứ mình để ngăn hàm răng cậu không cắm vào da thịt, đạp cậu vào trong phòng ngủ của ông và đóng chặt cửa lại. Justin không ngừng đập mình vào cánh cửa, cho tới khi những vết nứt xuất hiện trên nó.

Cùng lúc ấy, Shawn bị thổi bay đi. Không phải theo cách ông ta từng hất ngược Vanessa vào tường hay xuống đất, mà thật sự bị thổi bay đi, cơ thể đập thẳng xuống sàn nhà. Cô bước tới gần hắn ta hơn, tay giơ lên không trung và những luồng năng lượng khủng khiếp tỏa ra từ đó ép chặt hắn xuống sàn nhà, tới mức nơi hắn nằm bắt đầu lún xuống. Những viên đá lát sàn nứt ra, và máu bắt đầu rỉ ra từ mũi, tai và mắt ông ta. Shawn thậm chí không thể mở mắt, và câu thần chú hắn lầm bầm trong họng cũng không thể vang thành tiếng. Nhưng nó vẫn có tác dụng, vì sau đó, hắn biến mất ngay trước mặt Vanessa.

Annie chạy ra khỏi căn hộ khi Vanessa không để ý. Bà ta bấm thang máy, nhưng nó đã bị hỏng, hai cánh cửa kim loại khép chặt vào nhau. Samuel cầm súng đuổi theo bà ta, và Annie liền chạy xuống cầu thang bộ. Ông không có dù chỉ một giây để ngoái lại nhìn Vanessa, vội vàng lùa theo Annie xuống tầng dưới của khu chung cư.

"Đứng lại, hoặc tôi sẽ bắn đấy!" Samuel gào lớn, ông chạy khá chậm vì những vết thương Justin gây ra trên người mình và đã mất quá nhiều sức lực. Nhưng ông vẫn không ngừng lại, giơ súng lên nã một hai phát về phía Annie từ trên những bậc thang. Một viên đạn đã trúng tay bà ta. Annie ngã về phía trước, đập người trên các bậc cầu thang, và Samuel vội chạy xuống theo.

Sinenna đang đi lên cầu thang, ngược chiều với họ, và kinh hãi nhìn Annie lăn xuống chỗ chân mình. Cô ta hét lên, rồi lùi lại:

"Annie? Cô có sao không?"

"Tránh xa cô ta ra!" Samuel nói.

"Chú làm gì vậy? Cô ấy bị thương rồi!"

Annie bám vào chân Sienna, rồi kéo ngã cô xuống và kẹp cổ cô trong cánh tay mình. Sienna chỉ kịp hét lên, rồi vùng vẫy la hét vì đau. Annie như sắp bẻ gãy cổ cô tới nơi vậy.

"Bước tới một bước nữa là con bé sẽ chết đấy. Em gái nó vừa mới qua đời và giờ là nó, đó có phải điều anh muốn không Sam?"

"Cô đang nói gì thế?" Giọng Sienna gay gắt, kinh hãi.

"Im miệng đi, con nhóc." Bà ta nói. "Đừng để tao bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của mày. Đứng dậy đi!"

Nước mắt Sienna trào ra và cô ta vùng vẫy mạnh hơn. Cô cào mạnh Annie và cắn vào tay bà ta, không chịu nhả ra cho tới khi bà ta nới lỏng tay mình. Cô thúc mạnh cùi chỏ vào vết đạn bắn trên người bà ta và rồi bật dậy, chửi rủa bằng giọng nói chói gắt của mình.

"Được rồi. Cô ta sẽ không làm được gì nữa đâu." Samuel nói, và bước tới một bước.

"Tao không phải là người mày muốn giết đâu Sam." Annie thều thào, dựa mình vào bức tường. "Nếu mày làm thế, mày sẽ biến con gái tao thành trẻ mồ côi đấy."

"Đừng lo. Tôi không giết cô đâu." Ông nói, giơ cao báng súng và đập vào đầu Annie. Bà ta gục xuống, bất tỉnh. "Cảm ơn vì đã cho chúng tôi cơ hội thắng vụ kiện."

*

Sienna quay trở lại căn hộ của Sam, cô ta mang theo một khay đựng trà và cốc sứ. Khi cô ta tới thì Justin cũng đẩy cửa phòng ngủ của Sam mà ra ngoài, nom như có thể ngã gục xuống đất bất cứ lúc nào. Đầu cậu choáng váng, mặt đất như chao nghiêng dưới chân. Cậu gạt mạnh những mảnh vụn kính trên ghế sofa ra và ngồi xuống, người run lên vì cơn nhức nhối và vì tác dụng phụ của câu thần chú vẫn còn.

"Cậu ổn chứ?" Vanessa nói. Người Justin không có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng bầm dập và mặt sưng vù. Sienna lặng lẽ đi ngang qua họ và đặt bình trà thảo mộc của mình lên quầy bếp, yên lặng đến kỳ lạ, nhưng vẫn khăng khăng giữ thái độ thù địch với Vanessa.

"Tôi cảm giác như mình vừa ngủ mê mệt trong cả năm trời ấy." Justin đáp, không thêm thắt một chút nào. Đầu cậu vẫn còn đau, cơ bắp căng cứng nhưng xương cốt lại rã rời. Vanessa không đáp lại, cô quấn thêm một vòng dây thừng quanh tay của Annie, trói chặt bà ta trên chiếc ghế gỗ. Bà ta cũng đã lãnh vài cú đấm của cô, chỉ đủ để quai hàm bầm tím và mũi rỉ máu. Annie là kẻ lì đòn, cô nhận ra thế khi biết rằng bà ta chẳng sợ bị đánh, nhưng khi cô nhắc đến đứa con gái của bà ta, thì Annie vội nói ra cách để giải lời nguyền cho Justin. Sienna đã giúp cậu một phần, cho cậu uống một loại thuốc ngủ đặc biệt và giải câu thần chú cho cậu ta. Điều đó chẳng hề dễ dàng khi cậu cứ xông tới và gầm thét như một con thú hoang, nhưng Sienna vẫn làm được. Vanessa bắt đầu nghĩ mình đang hơi coi thường phép thuật của những wicca như cô ta từ lúc ấy.

"Ít nhất là tôi có thể tự mình kiểm soát cơ thể mình rồi." Justin nói, nhìn Annie với ánh mắt dằn dữ. "Cô ta là người quản lý của tòa chung cư này à? Trùng hợp nhỉ?"

Samuel bước ra từ trong phòng tắm, ông đã thay một chiếc sơ mi mới và ném chiếc sơ mi đầy những vết rách lẫn máu của mình vào thùng rác. Các vết thương của ông đều khá nông nhưng vẫn chảy nhiều máu. Ông lấy một lọ thuốc giảm đau ra khỏi chiếc tủ gương nhà tắm, rồi ra ngoài. Sienna đưa cho ông một cốc trà, vết thương khi bị Annie siết lằn rõ trên cổ:

"Cái này có thể giúp hồi phục vết thương." Cô nói, thái độ vẫn dè dặt và không mấy cởi mở, nhưng Sam vẫn nhận lấy cốc trà và uống cùng với vài viên thuốc.

"Bố nghĩ sao?" Vanessa phủi tay. "Valdimar cài người vào?"

Annie không nói một lời, chẳng phủ nhận cũng chẳng xác nhận. Bà ta chỉ trừng trừng nhìn Samuel với đôi mắt giận dữ, khác hẳn với người phụ nữ thân thiện mà suốt thời gian qua ông vẫn gặp và nói chuyện.

"Cô ta không có Hội huy." Sam nói, nhấc bước trên những mảnh vỡ, tới gần Annie. "Cô không hẳn là phù thủy của hội Valdimar phải không? Shawn đã thuê cô à?"

Annie vẫn im lặng. Vanessa bước ra trước mặt bà ta, khoanh tay và nhíu mày.

"Hoặc tôi làm cho chúng, hoặc gia đình tôi chết." Bà ta cuối cùng cũng cất lời, rồi liếc nhìn Vanessa, mỉa mai. "Chắc cô sẽ lựa chọn khác trong tình huống đó?"

"Đừng có đổi chủ đề." Sam đáp. "Họ muốn gì và cô biết những gì?"

"Chẳng gì cả. Những gì Shawn yêu cầu tôi làm là yểm bùa ngủ lên những người trong tòa nhà này để chúng có thể tự do ra tay, chỉ vậy thôi."

Vanessa cuộn những ngón tay lại thành nắm đấm, nhưng rồi vẻ mặt cô giãn ra, và cô thả lỏng mình. Sienna bước tới và đưa cho cô cùng Justin mỗi người một cốc trà.

"Chúng tôi không muốn nặng tay với cô đâu, Annie." Sam đáp. "Đừng bắt chúng tôi phải làm thế."

"Họ muốn con bé, đó là tất cả những gì mà tôi biết." Annie đáp, giọng đanh lại. Bà ta nhìn Vanessa như thể tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô, mà cô cũng bắt đầu nghĩ thế. "Giờ thì có lẽ cái lũ ấy đã kéo nhau đến tìm con gái tôi rồi."

"Nếu tôi đảm bảo là cô bé an toàn, cô sẽ nói cho chúng tôi mọi thứ chứ?"

Dường như lời đề nghị của Samuel đã xoa dịu Annie một phần nào đó. Bà nhìn ông với đôi mắt nghi hoặc, phảng phất nỗi tuyệt vọng:

"Chà, một thỏa thuận hời phải không?"

Samuel không đáp lại, quay người lục tìm chiếc điện thoại mình trong túi áo khoác, lúc này nằm ở trên sàn nhà bếp. Chỉ mất một thời gian ngắn để ông gọi cho một người quen của mình tại Hội Thợ săn, nhờ họ đón tìm con gái của Annie tại trường học và nói thật lớn để bà ta nghe thấy. May mắn là cuộc trao đổi diễn ra suôn sẻ, và gương mặt Annie dịu xuống. Đó là ánh mắt của một người mẹ khi nghĩ đến con mình, Vanessa nghĩ, chợt cảm giác như mình đã hơi quá tay khi đánh bà ta.

"Cô bé sẽ được đón về đây an toàn." Samuel đáp. "Đừng lo. Hơn nữa, tôi không nghĩ Valdimar để tâm tới một đứa trẻ vô can khi chúng đang dồn sự chú ý về một đứa trẻ khác quan trọng hơn đâu."

Samuel liếc sang Vanessa, và cô cũng cảm thấy cả ánh mắt của Justin cũng đang nhìn mình. Cô ngồi xuống cạnh cậu ta và chẳng đáp lại đôi mắt nào.

"Chúng không ra lệnh cụ thể." Annie nhượng bộ và bắt đầu cất lời. "Shawn tới tìm tôi vài đêm trước, và yêu cầu tôi giúp hắn ta lấy lại một thứ mà cả hai đang nắm giữ. Hắn nói đó là một tấm bản đồ, nhưng không nói gì hơn."

"Còn gì khác không?" Samuel thở dài thất vọng. "Thứ gì mà chúng tôi không biết ấy?"

"Đó là những gì tôi được yêu cầu." Annie đáp với vẻ thành thực, dù Vanessa vẫn còn nhiều mối hoài nghi với bà ta.

"Cô đã gặp người đứng đầu của họ chưa? Zachariah Valdimar." Vanessa hỏi.

Annie nở một nụ cười khinh khỉnh. "Ông ta không phải là loại người chường mặt ra ngoài thường xuyên đâu, cô bé. Không mấy người trong hội từng thực sự gặp và nói chuyện với ông ta là khác."

"Đã bao giờ nghe đến cái tên "Himmel Tor" chưa?" Cô hỏi tiếp. "Hoặc ai đó tên Lisa Gray?"

"Cái tên lạ đấy." Annie nói. "Himmel Tor" thì có thể, nó là một câu chuyện cổ của giới phù thủy từ xa xưa."

Samuel chau mày bối rối:

"Đó không phải tên tấm bản đồ à?"

"Cứ để bà ta nói, Sam."

"Mẹ tôi cũng từng nhắc tới Himmel Tor." Sienna nói. "Nhưng bà ấy bảo đó chỉ là một câu chuyện vớ vẩn mà bọn cuồng tín tin sát đất. Và thời nào cũng có lũ cuồng tín cả."

Annie nhìn Sienna, nhếch môi cười và không phủ nhận điều cô ta vừa nói:

"Valdimar là đám cuồng tín đó, nhưng không phải ai cũng biết điều này."

"Câu chuyện nói về cái gì?" Vanessa hỏi.

"Một thế giới khác, một nơi được gọi là mảnh đất vĩnh cửu của các thiên thần sa ngã." Annie đáp. "Câu chuyện kể về một vị nữ hoàng cổ của các thiên thần sa ngã, kẻ trị vì thế giới của chúng. Ả bị phản bội bởi người mình yêu và chết dưới kiếm của anh ta. Những thiên thần sa ngã vì ả đã khóc trong nhiều ngày ròng, cho rằng linh hồn của nữ hoàng không biến mất mà bị tách ra và trôi nổi giữa các thế giới khác nhau. Chúng tin rằng một ngày có thể tìm lại các mảnh vỡ đó và đưa vị nữ hoàng quay lại."

"Nghe có vẻ giống truyện kể của bọn cuồng tín đấy." Justin buông một lời nhận xét vu vơ, dù chẳng phải thời điểm thích hợp nhưng Vanessa nghĩ đó cũng sẽ là điều cô nói nếu như tâm trạng khá hơn bây giờ.

"Còn gì khác không?"

Annie lắc đầu. Vanessa và Sam trao nhau ánh mắt nghi hoặc. Những điều người phụ nữ ấy nói cho cả hai chẳng nhiều nhặt và cũng chẳng mấy quan trọng, cô muốn biết nhiều hơn thế, về tấm bản đồ và người đàn ông đã đi cùng Shawn với bà ta.

"Ngoài Shawn ra, còn ai khác đã tới đây nữa?" Cô nói.

"Ông chủ của hắn ta." Annie đáp thành thực.

"Zachariah?" Samuel ngạc nhiên hỏi.

"Tôi không chắc. Shawn không gọi hắn là Zachariah. Hắn đeo mặt nạ, đến tên tôi còn không biết, Shawn chỉ gọi hắn là "ông chủ" thôi."

Vanessa nghiến răng, cô biết hắn ta và gã đàn ông đã xuất hiện ở con hẻm đều là một người. Hắn xáo tung tâm trí, đào khoét những nỗi sợ của cô, tới bây giờ khi tỉnh lại đầu cô vẫn còn đau buốt. Vanessa đã kiệt sức, cô chỉ muốn leo lên giường và ngủ một giấc thật dài, chẳng thiết điều gì khác.

"Tôi chẳng quan tâm gì đến chuyện của các người." Sienna chợt bước lên một bước và nói. "Nhưng tại sao lại là Esme? Ai đã giết nó?"

"Shawn, hoặc có lẽ là ông chủ của hắn ta. Họ đi cùng nhau mà tôi không biết ai đã ra tay. Shawn nói rằng đó là lời nhắn gửi tới cho con bé."

Annie ngoảnh nhìn Vanessa, ánh mắt sao mà tàn nhẫn. Cô luôn nuôi ý nghĩ rằng Esme chết bởi mình trong đầu, nhưng khi nó được khẳng định và nói thành lời, có điều gì đó đã thay đổi. Sienna hít một hơi dài, nước mắt cô ta trào ra và sống mũi đỏ gắt. Vanessa nín thở chờ đợi, nghĩ rằng cô ta sẽ lao tới tát cô, la hét và gào khóc như sáng nay. Nhưng Sienna đã không làm thế. Cô ta khoanh tay trước ngực mình, vai co rúm lại và vẻ đau đớn in rõ trên gương mặt.

"Thợ săn quái vật ấy à?" Cô ta bật cười, giọng vỡ ra, méo mó. "Cô nên tự giết luôn mình đi, con quái vật duy nhất ở đây là cô mà."

"Này!" Samuel gằn giọng giận dữ, nhưng Sienna không đáp lại. Cô ta bỏ về căn hộ của mình và Vanessa chỉ biết nhìn theo. Cô không thể tức giận, cũng không thể biện hộ cho chính mình, vì điều Sienna nói chẳng hề sai. Vanessa bỗng thất hụt hẫng. Cô vừa mất đi thứ gì đó chỉ trong chốc lát vừa rồi, trong khoảnh khắc mà Sienna gọi mình là quái vật và cô đã tin điều đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net