Chương mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng ngủ của Vanessa đầy thận trọng và e dè. Giọng Justin vang lên, cũng thận trọng như tiếng gõ cửa:

"Vanessa, tôi nghĩ bố cậu đang về rồi đấy."

Justin không nói gì thêm, và cô cũng không trả lời. Phòng cô tối như mực, rèm cửa che kín, quần áo vứt la liệt trên sàn nhà và nóc tủ. Cô đang nằm giữa một đống những mảnh vải vụn màu trắng và đen, lại có những mảnh có màu ố như vết sắt gỉ. Cô đã xé vụn cái áo, và giờ nằm yên trên giường, vùi mặt vào gối.

Vanessa nghe thấy tiếng Justin bước chân và âm thanh ấy nhạt dần. Giờ thì mọi thứ đều thật khớp, cô nghĩ. Gã đàn ông, vết máu ở con hẻm và trên áo cô, việc cô ngất đi lâu đến như vậy, bị thương nặng đến như vậy nhưng khi tỉnh lại thì cơ thể lại chẳng hề hấn gì. Những ngày tiếp theo, cơ thể cô tràn đầy năng lượng, sức mạnh, và sự thèm khát cũng lớn hơn. Cô đã giết lũ phù thủy ở bãi phế liệu một cách bạo lực, chẳng suy nghĩ đắn đo, những gì cô đã làm với chúng có đơn thuần là bản năng sống, hay vì sự hiếu chiến và thèm muốn bạo lực mà cô chẳng thể kiểm soát? Những giống loài ăn thịt hay hút máu người như ma cà rồng chẳng bao giờ dừng lại ở việc thỏa mãn cơn đói của mình, mà còn muốn nhiều hơn nữa. Vanessa không thể dậy được, cô cảm giác như có sức nặng vô hình đè ép lên mình và cô không thể nhúc nhích. Cô có đang nuôi những ý muốn bạo lực, khát máu đó không? Có phải nó đang lớn dần không? Vanessa cầu mong đó chỉ là những tưởng tượng của cô, Justin cũng giống cô nhưng dường như cậu ta chẳng gặp vấn đề gì trong kiểm soát bản thân. Cậu ta có thể kiểm soát mọi thứ, từ cơn đói, bữa ăn, tới tính khí và sự giận dữ. Có lẽ cậu ta còn có thể kiểm soát cả những thèm khát của con quái vật bên trong mình nữa, Vanessa nghĩ, và cô thấy thật ghen tỵ với Justin. Cô chẳng muốn nhìn mặt cậu ta nữa, ít nhất là bây giờ.

Samuel đã đúng, ông luôn luôn đúng, Vanessa nghĩ. Ông đã cảnh báo cho cô rằng những thứ như thế này có thể xảy ra khi cô đi săn, và đặc biệt là sau khi cô bị con ma cà rồng chết tiệt đó ép uống máu người, việc cô mất kiểm soát lại càng dễ xảy ra. Săn quái vật là một công việc không thể tách rời với bạo lực, giết chóc, và những điều ấy chẳng khác nào thức ăn cho cái bản năng quái vật bên trong cô. Vanessa muốn cười thật lớn, nhạo báng chính mình, một thợ săn quái vật nhưng lại là quái vật? Cô chợt thông cảm cho những thợ săn đã ghét bỏ mình, vì dù sao họ cũng đã đúng. Một con quái vật chẳng bao giờ trở thành thợ săn đúng nghĩa được.

Bấy giờ Vanessa đã nghe thấy giọng Samuel bên ngoài. Ông đang nói chuyện với Justin, hỏi xem cô đâu. Cô không nghe rõ Justin trả lời như thế nào, nhưng có cảm giác rằng cậu ta sẽ bao che cho cô ít nhất là lúc này. Ông sẽ nghĩ gì nếu như biết được nguyên do thật sự về việc cô giết ả phù thủy ở bãi phế liệu là vì cô thực sự mất kiểm soát, vì cô thèm khát thứ đang chảy trong mạch máu của ả ta, chứ không phải là để bảo vệ mình và Justin? Sam sẽ thất vọng lắm, cô nghĩ, có thể ông sẽ không tức giận, nhưng ông sẽ thất vọng vô cùng. Đến bản thân cô còn chẳng thể hy vọng nổi, chứ đừng nói tới Samuel. Ông vừa mới trao lại cho cô sự tin tưởng, vậy mà cô đã nghiền vụn nó nhanh như vậy.

Bỗng nhiên Vanessa thấy giận. Cô không hiểu nó từ đâu đến, nhưng cơn giận dữ chợt xuất hiện và sôi sùng sục trong huyết quản cô. Tất cả là tại gã đàn ông đó, cô nói với chính mình. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như hắn ta không cho cô uống máu người ở con hẻm, cô còn chẳng thể đuổi theo hắn cũng như biết hắn là ai. Cô muốn hắn phải trả giá vì đã làm thế, dù mục đích của hắn là gì đi nữa. Vanessa trở dậy. Cô phải tìm được gã đàn ông đó bằng mọi giá, cô phải trừng phạt hắn và bắt hắt hiểu rằng gây sự với thợ săn chẳng có kết cục tốt đẹp. Sau tất cả những gì hắn đã làm, cô chẳng thể nghĩ nổi điều gì khác ngoài việc đáp trả lại. Samuel không nhất thiết phải biết điều này, cô sẽ không kể với ông. Cô sẽ tự tìm hắn, và bắt hắn phải trả giá. Hắn sẽ chẳng thể chạy thoát được khỏi sự săn lùng của Vanessa.

*

Có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ngoài đường, trước tòa chung cư của Samuel. Ông đã nhìn thấy họ từ lúc trở về khỏi đồn cảnh sát, nhưng dường như vụ việc mà họ đang giải quyết chẳng liên quan gì đến ông và Vanessa. Những chiếc xe có đèn xanh-đỏ ở nóc đỗ đầy hai bên đường, một số đậu ở bãi đỗ xe bên kia đường. Đám đông hiếu kỳ đứng vây quanh bãi đỗ xe, nhưng bị cảnh sát ngăn chặn lại. Samuel đứng ở trong bếp và nhìn xuống bên dưới từ ô cửa sổ, đến lúc này thì ông chẳng còn dám chắc cái gì thì liên quan tới mình và cái gì thì không nữa.

Vanessa bước ra khỏi phòng, cô đã chải lại tóc và phủi những mẩu vải vụn trên người mình xuống. Cô làm vẻ mặt mình như đang ngái ngủ, rồi bước đến đứng cạnh Sam:

"Con nghe thấy tiếng xe cảnh sát. Họ đến vì chúng ta à?"

"Không, bố e là thế. Con ổn chứ? Justin nói là con thấy mệt."

"Con không sao." Cô nói.

"Vanessa, nếu con đói..."

"Con không...!" Vanessa cắt lời ông bằng một tiếng gắt, nhưng rồi cô vội làm dịu giọng mình xuống. "Bố không cần lo đâu, con biết mình phải làm gì mà."

Dường như Samuel vẫn chẳng tin cô là mấy, nét mặt ông đầy vẻ lo âu và nghi ngờ.

"Con xử sự hơi khác từ khi giết Maraget." Sam nói. "Có chuyện gì đã xảy ra ở đó à?"

"Con bị đám phù thủy đuổi như tội phạm bị truy nã vậy." Vanessa nói dối. "Đương nhiên là con sẽ cáu, bố nghĩ chuyện đó bất thường sao?"

Samuel bật cười, không đáp lại. Cả hai vẫn quan sát bãi đỗ xe bên kia đường, thì cánh cửa trước của căn hộ bỗng bật mở. Justin bước vào trong chiếc hoodie màu đồng, ánh mắt cậu ta lộ vẻ mệt mỏi.

"Sao rồi?" Samuel hỏi cậu. "Họ đang làm gì vậy?"

"Có ai đó bị tấn công, nhưng không có cái xác nào." Justin đáp lại. Vanessa nhận ra là cậu ta vừa chạy bộ lên đây nhờ tiếng thở hổn hển, đứt quãng của cậu. "Họ không nói là có ai chết không, nhưng cháu đã trông thấy hiện trường rồi. Nhiều máu lắm, cháu không nghĩ ai sống được sau khi mất chừng ấy máu."

"Liệu có liên quan tới chúng ta không?" Vanessa khoanh tay trước ngực và hỏi.

"Bố không biết." Gương mặt Samuel đầy vẻ lo lắng. "Nói thật là bố không chắc cái gì đang xảy ra nữa."

Ông bước tới gần tủ lạnh và lấy ra một chai bia. Justin không bước hẳn vào bếp, cậu ta dựa mình vào bức tường ngăn cách bếp với phòng khách để giảm nhịp thở xuống, rồi liếc nhìn Vanessa đầy soi xét. Cô cau mày, nhưng cậu ta không nói gì, ánh mắt lạnh tanh.

"Thanh tra Arthur đã cho bố gặp ả nghi can mà cảnh sát bắt được. Họ chẳng nói dối đâu, ả không trả lời được. Lưỡi bị cắt rồi, không khai lấy một từ nào. Ả lại còn bị yểm bùa nữa."

"Con cá là lũ Valdimar đã nhúng tay." Vanessa đáp. "Chúng giết Maraget, đổ tội cho chúng ta, rồi lại thủ tiêu hết nhân chứng để chúng ta không có người làm chứng, và giờ là tạo một kẻ giết người giả. Bọn chúng mất công đến thế để làm gì chứ?"

"Chẳng phải hiển nhiên quá rồi sao, tấm bản đồ ấy." Justin đáp.

"Không, ý tôi là tại sao lại mạo hiểm đến thế chỉ vì một tấm bản đồ vớ vẩn."

Samuel vặn nắp chai bia:

"Nếu nó ngớ ngẩn chúng sẽ chẳng cất công tới mức đó mà lấy lại đâu. Bố có cảm giác như thể chúng ta đã bỏ lỡ điều gì rất quan trọng vậy."

Vanessa nhún vai, cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ xuống đám đông bên dưới. Những manh mối về tấm bản đồ quá ít và rời rạc, cô chẳng thể kết nối chúng lại.

"Đầu tiên là Madeleine, ả phù thủy mà chúng ta đã săn ở Hattiesburg. Ả có tấm bản đồ." Vanessa nói. "Ả lấy cắp nó từ lũ Valdimar và bỏ trốn. Chúng ta có được tấm bản đồ, Maraget biết điều đó, ả cũng phản bội hội cùng em gái mình và cũng muốn tấm bản đồ. Ả nói với con đó là một tấm bản đồ về những vết nứt không gian trên trái đất, và bằng mọi cách con phải công khai nó với Hội Mắt Thánh trước khi tiêu hủy nó."

"Tôi vẫn không hiểu, Valdimar muốn làm gì với nó?" Justin nói.

"Chả gì tốt đẹp." Cô đáp lại bằng suy nghĩ thật của chính mình. "Giá mà chúng ta có thể tìm hiểu thêm về chúng."

"Bố không nghĩ chúng có thể che giấu sự tồn tại của mình qua ngần ấy năm mà vẫn bình yên đâu. Những người bố đã nhờ tìm hiểu về Valdimar ở Mắt Thánh và Hội Ma thuật chẳng giúp được gì, họ không muốn dính dáng đến Valdimar chăng?"

"Vậy là chúng phải có quan hệ gần gũi với Hội Mắt Thánh." Vanessa kéo chiếc ghế ở gần bàn ăn và ngồi xuống.

"Cậu biết tấm bản đồ đó về cái gì rồi, sao không thử tìm hiểu coi?" Justin gợi ý, và cả Samuel lẫn Vanessa đều ngẩng lên nhìn cậu ta. Vẻ bối rối thoáng lướt qua mắt cậu. "Không phải sao? Mạng thông tin của Hội Ma thuật rộng lắm, và lắm kiến thức cấm nữa. Hẳn phải có gì đó về tấm bản đồ chứ?"

Vanessa thở dài, như thể từ nãy tới bây giờ nước đổ đầu vịt cả:

"Nếu dễ đến thế tôi đã làm rồi. Chúng tôi không được dùng mạng đó, chúng tôi là thợ săn mà!"

Justin chợt nhoẻn cười ranh ma:

"Tôi thì có."

*

Bấy giờ đã quá một giờ trưa, Samuel vừa làm xong vài cái bánh sandwich, mùi bánh mì và thịt xông khói hấp dẫn tỏa khắp căn hộ. Ông mang ra bàn phòng khách, nơi Justin và Vanessa vẫn chú tâm vào chiếc laptop của cậu ta, rồi đặt đĩa bánh lên bàn và ngồi xuống.

"Thế nào rồi?" Ông hỏi.

"Mạng chậm." Justin đáp. "Cũng phải. Dùng nguồn internet bình thường thì chẳng thể đòi nhanh được, đây là mạng ma thuật mà."

"Tôi thấy vẫn ổn đấy chứ?" Vanessa nói và nhấc cái sandwich ra khỏi đĩa, ăn ngon lành.

Cô đã không nói sai, màn hình chiếc laptop của Justin đen ngòm, và ở giữa chỉ có một con dơi trắng mắt đỏ với dòng chữ "Vui lòng chờ" bên dưới. Nhưng rồi con dơi biến mất, và thay vào đó là giao diện kỳ lạ của thứ "mạng ma thuật" Justin nói đến. Có một thanh tìm kiếm màu trắng trên nền đen ở giữa, cùng với những ô cửa sổ nhỏ bên dưới hiển thị các trang web được sử dụng nhiều nhất.

"Lòe loẹt." Vanessa lầm bầm và nuốt bánh, trong mắt cô, những tấm mạng nhện trắng trang trí trên nền đen thật rườm rà.

"Được rồi." Justin nói. "Đến đâu thì đến. Chúng ta tìm gì đây?"

"Bản đồ Vết nứt." Vanessa nói, rồi cắn một miếng to tới mức suýt nghẹn. "Tôi đoán thế."

"Xem được gì nào."

Justin gõ cụm từ đó vào thanh tìm kiếm, và nhấn enter. Mất một lúc lâu sau, những kết quả tìm kiếm mới hiển thị, lâu tới mức Vanessa bắt đầu cằn nhằn. Samuel lướt qua những dòng kết quả trên màn hình:

"Nếu tấm bản đồ đó có tên không phải tiếng Anh thì sẽ khó tìm kiếm hơn đấy, lũ phù thủy bao giờ cũng thích một cái tên nào đó mỹ miều như tiếng Latin hay Celtic.

"Không cần lo đâu ạ." Justin đáp, nhấp chuột vào một đường link. "Thế giới ngầm không gặp nhiều rào cản ngôn ngữ, nó sẽ tự động dịch ra và tìm kiếm thôi. Sau cùng đây cũng chẳng phải internet bình thường mà."

"Internet siêu nhiên." Vanessa gật gù, nhưng không ai cười cả.

Đường dẫn mà Justin vừa nhấp vào là một trang web về những tấm bản đồ cổ và kho báu, nhưng dường như chẳng có tấm bản đồ nào giống với thứ cô đang giữ cả. Ở bên cạnh Justin, Samuel ngáp dài mệt mỏi.

"Bố đi ngủ đi." Cô nghiêng người, nhìn ông. Ông đã ngủ ở ghế sofa cả đêm qua và chắc hẳn ở đây chẳng thể dễ chịu bằng giường ngủ được. "Con và cậu ta sẽ tìm tiếp."

Cô cứ nghĩ Sam sẽ phản đối, nhưng rồi ông gật đầu và ngáp một cái nữa:

"Okay, vậy con lo nhé."

Ông uể oải đứng dậy, gãi đầu và đi vào trong phòng ngủ. Không hiểu sao, cô cảm thấy bớt ngột ngạt hơn khi ông đi khỏi. Sự hiện diện của Sam luôn là ngọn nguồn áp lực của cô, thật dễ chịu khi nó đã vơi bớt đi một chút.

"Sẽ mất thời gian đây." Justin lẩm bẩm. Cậu ta kiểm tra từng đường link một. Hầu hết chỉ về những tấm bản đồ thất lạc, và nếu nó có từ "Vết nứt" trong đó thì chỉ là tấm bản đồ trang trí bị rách cho thêm phần cổ xưa, hay bản đồ kính.

"Chắc chắn là Valdimar sẽ chẳng sơ suất mà để lại thông tin của một vật như thế trên mạng đâu." Vanessa chán nản nói. Cô đã ăn hết bánh của mình và đang dòm ngó phần bánh chưa ăn của Justin.

"Ai mà biết được chứ." Justin đáp. "Vật quan trọng như tấm bản đồ đó chẳng nhẽ không ai biết nó tồn tại sao?"

Vanessa im lặng vì biết cậu ta nói đúng. Tấm bản đồ cô tìm được quá bí ẩn, nhưng nếu nó đã quan trọng đến thế, sự xuất hiện của nó phải được biết đến bởi ai đó, mục đích của nó là để làm gì và vai trò của nó với Valdimar là thế nào. Giá như Maraget sống lâu hơn một chút nữa, cô đã có thể hỏi ả ta. Ả ta đã sắp sửa nói ra mục đích của Valdimar thì gã đàn ông chết tiệt ấy lại giết ả. Cô nghiến răng, rồi chợt đứng dậy.

"Cậu đi đâu thế?"

"Bảo Samuel là tôi sẽ ra ngoài một lúc."

Vanessa đi vào trong phòng ngủ để lấy khẩu Colt và thay quần áo. Tập hồ sơ cô chôm từ sở cảnh sát vẫn nằm dúm dó trên sàn nhà, Vanessa nhặt nó lên rồi nhét vào tủ. Dù sao nó cũng chẳng có ích lợi gì nữa, gã đàn ông bí ẩn vẫn hoàn bí ẩn.

Justin ngẩng lên nhìn khi cô quay ra ngoài. Cô mặc một chiếc quần jean đen, áo khoác hoodie đủ dài để che đi khẩu súng và thuận tiện để leo trèo. Vanessa còn đi cả găng tay, cô không muốn mình để lại dấu vân tay ở những nơi không mong muốn. Trông cô chẳng khác nào một tên cướp vị thành niên, buổi tối đi cướp tiền ở một cửa hàng tiện lợi và sáng hôm sau ngồi trong trại giam vậy.

"Vì tập hồ sơ đó à?"Justin chợt hỏi.

"Giữ cái miệng cậu nhỏ thôi." Vanessa nói. Cô kiểm tra hộp đạn trong súng. "Đây là việc riêng của tôi."

"Tôi không nghĩ Samuel lại muốn cậu giấu diếm điều gì sau lưng ông ấy đâu."

Cô bước tới để lấy chìa khóa của chiếc Shelby đặt ở trên bàn rồi nhét vào túi áo:

"Chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu, đừng càm ràm nữa. Bây giờ cứ ở đây đi, Samuel sẽ bảo vệ cậu."

"Còn cậu? Ai sẽ bảo vệ cậu đây Vanessa?"

"Mình tôi là đủ." Cô đáp, rồi biến mất sau cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net