Tạm kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nhớ chuyện này, rất kỹ là đằng khác."
Nevona nói, sau một cái thở hắt ra kèm tiếng cười khinh khỉnh. Bà ta gõ gõ khớp ngón trỏ lên bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp treo giữa căn phòng, tả lại cảnh những thiên thần đang dùng cây giáo đâm xuống kẻ thù của chúng – những kẻ sa ngã.

Đó không phải một bức tranh cổ, chỉ mới được vẽ vào đầu thế kỷ 19 mà thôi. Khi ấy, Ildenfonso vẫn chưa tiếp nhận vị trí này của viện Nguyên Lão, ông chỉ mới là một đức hồng y. Ông không mấy hứng thú về nghệ thuật, và những bức tranh đã được mang tới rồi mang đi khỏi vương tòa Carlo Santo chưa từng là mối bận tâm của ông.

"Một ở thiên đường, một ở địa ngục." Bà ta bước lùi sang bên phải, giống như một diễn giả chuẩn bị nói về lịch sử và ý nghĩa bức tranh này. Tay trái khoanh trước ngực, tay phải cầm ly rượu đầy những giọt đỏ ngọt, bà ta nhấc nó lên quá đầu, chạm thành ly vào một cái bóng mờ nhạt phía xa – nơi bức tranh dù vô cùng chia tiết ấy cũng chẳng thể vẽ kỹ hơn được.

"Ông biết đây là gì không?" Nevona hỏi Ildenfonso, người vẫn ngồi bất động trước dãy sofa đối diện lò sưởi và bức tranh. "Những kẻ bị lãng quên." Bà ta trả lời luôn, dường như chẳng có ý định nhường lời cho ông ta ngay từ đầu. Rồi Nevona cất bước lại gần, những chuyển động của cơ thể trên đôi giày cao gót đỏ vẫn còn duyên dáng, dù bà ta chọn cho mình hình dạng của một người phụ nữ đã gần năm mươi.

"Chúng tôi." Nevona nhún vai, gác chéo chân và gác tay không cầm rượu lên ghế. Nụ cười khinh khỉnh ban nãy của bà ta đã biến mất tựa khi nào, mặc dù đôi mắt vẫn ánh lên cái nhìn đó. "Bỏ mặc, lạc lõng, và bị tàn sát."

Bà ta nhấn mạnh từng từ, không chút giễu cợt, nhưng Ildenfonso cũng không nghĩ rằng bà ta đang cố đe dọa mình. Người phụ nữ này đang cố tuyên bố về sự tồn tại và xuất hiện của bà ta thì đúng hơn.

"Đoán xem điều đó đã dẫn chúng tôi tới đâu nào?" Bà ta nhướn một bên mày, rồi đưa ly rượu lên miệng, uống tới cạn sạch nhưng mắt vẫn dán vào Ildenfonso.

Ông không thể nhúc nhích mình trên chiếc sofa đó, nhưng bà ta đã chừa lại cho ông khả năng nói. Ông liếc nhìn xác của Artemovich trên sàn nhà, giữa một vũng máu mà may mắn thay đã không còn loang rộng hơn nữa, mà đông đặc lại và màu sắc đang tối dần.

"Chắn chắn là không phải tới một thế giới chào đón các người rồi." Ildenfonso đáp, ông đã chơi trò vờn chuột này được một lúc rồi, tự hỏi khi nào bà ta sẽ biến mình thành một cái xác nằm cạnh Artemovich.

"Ông thực sự coi thường mạng sống của mình phải không?" Lần này, nụ cười khùng khục của bà ta quay trở lại. Bà ta cố mím môi lại và rót một ly rượu khác, nhưng rồi đẩy nó về phía ông.

Ildenfonso nhìn xuống ly rượu trên bàn, đột ngột cảm thấy cơ thể mình đã lấy lại sức sống của nó. Ông không còn tê liệt trên cái ghế ấy nữa, nhưng đó là vì bà ta muốn ông nhận lấy ly rượu này.

"Cho tôi một ân huệ nhé." Bà ta tì cằm lên những ngón tay đang gập lại. "Cút xuống địa ngục và gửi lời chào của tôi tới Lucifer. Nói rằng tôi sẽ kéo gã ra khỏi cái hố hôi thối ấy sớm thôi."

CÒN TIẾP.

Cảm ơn vì đã theo dõi.

Tập 2 - Anihilated sẽ ra mắt sớm. Rất mong các bạn đón đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net