1. Thật ra cũng chẳng có gì ngoài khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý nhỏ trước khi đọc: mình để nguyên từ ngữ dân IT hay dùng khi nói chuyện mà không dịch về sát nghĩa Việt, bạn thông cảm nhe.

---

Cơn bão quét qua thành phố làm mưa ngập vài ngày. Hôm Jeno đi học lại, đường tới cửa học viện vẫn ngập, cậu nhảy hàng rào vào trong tòa nhà chính chứ nhất quyết không lội qua hố nước, dù nước cũng đã trong veo.

Jeno ghét tất cả các thể loại quần áo dính dấp trên da. Thậm chí là khi mặc quần áo khô cong, cậu vẫn thường mặc đồ rộng hơn một cỡ.

Vừa đặt chân đến cửa giảng đường, bên trong đã có người cất giọng bông đùa:

"Jeno, em trai nhà mày năng suất nhỉ? Bão cũng không làm gián đoạn được kí ức tình yêu."

Jeno lẳng chiếc cặp đựng máy tính xách tay lên mặt bàn trên giảng đường, không cười cũng không đáp lại lời đứa bạn cùng lớp.

Tại vì mấy câu chuyện này đã quen lắm. Từ ngày cậu bắt đầu lên năm thứ hai cho đến khi làm những đồ án cuối năm thứ tư, ngày nào cũng có người chọc ghẹo chuyện kí ức tình yêu,

Đến cả đám bạn cùng làm dự án cũng không tha. Học xong, Jeno đi ăn trưa cùng đám đó, cậu ra dáng giám đốc móc thẻ trả tiền cơm cho lập trình viên dưới trướng. Học qua mấy năm rồi, Jeno lập một nhóm lập trình nho nhỏ. Mới bắt đầu là làm cho có thứ bỏ vào hồ sơ tìm việc, những trò chơi di động do nhóm cậu phát triển được đón nhận khá nhiệt tình, dần dần tiến đến mức phân vân không biết tiếp tục đổ công sức vào đó hay là bán đứt cho người ta.

Vừa ăn trưa, Jeno vừa làm việc ngay giữa căn tin. Mấy đứa kia cũng vậy, Mark ngậm thìa canh trong miệng mà ngón cái vẫn cứ lướt hoài bản dùng thử của một trò chơi mới.

"Mấy cái nút này đứa nào làm đây?", Mark hỏi.

Jeno nói:

"Thuê team Lee Jiho bên khoa đồ họa ứng dụng làm. Đỡ tốn công, nếu được thì game sau brief thẳng qua bên đó."

Mark bĩu môi ra:

"Anh không thích, nhìn hơi gay go."

Jeno uống một ngụm nước, lắc đầu:

"Cái gì anh chẳng chê? Cho nên mới đi outsource, để yên một chỗ thì đến bao giờ anh mới duyệt xong? Anh lo bên game sắp phát hành được rồi, bản này làm để chào giá chơi thôi."

Mark chịu trách nhiệm phần giao diện, năng lực tốt đến nỗi không thèm nhìn quanh xem thử đám anh em làm lập trình có chạy nổi ý tưởng của cậu hay không. Đến trình độ của Jeno mà cũng có lúc trầy trật lên xuống. Mark ngâm một dự án ba tháng để tự mình lo xong giao diện là chuyện thường như cơm bữa.

"Lệnh này hỏng rồi."

Haechan chỉ vào lệnh kéo thả trên màn hình của Mark. Jeno nói:

"Cậu làm chứ ai mà bây giờ còn ý kiến? Tự sửa đi."

Haechan nhún vai, cắm cúi ăn cho xong bữa. Jeno vừa ăn được hai miếng thì Mark đã dí điện thoại ra trước mặt:

"Jaemin nhà cậu chụp ảnh bằng cái gì mà sáng nào cũng lên bài nhanh thế?"

Jeno liếc qua tấm ảnh trên màn hình, nhạt nhẽo hất tay ra:

"Lắm thứ quá, không nhớ hết. Có hôm vác con DSLR to tướng. Có hôm máy ảnh phim, hôm thì instax. DSLR cũng có hai con, một con dây đen, một con dây thổ cẩm."

Haechan nói:

"Vậy mà có hôm cậu vào lớp là Jaemin đăng ảnh lên Facebook ngay. Kì lạ"

Jeno nói:

"Có gì mà lạ? Rảnh mà."

Mark buông miếng ức gà xuống, xỉa cây nĩa về phía Jeno:

"Nó rảnh thì sao không gọi nó sang làm cho? Nổi tiếng bên khoa lắm, đồ án thiết kế lại giao diện Notebook của nó đẹp ghê."

Jeno không nói gì, Jaemin cũng có mấy lần gợi ý, nhưng Jeno một mực lảng đi. Cậu biết Jaemin giỏi, cũng không phải cố gắng lảng tránh vì sợ nhập nhằng công tư, chỉ đơn giản là Jeno không thích lắm cái cách Jaemin thiết kế. Jaemin là người sôi nổi, làm gì cũng sáng tạo hết cỡ nhưng nhanh chán sau vài ngày. Jaemin giống như một phiên bản bùng nổ hơn của Mark. Nhóm phát triển game có một mình Mark là đã đủ khó cho Jeno rồi, không thể có thêm một Mark thứ hai.

Jun tôn trọng thức ăn, ăn hết nửa bữa mới ngẩng đầu lên góp chuyện:

"Mà sao cậu không làm cho Jaemin một cái ứng dụng? Ý tưởng không tệ đâu, làm cái app dạng nhật kí yêu đương mỗi ngày, chỉ để đăng ảnh thôi."

Jeno nói:

"Có Instagram rồi còn gì?"

Jun lắc đầu:

"Instagram bị loãng chủ đề. Ví dụ hôm nay đăng ảnh người yêu, mai đăng ảnh đồ ăn, ngày kia đăng ảnh du lịch không hệ thống được. Mình làm hệ thống ngay từ đầu, chia mỗi chủ đề thành một album riêng."

Jeno nói:

"Thì đó là Facebook."

Jun dứ ra một nắm đấm:

"Không muốn làm thì nói thẳng ra đi! Facebook còn có tin chính trị xã hội, tin đâm chém, bán hàng lum la. Thiếu tính riêng tư, giao diện ảnh trên di động cũng hạn chế."

Mark nói:

"Mà lỡ sau này hai đứa chia tay chẳng hạn, Jaemin chỉ cần bấm một lần là xóa được hết toàn bộ ảnh luôn. Mỗi ngày một tấm, hai năm rồi, ví dụ hai đứa yêu nhau bốn năm rồi chia tay là thành một ngàn hai trăm tấm hơn, Jaemin xóa xong thì nhập viện vì viêm khớp mất."

Jeno nói:

"Có gan đăng thì có gan chịu thôi"

Haechan lắc đầu. Biết rằng không thể đánh giá chuyện ai yêu ai nhiều chỉ bằng vài dòng trạng thái trên Facebook, thế nhưng tất cả vẫn có cảm giác một mình Jaemin là đủ tình yêu để bao dung hết cho hai đứa. Jeno không phải là thiên tài, cậu giỏi nhờ cố gắng. Cố gắng từng ngày đêm một, cảm giác hai mươi tư giờ chưa bao giờ là đủ, Jeno ít khi dành ra được một khoảng trống để nhìn quanh.

Jaemin buộc Jeno phải nhìn quanh khi ngày nào cũng chụp ảnh hai đứa với nhau. Hai đứa thuê nhà cạnh nhau, nhà Jeno dùng làm văn phòng cho nhóm phát triển game nên lúc nào cũng bừa bộn. Mỗi buổi sáng, Jaemin luôn thủ sẵn máy đứng chờ cậu ở bên ngoài bờ tường đầy dây thằn lằn và cả dây cúc tần rủ lòng thòng từ tầng hai xuống. Jaemin nhanh chóng bấm máy một cái rồi xua Jeno đi, mấy tiếng sau đã thấy ảnh chung đăng lên Facebook. Jaemin đếm từng ngày một. Hashtag của ngày hôm nay đã là ngày thứ tám trăm ba mươi.

Trên đường về lại phòng máy tính, Jeno vừa đi vừa cố gắng xóa phần đánh dấu trên ảnh đi. Na Jaemin ngày nào cũng đánh dấu tên hai người chéo nhau, nhiều đến nỗi Facebook dần nhận diện nhầm hai gương mặt.

Haechan liếc qua màn hình, khẽ nói:

"Cậu không thích thì hẹn hò làm gì cho mệt?"

Jeno nhăn mày một chút, bấm xóa đánh dấu ảnh xong thì cho điện thoại vào túi quần.

Không phải là không thích người đó, chỉ là không thích những thứ người đó thích mà thôi. Con người khác biệt nhau là chuyện bình thường, ghét thói quen của nhau cũng là bình thường. Jeno ghét phong cách thiết kế của Jaemin, ghét tính cách vui đùa quá trớn của Jaemin, ghét hàng tá máy ảnh cùng những khi Jaemin kẹt phim để cậu muộn giờ lên lớp, ghét cả cách đánh dấu tên người này lên tim người kia trên Instagram. Nhưng Jeno không ghét Jaemin.

Thậm chí còn có cảm giác rằng không phải Jaemin thì không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nomin