4. Kissing Best Friend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như Jaemin thích Jeno rất nhiều.

Năm học lớp mười hai, có một khoảng thời gian Jeno bị cận. Cũng không có gì lạ, vừa vào lớp sáu là cậu đã mày mò ngồi học ngôn ngữ lập trình trong khi Jaemin mải chơi Candy Crush. Vì thể loại game mà Jeno thích chơi nhất là trò sudoku trong một cuốn tuyển tập mua ở nhà sách, Jaemin nằm mơ cũng không tưởng tượng được có ngày Jeno trở thành nhà phát hành game trẻ có tiềm năng trên thị trường.

Jeno bị cận mà cũng không phát hiện ra. Jaemin bị đau mắt đỏ, Jeno đi bệnh viện theo, tới nơi vui vui ngồi vào bàn đo thị lực mới ngỡ ngàng khi bản thân không thể nhìn rõ bất cứ cái gì người ta chỉ. Cậu cắt ngay một đôi kính ở bệnh viện mắt, mà nơi đó chỉ có loại gọng kính lão khoa là nhiều. Jeno cũng không có ý kiến gì, trông cậu chỉ ngố hơn vài ba chân kính. Hồi đó Jeno được nhiều bạn gái thích, ngược hẳn với Jaemin toàn thấy mấy anh trai khóa trên lượn lờ xung quanh. Cặp kính ngố trên mắt cậu đáng ra phải làm các em gái tránh xa, nhưng con gái yêu vào thì bỗng nhiên trỗi dậy bản tính mẹ hiền, cùng nhất trí là Jeno đeo kính trông dễ thương không chịu được.

Jaemin không phải em gái, không có bản tính mẹ hiền, vậy mà cũng thấy Jeno dễ thương không chịu được. Mấy người kia nói "không chịu được" là tu từ, còn Jaemin không chịu được là có ngày đó đang ngồi học bài chòng queo trên chiếc gối vỏ đỗ, Jeno nhoay nhoáy viết số vào trang sudoku mới nhất, Jaemin đột nhiên nhào tới hôn cái chóc vào má Jeno.

Jeno nhìn Jaemin bằng ánh mắt bạn bè gì kì cục vậy, sau đó bỏ đi uống nước.

Jaemin cũng nghĩ bạn bè gì kì cục vậy, sau đó xác định vứt hẳn chữ bạn bè.

---

Trời hửng nắng nhiều sau khi bão qua, vài tuần sau bão vẫn thấy nắng dù mùa thu gần đến. Jeno đi thực tập trong tập đoàn mới vài bữa sau khi đậu phỏng vấn, buổi sáng không kịp lái xe chở Jaemin đến trường.

Jaemin đi xe bus trót lọt mấy ngày đầu, tầm một tuần sau làm rơi hết một đống giấy tờ mẫu ngay cửa xe khi xuống trạm. Tài xế liếc qua rồi nhanh chóng lạnh mặt nhìn cậu vội vã nhặt từng tờ. Có người đi tới nhặt chung, Jaemin ngước mắt nhìn lên nhưng lại gặp ánh mắt của tài xế trước. Ánh mắt khó chịu không khác gì mấy lúc chuẩn bị máy ảnh làm Jeno giận nhưng không nỡ nói, Jaemin mím môi leo lên xe trở lại, đá bay tất cả giấy tờ rồi nhảy xuống đường.

Chuyện tốt đến rồi, không muốn nhặt một đống giấy trên sàn thì nhặt một bãi giấy tan hoang dưới đất.

Người kia chứng kiến hết nhưng vẫn không đi khỏi, cứ mải mốt nhặt giấy cùng với Jaemin. Nhặt xong tất cả giấy tờ, Jaemin quay lại cười cười nói cảm ơn, người kia bỗng ngập ngừng lên tiếng:

"Na Jaemin, phải không?"

Jaemin đáp:

"Vâng, nhưng anh là..."

"Anh học trên em năm khóa, khoa kiến trúc."

Khoa kiến trúc trong học viện của Jeno và Jaemin là cái khoa buồn cười nhất. Thành phố đã có một học viện kiến trúc lớn và một trường xây dựng có vài ngàn sinh viên mỗi khóa, bỗng nhiên học viện thiên về công nghệ thông tin này cũng đẻ ra một khoa. Lập khoa xong đâu đó, liên kết với một trường kiến trúc hàng đầu ở Anh, tự nhiên khoa tăng giá vùn vụt, chỉ con nhà giàu học giỏi lắm mới dám bước chân vào.

Jaemin chào lấy lệ, người kia nói:

"Anh tên Sunhyuk, trước đây thấy em trên trang thông tin của trường, em nổi tiếng mà."

Jaemin cười òa:

"Không có đâu ạ! Em thì có gì mà nổi tiếng?"

Sunhyuk có vẻ sẽ đi cùng hướng với Jaemin, anh ôm chồng giấy trên tay mà không có ý trả lại. Trò chuyện một chút, Sunhyuk mới hở ra rằng anh đi du học về, quay trở lại khoa làm giảng viên. Vậy là một thầy một trò đi sóng vai nhau, Sunhyuk nói nhiều chuyện hay ho, Jaemin lại là người cực kì dễ bắt chuyện.

Đến cửa học viện, Sunhyuk đột ngột chìa điện thoại ra xin số.

Jaemin ngại ngùng đáp:

"Em có bạn trai rồi."

Sunhyuk nói:

"Anh biết chứ. Ai biết em thì đều biết Lee Jeno khoa lập trình game mà."

Jaemin nói:

"Vậy thì làm bạn đúng không?"

Sunhyuk nhún vai:

"Không. Đàn ông mà muốn làm bạn thì cần gì xin số điện thoại?"

Jaemin định đáp rằng bạn trai em không cho, nhưng tự sửa lỗi ngay rằng bạn trai cậu chắc chắn không để ý, cậu cũng không câu nệ chuyện đó, thế nên Sunhyuk rời đi với số điện thoại trong tay.

Ngay buổi chiều, Sunhyuk đã nhắn tin cho Jaemin.

Lucas ngồi cạnh bên cậu làm đồ án, vô tình thấy tin nhắn thì kêu lên:

"Cái gì thế này?"

Jaemin lật úp điện thoại. Sunhyuk hẹn cậu đi ăn tối cuối giờ tự học, Jaemin cũng đã nhác thấy bóng anh trong mấy dãy sách ở khu thư viện tự do.

"Cậu ngoại tình đấy à?", Lucas hỏi. Jaemin giật cuốn sách trong tay Lucas, trề môi đáp:

"Làm như tui với anh chưa đi ăn với nhau bao giờ?"

Lucas nói:

"Nhưng anh với cậu là chia tiền, chia từng đồng một. Anh ta thì mời cậu đi ăn, mà cậu biết giảng viên Choi là ai không?"

Jaemin không nói gì, Lucas nói tiếp:

"Edward Choi ở trường chúng ta, chắc chắn cậu phải biết chứ. Dù ra trường lâu rồi nhưng năm nào cũng được nhắc. So ra thì Lee Jeno của cậu chỉ bằng cái móng tay thôi."

Jaemin tiếp tục ngậm hột thị, Lucas độc thoại mãi cũng đâm ra chán chường. Đến khi Jaemin gập laptop lại, Lucas bỗng chốt một câu cuối cùng:

"Thật ra nếu cậu đi đêm với giảng viên Choi thì anh cũng không phán xét gì đâu."

Jaemin nhăn nhó:

"Em gặp thầy ấy sáng nay, có gì để anh phán xét đâu?"

Lucas cười cười:

"Có nhớ giảng viên Kang về thỉnh giảng ở khoa mình không? Thầy ấy bảo ba giây là đủ để yêu một người, mà anh cũng thấy thế thật. Một ngày là dài lắm. Mười năm tính vội thì cũng được một phần ba cuộc đời."

Jaemin hơi mệt nên ra ngoài chờ Sunhyuk, Sunhyuk không đi xe, hai người lại cùng nhau lên xe bus. Đến lúc bước xuống một nhà hàng ngập sáng vì mấy chùm đèn pha lê giữa trung tâm thành phố, cậu vẫn ngơ ngẩn không biết là mình đang làm gì.

"Đi thôi", Sunhyuk đẩy nhẹ lưng Jaemin. "Nhà hàng này có bò Wellington ngon lắm."

Nhìn khung cảnh thì thấy là nhà hàng có dọn rễ cây ra đĩa thì người ta cũng thấy ngon. Sunhyuk theo dõi Jaemin ba bốn năm nay rồi, từ bài viết đầu tiên Jaemin đại diện tân sinh viên lên phát biểu nên anh quen thuộc với cậu dù hai người chưa từng gặp mặt. Anh biết Jaemin thích ăn gì nhất, biết Jaemin thích nghe nhạc gì, đi tình nguyện ở đâu, làm đồ án bao nhiêu điểm, trang Behance có bao nhiêu người theo dõi, sau này muốn đi du học ở đâu.

Những câu chuyện ngày càng trơn tru là vì thế, Jaemin lại dễ thương không chịu được nên khi về tới trước cổng nhà, Sunhyuk đang chào tạm biệt thì đột nhiên cúi xuống hôn vào khóe môi đang còn cong dở một nụ cười. Jaemin giật thót, loạng choạng lùi vài bước, thốt lên:

"Em có bạn trai rồi!"

Sunhyuk chống chế bằng câu anh không kìm nổi rồi liên tục xin lỗi, dù Jaemin tin rằng Sunhyuk rõ là cố ý rành rành. Một nụ hôn cũng chẳng có gì to tát, Jaemin ậm ừ nhận lời xin lỗi rồi tiễn Sunhyuk ra về.

Nhà Jeno vẫn tắt đèn, Jeno đi làm về thì thường tới trường để làm việc tiếp, hoặc không cũng đi gặp gỡ mấy người trong tập đoàn, mấy ngày nay cả hai chỉ gặp đúng năm phút thôi. Jaemin thần người nhìn lên cánh cửa phòng Jeno, tự dưng lại muốn cảm ơn vì Jeno ham làm đến thế.

Ví dụ như Jeno trông thấy, Jaemin chẳng sợ gì nếu Jeno giận dữ. Sợ nhất là Jeno sẽ chẳng buồn phản ứng. Bởi vì theo lẽ thường, có một người bám thì sẽ có một người buông, mà Jaemin đã giành phần bám mất rồi.

---

Nửa đêm trời mưa.

Sunhyuk vẫn nhắn tin xin lỗi, còn nói mong được gặp lại Jaemin như bình thường. Dù sao anh cũng là giảng viên, trong trường kiểu gì cũng chạm mặt nhau, vả lại Jaemin thật sự không để tâm hay thấy rằng bị xúc phạm. Jaemin nằm bò ra bàn nhìn mưa lộp độp rơi ngoài ban công làm mấy cành hồng sũng nước, bỗng bên dưới có tiếng chuông cửa đổ dồn.

Jeno một tay che dù, tay kia xách túi ni lông bọc bên ngoài túi giấy. Jaemin chạy ào xuống, Jeno không vào nhà mà chỉ đứng ngoài thềm. Nước mưa chảy ròng ròng xuống mấy chóp dù, Jeno đưa túi ni lông cho Jaemin, tiếng nói hòa vào với tiếng mưa nghe xa xôi hơn trước.

"Bánh nướng, ăn đi. Đừng ăn mì gói nữa."

Jaemin cầm lấy túi bánh gạo nướng, tần ngần đứng trước mặt Jeno. Dạo này Jeno làm nhiều việc hơn nhưng vẻ ngoài vẫn thế, chẳng có mắt gấu trúc hay mặt tích nước như sinh viên các cậu. Jeno nhìn Jaemin một chốc, xác định Jaemin không nói gì thì khẽ nói:

"Khuya rồi, ngủ đi."

Nói rồi, Jeno quay đi. Không biết ai xui khiến, Jaemin với tay nắm lấy chót áo bạn mình, miệng nói trong vô thức:

"Hôn tớ một cái được không?"

Jeno quay người lại, đăm đăm nhìn Jaemin rồi hỏi:

"Có chuyện gì à?"

Jeno nói:

"Chuyện gì? Cậu là bạn trai tớ, hôn một cái thì quá đáng lắm à?"

Jeno lắc đầu, Jaemin mệt mỏi phẩy tay:

"Thôi bỏ đi. Tớ về đi ngủ."

"Này."

Jeno chỉ gọi giật một tiếng, bàn tay thì đã theo đó mà kéo tay Jaemin vào dưới bóng dù.

"Tớ có nói là không hôn đâu."

Jeno hạ thấp dù cho đến khi che hết ánh đèn từ cột điện ngay cạnh cửa nhà Jaemin. Chiều cao của hai đứa cũng không xê xích bao nhiêu, Jeno chỉ nghiêng người là đầu mũi đã chạm được vào đầu mũi người đối diện.

Jaemin giật mình, chới với bước lùi một bước.

Hai đầu lông mày Jeno nhíu lại rồi nhanh chóng dãn ra. Dúi cây dù vào tay Jaemin cho khỏi ướt dù Jaemin chỉ cách bậc thềm có một bước ngắn, Jeno ngậm vào môi dưới Jaemin, nhẹ nhàng gặm một cái, sau đó hôn vòng quanh hai khóe môi cậu. Hai đứa vốn ít hôn nhau, cái gì cũng hơi vụng về dù đã hai năm có lẻ, Jeno một mình cử động khi Jaemin đứng đờ người. Jeno hôn lâu hơn mọi ngày nhưng cậu không buộc Jaemin phải hôn sâu, lưỡi chỉ quét qua khẽ môi bạn mình một lần rồi rụt lại.

Jaemin vừa mấp máy đôi môi định hé thì Jeno đã rời ra, vỗ má cậu một cái rồi chạy dưới mưa về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nomin