2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân đeo găng tay vào và nhẹ nhàng đặt chiếc bình sứ mà vị khách đã chọn vào hộp gỗ. Đồ sứ vốn là thứ dễ vỡ, tuy dễ dàng sửa chữa những lớp men sứ bị vỡ nứt thì khó mà phục hồi, đây là điều mà anh học được trong năm đầu tiếp quản cửa hàng đồ cổ.

Gương vỡ khó lành, trăng khuyết khó tròn. Người nói lời này chính là chủ tiệm đồ cổ trước đây, ông ta quản lý cửa hàng cho Lý Bạch Quân hơn mười năm, một ngày sau khi La Tại Dân tiếp quản, người ta phát hiện ông ta đã chết trên một chiếc thuyền nhỏ ở cảng, bị rạch cổ họng, chết trong tình trạng khốn khổ.

Toàn bộ Lý gia, thậm chí là cả Đàm Thành, đối với Lý Bạch Quân mà nói đều như nhau, tá ma giết lừa*, dùng xong liền vứt đi.

*卸磨杀驴: đây là thành ngữ TQ chỉ việc giết lừa sau khi ng sức nó để chở cối xay hoặc hàng hóa.

Lời tán thưởng của người đàn ông kéo La Tại Dân ra khỏi ký ức, ông ta chỉ vào chiếc bình sứ dài chưa được đóng gói trên quầy:

"Ây da, đây thực sự là một món hàng tốt! Ông chủ La, nể tình chúng ta đều là bạn bè cũ, cậu bán cho ta rẻ hơn một chút đi, ta sẽ đưa cho cậu bảy mươi tờ mà không hề do dự!"

Lão Tấn xuất thân bần hàn, đi lên từ một làng chài nhỏ, giờ đây anh ta đang đầu cơ đất đai dưới sự chỉ đạo của Lý gia, đồ cổ là sở thích của vợ ông ta, La Tại Dân chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp và đức hạnh này, anh chỉ biết cô là người vợ cả cùng lão Tấn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lão Tấn hàng tháng sẽ đến cửa hàng đồ cổ để chọn mua một món quà cho bà ấy.

"Ông có muốn hay không? Có rất nhiều người tranh giành sở hữa món đồ gốm chất lượng như vậy đấy." La Tại Dân giả vờ lấy lại chiếc hộp. Lý gia sẽ cử người đến kiểm tra sổ sách của cửa hàng đồ cổ mỗi tuần, anh không muốn chỉ vì một thời điểm trượng nghĩa mà gây ra rắc rối cho chính mình, "Bảy mươi lăm, không bớt đi dù chỉ là một tờ."

Lão Tấn nhăn nhó lấy tiền từ chiếc ví dày mà ông thường kẹp dưới nách ra, ông không thích cái cảm giác giả tạo của việc quẹt thẻ tín dụng khi mua hàng thời nay, ông ta luôn nói rằng tiền mặt mới có thể đem lại sự thoải mái khi mang theo bên mình.

Những hạt sáp màu đỏ thẫm được ném vào muỗng nung sáp biến thành chất lỏng nóng chảy như màu máu đông, La Tại Dân đang định ấn con dấu xuống thì nghe thấy lão Tấn thở dài nói:

"Cậu đúng là không biết làm ăn....nhưng mà lại nói, cũng không biết còn có thể buôn bán làm ăn ở đây được bao lâu."

"E rằng gần gần đây có chút bất ổn, cái người ác ma kia của Lý gia trở lại rồi."

Bàn tay đang cầm con dấu đột nhiên dừng lại, sáp lỏng còn chưa đông đặc hoàn toàn từ mép hộp gỗ tràn xuống, La Tại Dân kêu lên một tiếng liền rút tay lại, trên đầu ngón tay xuât hiện một vết đỏ.

Nếu những gì ban ngày ông chủ quán trà nói vẫn có thể miễn cưỡng gỉai thích rằng Lý Thái Dung đã trở về, thì những lão Tấn nói bây giờ chắc chắn không sai.

Dù sao thì cái biệt danh ác ma không phải là một từ đẹp đẽ gì, với tư cách là đứa con cả, Lý Thái Dung đại diện cho bộ mặt của Lý gia, nên nhất cử nhất động của anh ta đều vô cùng cẩn thận.

Lão Tấn vội vàng muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng La Tại Dân lắc đầu từ chối:

"Tôi không sao, chỉ là ấn sáp bị hỏng thôi."

Lão Tấn luống cuống lắc đầu, vợ chồng tôi là người thô lỗ, sẽ không quan tâm đến loại chuyện này, nhưng tay của ông chủ La rất trân quý, nên nhất định phải nhớ bôi thuốc.

La Tại Dân nở một nụ cười cứng nhắc và cảm ơn lão Tấn.

Người đàn ông cầm chiếc hộp xoay người định rời đi thì lại nghe thấy chủ cửa hàng đồ cổ, người vốn không thích giao tiếp với khách lại gọi ông ta dừng lại.

"Lão Tấn," La Tại Dân không biết lấy đâu ra một ;ưỡi dao pha trà, toàn thân được làm bằng nan vàng sẫm, ở cuối chuôi dao có tua rua màu đỏ,"Cái này mạ vàng đó, tặng cho ông."

Nhìn phía đầu ngón tay của La Tại Dân, ông phát hiện ra rằng chuôi dao không chỉ được chạm khắc hoa văn xoắn ốc, mà còn có những bông hoa mận tinh xảo được tô điểm bằng bạc, nếu dùng nó để lấy bánh trà và bẻ bánh trà, lão Tấn sẽ chỉ nghĩ được đến bốn chữ "lãng phí tài nguyên"

Ông ta nhanh chóng lau tay vào gấu áo, hai tay cầm lấy con dao pha trà, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi:

"Đồ tốt, thực sự là món đồ tốt, ông chủ La thật lợi hại!"

La Tại Dân khẽ cười, gật đầu tiễn khách, lão Tấn vốn là người lắm lời, bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà đều đem ra buôn chuyện, ước chừng không bao lâu nữa cả Đàm Thành đều biết chuyện cửa hàng đổ cổ của Lý gia đã tặng khách một con dao pha trà rất đắt tiền.

Chỉ là anh không ngờ tin tức này lại truyền đi nhanh như vậy, nhanh đến mức anh phải đối mặt với sự xuất hiện của người đó mà không hề chuẩn bị gì.

Trong một đêm mưa, công việc kinh doanh bị trì trệ nên La Tại Dân đóng cửa sớm, đứng sắp xếp đồ đạc trước tủ thuốc, lô đất của cửa hàng đồ cổ này từng mở một hiệu thuốc, Lý Bạch Quân cho rằng tủ thuốc Đông y này là một báu vật nên không cho phép vứt bỏ đi, bởi vì ngăn kéo của cái tủ này không lớn nên La Tại Dân chỉ có thể để một số thứ vụn vặt vào trong đó.

Chuông gió treo trước cửa vang lên, La Tại Dân đang định lên tiếng nói rằng cửa hàng đã đóng cửa thì nghe thấy có người dùng đầu ô gõ nhẹ xuống đất hai lần.

Cảm giác bỏng rát của vết sẹo trên đầu ngón tay ngày càng mãnh liệt, La Tại Dân gần như phải kìm nén để giọng nói của mình không lộ ra vẻ sợ hãi và run rẩy:

"Lấy hàng hay kiểm tra hàng?"

"Kiểm tra hàng hóa, tôi từ lâu đã rất ngưỡng mộ ông chủ La đấy." Phía sau vang lên âm thanh xếp đồ, người đàn ông đem một món đồ đặt lên bàn, quá trình mở nắp kéo dài giống như mở một chiếc hộp Pandora, "Người ta nói rằng giá của một thứ gì đó khi qua tay ngài đều có thể tăng lên gấp bội."

La Tại Dân gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc khi quay lại, khi nhìn rõ thứ được đặt trong hộp, anh không khỏi giật mình, sổ sách trong tay liền rơi xuống đất.

Trong hộp có con dao pha trà mà anh đã cho vài ngày trước, cùng một ngón tay dính máu.

Trên đốt ngón tay ấy có một nốt ruồi to bằng mắt cá, La Tại Dân nhớ rất rõ rằng lão Tấn khi mới đến cửa hàng của mình đã khoe khoang với anh ông ta có một nốt ruồi ở đốt ngón tay, thầy bói nói rằng đó là nốt ruồi mang lại sự giàu có cho ông.

"Em đã tặng nó cho người khác."

Lý Đế Nỗ bình tĩnh nói, âm thanh của hắn vô cùng lạnh lùng.

Con dao pha trà này là món quà sinh nhật Lý Đế Nỗ tặng cho La Tại Dân khi anh mười tám tuổi, anh được dạy cách dùng nó để chia trà, đồng thời anh cũng được hướng dẫn cách dùng nó để đâm vào cổ họng của một đặc vụ chìm.

Người đàn ông trước mặt đã cao lớn hơn năm năm trước, gương mặt anh tuấn, mái tóc được xịt keo vuốt gọn gàng ra phía sau, những hạt mưa đọng vai chiếc áo gió giống như những giọt sương trong đêm buốt giá.

La Tại Dân bày ra vẻ mặt dửng dưng, rời mắt khỏi chiếc hộp, anh phải thừa nhận rằng sau khi rời khỏi Lý gia nhiều năm như vậy, anh hiếm khi phải làm công việc bẩn thỉu dính máu, vậy nên khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, tim anh không khỏi đập nhanh hơn một chút.

"Đây chẳng phải là thứ em muốn đòi lại à? Huống hồ em đã cho tôi nhiều thứ như vậy." La Tại Dân chầm chậm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Đế Nỗ, lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Lý thiếu gia là người rộng lượng nên chắc hẳn ngài sẽ không thèm để ý đến món đồ nhỏ nhặt này."

Lý Đế Nỗ lờ đi, chậm rãi treo cán ô lên lưng ghế bên cạnh, vòng qua quầy đi về phía anh.

"Lý gia không chỉ có một thiếu gia, em muốn gọi ai?"

La Tại Dân căng thẳng lùi lại, mở miệng muốn tiễn khách, chính vài giây do dự đó đã tạo cơ hội cho Lý Đế Nỗ tiến đến, đưa tay tóm lấy cổ anh.

Lý Đế Nỗ đeo chiếc găng tay một nửa tay, cảm giác lạnh lẽo của găng tay và sự ấm nóng của làn da hòa quyện vào nhau, chạm vào trái tim vốn đã dựng lên bức tường cao của La Tại Dân, hắn không siết chặt ngón tay nhưng lại khiến La Tại Dân cảm giác nghẹt thở đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa.

"Không nói được à?"

"Tứ thiếu gia."

La Tại Dân vô thức nắm lấy cổ tay của Lý Đế Nỗ, nhưng lại cảm giác lạnh lẽo của chiếc đồng hồ trên tay hắn làm cho anh lạnh đến mức rụt tay lại, ngón tay bất lực buông thõng trên cổ tay của Lý Đế Nỗ, vết sẹo bỏng trên ngón trỏ lộ ra. Lý Đế Nỗ không buông La Tại Dân ra mà dùng tay còn lại nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa vết sẹo đã gần như lành lặn.

Lý Đế Nỗ nghiêng đầu, vờ như chưa nghe thấy La Tại Dân nói gì.

Cần cổ thon dài của anh nằm gọn trong lòng bàn tay của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân tin chắc rằng, nếu bây giờ anh dám nói một từ không, Lý Đế Nỗ sẽ bẻ gãy cổ anh ngay lập tức.

Mạch máu dưới làn da mịn màng của anh đang nảy mạnh lên, lớp da trên tay Lý Đế Nỗ cảm nhận được nhịp tim dồn dập của La Tại Dân.

Quả táo Adam của La Tại Dân hơi cử động, Lý Đế Nỗ cảm thấy khối xương nhỏ bé đó đang lăn tròn như muốn trốn thoát nhưng cuối cùng lại dừng ở điểm nóng nhất trong lòng bàn tay hắn:

"...Tứ thiếu gia."

Bàn tay đang nắm lấy cổ anh cuối cùng cũng thả ra, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của La Tại Dân.

Thật ngoan ngoãn. Anh nghe thấy Lý Đế Nỗ lên tiếng.

Giây tiếp theo Lý Đế Nỗ rời đi, La Tại Dân dựa vào tủ thở dốc, anh không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ như không nhìn thấy sự lạnh lùng và sự chiếm hữu vô tận trong đáy mắt Lý Đế Nỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC