4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân được đưa đến Lý gia khi mới sáu tuổi, chính Lý Đế Nỗ là người kiên quyết đưa ra quyết định này.

Lý Bạch Quân tàn nhẫn, ban ngày có thể mỉm cười ở bến tàu, nhìn tiền không ngừng chảy vào trong túi, nhưng ban đêm có thể lôi một kẻ khiến ông ta không vừa mắt ra giữa đại sảnh và dùng roi ra quất vào người đó. Để tạo dựng hình ảnh nhân ái với thế giới bên ngoài, ông ta đã đầu tư xây dựng một số nhà phúc lợi, La Tại Dân bị họ hàng xa gửi đến, tình cờ đến đúng ngày Lý gia đến đó khai trương.

Lý Bạch Quân ngày hôm đó chỉ mang theo Lý Minh Hưởng và Lý Đế Nỗ, mười đứa trẻ được viện trưởng lựa chọn cẩn thận xếp hàng để Lý Bạch Quân xem xét như hàng hóa.

"Tiểu Tư, đến đây," Lý Bạch Quân đem Lý Đế Nỗ đẩy đến trước mặt, ngồi xổm xuống chỉ vào mười đứa trẻ, "Chọn một đứa đi."

Cậu bé sáu tuổi Lý Đế Nỗ không hiểu nguyên cớ, quay đầu lại nhìn cha mình với vẻ khó hiểu.

Không phải con nói ở nhà một mình chán lắm sao, chúng ta chọn bạn chơi đi, giọng nói của Lý Bạch Quân rất nhẹ nhàng, dụ dỗ mọi người hướng sự chú ý về phía mười đứa trẻ, ánh mắt của viện trưởng cực kì hung ác, mỗi đứa trẻ được chọn ra đều phải ngoan ngoãn nghe theo.

La Tại Dân bị bàn tay độc ác của ai đó đẩy ra khỏi hàng, trên tay vẫn  còn dấu vết do đánh nhau với người khác, trên chiếc quần nhung trắng của anh có vài vết bùn, khắp người chỉ có khuôn mặt là trắng trẻo. Cú đẩy rất mạnh, La Tại Dân ngay lập tức đứng dậy sau khi ngã xuống đất, giống như một con thú nhỏ không chịu khuất phục, anh đang định quay trở lại hàng để tìm ra thủ phạm thì bị thủ hạ của Lý Bạch Quân nắm lấy cánh tay đưa đến trước mặt bọn họ. Lý Đế Nỗ đi tới vô nhẹ chỗ khuỷu tay bị dính cát của La Tại Dân, sau đó quay đầu nhìn Lý Bạch Quân.

Con muốn cậu ấy. Lý Đế Nỗ nói.

Lý Bạch Quân liếc nhìn La Tại Dân bẩn thỉu, trên mặt hiện lên sự bất mãn và dò xét, viện trưởng sốt ruột đổ mồ hôi đầm đìa, ra hiệu cho các tình nguyện viên của viện phúc lợi tiến tới đưa La Tại Dân về.

Không ngờ Lý Đế Nỗ lại nắm tay La Tại Dân, tức giận trừng mắt nhìn những người tình nguyện đang đến gần và nói: "Đừng bắt nạt cậu ấy."

Suy cho cùng, Lý Bạch Quân vẫn không thể đánh bại được con trai mình, La Tại Dân từ đó chuyển đến biệt thự Lý gia, ngoại trừ ba bữa một ngày, những lúc khác đều phải ở cùng Lý Đế Nỗ.

Vào năm thứ tám sau khi đến Lý gia, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đều vào trường tiểu học tư thục do Lý Bạch Quân điều hành, chất lượng của những học sinh dùng đống tiền để vào trường này học tốt xấu lẫn lộn, khi nhập học chưa đến nửa tháng, việc La Tại Dân từng giờ từng phút luôn kè kè đi bên Lý Đế Nỗ đã thu hút sự chú ý của một số người, họ cười đùa và hỏi La Tại Dân liệu có phải là con dâu nuôi từ bé của Lý gia hay không, sau giờ học liền dán một tờ giấy viết đầy những từ tục tũi lên lưng anh.

Lý Đế Nỗ chơi bóng xong trở về lớp học, cả nhóm ngay lập tức giải tán, La Tại Dân phủi mùn giấy trên bàn và nói, thiếu gia, cậu đừng tức giận.

"La Tại Dân, cậu không hiểu phản kháng là cái gì sao?"

Lý Đế Nỗ đứng trước bàn học, không biết vì sao La Tại Dân có thể nghe thấy trong giọng nói của hắn có chút tức giận.

Cậu ấy tức giận sao? La Tại Dân ngơ ngác nhìn Lý Đế Nỗ, cố gắng nắm bắt một chút thông tin từ vẻ mặt của hắn.

Ngoài cửa sổ có người dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hai người, Lý Đế Nỗ nhịn không được ném quả bóng trong tay ra, cửa sau phòng học bị đập mạnh, những học sinh vây quanh đành phải giải tán.

Nếu thiếu gia có thể dậy tôi, tôi sẽ hiểu. La Tại Dân chậm rãi nở nụ cười xinh đẹp và nói với Lý Đế Nỗ.

Lý Bạch Quân không có ý định để Lý Đế Nỗ ở lại trường học cho đến khi trưởng thành, ông ta ngay lập tức đưa họ ra khỏi trường ngay sau khi tốt nghiệp trung học và bắt đầu dạy Lý Đế Nố cách xử lý một số công việc kinh doanh của gia tộc.

Thời gian Lý Đế Nỗ ở thư phòng ngày càng dài, Lý Thái Dung và Lý Vĩnh Cầm từ trường tài chính ở nước ngoài trở về, ngôi nhà bỗng trở nên đông đúc nên La Tại Dân phải chuyển từ phòng bên cạnh Lý Đế Nỗ đến một căn gác nhỏ.

Cách âm của gác mái rất kém, La Tại Dân chỉ có thể nghe tiếng cười của người hầu ở tầng dưới, chen chúc ở kệ sách bụi bặm để đọc, Lý Bạch Quân không cho phép anh đặt chân vào thư phòng, toàn bộ sách đều là từ đống sách cũ mà các thiếu gia vứt đi sau đó được chị giúp việc người Philippines mà La Tại Dân thân quen đem đến.

La Tại Dân chạm vào bìa cuốn sách "Mansfield Park", tên của Lý Đế Nỗ được viết ở góc dưới bên phải của bìa sách, nếu anh đưa ra yêu cầu với Lý Đế Nỗ, có lẽ hắn sẽ đồng ý, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy Lý Đế Nỗ vài lần trong ngày, nếu ban đêm xuống lầu, cầu thang gác xép sẽ kêu cót két, một lúc sau quản gia sẽ tới mắng anh vô kỉ luật.

Hiển nhiên chủ nhân của cuốn sách đã đọc xong cuốn sách, bên trong rải rác chú thích, chữ viết rất sang trọng, giống như thân phận của hắn, là con út ngang ngược, phóng túng nhưng được Lý Bạch Quân yêu quý nhất.

La Tại Dân chạm vào chữ viết, không hiểu sao nghĩ đến mấy đêm trước Lý Đế Nỗ gọi anh đến, Lý Bạch Quân vội vàng giao cho hắn chép lại sách, bảo hắn sáng sớm ngày mai đưa đến thư phòng.

Việc sao chép phải được thực hiện bằng thư pháp. Lý Đế Nỗ phàn nàn cách thức cổ lỗ sĩ của Lý Bạch Quân, cố tình làm cho chữ viết nguệch ngoạc. La Tại Dân chịu trách nhiệm giúp Lý Đế Nỗ tạo đường kẻ và lưới trên tờ giấy, vẽ được một nửa mới phát hiện không đủ giấy. Đầu ngón tay của anh dính mực, vết mực càng lau càng loang rộng, Lý Đế Nỗ trầm tư nhìn chằm chằm mảng đen trên tay anh, đột nhiên mở miệng nói, vén quần áo lên, tôi muốn viết lên người cậu.

La Tại Dân ngoan ngoãn nghe theo, hắn ra lệnh cho anh ngậm vạt áo vào miệng, để lộ ra khuôn ngực và vùng bụng trắng nõn. Cậu thiếu niên vẫn đang trong tuổi trưởng thành, chất dinh dưỡng không theo kịp tốc độ tăng trưởng của chiều cao, cơ thể không có nhiều thịt, lông của chiếc bút nhỏ, lướt trên làn da mềm mịn khiến anh có cảm giác hơi đau như bị kim châm.

"Cậu gầy quá."

Lý Đế Nỗ viết vài dòng để rút ra kết luận, La Tại Dân luôn ăn cơm cùng người hầu trong nhà, trong khoảng thời gian này anh không cần ở bên Lý Đế Nỗ, đương nhiên cũng không cần dậy sớm, vậy nên anh thường xuyên ngủ qua giờ cơm, khi xuống đến nhà bếp, tất cả những gì chờ đợi La Tại Dân ở trên bàn cơm là thức ăn thừa và tiếng cười mỉa mai của những người hầu.

La Tại Dân muốn mở miệng giải thích, vạt áo trong miệng hơi trượt xuống, Lý Đế Nỗ khẽ rít lên, anh vội vàng cắn chặt răng để ngăn mảnh vải rơi xuống cản trở Lý Đế Nỗ viết.

Trong phòng phòng máy lạnh rất mạnh, bộ ngực trắng nõn của La Tại Dân rất nhanh liền bị kích thích dựng thẳng lên, Lý Đế Nỗ tựa hồ phát hiện ra điều gì đó thú vị, hắn ngừng viết để nhìn gần hơn, sau đó vương tay vỗ vào ngực của La Tại Dân.

La Tại Dân, sao cậu lại run rẩy. Lý Đế Nỗ véo má anh, ra hiệu cho anh buông vạt áo xuống, cằm của La Tại Dân đau nhức, khóe miệng chảy nước miếng trong vô thức, hai má đỏ bừng vì bị đánh vào ngực.

Lý Đế Nỗ nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu, chửi thề một tiếng rồi hôn anh, La Tại Dân không dám làm trái ý của hắn, đành phải để Lý Đế Nỗ cạy mở hàm răng và mút lưỡi anh.

Không khí trong phòng ngủ dần dần nóng lên, hệ thống làm lạnh của điều hòa kêu vù vù, tiếng nước giữa môi và răng của cả hai thiếu niên vang dội khắp phòng, Lý Đế Nỗ cuối cùng cũng dùng tay của mìnnh xuất tinh, hắn bắn lên bộ ngực trắng nõn của La Tại Dân được bao phủ kín bởi kinh thư.

Bộ ngực trắng tuyết bị lấm lem vết mực, trên núm vú hồng nhạt còn đọng lại chút dịch trắng, Lý Đế Nỗ đột nhiên muốn tìm máy ảnh để chụp lại cảnh này, La Tại Dân muốn dùng tay che đi, chợt nghe thấy Lý Đế Nỗ nói, nếu hắn không giải thích được cho Lý Bạch Quân thì có thể hắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. La Tại Dân đành phải do dự di chuyển tay, thậm chí còn chủ động vén vạt áo lên để Lý Đế Nỗ chụp ảnh.

Cuối cùng bức ảnh không được đưa cho bất cứ ai, việc sao chép kinh thư bị thiếu một nửa, Lý Bạch Quân tức giận bắt Lý Đế Nỗ quỳ trong thư phòng cả buổi sáng. Đầu gối của hắn bầm tím, buổi tối La Tại Dân quay lại phòng ngủ để bôi dầu thuốc cho hắn, Lý Đế Nỗ một bên tận hưởng dịch vụ chăm sóc, một bên xấu xa lừa gạt anh, tôi đã chịu đựng tất cả những điều này là vì cậu cả đấy.

Tôi xin lỗi, thiếu gia. La Tại Dân quỳ bên giường, lúng túng nhận lỗi, mảy may không để ý rằng Lý Đế Nỗ đang nhìn chằm chằm vào gáy anh.

Phải đến nhiều năm sau Lý Đế Nỗ mới hiểu ra, cảm xúc vô cớ dâng lên trong lòng hắn lúc đó chính là tình yêu thường được nhắc đến trong cuốn sách Mansfield Park.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC