Lips on lips

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là ngày thứ hai sáu, Jaemin chia tay người bạn trai thứ ba trong tháng.

                                                                       ❣︎❣︎❣︎❣︎

"Đàn ông toàn là những niềm đau..."

Lee Minhyung cầm khăn lau lau mấy chiếc li thuỷ tinh, nghe Jaemin làu bàu mà thở dài:

"Cậu cũng là đàn ông đấy."

"Tình yêu toàn là thứ quái gở, còn mấy tên người yêu cũ toàn là lũ đểu khốn nạn." Jaemin cầm li rượu lên uống cạn. Tiếng nhạc trong bar có lớn tới mấy cũng không thể lấp đi tiếng lòng đau nhói trong cậu lúc này đâu.

"Anh đã nghe câu này là lần thứ mười từ miệng cậu rồi Jaemin ạ. Và anh vẫn không hiểu sao sau mỗi lần như vậy cậu đều về ngủ một giấc như chết và sau đó lại có một thằng người yêu khác như thể chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó."

 Minhyung bĩu môi nói, "Anh cứ nghĩ trái tim cậu chai sạn rồi cơ đấy."

"Em cũng đã nghĩ thế. Nhưng đời nào có như mơ đâu anh." Jaemin lại tiếp tục rót rượu ra li nhưng chai rượu cũng đã chẳng còn giọt nào. Cậu nhìn tay bartender trước mặt mình, rút tiền từ ví ra đẩy về phía anh, "Lấy cho em vài chai nữa đi."

"Cậu uống nhiều rồi đấy." Minhyung quan ngại nhìn cậu, tay thành thạo úp những chiếc li thuỷ tinh bóng loáng lên tủ, "Đây là chai thứ ba rồi, anh không muốn bán rượu cho cậu nữa đâu. Lee Donghyuck sẽ giết anh mất."

"Kinh doanh mà, anh không làm thế được đâu hyung." Jaemin nhếch môi, khuôn mặt đỏ bừng, "Một chai nữa thôi, em sẽ về nhà. Sau đêm nay, em sẽ không còn nhớ Huang Lucas là tên khốn nào nữa."

"Anh không ngờ cậu đi kiếm một công việc lương cao là chỉ để đốt tiền vào rượu thế này đâu." Minhyung nhíu mi, nhưng ma lực của đồng tiền rất hấp dẫn, anh ta đúng là không thể chối từ được nó, "Thôi được, nhưng gọi trước cho ai đó tới đón cậu về đi."

Jaemin phì cười. Ai đưa về? Còn ai đưa được em về nữa sao?

"Không Minhyung, em không uống soju đâu, đừng lừa em." Jaemin đẩy chai rượu có vỏ màu xanh về phía Minhyung, lắc đầu lia lịa, "Em đã trả tiền mà, lấy rượu mạnh cho em đi. Gin, Vodka, Whisky, Tequila hay Rum, gì cũng được, em muốn rượu mạnh."

"Coi bộ cậu cũng gần như say khướt rồi mà vẫn tỉnh táo quá nhỉ?" Minhyung biết mình không qua nổi mắt Jaemin, ngao ngán lấy một chai rượu có nồng độ thấp một chút so với những loại rượu mạnh Jaemin vừa nói, khui nút gỗ rồi đặt lên mặt bàn. 

Chúa ơi, sức mạnh của thứ gọi là thất tình thật là kinh khủng, có thể biến một cậu phiên dịch viên thường ngày tỉnh táo nhanh nhẹn như Na Jaemin hiện tại như một kẻ lụy tình ngồi quay cuồng vì rượu như thế này đây.

"Tại sao mối tình nào của em cũng chẳng ra gì thế hả Minhyung?" Jaemin cay đắng cười, còn chẳng buồn rót rượu ra li mà cầm cả chai tu thẳng. Minhyung xanh cả mặt, cái này Jaemin nếu chết vì uống quá nhiều rượu thì người bị bỏ tù có khi chính là anh.

Thật là, đám người thất tình thật quá phiền phức.

"Đầu tiên thì là một tên vũ phu bạo lực, rồi là một tên lăng nhăng, một tên đầu gấu, một tên giấu vợ ra ngoài ngoại tình, một tên đã có hôn ước và sau đó là một tên bỏ em chạy theo tương lai của hắn.." Jaemin nhớ lại những tên đàn ông đã từng bước qua đời mình, cười nhạt, "Chẳng lẽ em không xứng đáng có một người yêu tử tế sao?"

"Chỉ là cậu chưa tìm đúng người thôi."

"Nói như anh thì... hmph, trái đất này hơn bảy tỉ người, toàn là lũ khốn tìm tới em."

Minhyung thôi không nói nữa, mặc kệ cho Jaemin lảm nhảm về mấy tên người yêu cũ trong cơn say khướt. Đúng rồi, tại cậu có chịu đi tìm người hợp với mình đâu nên bọn họ mới tự tìm tới cậu chứ.

"Bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện ngủ với em thôi.." Và Jaemin bắt đầu nức nở, "Lẽ ra em không nên dễ dãi như thế..."

"Yah Lee Minhyung, sao rượu này không mạnh chút nào thế hả? Anh lại lừa em đúng không?" Jaemin đặt mạnh chai rượu xuống, hằm hè với Minhyung, "Sau tất cả những gì em đã đưa cho anh, anh lại đưa cho em một chai Champagne thế này sao? Em muốn Gin, em muốn Vodka, em muốn Rum cơ mà..."

Minhyung ngán ngẩm, "Cậu có thói quen uống gần hết rượu trong chai rồi mới phàn nàn à?"

 Cứ thế này Jaemin sẽ đuổi hết khách của anh đi mất, "Jaemin, cậu say lắm rồi đấy. Để anh gọi Renjun tới đón cậu về nhé?"

"Em chưa say, em không cần, em không cần ai hết, để em yên đi!" Jaemin hét lên, gần như thu hút sự chú ý của những người trong bar.

Na Jaemin có một đặc điểm khi say rượu là sẽ không bao giờ nói lắp, nói có khi còn lưu loát hơn cả ngày thường. Mắt có mờ nhưng miệng vẫn sẽ nói liên hồi, nói về những điều làm cậu bực mình và tổn thương, còn hơn cả lúc tỉnh táo. Mỗi lần như vậy sẽ nói rất nhiều, và cuối cùng kết thúc bằng việc la hét hoặc gục mặt xuống bàn, thậm chí có cả lần khóc lóc thảm thiết vô cùng nữa.

"Này, anh biết cậu vừa say rượu vừa đau đớn vì tình nhưng dù sao cũng là chỗ anh buôn bán, cậu đi về giùm anh cái đi. Anh trả tiền taxi cho, cứ thế này cậu đuổi hết khách của anh mất." Minhyung cùng đường mà ghé lại tai Jaemin xuống nước nói. Nghĩ cũng kì cục, người say thì ai chịu nghe anh nói chứ?

"Ngay cả anh cũng không cần em phải không hyung?"  Jaemin ngóc đầu khỏi mặt bàn nói, đôi mắt rơm rớm nước, sụt sùi, "Chẳng ai cần em hết..."

"Cả Đại Hàn Dân Quốc này cần cậu, cả Trung Hoa Dân Quốc cần cậu, ai cũng cần cậu hết, đi về giúp anh đi mà. Uống nữa cậu sẽ không ổn đâu." Minhyung mệt mỏi đôi co với người say, tính đi ra khỏi quầy bar vác Jaemin ra cửa gọi taxi thì đột nhiên một giọng nói trầm vang lên giữa không gian tiếng nhạc xập xình, đập thẳng vào đầu Jaemin.

"Huh, Na Jaemin?"

Minhyung nghe mà giống như bắt được vị cứu tinh, xúc động gọi, "Jeno!"

"Hi anh, Minhyung hyung." Người tên Jeno mỉm cười với Minhyung, mái tóc màu xanh rũ xuống gương mặt điển trai làm hắn cực kì nổi bật và thu hút, "Có chuyện gì thế này? Cậu ấy say rồi hả?"

"Ừ, say lắm rồi, anh đang không biết phải làm gì với nó đây." Minhyung vất vả vật Jaemin dậy, "Jeno cậu rảnh không anh nhờ cậu đưa nó về chút. Anh cũng muốn đưa nó về lắm nhưng hiện tại ngoài anh ra không ai thay ca cho anh cả."

"Sao lại là em? Em còn đang định uống mà?" Jeno nhướng mày, "Cho em một Martini đi."

"Cậu cũng thật là..." Minhyung bĩu môi, "Đợi anh chút, anh đưa nó ra nhờ bảo vệ gọi taxi cho nó về vậy. Nó cứ uống say xong quậy quán vậy sao anh làm ăn."

"Hyung, em sẽ đưa cậu ấy về." Jeno chợt nói, môi nhếch lên thành một đường, "Dù sao cũng là người yêu cũ của em, em không thể bỏ mặc cậu ấy được."

"Cậu cũng kì lạ quá đấy." Minhyung thở phào, lôi Jaemin quay lại đẩy cậu vào người Jeno, "Này, giao cho cậu."

"Martini của em, đừng quên."

"Biết rồi, làm ngay đây."

Mặt Jaemin đột nhiên bị một cỗ ấm áp chạm vào, mơ màng mở mắt ngước lên, "Ai vậy..."

"Say đến nỗi không nhìn ra anh là ai nữa sao?" Jeno hơi cúi đầu xuống nhìn đôi mắt mơ hồ của Jaemin, ép người cậu vào thành quầy bar, một tay hắn vòng lấy eo Jaemin, tay kia đưa ra nhận lấy li cocktail mà Minhyung vừa làm cho, không chần chừ nâng li lên uống một ngụm.

"Ai..." Jaemin bị chèn ép, bức bối nói, cả người giống như bị rượu thiêu đốt, sắp nóng đến bốc hoả.

"Lee Jeno. Em làm anh buồn đấy." Jeno đưa khuôn mặt như cún bị nhúng nước của mình ra nói. Thành thật mà nói thì biểu cảm đó vào mắt Minhyung không khác gì một con sói già cả.

Jaemin mấp máy môi, nheo nheo mắt, "Lee Jeno nào..." Song lại thở hắt ra, nghiêng đầu nở nụ cười, "À... là tên đầu gấu khốn nạn..."

Tên... tên đầu gấu khốn nạn?

Trán Jeno nổi lên một tảng gân, miệng vẫn nở nụ cười không-hề-giả-trân.

"Em nói thế làm anh còn buồn hơn nữa đấy."

"Bỏ ra..." Jaemin cựa quậy, cái mũi nhỏ ngửi được mùi hương rượu nồng nàn từ hơi thở của Jeno phả xuống mặt mình, cơn thèm rượu lại trào dâng cho dạ dày cồn cào, cậu chun mũi, "Rượu... Đưa tôi rượu..."

Lee Jeno nghe vậy bỗng nhiên nổi tâm cơ.

Lee Minhyung còn đang định phản đối chuyện Jaemin đòi uống thêm rượu thì đã thấy Lee Jeno  nhếch môi một cái hết sức xấu xa.

"Được, anh cho em uống."

Nói xong liền cầm li cocktail lên uống một ngụm hết veo, siết lấy eo Jaemin ép cậu lại gần người mình hơn, cúi xuống.

Lee Minhyung mắt mồm mở to. Con mẹ, làm cái quái gì thế hả?

Dẫu biết Lee Jeno vốn là một thằng tuỳ hứng, nhưng đến mức cưỡng hôn lại người yêu cũ thì là lần đầu tiên anh thấy đấy.

Jaemin đột ngột tiếp nhận một đôi môi ấm nóng, sau đó hai môi bị Jeno dùng răng nanh cọ nhẹ tách ra, hương vị cocktail vừa nồng vừa đắng lại mát lạnh truyền vào trong khoang miệng. Cậu hơi nhíu mày, men rượu nặng nề phủ chiếm lấy đầu óc, mắt nhắm mắt mở nhìn người đang hôn mình.

Gáy Jeno đột nhiên bị một bàn tay chạm lấy nhấn chặt môi mình và Jaemin vào với nhau hơn, trợn mắt to.

Lee Minhyung xấu hổ quay đi. Đúng là khi say cái gì con người cũng dám làm mà. Mong là Na Jaemin sáng hôm sau có nhớ lại những chuyện này thì cũng đừng thấy quá nhục nhã...

Jaemin bị hôn tới đầu óc quay cuồng, đến lúc dứt ra rồi vẫn còn liếm môi thèm thuồng. Đôi mắt ướt át cùng đôi má đỏ ửng mà nhìn Jeno.

Lee Jeno cũng không thể nào dứt mắt khỏi cậu.

"Này Lee Jeno," Jaemin mở miệng, giọng nói lè nhè, "Chúng ta làm tình đi."

Minhyung nghe xong sốc tới lặng người, chưa kịp ngăn cản đã thấy Lee Jeno còn nhanh hơn cả tốc độ lật mặt của Lee Donghyuck mà bếch người đi mất.

Na Jaemin, chúc cậu may mắn, mong là cậu vượt qua kiếp nạn này...

/ / / /

Vươn tay ra sau đóng cửa phòng khách sạn lại, cặp tình nhân vẫn đang trong tình trạng môi lưỡi không rời mà dây dưa từ ngoài vào đến trong.

Jeno rời môi Jaemin kéo dài ra một sợi chỉ bạc giữa hai người. Đẩy cậu xuống giường, Jeno liếm môi, tay chân lanh lẹ cởi bỏ thắt lưng quần của cả hai. Thế nhưng màn dirty talk đầy tình thú mà hắn tưởng tượng ra còn chưa bắt đầu nhìn xuống đã thấy Na Jaemin hai mắt nhắm chặt, môi nhỏ he hé, tiếng thở đều đều, tay chân thả lỏng không còn chút phản ứng...

Gì thế, ngủ rồi hả...

"Này..." Cả tỉ dấu hỏi chấm cùng ba chấm chạy xoẹt qua đầu Jeno. Này Na Jaemin là đang chơi hắn hả?

"Na Jaemin... em ngủ rồi đấy à?"

Đáp lại Jeno chỉ có một tiếng ư ử trong vô thức của Jaemin, sau đó là xoay người một phát hướng lưng về phía hắn.

Con mẹ nó...

"Này Na Jaemin, chính em nói chúng ta tới đây làm tình đấy. Giờ lăn ra ngủ như chết thế này là sao đây?" Jeno nửa hờn dỗi nửa bó tay mà cười bất lực nói.

Vẫn chẳng có chút động tĩnh nào từ Jaemin, ngược lại còn nghe thấy vài tiếng khò khò nhỏ, Jeno cười khổ.

Từ từ trút bỏ hết đống đồ trên người, Jeno đi vào nhà tắm. Dù sao cũng không làm tình được, vào nhà tắm tự giải quyết rồi tắm một cái cũng được.

Hắn đã gặp lại Na Jaemin, người yêu cũ sau hai tháng chia tay của mình.

Bốn tháng trước.

"Cậu lại thất tình đấy à?"

Jaemin ngóc đầu dậy khỏi vòng tay của bản thân, chán chường trả lời câu hỏi của Minhyung.

"Uh huh, tại sao em lại phải tiếp tục tiến tới với một thằng đàn ông nghiện s*x chỉ quan tâm tới ham muốn của bản thân mà không thèm để ý tới cảm xúc của em chứ?" Cậu đảo mắt, "Điều đó tệ lắm đấy Minhyung hyung."

"Well thì ngay từ đầu tao đã khuyên mày rồi mà." Donghyuck đang đứng rót cocktail ra li cho khách bên cạnh Minhyung cũng vui mồm góp vài câu, "Rằng ồ thằng đó chả ra gì cả. Tao đã bắt gặp nó qua lại với cả tá đám gái bao trong khách sạn trước khi mày và nó chính thức hẹn hò. Chỉ là tại mày cố chấp thôi Jaemin."

Jaemin càng chán ghét nói, "Tính ra em chỉ cho hắn đụng vào người em có hai lần trong suốt hai tuần hẹn hò đó."

"Quá nhiều cho một thằng khốn đấy." Donghyuck tặc lưỡi.

Jaemin chậc miệng lườm Donghyuck.

"Thôi đừng buồn, chia tay được là tốt rồi." Minhyung vỗ vai cậu, "Uống gì em?"

"Như mọi khi thôi anh." Jaemin xoa xoa cái cổ mỏi nhức.

"Vodka hay Gin nào cậu em?"

"Sao cũng được Minhyung, anh nghĩ em còn tâm trạng để chọn xem nên uống loại nào sao? Cứ rượu mạnh là được rồi."

"Bỏ đi, thằng đó chẳng đáng để tiếc đâu."

"Tao đâu có tiếc hắn!" Jaemin cau mày lườm Donghyuck, trong cổ họng khẽ làu bàu vài tiếng tên khốn.

Donghyuck ngán ngẩm lắc đầu, Minhyung thì nhanh nhẹn lấy vài chai rượu ngoại đắt tiền xuống bắt đầu làm đồ uống cho Jaemin.

Giữa lúc Jaemin đang quay cuồng bên những suy nghĩ chán nản, cậu nghe được bên tai mình một giọng nói thật trầm, mang theo cảm xúc nửa lạnh lẽo nửa ấm áp có chút hững hờ cợt nhả bên tai mình.

"Minhyung, như mọi khi nhé."

Khi Jaemin quay sang, cậu thấy một mái đầu xanh rực, góc nghiêng cùng xương quai hàm đầy nam tính cùng ngũ quan hoàn hảo của người đàn ông ngồi cạnh đột ngột làm cậu ngẩn người.

Đẹp trai quá.

"Martini 80% Gin, nhiều đá đúng không? Được rồi đợi chút đi. Tửu lượng của cậu càng ngày càng cao đó Jeno." Jaemin nghe tiếng Minhyung đáp lại hắn ta, và môi hắn nhếch lên một nụ cười ngả ngớn.

Jeno.

Là tên của hắn.

"Cái gì cũng cần phải phát triển chứ hyung." Jeno nhún vai, lúc này mới để ý tới Jaemin đang tần ngần ngồi ở bên cạnh mình, gương mặt xinh đẹp não nề thu hút sự chú ý của hắn.

Jaemin cảm nhận được cái nhìn của ai đó đang chĩa thẳng về phía mình, vừa lúc đó Donghyuck đặt xuống trước mặt cậu một li chất lỏng sóng sánh với màu hồng ngọt ngào và một nửa quả dâu cài ở miệng li.

"Tao có gọi cocktail quái đâu?" Jaemin nhăn nhăn nhó nhó, thứ màu quái quỷ gì thế này?

"Sweet Night 1980, một loại cocktail ngớ ngẩn nào đó Lee Minhyung vừa sáng chế ra, mày nên thấy vinh dự khi là người đầu tiên được thử nó." Donghyuck đảo mắt, mấy thứ cocktail ngu ngốc này cũng trở thành verdette của bar được, thật đấy, "Và nó miễn phí."

"Thật luôn, Sweet Night sao?" Jaemin nhàn nhạt cười tự giễu, dù sao cũng là đồ miễn phí, cậu không nên lãng phí.

Cậu đưa cái li lên nhấp thử một ngụm, vị chua nhè nhẹ của dâu tây kết hợp với vị ngọt của đường trắng nơi thành li cùng vị đắng cay nồng đậm của Vermouth làm nên một hương vị có chút kì quặc nhưng cũng không kém phần hấp dẫn.

"Bé à, uống rượu khi chưa đủ tuổi là phạm pháp đấy." Giọng nói mang đầy tính châm chọc của người khác vang lên bên tai Jaemin, cùng giọng cười khúc khích đáng ghét.

Gì? Bé sao? Chưa đủ tuổi uống rượu?

Jaemin hơi ngoái đầu sang nhìn hắn, đập vào mắt là mái đầu xanh rực và khuôn mặt đẹp trai của tên vừa nãy. À không, tên hắn là Jeno.

"Ăn nói cho cẩn thận, có khi tôi còn lớn tuổi hơn cậu đấy."

"Biết đâu chúng ta lại bằng tuổi nhau?" Jeno chống cằm nhìn Jaemin đang sầu não lắc lắc li cocktail của mình, thích thú cười.

Jaemin liếc hắn một cái. Hắn giống một tên fuckboy đẹp trai hơn là cậu nghĩ.

"Lee Jeno."

"Sao cơ?"

"Là tên của tôi, Lee Jeno."

Lee Jeno, Jaemin cẩn thận ghi nhớ cái tên đó trong đầu.

"Rồi sao? Muốn biết tên của tôi à?"

"Khi làm quen con người ta đều muốn biết tên của nhau mà? Sở thích, gia đình, các mối quan hệ, blah blah, rất nhiều thứ họ muốn biết." Jeno nói, tay cầm li cocktail màu trắng quen thuộc mà Minhyung vừa đặt lên bàn không chần chừ uống một ngụm.

"Vậy anh muốn biết hết tất cả những thứ đó của tôi à?" Jaemin chậm rãi lấy miếng dâu tây ra khỏi thành li, lúc này mới nhếch lông mày quay qua nhìn Jeno.

"Không cần, tôi chỉ muốn biết tên của người đẹp thôi." Và bằng một cách thần kì nào đó, mặt của Jaemin đỏ lên, cậu đổ tội cho nồng độ rượu trong cocktail.

"Na Jaemin, vừa thất tình."

"Trùng hợp quá, tôi cũng vừa thất tình."

"Kẻ quá nhiệt tình?"

"Quá thờ ơ."

Jaemin bất giác bật cười, khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt cười cong cong như hai đường trăng non làm cho Jeno cảm giác như có sao đang bay trên đầu mình vậy.

Beauty, Người đẹp.

"Đêm nay cậu định làm gì?"

"Tôi cũng không biết nữa." Jaemin ngắt bỏ cuống dâu, nhìn Jeno, đôi mắt mơ hồ cười nói, "Uống hết li cocktail này, trả tiền, về nhà đánh một giấc rồi quên hết mọi chuyện hôm nay?"

"Vậy cậu nghĩ sao nếu như đột nhiên phát sinh ra một chuyện khác ngoài ý muốn?" Đôi mắt Jeno dán chặt vào đôi môi đang cắn lấy một miếng dâu đầy mọng nước của Jaemin, nụ cười nửa miệng trên môi không đổi.

Jaemin nhướng mày tỏ ý không hiểu. Jeno lúc này đã đến gần cậu hơn, khoảng cách khuôn mặt chỉ còn là xấp xỉ 5cm.

"Ví dụ như tôi là thứ ngoài ý muốn đó thì cậu có muốn không?"

Và Jaemin đã hôn hắn.

Đêm đó ở trên giường, Jaemin nửa tỉnh nửa say hoan ái cuồng nhiệt với một tên đàn ông xa lạ mới chỉ gặp mặt và nói chuyện với mình chưa đến mười phút, sáng hôm sau tỉnh dậy không chút hối hận.

Ít ra hắn không bỏ cậu đi vào buổi sáng và tẩy rửa sạch sẽ cho cậu rồi cuốn cậu vào trong một bộ đồ ngủ dễ chịu của nhà nghỉ.

Một tên khốn chu đáo.

"Em nghĩ sao nếu chúng ta hẹn hò?"

"Đây là một lời tỏ tình à?"

"Nếu em cảm thấy nó không quá gấp gáp."

Lee Jeno là một ngoại lệ trong tất cả lịch sử tình trường dài dằng dặc của Jaemin. Jaemin của ngày trước có đánh chết cũng không làm tình cùng một người đàn ông xa lạ chưa xác định mối quan hệ với cậu, nhưng giờ thì nhìn xem, cậu làm tình với Lee Jeno, và sáng hôm sau thì nhận được lời tỏ tình mập mờ chả rõ ràng này của hắn.

Và hơn hết, Jaemin chỉ hẹn hò cùng với những người có địa vị xã hội rõ ràng, có công việc tử tế, có mức thu nhập tốt và ổn định, nhưng Lee Jeno, vẫn là Lee Jeno, đã xoá bỏ tiền lệ đó trong quy tắc chọn đối tượng hẹn hò của cậu.

Hắn không phải là một người có danh chức cao cấp gì, chỉ là một thằng đầu gấu với thân hình cao lớn và đẹp trai, cầm đầu nhóm bảo kê cho quán bar của Minhyung. Nhưng đối với Jaemin thì điều đó dường như không lí do mà trở nên thật bình thường. Cậu chỉ là thấy Lee Jeno rất tương xứng với mình, hơn bất kì điều gì.

Chỉ sau một tuần, Jaemin nhận ra cậu và Jeno hợp nhau tới mức kì lạ, từ sở thích tới tính cách. Jeno biết nhẫn nhịn và khéo léo hơn là cậu tưởng, trái hẳn với hình tượng mấy tên đầu gấu đầu đường xó chợ nóng tính mà cậu hay thấy. Hắn còn biết nấu ăn và dọn dẹp, và chúng cực kì hợp khẩu vị của Jaemin. Jeno còn là một tên khốn dịu dàng, hắn biết dỗ ngọt, với vòng tay to lớn vỗ về cậu mỗi đêm bằng chất giọng đặc trưng của mình.

Jaemin nhận ra là cậu thật sự đang nghiêm túc với mối quan hệ này, và ngược lại, Jeno cũng vậy.

Đây không phải chỉ là tình một đêm, Jaemin đã nghĩ mình sẽ giữ chặt Jeno cả đời bên cậu, không cho hắn chạy hay lăng nhăng với người khác.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Jeno cứ như thế này mãi được.

Hắn không thể mãi mãi là một thằng đầu gấu tối ngày cứ đánh nhau và cầm đao gậy hăm doạ người khác. Jaemin muốn hắn trở thành một người đàng hoàng và tử tế hơn nếu xét trên phương diện địa vị xã hội.

Jeno chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, hắn bỏ ngỏ việc thi và học đại học, bắt đầu tập hút thuốc và đánh nhau, nhuộm tóc. Thật may là hắn không dính dáng tới chất gây nghiện, bằng không cậu sẽ là người cầm gậy xiên chết hắn đầu tiên.

Họ cãi nhau rất nhiều.

Có lẽ lí do chỉ bắt nguồn từ Jeno, ít nhất thì là Jaemin nghĩ vậy.

Và suy nghĩ trói buộc Jeno bên mình cả đời của Jaemin bị phá vỡ chỉ sau hai tháng.

Họ chia tay vào ngày kỉ niệm hai tháng yêu nhau.

Hai tiếng.

Jaemin tăng ca, thậm chí còn cãi lại cả sếp chỉ để dành toàn bộ cho tối hôm đó, ngày kỉ niệm hàng tháng của họ. Thế nhưng đổi lại tất cả những gì cậu nhận được chỉ là hai tiếng chờ đợi trong vô vọng trong nhà hàng, giữa những đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn nồng thắm và nhảy trên nhạc nền Latin nóng bỏng, cậu lạc lõng như một kẻ cô đơn tội nghiệp, với cái bụng rỗng và trái tim tổn thương ra khỏi nhà hàng.

Về tới nửa đường, cậu mới nhìn thấy Jeno.

Nhưng hắn lúc đó, đầu tóc rối bù, áo vest vắt ở tay bám đầy bụi bặm và sơmi nhăn nhúm, Jaemin thậm chí còn thấy được cả từng vệt máu nhỏ ở hai bên vạt áo hắn, trên thái dương cũng có những đường máu chảy dài. Và nhìn xem bó hoa đó đi, xem chúng đã bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC