Chương 1: Cướp hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày gần đây, Jaehyun rất bận rộn, cũng rất phiền muộn.

Ba ngày trước, Thái tử Thiên giới Taeyong đến nói với y rằng, Phán thư bộ Công (1) của triều đình ở nhân gian đã nộp tấu chương lên Hoàng đế về kế hoạch mở rộng đất canh tác cho các tỉnh phía Tây Bắc, mà trong phần đất này bao gồm cả lãnh địa của Hồ tộc đang sinh sống hiện tại.

Chỉ cần Hoàng đế phê chuẩn kế hoạch sơ bộ này, bộ Công sẽ bắt tay vào xây dựng kế hoạch chi tiết cụ thể về nhân lực và tài nguyên, dự kiến tốn khoảng nửa năm.

Chuyện lãnh địa của thú tộc trong rừng sâu bị chặt phá để làm đất nông nghiệp cũng không phải lần đầu tiên. Rất nhiều tộc thú đã bị mất địa bàn, nếu không kịp lấy thông tin thì thậm chí còn có thương vong.

Taeyong nói, "Khả năng Hoàng đế phê chuẩn là rất cao. Dù bây giờ không quá cần thiết, nhưng đây là mảnh đất màu mỡ, tương lai chắc chắn sẽ có đất dụng."

Jaehyun trầm ngâm.

Nếu không làm gì, phần lãnh địa mà tổ tiên để lại bao đời nay này chắc chắn sẽ bị phá mất.

Việc dời lãnh địa đến một nơi khác là một việc vô cùng phí sức người sức của. Còn chưa bàn đến mảnh đất này Hồ tộc đã lưu lại mấy ngàn năm, linh lực hấp thu từ đất thiêng có thể bồi dưỡng tu vi vô cùng tốt. Sao có thể chấp nhận vô duyên vô cớ đánh mất lãnh địa của mình như vậy?

Taeyong thấy Jaehyun không nói gì thì khẽ thở dài một hơi, "Ta cũng chỉ có thể báo tin cho đệ vậy thôi, không thể giúp được gì." Kết thúc câu chuyện, Taeyong nhấp một miếng trà, rồi tiếp tục hàn huyên, "Nghe nói Tân Hoàng đế lên ngôi, muốn thắt chặt ngoại giao với Đại Minh, nên cho sứ giả qua cầu thân cho đệ đệ của mình."

Jaehyun rời tầm mắt từ chén trà lên nhìn Taeyong, "Nhị hoàng tử đó sao?"

Taeyong gật đầu, "Nhị hoàng tử đã được sắc phong Đế Nỗ Vương. Đại Minh chấp thuận rồi, đã sắp sửa gả Tứ hoàng tử Huang Renjun sang đây."

Jaehyun nhìn Jaemin đi đến thay ấm trà, ánh mắt màu nâu nhạt khẽ lóe lên tinh quang.

Là một Hồ Vương, Jaehyun không biết quá nhiều về nhân gian, nhưng cũng là Vương, nên hiểu được một Vương tử có bao nhiêu quyền lực trong tay.

Jaehyun hỏi, "Ngày nào sẽ qua đến đây?"

Taeyong bấm tay nhẩm tính, "Kể từ ngày cầu thân cũng đã vài ngày rồi, đi từ kinh thành Đại Minh đến biên giới, có lẽ là mười ngày nữa."

Lãnh địa Hồ tộc nằm ở phía Tây Bắc của triều đình Joseon, giáp biên giới với Đại Minh. Muốn đi từ Đại Minh sang kinh thành, có duy nhất con đường phải đi qua là bìa rừng bên cạnh lãnh địa Hồ tộc.

Jaehyun khẽ mỉm cười, im lặng nhấp trà.

Tối.

Jaemin đang đọc sách trong phòng mình, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, khẽ nói, "Vào đi."

Jisung mở cửa nhưng không vào, chỉ đứng ngoài thông báo, "Vương bảo đệ gọi huynh đến thư phòng."

Jaemin nghe vậy khẽ gật đầu, đóng lại quyển sách đang đọc dở dang, đứng dậy chỉnh trang phục.

Jisung không thấy Jaemin nói gì thêm nữa, lập tức ngoan ngoãn đóng cửa lại rời đi.

Trong ba huynh đệ, Jaehyun ôn nhu nhưng cương trực, cũng rất quyết đoán, hội tụ đủ khí chất và năng lực của Vương một tộc. Jisung so với một con hồ ly mà nói, tính tình cũng tạm được gọi là hiền lành, chí ít không mang đến rắc rối cho tộc. Chỉ có Jaemin vẫn luôn lãnh đạm kiệm lời, mang đặc tính của một con hồ ly điển hình. Jaehyun dù không thân cận được với đệ đệ của mình, nhưng vẫn luôn rất ân cần săn sóc. Jisung thì ngược lại, Jaemin dù sao vẫn là ca ca, vẫn dành ra được cho Jisung một chút ấm áp, nên cũng không quá mức xa cách.

Không giống hai huynh đệ của mình, Jaemin rất xinh đẹp. Đường nét trên khuôn mặt vừa hài hòa vừa sắc sảo. Mái tóc ánh bạch kim sáng rực trên làn da trắng như sứ. Đôi mắt nâu nhạt vốn dĩ to tròn bởi vì lười biếng mà luôn khép lại hờ hững mị hoặc. Phong tình vô hạn điểm trên đầu mày khoé mắt, càng làm đậm lên vẻ kinh diễm của hồ ly nơi y.

Chỉ tính trong Hồ tộc, đã có hơn quá nửa nhân thú âm thầm đem lòng mơ mộng thiếu chủ của mình. Còn nếu tính cả thú tộc, mỗi năm Jaehyun thực sự không đếm nổi số lần mình phải viết thư khước từ đề nghị cầu thân của các tộc thú khác.

Jaehyun hiểu đệ đệ của mình. Tính tình y lạnh nhạt như vậy, vốn không thích hợp chung sống cùng với ai, mà bản thân y cũng không thích sống cùng với bất kì ai. Cho nên đến tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân.

Jaemin một thân y phục trắng như tuyết bước đến trước mặt Jaehyun, im lặng ngồi xuống đối diện huynh trưởng của mình, rồi khẽ cúi đầu làm lễ, một câu cũng không nói.

Jaehyun như đã quen, cũng không có ý kiến gì với thái độ của y, chỉ vén tay áo rót cho Jaemin một chén trà, rồi bảo, "Nội dung đoạn hội thoại chiều nay, đệ nghe được không?"

Jaemin gật đầu, lúc này mới cất giọng, "Có nghe được một ít."

Jaehyun hỏi, "Đệ nghĩ chúng ta nên làm gì?"

Jaemin nâng mắt, không mặn không nhạt mà đáp, "Đệ không có ý kiến. Tất cả đều theo Vương."

Jaehyun trái lại vô cùng hài lòng với câu trả lời này, tâm tình vô cùng tốt, cao giọng nói, "Nếu lần này đệ làm được, đệ sẽ có công với cả tộc."

Jaemin nhướn mày nhìn Jaehyun, "Đệ?"

Jaehyun gật đầu, lấy ra tấm bản đồ làm từ da dê được cuộn tròn gọn gàng từ trong ngăn tủ, "Mười ngày nữa Tứ hoàng tử Đại Minh sẽ đi qua bìa rừng, tiến vào biên giới Joseon. Đây là cơ hội của chúng ta."

Hồ ly vốn thông minh, Jaemin nghe vậy liền hiểu Jaehyun có ý gì, "Vương đang bảo đệ thay thế Tứ hoàng tử, đến kinh thành thành thân với Đế Nỗ Vương?"

Jaehyun nghe giọng Jaemin tỏ ra không vui rất rõ ràng, thì không dám chậm trễ nói, "Chỉ nửa năm thôi. Sau nửa năm, đệ phá được kế hoạch này là có thể trở về."

Jaemin hỏi, "Nếu không thì sao?"

Jaehyun đã đoán được Jaemin sẽ thắc mắc như vậy, khẽ thở dài, "Nếu không được, ta sẽ xin Thái tử thiên giới dùng phép xóa kí ức của bọn họ, rồi cho người đến đón đệ về lãnh địa mới."

Nói vậy có nghĩa là, việc có bảo vệ được phần lãnh địa của tổ tiên hay không, đều đặt hết trên vai của Jaemin.

Jaemin đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Jisung thì sao?"

Y đang cự tuyệt.

Một con hồ ly tính tình xa cách như Jaemin, bảo y thành thân với một Vương tử, ngày đêm kề cận hắn chỉ để phá rối một bản kế hoạch, có phải quá mức dồn ép y rồi không?

Jaehyun cũng hết cách, "Đệ cũng biết Jisung vẫn còn nhỏ, tu vi không cao, vẫn chưa thể kiểm soát được lúc nào là nhân thú lúc nào là hồ ly, ta làm sao để đệ ấy đi được?"

Jaemin trầm ngâm rất lâu.

Suy tư tới nỗi đến khi có một mảnh bông nhỏ bé trắng xóa tiến đến dụi vài cái vào tay y, Jaemin mới cử động trở lại.

Y đưa tay bế Jisung lên, ôm vào lòng, rũ mắt nhìn con hồ ly ngoan ngoãn cụp đuôi nằm trong lòng mình, khẽ thở dài.

Quả thật là hết cách.

Jaemin ngẩng đầu nhìn Jaehyun, bất đắc dĩ nói, "Đệ sẽ cố gắng."

Kiệu của Tứ hoàng tử được quan viên Đại Minh đưa tới biên giới, sau đó sẽ được quan lại Triều Tiên tiếp nhận rồi đi đến kinh thành.

Hồ tộc đã mai phục ở bìa rừng nhiều ngày.

Jaemin mặc sẵn bộ hỉ phục đỏ rực, mái tóc đã được hóa phép thành một mảng đen tuyền, trên gương mặt không biểu hiện rõ là tâm trạng gì, chỉ im lặng vuốt ve Jisung ở trong lòng.

Vương không theo y đi cùng, trong tộc có quá nhiều công vụ cần xử lí, chỉ đành tiễn biệt đệ đệ từ trong phủ.

Jaehyun không phải là không lo lắng cho Jaemin. Nghe Taeyong kể, nhân gian rất phức tạp, lòng người rất khó đoán, Jaehyun cũng không muốn đệ đệ của mình chịu khổ chút nào. Thế nhưng vẫn là Hồ vương tin tưởng vào năng lực của Jaemin, và tính tình của y, nhất định sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Quan trọng hơn cả là, trong tộc ngoài Jaemin ra, không còn ai có đủ năng lực để có thể đảm nhiệm trọng trách này.

Kiệu hoa của Tứ hoàng tử rất khoa trương, không cần đến hồ ly nhãn lực siêu phàm, người thường cũng có thể thấy được từ xa.

Đại Minh đến cuối vẫn muốn chứng minh mình là một nước lớn như thế nào.

Jaemin đặt Jisung xuống đất, đứng dậy chỉnh y phục, nhìn nhìn một chút, rồi cong lưng cúi xuống xoa đầu đệ đệ, nói, "Ta sẽ về sớm thôi."

Hồ ly Jisung mở lớn đôi mắt, chớp chớp, ngoài tiếng kêu ư ử ra thì không nói được gì khác hơn.

Jaemin khẽ cười.

Y nhún người, nhảy lên cành cây cao.

Hơn một nửa nhân thú bên cạnh y đã hóa thành hồ ly.

Đứng trên ngọn cây, Jaemin thấy được tổng quản Đại Minh cẩn trọng vén màn, đưa tay đỡ lấy một thiếu niên mặc hỉ phục đỏ rực chói mắt như y lúc này, bước xuống kiệu.

Cả một đoàn người đều cúi đầu hành lễ.

Mạng che mặt của Tứ hoàng tử không thể thách thức được nhãn lực của hồ ly.

Thiếu niên gương mặt thanh tú khẽ cắn môi, tuy đường nét rất đáng yêu, nhưng nét mặt trái lại vô cùng trầm lặng. So với sắc đỏ rực rỡ từ bộ hỉ phục trên người, biểu cảm của y lại không có vẻ gì là cam tâm cho lắm.

Đợi tới khi sứ giả hai bên đã trao đổi xong, Renjun chuẩn bị bước lên kiệu hoa bên phái đoàn triều đình Joseon, một đoàn hồ ly nhào tới, bao cả hai phái đoàn vào vòng tròn, bắt đầu niệm phép.

Bên cạnh Jaemin lúc này đều là những lão Hồ lớn tuổi, tu vi trong tộc chỉ thua Jaehyun, năng lực rất mạnh.

Jaemin cúi người hướng các lão Hồ hành lễ, rồi nhảy khỏi bụi cây, tiến vào bên trong vòng tròn.

Ngoài Renjun ra, không một ai khác thấy được cảnh tượng vô thực này.

Renjun vốn đang không hiểu chuyện gì, đã thấy một nam tử mặc hỉ phục giống mình tiến lại gần, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.

Jaemin đứng trước mặt Renjun, nhẹ giọng gọi, "Tứ hoàng tử, đừng sợ."

Trong tình cảnh này, đang yên đang lành bỗng không nhìn thấy gì xung quanh nữa, chỉ toàn là một màn trắng xóa, rồi từ đâu nhảy ra một người mặc y phục không khác gì mình, bảo người ta không sợ là không sợ kiểu gì?

Renjun trừng mắt nhìn Jaemin, bàn tay khẽ nắm chặt góc áo, "Ban ngày ban mặt, ngươi giở ba cái trò yêu ma quỷ quái gì vậy?"

Jaemin khẽ lắc đầu, "Ta không có ý định muốn dọa ngươi. Ta biết Tứ hoàng tử cũng không thích hôn sự này, chi bằng để ta thay ngươi đến đó?"

Renjun nhíu mày, "Là ý gì?"

Hồ ly giỏi nhất là nắm bắt tâm tình kẻ khác, Jaemin nở một nụ cười trấn an, rồi tiếp tục, "Tứ hoàng tử không phải đi đến kinh thành nếu ngươi không muốn."

Ánh mắt Renjun khẽ xao động. Y quả thật không muốn. Thế nhưng, thứ nhất là sinh ra đã sống trong hoàng cung, Renjun hiểu tác động chính trị mà hôn sự này mang lại. Thứ hai, y không biết Jaemin là ai, không thể cứ thế ngây thơ ngu ngốc nghe theo lời nam tử lạ mặt này.

Renjun thả lỏng người, đứng thẳng lưng, lấy lại uy nghiêm của một vị hoàng tử, thẳng thừng khước từ, "Ta biết ta đang làm gì. Từ khi sinh ra một hoàng tử đã chẳng thể định đoạt số mệnh cho mình. Nếu có thể giúp ích cho Đại Minh, ta không thể không làm."

Sắc mặt Jaemin nháy mắt tối đi. Y không có kiên nhẫn. Ngày thường đã chẳng có, nay chấp nhận cắn răng chịu đựng hơn một chút, lại gặp phải kẻ cứng đầu như vậy, nói dông nói dài cũng nào có tác dụng.

Thật ra cũng không thể nói Renjun cứng đầu. Đột nhiên gặp tình huống như thế này, có là ai cũng phải sinh lòng phòng bị.

Jaemin đành chắp tay tạ tội với Renjun, cúi người nói, "Vậy đắc tội rồi."

Trước khi Renjun nhận thức được có chuyện không lành, Jaemin đã đánh y ngất đi.

Các lão Hồ đều bận rộn làm phép, lúc này chỉ có Jisung bò đến, dùng hết sức lực miễn cưỡng cắn lấy cổ áo Renjun, kéo vào trong rừng sâu.

Tới khi Jaemin phủi ống tay áo bước vào kiệu, màn mây mù xung quanh mới dần dần tan biến.

Mọi thứ trở về lại như cũ.

Kiệu được nâng lên, tiến về phía Nam, xuôi hướng đến kinh thành.

--------------------------------

(1) Phán thư của Joseon như Thượng thư ở Trung Hoa, giống với Bộ trưởng bây giờ. Bộ Công có chức vụ như Bộ Giao thông Vận tải và Bộ Xây dựng ngày nay, có vài triều đại cũng giao quyền về quản lý nghiệp vụ kinh tế và nông nghiệp cho bộ Công.

Note: Bối cảnh lịch sử, địa lý, văn hóa được thay đổi cho phù hợp với nội dung của truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net