Chương 10: Tiết lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin trở về biệt viện sau khi tiễn Jeno lên kiệu hồi cung.

Tuy rằng y không phải phù phép lên người hắn mỗi đêm, nên mỗi sáng không còn phải dậy sớm nấu thuốc bổ thân thể cho hắn, nhưng y vẫn muốn cùng hắn dùng bữa sáng, muốn nhìn thấy tia nắng sớm đầu ngày ló dạng tô viền từng đường nét trên gương mặt hắn, muốn cùng nhau bước ra cổng phủ, tiễn hắn thượng triều.

Chỉ là cảm thấy, cuộc sống phu phu trôi qua êm đềm như thế này thật tốt.

Vương gia đi rồi, Vương phi lặng lẽ quay trở lại biệt viện nghỉ ngơi. Y thích ngủ, và sẽ tận dụng mọi khoảng thời gian không ở bên hắn, hay những lúc không có Haechan đến phủ đi ngủ bù.

Vừa bước vào sân, Jaemin khựng người. Nhìn rõ bóng người đang ung dung ngồi thưởng cảnh trước bàn đá, y không khỏi sửng sốt.

Nam tử phong thái phiêu bạt, như mây như gió, nhìn y mỉm cười.

Jaemin đi lại gần, ngồi xuống đối diện nam tử cao quý khiến cả tam giới phải cúi đầu kính lễ, "Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp."

Taeyong nghe vậy thì ngơ cả người, "Đúng là đã lâu không gặp. Không nghĩ đệ sẽ thay đổi khác biệt nhiều đến vậy nha."

Jaemin nhướn mày, "Cái gì khác?"

Taeyong bật cười, "Biểu cảm trên gương mặt đệ đa dạng hơn nhiều, lại còn chịu chào hỏi ta. Đổi lại là lúc trước, đệ có bao giờ chủ động nói với ta một câu."

Jaemin lắc đầu, "Điện hạ đã đến tận đây, ta không chào làm sao được." rồi như nhớ ra chuyện gì, vội hỏi, "Điện hạ còn hay đến thăm Vương nữa không? Vương và nhị đệ dạo này thế nào rồi?"

Taeyong cong mắt nhìn Jaemin, vô cùng cảm thán, "Xem đệ kìa. Đúng là khác xưa rồi."

Khi không lại có một người từ đâu đi đến không ai hay, Jaemin không thể gọi gia nhân mang trà vào, y cũng không thể đích thân đến trù phòng mang ra một bộ hai chén trà. Taeyong đành búng tay làm phép, hạ lệnh thiên nô gửi thiên vân trên trời mang xuống một bình trà ấm.

"Đại ca đệ và Jisung vẫn khỏe, có chuyện gì được chứ? Đến cả Tứ Hoàng tử ở Hồ phủ cũng được ăn ở thoải mái cơ mà. Chỉ có bọn họ là phải lo lắng đệ ở đây thế nào thôi."

Jaemin nhìn thấy người quen, lại nghe được thêm tin tức ở nhà, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, gật đầu một cái, "Ta không sao. Nhiệm vụ tiến triển thuận lợi." nói xong, giọng y như mất lực, nhẹ bẫng đi, "Cũng sắp hoàn thành rồi."

Taeyong không để ý giọng điệu Jaemin biến đổi khác lạ, cười nói, "Vậy tốt."

Jaemin nghiêng đầu nhìn Thái tử, "Điện hạ không phải chỉ đến đây để hỏi thăm ta đó chứ?"

"Ta cũng không có rảnh rỗi vậy." Taeyong phe phẩy chiếc quạt ngọc trong tay, từ tốn nhấp một ngụm trà rồi tiếp lời, "Đệ hoàn thành trọng trách được giao rồi, vị trí Vương phi sẽ được trả lại cho Tứ Hoàng tử. Ta đến đây để nói rằng, đến lúc đó, đệ được sự cho phép của ta, sử dụng thuật xóa kí ức, thoải mái trở về nhà."

Xóa toàn bộ kí ức của nhân gian về y.

Bao gồm cả Lee Jeno.

Tầm nhìn trước mặt Jaemin thoáng mờ đi.

Taeyong đã nói xong chuyện cần nói, ngày thường cũng không quá thân thiết với Jaemin, không có chuyện gì để hàn huyên thêm, nên không chần chừ đứng dậy, vỗ vai y một cái, rồi lập tức biến mất.

Như Vương đã nói ngay từ thuở ban đầu, dù cho y có hoàn thành trọng trách được giao hay không, sau nửa năm này, y đều phải trở về. Jaemin biết, biết rõ điều này như lòng bàn tay. Thế nhưng khi Taeyong trực tiếp nhắc đến, vô tình buộc y phải nhìn tới khoảng thời gian ngắn ngủi còn sót lại, y không tránh được cảm giác mơ hồ trống rỗng len lỏi trong lòng.

Jaemin bỗng dưng vô cùng đau đầu.

Không đợi cho tâm trạng y trở nên khá hơn, Haechan đã như lệ thường đẩy cửa bước vào Vương phủ thưởng trà cùng y. Jaemin có thể nghe được tiếng Haechan chào hỏi tổng quản và gia nhân từ ngoài cửa phủ. Ngày nào hắn cũng xuất hiện một cách vô cùng ồn ào, vô cùng khoa trương, chỉ sợ cả Vương phủ không biết Lee công tử đã đại giá quang lâm đến rồi đây.

Không mất bao lâu sau, bóng dáng Haechan đã loáng thoáng hớn hở xuất hiện trước biệt viện Vương phi.

"Jaemin huynh!" Gọi một tiếng, nhìn sắc mặt Jaemin không ổn lắm, Haechan tròn mắt hạ nhỏ tông giọng lại, hỏi, "Huynh không sao chứ?"

Jaemin lắc đầu, "Ta không sao. Mau ngồi đi."

Haechan ngồi xuống đối diện, vui vẻ nói, "Nhờ công của huynh, giao thương giữa Joseon và Đại Minh được mở rộng, có không ít thương nhân mang các loại trà thượng hạng đến dâng Hoàng thượng, Hoàng thượng thưởng cho phụ thân, hôm nay ta cũng mang đến đây một ít cho huynh."

Jaemin mỉm cười, "Đa tạ." y nhìn Haechan một lúc rồi hỏi, "Công việc ở bộ Công, ngươi có biết chút gì không?"

Haechan đảo mắt suy nghĩ, đáp, "Tùy việc. Sao vậy?"

"Chỉ là dạo này Vương gia hay giảng chính sự cho ta, có chút hứng thú, nên hỏi thăm." Jaemin nói rồi nhấp một ngụm trà. Vị trà không đắng nơi đầu lưỡi như những loại trà y hay uống, mà mang theo vị thanh nhẹ, trôi xuống cuống họng còn cảm nhận được vị ngọt ngào đọng lại.

"Việc thì có nhiều, nhưng có một việc mà cả nha môn đang dốc lòng đôn đốc là hoàn thành bản kế hoạch khai hoang mở rộng đất ở miền Tây Bắc. Lúc huynh từ Đại Minh đến đây cũng đã đi ngang qua vùng đất đó rồi."

Jaemin gật đầu, "Có nghe qua. Tiến hành đến đâu rồi?"

Haechan thành thật lắc đầu, "Ta không biết. Có điều Phán thư xin Hoàng thượng thời hạn nửa năm, cũng sắp đến lúc rồi." bấm tay nhẩm tính một lúc, tiếp tục nói, "Bản thảo trong bộ Công đã bắt đầu được sắp xếp lại."

Vốn dĩ việc lên kế hoạch cho việc khai hoang đất đai không cần đến tận nửa năm. Mà nửa năm là vì Phán thư bộ Công có đến tận hai bản kế hoạch cần phải hoàn thành.

Những ngày này Jaemin không đi đến nha môn bộ Công, mà đổi lại qua vài ba ngày lại đi đến hiệu thuốc Nhân Xuyên bí mật gặp mặt Lãnh tướng.

Y muốn thu thập thật nhiều chứng cứ.

Lãnh tướng đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng Jaemin, những bằng chứng lão đưa y đều nửa thật nửa giả, luôn chừa lại đường lui cho mình, khi có biến sẽ lập tức xóa sạch dấu vết, phủi đi liên can trong chuyện này.

Thế nhưng có điều lão không biết, Jaemin cũng nắm trong tay không ít tài liệu mật y dùng phép lấy được từ bộ Công, cộng với bằng chứng Lãnh tướng tự tay đưa tới có liên quan mật thiết tới việc này, lão thực sự không thể chối được tội lỗi của mình.

Mà cho dù lão có chối được đi chăng nữa, y cũng không quan tâm. Hoàng thượng một khi biết được âm mưu đằng sau đó, cho dù là ai đứng sau đi nữa, nhất định sẽ không phê chuẩn kế hoạch này. Và cái y cần làm chỉ có vậy, ngăn việc khai hoang đất đai được thực thi.

Haechan thấy Jaemin suy tư, liền hỏi sang chuyện khác, "Huynh và Jeno huynh, vẫn ổn chứ?"

Jaemin đột nhiên nghe nhắc tới hắn, có chút không biết phản ứng làm sao, "Chúng ta vẫn ổn."

Haechan nheo mắt nhìn, "Sao ta lại thấy không đúng lắm? Tâm tình huynh hôm nay so với nửa tháng trước ở phủ ta còn tệ hơn nữa ấy."

Jaemin thở dài, "Ta hơi mệt thôi. Thân thể không được khỏe."

Y thực sự có hơi đau đầu.

Haechan nghe vậy, liền hiểu sang chuyện khác, "Ta biết Vương gia Vương phi tình nồng ý mật, nhưng làm gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi, cái gì nhiều quá cũng không tốt mà."

Jaemin mất một lúc mới hiểu Haechan đang nói tới cái gì, lập tức ho khan một tiếng, "Ngươi nghĩ đi đâu vậy?"

Haechan tròn mắt tỏ vẻ vô tội, "Huynh không cần ngại. Thân là bằng hữu, ta nhắc nhở vậy thôi."

Jaemin xua xua tay, không còn hơi sức giải thích, "Nghe lời ngươi."

Y suy nghĩ đắn đo một hồi. Haechan trông có vẻ không quan tâm tới chính trị, nhưng thực ra lại biết rất nhiều, bởi vì ai cũng coi thường hắn, nên không hề tốn công đề phòng hắn, chuyện gì cũng có thể nói ra, cũng có thể bàn luận trước mặt hắn cả.

Haechan quả thực chỉ giữ những chuyện này trong lòng, không nói ra, cũng không để bụng, không có lòng dạ gì khác. Chỉ có điều mỗi khi Jaemin hỏi tới, hắn vẫn có thể đem một ít thông tin mật cung cấp cho y.

Jaemin rốt cuộc quyết định lật bài, "Ngươi nghĩ ta có chỗ nào để người khác lợi dụng không?"

Haechan nhìn Jaemin từ trên xuống dưới, lắc đầu, "Huynh còn vô dụng hơn ta. Chí ít ta còn có một chức quan lục phẩm, huynh đâu có bước chân ra khỏi Vương phủ?"

Tuy là không khác gì bị ăn mắng, nhưng sự thật đúng là vậy, Jaemin cũng không tính toán, chỉ khơi gợi đề tài rộng hơn, "Bởi vì ta là người Hán, không phải trung thần của Hoàng đế Joseon."

Cho nên chọn y làm phản loạn, đúng là lựa chọn khôn ngoan sáng suốt hơn cả.

Haechan chống cằm nghĩ, "Không phải trung thần thì có thể lợi dụng huynh đả động tới lợi ích của Hoàng thượng ư?"

Jaemin không đồng tình cũng không phản đối, chỉ nói thêm, "Không những vậy, trước khi việc thành, ta còn có Đại Minh chống lưng phía sau."

Tuy là một hoàng tử bị thất sủng, nhưng Hoàng tử vẫn là bộ mặt của một quốc gia. Hoàng đế Đại Minh nhất định sẽ không để một nước nhỏ như Joseon coi thường vị thế của y. Đại Minh có thể làm vậy, Joseon thì không.

Haechan nhìn Jaemin cười, "Huynh thực sự biết chọn người để nói những chuyện đại nghịch bất đạo này đó."

Jaemin trái lại cười không nổi, "Không phải ta khi không lại nghĩ đến mấy chuyện này, mà là có người thực sự muốn làm thế."

Nụ cười trên mặt Haechan chầm chậm tắt dần, gương mặt không khỏi có chút hoang mang, "Vương phi đáng thương của ta ơi, sao đời huynh lại khổ như vậy?"

Jaemin đưa tay gõ lên đầu Haechan một cái, "Ai là Vương phi của ngươi?" y thở dài một hơi, bày ra một bộ dáng tâm tình ảo não, "Nếu ta thực sự gặp phải tình cảnh như vậy, ngươi có thể giúp ta không?"

Jaemin đúng là người duy nhất năm lần bảy lượt nhờ đến Haechan giúp đỡ, hắn đương nhiên muốn đồng ý. Có điều chuyện này nghe qua có vẻ vượt quá khả năng của hắn, nên Haechan vẫn phải hỏi lại rõ rang, "Ta rất muốn giúp huynh, nhưng chí ít cũng phải có ta biết được rõ ngọn ngành đã chứ?"

Jaemin từ tốn kể lại việc Lãnh tướng hẹn gặp mặt y như thế nào, lão hứa hẹn với y điều gì, y thu thập chứng cứ từ lão ra sao, lược bỏ chuyện mỗi đêm y đều đi đến bộ Công tìm tài liệu và chuyện y gặp lão nhiều hơn một lần.

Haechan lần đầu tiên trong đời rơi vào trầm ngâm, mất một lúc lâu tiêu hóa toàn bộ thông tin, mới ngẩng đầu lên hỏi, "Jeno huynh có biết không?"

Jaemin lắc đầu.

Haechan lại hỏi, "Huynh muốn nhờ ta đưa bằng chứng cho Hoàng thượng việc Lãnh tướng muốn dụ dỗ huynh ấy vào âm mưu của mình?"

Jaemin gật đầu.

Haechan muốn khóc tới nơi, "Vương phi ơi Vương phi à, huynh không thể làm vậy với Vương gia được." nói rồi uống một ngụm trà lấy hơi, "Huynh ấy là cột mốc cuối cùng của chuyện này, huynh ấy nên được biết tất cả, và để tránh hiềm nghi từ Hoàng thượng, huynh ấy mới nên là người tự tay dâng tấu vạch tội Lãnh tướng và Phán thư, không phải ta."

Dù có không quan tâm chính trị, nhưng Haechan từ nhỏ theo học tại Thành Quân quán, lại lớn lên trong phủ Thái phó, ít nhiều cũng nắm bắt tình hình tốt hơn một con hồ ly như Jaemin.

Y vốn dĩ cũng luôn nghĩ tới việc đưa bằng chứng cho Jeno, nhưng hiện tại lại chần chừ không biết làm sao, mới nhờ đến Haechan. Hiện tại mới biết được, nếu như Haechan là người dâng tấu, Jeno cũng sẽ bị đưa vào danh sách tình nghi, khiến Hoàng thượng thật sự nghĩ hắn có ý muốn đoạt ngôi.

Jaemin thở hắt một hơi, "Là ta hồ đồ."

Haechan nghĩ thêm một chút, lại càng thấy không đúng, "Lão cáo già đó cứ vậy mà đưa sổ sách cho huynh?"

Jaemin day day trán, "Nào có dễ dàng vậy. Ta phải uốn lưỡi bảy lần nói với lão Đế Nỗ Vương là người như thế nào, không có gì chắc chắn mà hắn lại chấp thuận leo lên cùng thuyền với lão hay sao. Tốn bao công sức thuyết phục mới lấy được danh sách các viên quan trong chuyện này trong tay lão đó."

Haechan đập vai Jaemin, "Quyết định vậy đi. Tối nay huynh nói rõ trắng đen với Vương gia, huynh ấy sẽ tìm cách soạn tấu, dâng lên Hoàng thượng."

Lãnh tướng và Phán thư bộ Công chuẩn bị rất kĩ lưỡng, từ lúc ủ mưu đến lúc xây dựng bản kế hoạch cũng tốn rất nhiều năm trời. Việc cầu thân với Đại Minh để lấy được quân cờ chính trị là Tứ Hoàng tử vào trong tay cũng nằm trong dự tính của lão. Một bàn cờ được tính toán tới từng bước đi, từ con cờ đầu tiên, cẩn thận đến con cờ cuối cùng được hạ xuống.

Chỉ có một điều lão tính sai. Trong tay lão hiện tại không phải là Tứ Hoàng tử, mà là thiếu chủ Hồ tộc sống chết phải ngăn chặn được kế hoạch của chính lão.

Lúc Jeno trở về, Haechan vẫn chưa rời đi.

"Ngươi lại tiếp tục mỗi ngày đều đến đây đó à?"

Haechan không thẹn với lương tâm mà mạnh mẽ gật đầu một cái, nói, "Ở nha môn phiền muốn chết. Ta không muốn làm, bọn họ cũng không thể giao việc cho ta, rất khó xử. Ở đây chung quy vẫn thoải mái hơn."

Hắn hỏi, "Có ở lại dùng bữa không?"

Haechan rất muốn nói có, nhưng nhận ra Jaemin có chuyện cần xử lí, nên không tiện nán lại lâu, đành lắc đầu, "Bữa sau đi."

Nói rồi không nhanh không chậm đứng dậy vươn vai một cái, vỗ vai Jeno cáo từ, chắp tay sau lưng ung dung rời khỏi Vương phủ.

Dùng xong bữa tối, Jeno ở trong thư phòng xử lí chính vụ, chờ mất một lúc Jaemin mới đi đến.

Không phải bình thường đi đến, mà vô cùng khệ nệ đi đến.

Y ôm theo một chồng tài liệu cao quá đầu, dè dặt bước từng bước.

Jeno thấy vậy liền chạy đến đỡ, "Gia nhân đâu? Sao ngươi phải tự mình mang đến đống này."

Jaemin lắc đầu, "Tài liệu quan trọng, tự ta mang đến vẫn tốt hơn." Ai mà biết gia nhân trong phủ ngươi có nội gián không? Lỡ chân một phát vứt hết đống này xuống hồ nước thì ta phải làm sao?

Hắn đặt chồng tài liệu bên bàn, quay người hỏi, "Cái gì đây?"

Jaemin ngồi xuống bên cạnh hắn, uống một ngụm nước lấy hơi, rồi mới đáp, "Chuyện dài." Y vẫn như lúc chiều, kể lại những gì đã xảy ra với Jeno như đã nói với Haechan. Y thay việc lấy được phần lớn số tài liệu này mỗi đêm từ bộ Công bằng việc tìm được từ chỗ Lãnh tướng.

Jeno trầm ngâm nhìn sấp tài liệu và một phong thư nhỏ trước mặt, "Chuyện này từ bao giờ?"

Jaemin thành thật đáp, "Nửa tháng trước." rồi nhìn sắc mặt hắn tối đi, vội nói, "Ta không có ý muốn giấu ngươi. Ta là muốn thu thập nhiều chứng cứ hơn một chút."

Lãnh tướng là kẻ tham vọng, Jeno và hoàng huynh đã sớm thấy được điều đó từ đời Tiên hoàng còn ngự trị. Tiên hoàng và Hoàng thượng đều đề phòng lão, có điều lão là đại thần hai đời Hoàng đế, không dễ đối phó.

Jeno đặt tấm bản đồ qua một bên, nhìn Jaemin, "Vì sao ngươi không giúp lão thuyết phục ta, lấy mảnh đất Cát Lâm đó về trong tay làm thú vui, mà lại muốn ta dâng tấu cho Hoàng thượng?"

Jaemin không ngờ Jeno lại chất vấn mình chuyện này, có hơi ngơ người, "Ta ở cạnh ngươi cả nửa năm rồi còn không hiểu ngươi hay sao? Ngươi có đời nào chấp thuận chuyện như thế này. Lại còn nói, ta cũng không muốn dính vào phiền phức. Như hiện tại đã đủ vui rồi."

Jeno nghe đến câu nói cuối cùng, không ngăn được khóe môi kéo cao trên mặt mình.

Hắn chăm chú nhìn bản đồ một lúc, nói, "Dựa trên danh sách các thanh niên trai tráng bị bắt đi khai hoang, và binh lực địa phương từ những vùng này, chắc chắn không thể đánh lại binh lực trong tay bộ Binh và Hoàng thượng hiện tại. Ông ta lấy đâu ra tự tin..."

Nói rồi Jeno mới thấy có điểm đáng ngờ, quay sang hỏi Jaemin, "Ngươi nói lão điều trai tráng từ Hàm Hưng?"

Jaemin gật đầu.

Hắn chỉ vào bản đồ, "Hàm Hưng giáp biển, cũng là cảng biển giao thương lớn nhất của ta với Nhật Bản. Lão làm như vậy, chính là muốn mượn quân Nhật Bản đánh vào Joseon."

Jaemin nhíu mày, "Mượn rắn cắn gà nhà?"

Gương mặt Jeno cũng tràn ngập khó chịu, "Lão già này thực sự bị quyền lực làm mờ mắt."

Hắn quay sang nhìn Jaemin, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay y, miết nhẹ, "Joseon nợ ngươi một ân tình." Ánh mắt hắn rất dịu dàng, rời từ bàn tay đưa lên xoa đầu y, "Nghỉ ngơi sớm đi. Tối nay ta muốn đọc chỗ tài liệu này."

Jaemin mím môi nhìn Jeno. Một khi bản tấu chương vạch tội được dâng lên, trọng trách được hoàn thành, y nhất định phải rời đi. Thời gian quả thực không còn nhiều.

Y cúi đầu nói, "Đêm nay ta ở cùng ngươi."

Jeno không nói gì, chỉ chăm chú nhìn y. Mãi một lúc sau, mới chậm rãi gật đầu.

Ánh nến mờ mờ tỏ tỏ chiếu sáng thư phòng, hắt lên bức bình phong phía sau hai bóng lưng gần kề.

Jaemin ngồi bên cạnh được một lúc, đã mệt mỏi gật gù ngái ngủ. Đầu y âm ẩm đau từ sáng, tới tận đêm hôm thế này thật sự không thể chống cự được thêm.

Thế nhưng khi Jeno bảo y trở về phòng, y cứ một mực cứng đầu không chịu rời đi.

Hắn bất đắc dĩ đỡ người y nằm xuống gác đầu lên chân mình, cởi áo choàng khoác lên cho y, ru Vương phi nằm trong lòng hắn ngủ.

Một đêm mộng mị. Giấc mộng đẹp đẽ kéo dài chỉ nửa năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net