Chương 11: Kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày trước, trong thư phòng ở phủ Lãnh tướng, Jaemin tìm được danh sách nam tử hai đạo Bình An và Hàm Kính.

Như thể trong lòng lão có bóng ma, tự biết mình đang làm việc phạm thượng, nên phạm vi xung quanh thư phòng được đặt rất nhiều thủ vệ. Có điều những thủ vệ này dù công phu có cao thâm tới đâu, cũng không thể gây khó dễ cho một yêu thú.

Những cái tên trong danh sách này đều rất quen, chỉ có tiêu đề thay đổi.

Ở trong bản kế hoạch y lấy về từ bộ Công, danh sách này là danh sách nhân lực khai hoang đất canh tác. Thế nhưng vào tay Lãnh tướng, danh sách này lại đổi thành danh sách tư binh.

Đây là bằng chứng mấu chốt cho việc Lãnh tướng có liên quan đến sự việc lần này.

Những chứng cứ y nắm trong tay từ bộ Công chỉ có thể chứng minh được Phán thư bộ Công có tâm tư làm phản, nếu Phán thư đánh chết không khai đồng phạm, Lãnh tướng sẽ dễ dàng thoát tội.

Jaemin sử dụng yêu phép sao chép danh sách thành nhiều bản, cất giấu vào nhiều góc trong thư phòng của lão. Một khi chuyện bại lộ, bộ Hình tiến vào lục soát, lão cho dù có tính toán trăm phương ngàn kế để tiêu hủy, cũng không thể ngờ đến mà tiêu hủy được toàn bộ.

Y vốn dĩ không quan tâm việc lão có thoát tội được hay không, mà bởi vì lão đã có tâm tư bồi dưỡng nên một Phán thư, cất công xây dựng cả một kế hoạch hoàn chỉnh như vậy một lần, nhất định sẽ không cam lòng nhìn mọi thứ sụp đổ. Để tránh phiền phức kéo tới Đế Nỗ Vương phủ sau này, y phải hành động tới cuối cùng.

Jaemin đã nỗ lực như thế, Jeno không thể làm y thất vọng.

Hắn gọi tổng quản tới, hạ mật lệnh, "Cử người đến thành An Châu, trong vòng bảy ngày phải mang được đô sự về đây."

Tổng quản khom người nhận lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong lần tiếp theo gặp mặt Lãnh tướng, Jaemin cảm nhận được lão đã bắt đầu có chút gấp gáp.

Mỗi lần lão hỏi tới, Jaemin đều nói y chưa đề cập gì với Đế Nỗ Vương cả.

"Vương phi." Lãnh tướng hằn giọng, "Người còn đang phân vân điều gì vậy? Một khi Đế Nỗ Vương đăng cơ, Vương phi thành Hoàng hậu, thiên hạ đều sẽ nằm trong tay Vương phi, chẳng lẽ không thể an ủi được bao nhiêu năm đầu đời của người ngậm đắng nuốt cay nơi lãnh cung?"

Bên ngoài không thể hiện ra, trong lòng Jaemin đã sớm vô cùng khó chịu.

Jeno đăng cơ, hắn sẽ cần có Thái tử nối ngôi. Đến lúc đó, dù y có là chính cung, vẫn phải nhắm mắt làm ngơ việc hắn nạp thêm phi tần có thể sinh cho hắn một hoàng tử.

Ái tình không phải là phương diện Lãnh tướng để tâm, nên lão cứ vậy mà không cân nhắc đến chuyện này, vẫn luôn cố gắng làm mắt y mờ đi với quyền lực và thù hận.

Jaemin mỉm cười hỏi lại lão, "Tại sao ông nghĩ Đế Nỗ Vương chịu ngoan ngoãn để ông kìm hãm?"

Lãnh tướng không bao giờ làm chuyện gì mà lão không thể nắm chắc phần thắng, nói, "Bốn bề kìm kẹp, dù Vương gia có muốn làm gì, cũng không thể làm được."

Nói cách khác, đến lúc đó, trung thần với Hoàng thất nhất định sẽ bị thay thế, khắp thiên hạ đều là quan viên một tay Lãnh tướng bổ nhiệm, Hoàng đế bù nhìn không thể làm gì khác.

Y không nhịn được tiếp tục hỏi, "Không có một chỗ nào có lợi cho hắn, ông bảo ta làm sao khuyên hắn nhảy lên cùng thuyền?"

Lãnh tướng bình tĩnh đáp, "Vương gia không nói, có lẽ Vương phi không biết, mối quan hệ giữa Vương gia và Hoàng thượng vốn chẳng tốt đẹp đến vậy. Hoàng đế và tông thân từ bao đời nay vẫn luôn có mâu thuẫn. Đào sâu vào mâu thuẫn của Vương gia, dã tâm của Vương phi với cố hương, ta không nghĩ Vương phi không làm được."

Jaemin nhìn lão, gật đầu không đáp.

Trên đời này, chuyện sai lầm nhất chính là suy bụng ta ra bụng người. Không phải ai cũng có ham muốn với quyền lực như lão, không phải ai cũng nhỏ nhen hẹp hòi như lão, cũng không phải ai cũng để thù hận làm mờ mắt mình như lão nghĩ.

Jeno thực sự không có tâm tư ấy. Một phút thoáng qua cũng không.

Trao đổi như vậy là đủ rồi.

Đây sẽ là buổi gặp mặt cuối cùng của y với lão.

Sau hôm nay, Lãnh tướng và thế lực của lão nhất định sẽ không có cơ hội ngóc đầu dậy. Trọng trách của y với Hồ tộc cũng đã dần đi đến hồi kết.

...

Đô sự thành An Châu được đưa đến Đế Nỗ Vương phủ sau ba ngày ba đêm liên tục cưỡi ngựa phi nước đại. Không được nghỉ ngơi đầy đủ, lão muốn phát ốm đến nơi.

Lão vốn không chấp thuận theo về Vương phủ, thế mà vẫn bị bắt lên ngựa đến kinh thành, trong lòng không tránh được có chút bực bội.

Ngồi trước mặt Đế Nỗ Vương, đô sự không nói một lời. Bất luận hắn hỏi cái gì, lão đều khéo léo nói vòng vo, nói quanh quẩn, nói đến mức làm hắn mất kiên nhẫn rồi, vẫn chưa đi vào trọng tâm.

Chính là thái độ không muốn hợp tác.

Lúc này, Jaemin mở cửa bước vào, trên tay mang theo vài món điểm tâm.

Y nhẹ nhàng đặt điểm tâm xuống bàn, không lạnh không nhạt ngẩng đầu lên nhìn đô sự, hỏi, "Lãnh tướng có nói cho đô sự biết, sau chuyện này, ai mới là Hoàng đế hay không?"

Một mỹ nam tử kinh diễm mị hoặc rũ mắt lạnh lẽo nhìn lão, khiến đô sự không rét mà run.

Jaemin thấy lão đã lay động, liền tiếp tục nói, "Hiện tại ngươi cậy thế Lãnh tướng đắc tội với Đế Nỗ Vương phủ, sau này chuyện thành hay không, ngươi cũng không ngẩng đầu lên được."

Jeno đưa mắt nhìn Jaemin, âm thầm tán thưởng. Jaemin đối với người ngoài vẫn luôn mang lại khí chất lạnh lùng kiêu ngạo. Bất luận người đối diện có tin lời y hay không, cũng sẽ đều bị y dọa sợ.

Gương mặt đô sự thành An Châu hiện rõ sự hoang mang tột độ.

Một vị quan ngũ phẩm nhỏ bé bị kẹp giữa một bên là Lãnh tướng đương triều, một bên là Vương tử cao quý. Đắc tội bên nào cũng không thể sống yên ổn.

Thế nhưng người khôn ngoan đều hiểu, Đế Nỗ Vương là quân bài cuối cùng trong chuyện này, Lãnh tướng thành hay bại, đều không ảnh hưởng tới chén cơm của hắn.

Đô sự cứng không nổi nữa, liền trở nên mềm oặt, từ trên ghế ngã quỳ xuống đất, cúi đầu nói, "Vương gia tha tội, lão quan tội đáng muôn chết."

Jeno mỉm cười, "Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta sẽ bỏ qua chuyện này."

Đường sống đã được mở, đô sự nào dám bỏ qua.

Jeno trong nhiều ngày đã lần lượt đọc hết tất cả tập tài liệu Jaemin đưa cho hắn, sau đêm hôm đó, hắn mất rất nhiều canh giờ mới soạn xong tấu chương vạch tội. Xong việc rồi lập tức cùng đô sự thành An Châu đi một chuyến đến phủ Thái phó, đi một lần liền đi xuyên đêm.

Chuyện xảy ra ở trong cung ngày đó, Jaemin không biết tường tận.

Y chỉ nghe Haechan kể, mới sáng sớm vào chầu, Tư Chánh điện đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu, Đế Nỗ Vương cùng với trợ sức từ Thái phó dâng tấu vạch tội hai đại lão thần. Lãnh tướng và Phán thư bộ Công phản đòn tới đâu, Đế Nỗ Vương chặt chém tới đó, nói có sách mách có chứng, lí luận hùng hồn sắc bén, không chừa cho hai lão một đường lui.

Lãnh tướng phủi trắng làm sao được, chứng cứ trong tay Jaemin đã nắm đủ cả, bao gồm hai bản kế hoạch khác nhau như vậy. Lãnh tướng không ngờ Jeno nắm trong tay tất cả các loại sổ sách như thế, từ lúc nào thần không biết quỷ không hay, mà trong nha môn bộ Công lại không thiếu một bản, những bộ tài liệu mật được cất giấu kĩ càng cũng không có dấu hiệu bị phát hiện, không có dấu hiệu bị in ấn.

Lão muốn chối bỏ liên can trong chuyện này, Jeno liền cười khẽ một tiếng, gọi người đưa đô sự thành An Châu vào.

Đô sự thành An Châu quỳ sụp trước long sàng, cầu xin Hoàng thượng tha tội, bảo rằng Lãnh tướng vừa đe dọa vừa hứa hẹn, nếu chấp nhận nhắm mắt làm ngơ những gì lão làm với nhân lực của hai đạo Bình An Hàm Kính, thì nhất định sau này sẽ trọng thưởng, còn nếu không, trong vòng ba tháng, lão sẽ đẩy đô sự cùng mẹ già con thơ ra ngoài biên giới, sống chết mặc bay.

Một quan ngũ phẩm nhỏ bé nào dám chống đối Lãnh tướng đương triều.

Lãnh tướng lúc này lại kiên quyết khẳng định chưa từng gặp qua đô sự, Đế Nỗ Vương nhất định là đang vu khống lão.

Jeno bình tĩnh xin Hoàng thượng lệnh lục soát phủ Lãnh tướng tìm bằng chứng, tìm ra được danh sách tư binh trong thư phòng của lão, cũng là danh sách nam tử đủ điều kiện nhập ngũ trong phủ đô sự mà lão từng gửi tới kinh thành cho Lãnh tướng.

Kể cả bức mật thư gửi tới Đế Nỗ Vương phi cũng được dâng lên Hoàng thượng. Dù trong thư không phải nét chữ của chính lão, nhưng địa điểm được ghi lên giấy trắng mực đen không thể chối cãi. Jeno tìm thêm những nhân chứng sống ở khu vực xung quanh, ai cũng khẳng định có thể thấy Lãnh tướng nhiều đêm bí mật lui tới chỗ này.

Lãnh tướng cùng Phán thư bộ Công hết đường chối cãi, cùng các quan viên liên can trong danh sách Jaemin đưa tới, lập tức bị giam vào đại lao. Chờ ngày xét xử.

Jaemin nghe vậy, ngoài mặt cười mà trong không cười.

Đế Nỗ Vương lập công lớn, cũng không thể thiếu công lao của Vương phi.

Hoàng đế vô cùng cảm kích, ngay trong ngày cho người đến Vương phủ mời Vương phi đêm nay đến Khang Ninh điện dùng tiệc.

Jaemin cáo bệnh, không tiện tham dự.

Hoàng đế nói với Đế Nỗ Vương, "Vương phi trải qua chuyện này, có vẻ chấn động không ít, Vương gia nhớ chú ý đến sức khỏe của y."

Jeno chắp tay đáp, "Nhất định rồi."

Y ngồi ở bàn đá ngoài sân ở biệt viện Vương phi, im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm.

Tin tức đã được báo về Hồ phủ, tộc nhân nhận lệnh Hồ vương, ngay sáng ngày mai sẽ tập hợp làm phép đưa Renjun đến kinh thành.

Jisung đọc được thư nhị ca gửi về, không biết nên vui hay nên sầu. Nhị ca quay trở lại, đồng nghĩa với việc Tứ hoàng tử phải rời đi. Renjun chỉ mới ở đây có nửa năm, nhưng lại là bằng hữu mà Jisung quý mến nhất. Một hài tử cũng chỉ mong muốn có người cùng vui vẻ với mình mà thôi.

Jisung khẽ nói với Jaehyun, "Vương, Renjun thực sự phải đến kinh thành sao?"

Jaehyun cũng không muốn nhìn đệ đệ của mình buồn rầu cả ngày, nhưng quả thực không còn cách nào khác, đáp, "Renjun không đi, thì nhị ca của đệ không thể trở về được."

Jisung vừa cảm thấy rất nhớ Jaemin, vừa không muốn Renjun đến nơi khác, buồn bã nói, "Renjun cũng như tam ca của đệ, đệ cũng không muốn Renjun đi đâu cả."

Jaehyun đưa tay xoa đầu Jisung, "Đợi chừng nào tu vi của đệ cao hơn một chút, ta cho phép đệ tự do đi lại đến kinh thành thăm tam ca của đệ, được không?"

Jisung không hài lòng lắm, mà cũng không thể làm gì khác hơn, đành trở về hình dáng của một con hồ ly, chạy đi tìm Renjun, đòi được chải lông.

Tâm trạng ai nấy đều vô cùng nặng nề.

Đối với Jaemin, lại càng đặc biệt nặng nề. Khi chính thất Vương phi quay trở lại rồi, y không là gì cả, không là gì với Đế Nỗ Vương cả. Sự tồn tại của y thậm chí sẽ bị xóa đi sạch sẽ trong kí ức của hắn.

Trong lòng Jaemin như bị khoét đi một mảng lớn, trống rỗng vô định. Ngay từ đầu, y đã không đủ nghiêm khắc với bản thân, để tự mình chìm đắm vào câu chuyện không thể có một kết thúc tốt đẹp như thế này. Hiện tại dù có muốn hối hận, thì cũng đã quá muộn màng.

Đế Nỗ Vương vinh quang thắng lợi tới tận tối muộn mới được Hoàng đế cho về phủ, tâm tình lên cao đi một đường từ cổng đến biệt viện Vương phi. Hắn muốn nhanh chóng gặp được phi tử, cảm tạ y, ôm y vào lòng, cùng y âu yếm cả một đêm dài.

Khi hắn mở cửa vào, Jaemin đã đứng sẵn ở đó, một thân trắng tuyết, mắt nâu, tóc ánh kim, quay đầu nhìn hắn. Một mỹ nam tử khuynh quốc khuynh thành.

Không đợi Jeno kịp nói gì, ánh mắt nâu nhạt khẽ lóe lên tinh quang. Cả hai người bị một vầng sáng bao bọc, khói trắng mù mịt tỏa ra khắp nơi.

Ánh mắt hắn nháy mắt hóa lạnh lẽo.

Hắn nhìn gương mặt sắc sảo trước mắt ngày đêm vẫn luôn kề cận bên cạnh đang không ngừng niệm chú. Theo mỗi lời nói vọng ra từ khuôn miệng xinh đẹp của y, là một làn gió đập mạnh vào cơ thể hắn, băng giá, đau buốt.

Không rõ là cơ thể đau, hay ngực trái đau.

Người đang đứng trước mặt hắn, vừa quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Là chính y, là Na Jaemin, là Vương phi của hắn.

Lúc này, đoạn kí ức chầm chậm hiện trước mặt hắn, mơ mơ hồ hồ xuất hiện theo làn khói trắng, thực thực ảo ảo. Hình ảnh hắn đứng trước từ đường trong Vương phủ, nhìn y chầm chậm bước tới gần trong bộ hỉ phục đỏ rực rỡ. Hình ảnh hắn cùng tân phi tử làm lễ bái tam đường. Hình ảnh hắn cùng tân phi tử không lạnh không nhạt trải qua đêm đầu tiên.

Những đoạn kí ức về sau hiện lên với sắc màu ấm dần. Hình ảnh hắn trở về từ trong cung, có Vương phi đi ra chào đón hắn. Hình ảnh Vương phi mỗi đêm tràn đầy hứng thú lẫn tò mò ngồi một bên nghe hắn giảng chính sự. Hình ảnh Vương phi tuy xinh đẹp nhưng không hề hiền dịu cả ngày xù lông đấu khẩu với hắn. Hình ảnh Vương phi nằm gọn trong lòng hắn ngủ yên trên lưng ngựa. Hình ảnh Vương phi thích cợt nhả nhưng lại dễ ngại ngùng. Và cả hình ảnh Vương phi dùng thanh kiếm quý giá Hoàng đế ban tặng hắn để cạo lông gà.

Kí ức của nửa năm chung sống từ ngày đầu tiên tới hiện tại đều hiện lên rõ ràng trước mặt hắn, rồi chầm chậm mờ đi, sau đó cứ vậy mà biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net