Chương 14: Sứ giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tháng chìm trong chiến loạn đánh quân tiếp viện và tàn quân Nhật Bản còn sót lại, đại quân Joseon cuối cùng cũng thắng lợi bảo hộ thành Hàm Hưng.

Thương vong nhiều vô số kể.

Thành trì tan hoang, dân chúng thành Hàm Hưng đã di tản vẫn chưa thể quay trở về.

Trên thân thể của các tướng lĩnh cũng có vô vàn vết thương mới vết thương cũ, chồng chéo lên nhau.

Sau khi bại lộ thân phận, biết được sự thật y không thể giết người, Jaemin bị Jeno giáo huấn một trận, không cho phép ra chiến trường, chỉ có thể ở trên thành trì bắn tên, nên không có thương tích gì thêm, y cũng có thể âm thầm dùng yêu phép bảo hộ hắn từ xa. Vì vậy mà thương thế của Đế Nỗ Vương so với những người khác không có gì đáng kể.

Sức tàn lực kiệt, Jeno quyết định hạ trại thêm vài ngày nữa. Binh lực cần thời gian hồi thương, không thể ngay lập tức hành quân trở về kinh thành.

Đô sự thành Hàm Hưng từ sáng sớm đã về đến thành, xúc động quỳ xuống trước mặt Jeno, dập đầu cảm tạ.

Jeno đỡ lão dậy, "Bổn phận của ta, mau đứng lên đi."

Lão rất muốn mời Jeno đến đô sự phủ trú thân, không thể để một Vương gia thân phận cao quý tiếp tục ở trong một cái lều trướng tạm bợ như thế này. Có điều nhìn đi nhìn lại, ở trong thành không có một ngôi nhà nào còn toàn vẹn, không nói tới đô sự phủ của lão.

Đô sự khom người, "Vương gia thứ lỗi, lão quan không thể tiếp đón Vương gia chu đáo."

Jeno phủi tay, "Trong lúc này đừng nói những lời như vậy. Ngươi về viết tấu chương cho Hoàng thượng báo cáo về tình trạng thành lúc này, xin Bệ hạ mau cấp nhân lực xây dựng lại."

Đô sự chắp tay nhận mệnh, "Đã rõ." Rồi lướt mắt nhìn vào một góc trướng, nơi Jaemin đang ngồi, khẽ nói, "Hai ngày trước, khi tin thắng trận báo về, sáng sớm nay lão quan nhận được tin báo, Đại Minh sẽ phái sứ giả sang chúc mừng thắng lợi của đại quân ta, tiện thể đến thăm Tứ Hoàng tử."

Jeno vốn nghĩ xong việc rồi, không quá chú ý đến lời lão nói. Vừa nghe nhắc đến Đại Minh, hắn liền bừng tỉnh, "Ngươi nói ai đến?"

Đô sự thấy hắn đột nhiên xúc động, có hơi bất ngờ, vội vàng nhắc lại, "Là sứ giả Đại Minh. Đã lên đường sang đây rồi ạ."

Jaemin cũng đã nghe thấy. Y ngẩng đầu lên. Hai người trao đổi ánh mắt.

Đô sự thành Hàm Hưng thấy không còn việc gì ở đây nữa, bèn cúi người cáo lui.

Jeno hạ màn trướng xuống, đi về phía Jaemin. Lúc này hắn mới hỏi tới, "Tứ Hoàng tử đang ở đâu?"

Jaemin biết hắn hỏi vì có chuyện, nhưng vẫn không nhịn được mà nói, "Ngươi nóng lòng muốn gặp phi tử của mình vậy à?"

Jeno chậc lưỡi, "Nếu ngươi có thể dùng yêu phép hóa thành hắn, ta cũng không cần đi tìm làm gì."

Jaemin gật đầu, "Có thể. Có điều là, sau khi dùng cấm thuật rồi, ta sẽ bị Thiên hoàng đánh tan thành bụi."

Jeno không chịu nổi trò đùa của y, đi vòng ra sau ôm lấy Jaemin vào lòng, thỏa sức tận hưởng mùi Hương thảo nhàn nhạt trên người y, "Ngươi không muốn thì ta cũng không đi tìm hắn nữa."

Jaemin buông quyển sách đang đọc dở xuống bàn, ngả người dựa vào lòng hắn, hỏi, "Ngươi nghĩ ta nhỏ nhen vậy à?"

Jeno, "Ừ." Nói rồi liền thấy trên đầu Jaemin mọc ra hai chiếc tai Hồ trắng muốt mềm mại, tát liên tục vào mặt hắn.

Lông tơ mềm mại cào lên mặt hắn, cào đến ngứa ngáy tim gan.

Nghịch chán chê, Jaemin nhẹ giọng chầm chậm kể lại câu chuyện nhiều tháng về trước, "Ta chờ Renjun ở bìa rừng nhiều ngày, sau khi hoán đổi rồi thì ta lên kiệu về kinh thành, Renjun được đệ đệ của ta đưa về Hồ phủ. Ta nghe nói, Tứ Hoàng tử đang sống ở đó rất vui vẻ."

Jeno trầm giọng từ phía sau, nói với y, "Ta thấy hắn đã sống vui vẻ tự tại như vậy, nhất định sẽ không muốn trở thành phi tử của ta đâu. Cho nên ngươi cứ ngoan ngoãn mà ở bên cạnh ta đi."

Jaemin không đáp.

Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới cảm nhận được ở trong lòng mình, y nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Jeno cười khẽ, cúi đầu đặt cằm lên vai phải của y, nói, "Cứ để Kim Thượng tướng dẫn binh về kinh thành đi, chúng ta ở lại đây. Ngươi nói lãnh địa Hồ tộc nằm ở phía Tây Bắc phải không? Từ Hàm Hưng tới đó có thể đến trước lúc sứ giả đến biên giới Joseon ba ngày, chúng ta đón tiếp sứ giả ở đó, cũng tiện thể để Tứ hoàng tử ra mặt thay ngươi một lúc."

Jaemin nghịch ngón tay của hắn, gương mặt tỏ vẻ rầu rĩ, "Ta thực là đáng thương, một Vương phi không được danh chính ngôn thuận."

Jeno cảm thấy, từ lúc y bị chất vấn rồi chịu thừa nhận tình cảm của mình, y đã không thèm giữ lại bộ dáng cao lãnh ban đầu nữa rồi. Hắn muốn cười, mà không dám cười, chỉ đành vặn hỏi lại y, "Ngươi thử hỏi cả kinh thành thử xem, có ai không biết ngươi là Đế Nỗ Vương phi không?"

Jaemin ngồi dậy khỏi lòng hắn, quay người đối mặt với hắn, không đầu không cuối nói một câu, "Ta muốn ngươi."

Jaemin chỉ nói vậy thôi, chuyện kết hợp vốn là chuyện không thể.

Jeno không biết chuyện này, nhìn y đầy trăn trối, mất một lúc lâu mới khàn giọng bảo, "Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, đừng nghịch."

Đang yên đang lành, ai lại đi phóng hỏa như vậy?

Jaemin tiến gần lại, dí đầu vào mặt hắn, hỏi, "Vậy hôn một cái?"

Lúc này nếu hắn còn giữ một bộ dáng thanh cao không vướng bụi trần thì có còn xứng đáng là một nam tử nữa không?

Jeno dịu dàng đỡ lấy khuôn mặt Jaemin, nghiêng đầu lại gần.

Môi lưỡi triền miên. Quấn quít khó rời.

...

Kim Thượng tướng nhận trọng trách dẫn binh xuôi nam, về lại kinh thành.

Jeno nói, "Bảo với Hoàng thượng rằng ta muốn đưa Vương phi đi ngao du, tiện thể tiếp đón đại sứ ở An Châu."

Doyoung gật đầu, "Vương gia Vương phi bảo trọng."

Nói rồi dẫn theo đại quân rời đi.

Đế Nỗ Vương cùng Vương phi ở lại thành Hàm Hưng ba ngày. Jeno muốn chờ cho thương thế của Jaemin lành lặn hẳn, rồi mới khởi hành đến An Châu.

Hắn chuẩn bị cho Vương phi một chiếc xe ngựa cao cấp, bên trong khoang xe được lót một lớp lông dày dặn êm ái, bốn vách cũng được trang bị đầy đủ gối dựa. Ngoài ra trước mặt còn được đặt một bàn trà nhỏ, với vô vàn các món điểm tâm mà y thích.

Jeno thực sự là chăm lo cho Jaemin đến từng chân tơ kẽ tóc.

Y bị hắn chiều hư, bản tính hồ ly dần dần bộc lộ. Cả một đường đi, y ăn xong lại nằm, nằm ngủ rồi lại ngồi dậy ăn. An an nhàn nhàn tận hưởng sự lười biếng của mình.

Đến bìa rừng gần biên giới phía Tây Bắc đã là chuyện của năm ngày sau. Jaemin nhìn bìa rừng quen thuộc đến nhắm mắt cũng có thể đi về nhà, biểu tình dần trở nên phức tạp. Vốn dĩ xem một nơi là nhà bởi người ở nơi đó. Hiện tại, y cũng đã có cho mình một nơi chốn nho nhỏ bên cạnh Vương gia mà y muốn gọi là nhà.

Jaemin biết lúc này mà trở về Hồ phủ, Jaehyun nhất định sẽ giữ y lại, đành giơ một ngón tay lên trời, bắn tín hiệu cho Jisung.

Jeno chứng kiến bao nhiêu lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được hiếu kì, hỏi, "Ngươi có thể làm được bao nhiêu loại phép?"

Jaemin kiêu ngạo hất mặt với hắn, nói, "Với tu vi của ta, loại phép nào ta cũng đều có thể làm, chỉ trừ những loại cấm thuật."

Jeno nhướn mày, "Cấm thuật?"

Jaemin gật đầu kể, "Thiên tộc liệt những loại phép yêu tộc có thể làm hại đến nhân gian vào danh sách cấm thuật. Nhân gian có Hoàng đế, thì yêu tộc cũng có Vương, thiên tộc có Thiên hoàng. Ở bất cứ nơi nào cũng cần có các luật lệ riêng để dễ bề kiểm soát."

Jeno nhìn Jaemin, cười, "Có phải Vương bảo ngươi đến thành thân với ta để phá kế hoạch mở rộng đất không?"

Jaemin đang hào hứng, nghe Jeno nói vậy thì nấc một phát, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Jeno chắp tay sau lưng, một bộ dáng đường hoàng đĩnh đạc, nói, "Ta muốn gặp Hồ vương để cảm tạ."

Cơn nấc của Jaemin lại càng dữ dội hơn.

Đợi không bao lâu, bóng dáng của Jisung và Renjun đã xuất hiện từ xa.

Jeno đến tận lúc này mới nhìn thấy dáng vẻ của người-đáng-nhẽ-ra-sẽ-thành Vương phi của hắn. Vẻ ngoài lẫn khí chất rất giống với bức tranh từ Đại Minh ban đầu được gửi qua. Là một thiếu niên đáng yêu, đường nét khuôn mặt vô cùng hài hòa.

Chỉ là hiếu kì, cho nên nhìn hơi lâu một chút.

Jaemin đứng bên cạnh đã có chút không thoải mái, dùng khuỷu tay thúc vào bụng hắn. Jeno đau đến nhăn mặt, không dám nhìn lung tung đi đâu, đành cúi đầu nắm lấy bàn tay Jaemin.

Renjun cũng không thích thú gì cho cam, bước tới trước mặt hai người đến là miễn cưỡng.

Jaemin nói, "Sứ giả Đại Minh sắp sang tới nơi, chúng ta cần ngươi đến đón tiếp."

Renjun nhìn Jaemin, rồi nhìn Jeno, trên mặt đều là một loại biểu cảm không thoải mái, "Xong việc này, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Renjun vẫn chưa biết Jaemin đã nói gì với Jeno, vẫn luôn nghĩ rằng, sau khi đế Nỗ Vương thắng trận trở về, y cũng phải theo hắn đi đến kinh thành.

Jisung nhìn thấy bóng dáng Jaemin từ xa, đã sớm hóa thành con hồ ly nhỏ chui vào nằm trong vòng tay y.

Renjun theo Jaemin lên xe ngựa, đi đến thành An Châu.

Jaemin nhìn Jisung ngoan ngoãn nằm trong lòng, thỏa sức vuốt ve sau một thời gian dài, hướng Renjun nói, "Tứ Hoàng tử, đa tạ, Jisung đã rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy. Dù là ca ca, nhưng tính cách của ta và Vương quá an tĩnh, không thích hợp đùa nghịch cùng nó."

Renjun nắm lấy thời cơ, hỏi, "Nếu vậy, ta tiếp tục ở lại không có vấn đề gì chứ?"

Jaemin rời tầm mắt trên người Jisung lên Renjun, nhìn thấy thiếu niên tươi sáng nở nụ cười chờ mong, nhẹ giọng đáp, "Ta vốn dĩ cũng không muốn trả lại vị trí này cho ngươi."

Dù là đúng ý mình, nhưng bị Jaemin dùng giọng điệu tuy mềm mỏng mà đanh thép như vậy đối đáp, Renjun không khỏi bị dọa sợ.

Lúc này Jisung giơ móng ra, cào nhẹ lên người Jaemin một cái.

Jaemin nhíu mày, rũ mắt nhìn xuống. Jisung chỉ vào Renjun, rồi kêu một tiếng. Jaemin mỉm cười, "Không muốn ta bắt nạt tam ca? Đệ nhanh vậy đã gọi người khác là ca rồi sao?"

Renjun cũng cười, mất một lúc lâu, mới xúc động nói, "Ta chưa từng... cảm nhận được tình thân, cho tới khi ta tới đây."

Là Renjun hay là Jaemin, là tình thân hay tình yêu, cũng đều như nhau cả thôi. Đều không muốn kết thúc đoạn tình cảm mà tận sâu trong lòng hai người đang khát khao.

Xe ngựa lắc lư đi mất hai canh giờ mới từ bìa rừng về đến thành An Châu.

Đô sự thành An Châu đã sớm nghe nói Đế Nỗ Vương sẽ đến đây, không dám chậm trễ cho người ra cổng thành đứng chờ cả một ngày trời.

Xe ngựa của Đế Nỗ Vương phủ vừa đến, lập tức được quan viên địa phương nghênh đón, đưa thẳng một đường đến phủ Đô sự.

Đô sự thành An Châu phạm trọng tội, nhờ được Đế Nỗ Vương cầu xin Hoàng đế ân xá, mới giữ lại được tính mạng và chén cơm này, trong lòng vô cùng cảm kích Vương gia, chỉ hận không thể móc hết tim gan ra mà cung phụng hắn.

Lão thấy Vương gia nhảy xuống từ yên ngựa, vén rèm khoang xe, đỡ Vương phi bước xuống. Phía sau Vương phi còn có một thiếu niên ôm theo một con hồ ly trắng như tuyết.

"Thỉnh an Vương gia, Vương phi."

Lão ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên này, nhìn thế nào cũng giống một người Đại Minh.

Jeno bước đến trước mặt lão, nói, "Cho dù lúc sau sứ giả Đại Minh đến đây nói điều gì đi chăng nữa, nếu ngươi biết được cái gì, nhất định phải giữ im lặng cho ta."

Vương gia đã nói như thế, lão nào dám cãi lệnh, bèn khom người cúi đầu chấp thuận.

Đô sự dẫn ba người đến đại sảnh, vô cùng nhiệt tình hầu hạ trà bánh.

Lão nói, "Chúc mừng Vương gia thắng trận trở về. Triều đại Joseon có một Vương tử như ngài, thật là phúc đức ba đời." lão dừng một chút, đưa mắt nhìn Renjun, "Không biết vị này là?"

Jeno xoay chèn trà trong tay, "Sứ giả có lẽ sắp đến rồi, không biết đô sự có phiền đi đón giúp ta không?"

Lão vội vã đặt ấm trà xuống, nói, "Không phiền không phiền, lão quan đi ngay."

Đô sự rời đi rồi, Jeno nhìn gia nhân phủ đô sự ở xung quanh, phất tay bảo tất cả lui ra, không được phép đến gần trong phạm vi nửa dặm.

Đợi tất cả lui ra xa, hắn kéo Jaemin đang ngồi bên cạnh vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ, "Lát nữa ngươi đứng sau lưng ta. Chỉ một chút thôi, đừng khó chịu, được không?"

Jaemin vậy mà lại ngoan ngoãn gật đầu.Dù trong lòng rất muốn làm này làm nọ, nhưng ở trước mặt đệ đệ, y có thể làm gì được đây?

Renjun chứng kiến một màn phu phu tình thâm, khóe miệng khẽ giật, đưa tay chỉ vào Jeno, "Đừng nói ngươi thực sự coi y là phi tử của mình rồi?" rồi quay sang chỉ vào Jaemin, "Đừng nói ngươi thực sự coi hắn là tướng công của mình rồi?"

Jisung từ trong lòng Renjun cũng đã đứng dậy, lông trắng toàn thân đều xù hết cả lên.

Jaemin lạnh giọng hỏi, "Ngươi tức giận cái gì?"

Renjun chỉ tay lại về phía mình, "Ta? Tức giận? Ngươi hiểu lầm rồi. Ta mừng còn không kịp..." nghĩ tới điều gì, Renjun im lặng một chút, rồi dịu giọng nói, "Ta chỉ mong, hai ngươi cứ như vậy đi."

Trước khi đi cùng Jisung ra ngoài bìa rừng, Renjun đã cùng Hồ vương nói rất nhiều chuyện, và tin chắc rằng Jaemin cũng phải biết những điều y nên biết. Thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ y đã chọn lờ đi mọi khó khăn trước mắt.

Dù lựa chọn của Jaemin như thế nào, Renjun cũng không muốn để tâm. Nếu y đã như vậy, thì chỉ còn cách thật lòng cầu mong mọi chuyện sẽ được tốt đẹp.

Renjun không kịp suy nghĩ quá nhiều, sứ giả đã tới ngoài cổng đô sự phủ rồi.

Nhìn rõ bóng người bước vào trong, Renjun không giấu nổi kinh ngạc, cũng không giấu được sự xúc động trong giọng nói của mình, "Dong Sicheng?"

Dong Sicheng gật đầu mỉm cười với Renjun, rồi cúi người nói, "Thỉnh an Tứ điện hạ, à không, Đế Nỗ Vương phi."

Đô sự bước đi đằng sau, lúc này đã bắt đầu thấy hoang mang, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Jaemin, vội vàng cúi đầu xuống, lui người đi ra ngoài.

Renjun đưa mắt nhìn Jaemin, thấy y không thoái mái, bèn nhỏ giọng nói với Sicheng, "Cứ gọi ta là Tứ hoàng tử đi."

Sicheng gật đầu, "Được, người muốn gì cũng được." lúc này mới quay sang Jeno nói, "Thỉnh an Đế Nỗ Vương."

Jeno mỉm cười đáp lời, "Thứ lỗi cho ta mạo muội đón tiếp sứ giả ở đây."

Nhìn tướng mạo mà nói, Sicheng là một người khá thoải mái, không để bụng quá nhiều, tươi cười đáp, "An Châu hay kinh thành thì cũng là Joseon thôi. Gặp được Tứ điện hạ mới quan trọng."

Sicheng nhiều năm trở về trước là người đỗ đầu kì thi Đình, trở thành tân khoa Trạng nguyên trẻ nhất Đại Minh trong vòng trăm năm đổ lại, học sâu hiểu rộng, vô cùng có tài.

Khi ấy các Thái phó được cử đến phủ Tứ hoàng tử đều rời đi sau khoảng một thời gian dạy học. Vốn dĩ không ai muốn dồn tâm huyết lên một đồ đệ sẽ mãi chẳng bao giờ có một con đường công danh tươi sáng cả.

Khi mới nhậm chức, vì không tìm được người nào khác, Sicheng được cử đến dạy học cho Tứ hoàng tử, cũng là người duy nhất kiên trì và thật lòng dạy dỗ Renjun.

Dong lão sư đã từng nói, kiến thức y được học dù sau này có được sử dụng hay không đều không quan trọng. Quan trọng là khi y có thể vì những hiểu biết đó mà mở rộng tầm mắt, nâng cao nhận biết và trình độ của bản thân, có thể mặc kệ những lời người khác đàm tếu, vững tin vào chính mình.

Dù lúc đó Renjun đã thực sự muốn buông xuôi tất cả rồi, nhưng đối với Sicheng mà nói, vẫn là vô cùng cảm kích, vô cùng quý trọng.

Sicheng nhấp một ngụm trà lấy hơi sau một chuyến đi dài, rồi mới hỏi thăm, "Cuộc sống ở đây, điện hạ thấy thế nào?"

"Thực sự rất tốt."

Nhìn sắc mặt hồng hào vui vẻ của Renjun, Sicheng cũng có chút bất ngờ, lập tức quay sang đối Jeno nói, "Đa tạ Vương gia, đã đối với điện hạ tốt như vậy."

Jeno không mặn không nhạt đáp, "Nên làm thôi."

Sicheng không đầu không cuối bật cười, kể lại, "Ta thậm chí còn nghĩ nếu như sang tới đây mà thấy Tứ điện hạ có bất trắc gì, nhất định sẽ tìm cách đưa điện hạ trốn ra khỏi Vương phủ, về lại Đại Minh."

Renjun cười, dù biết Sicheng đang đùa, nhưng vẫn phải nói, "Ta không muốn về Đại Minh đâu, ta thực sự rất thích cuộc sống hiện tại."

Ánh mắt Sicheng dịu đi, "Ta quả thực muốn nghe điện hạ nói như vậy từ rất lâu rồi."

Như nhớ ra điều gì, Sicheng đứng dậy khom người, chắp tay với Jeno, "Là tiểu quan thất lễ, quên mất chúc mừng Vương gia thắng trận. Triều đình Joseon có một Vương tử là tướng quân tài ba như Vương gia, quả là phúc của muôn dân."

Hình thức đúng là hình thức, muôn câu chúc mừng đều như một.

Jeno đứng dậy đáp lễ cho phải phép, rồi nói, "Dong đại nhân đi đường xa có lẽ đã mệt, ta không phiền đại nhân nghỉ ngơi nữa."

Thành An Châu trong một ngày tiếp đón hai đại nhân vật, không dám sơ sài, đã nhanh chóng dọn dẹp xong phòng ốc gọn gàng khang trang.

Renjun vẫn còn muốn hàn huyên cùng Sicheng, liền ôm theo Jisung đi vào hậu viện.

Đại sảnh bây giờ chỉ còn lại hai người.

Jeno nhìn Jaemin, "Phòng ngủ của Vương phi đã bị Tứ hoàng tử chiếm mất rồi, không biết vị mỹ nam này có muốn dùng chung phòng với ta tạm một đêm?"

Vừa rồi Jeno không nói gì quá phận, cuộc trò chuyện của cả ba người cũng không đi đâu quá xa ngoài việc thăm hỏi bình thường, Jaemin không có lí do để giận dỗi.

Nhưng nghe giọng điệu cợt nhả của hắn, y không nhịn được nói, "Ta nói có thì ngươi đến đây, ta nói không thì ngươi ra ngoài xe ngựa mà ngủ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net