Chương 16: Nhân Tuấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không một ai ngờ được, ngày Đế Nỗ Vương trở về kinh thành, bóng dáng Đế Nỗ Vương phi chẳng còn được tìm thấy ở bên cạnh hắn.

Tổng quản Vương phủ dán cáo thị, Vương phi trên đường đi săn ở bìa rừng miền Tây Bắc không may sảy chân, ngã xuống vực sâu, bỏ mạng trong sự tiếc thương vô hạn của gia nhân quý phủ.

Vương gia vì quá đau thương, không thể chấp nhận được sự thật này, Hoàng đế đau lòng chấp thuận thỉnh cầu của Vương gia, không tổ chức tang lễ cho Vương phi.

Thư báo được gửi về Đại Minh, ngoài Dong Sicheng vì quá bất ngờ mà khuỵu gối giữa sảnh đường, không một ai tỏ ra thương xót cho sự ra đi đột ngột này của Tứ Hoàng tử.

Haechan vừa nghe tin, không kịp nghĩ ngợi gì thêm đã lập tức khoác áo đi thẳng một đường đến Đế Nỗ Vương phủ.

Cánh cổng đóng chặt im lìm, bầu không khí tang thương ảm đạm cứ thế mà bao trùm Vương phủ nhiều ngày liền. Haechan dùng hết sức bình sinh đập tay lên cửa, đập đến tận khi lòng bàn tay đau rát vì rướm một mảng máu đỏ tươi, mới có gia nhân lẳng lặng đi đến mở cổng phủ.

Hắn chưa kịp lao vào đã bị tổng quản chặn lại, "Công tử, xin dừng bước."

Nét tươi sáng trên gương mặt Haechan đã sớm biến mất từ lâu. Và không chỉ có hắn, vành mắt của tổng quản cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, không dễ giấu được tâm tình kích động lúc này.

Có điều, là một hạ nhân hầu hạ Vương gia bao lâu, lão vẫn phải chu toàn trọng trách của mình.

"Ta muốn gặp Vương gia."

Lời vừa cất ra, chính Haechan cũng bị giọng nói khản đặc của mình dọa sợ.

Nể mặt giao tình sâu đậm với phủ Thái phó, tổng quản thở dài một hơi, thành thật nói, "Lão nô cũng không có cách nào, Vương gia đã tự nhốt mình trong biệt việt Vương phi hai ngày nay rồi."

Bước chân của Haechan lùi về sau một bước, mất lực ngã quỵ. Hắn bàng hoàng một phần, Jeno hẳn còn kích động hơn hắn bao nhiêu.

Đế Nỗ Vương hai ngày chưa bước chân ra khỏi biệt viện Vương phi, không lên triều, không vào cung thỉnh an Hoàng thượng Hoàng hậu, cũng không để bất kì ai lại gần hắn. Hoàng đế hiểu hoàng đệ của mình, hiểu hắn không muốn ai thấy được bộ dạng lúc hắn đang gục ngã, và khi hắn yếu lòng nhất.

Tổng quản thấy Haechan quỵ gối, hốt hoảng quỳ xuống theo, đỡ lấy tay hắn, nhưng không có cách nào kéo hắn đứng dậy, "Công tử."

"Nói với ta... đây không phải sự thật đi?" Ánh mắt Haechan nhìn tổng quản tha thiết, hi vọng có thể tìm kiếm câu trả lời mà hắn muốn nghe.

Đáng tiếc một điều, tổng quản cũng như Haechan, chuyện gì cũng không biết. Ngày Đế Nỗ Vương trở về, nói với lão rằng, Vương phi không thể quay về phủ nữa đâu, lão cũng ngã quỵ như Haechan ngày hôm nay trước cổng phủ như vậy.

Các quan viên kinh thành, vương tông quý tộc khác trong những ngày này đều không dám đến thăm Đế Nỗ Vương phủ, dù cho trong lòng có muốn, lẫn theo phép tắc vẫn phải đến chia buồn một lần, nhưng thái độ Đế Nỗ Vương đã nói rõ, người khôn ngoan trong lúc này đừng bén mảng đến làm phiền hắn.

Thâm tình sâu đậm của Vương gia và Vương phi, cả tòa thành đều biết đến. Sự việc đột ngột như thế này, ai cũng tỏ ra đau xót thay hắn.

Haechan lững thững bước đi, đi tới đâu cũng nghe thương lái hay tiểu nhị trong các trà tửu nhỏ giọng kể lại, lắc đầu tiếc thương.

"Số phận Vương phi thật khổ, ở Đại Minh mười mấy năm đã chẳng được đối đãi tử tế, mới đến đây vui vẻ được nửa năm đã ra đi rồi."

"Vương gia cũng thật đáng thương, một nam tử nhã nhặn hoàn mỹ như vậy, chưa kịp hưởng niềm tân hoan bao lâu đã mang tang rồi."

"Niềm vui thắng trận mới được có bao lâu chứ..."

"Aiya aiya, ông trời đúng là không có mắt. Người tốt như vậy lại chẳng thể có được một kết cục tốt đẹp."

Haechan bước đi nhanh hơn trong vô thức, không muốn nghe, cũng không muốn tin chuyện gì đang xảy ra.

Hai người bọn họ quá đáng với hắn lắm. Jaemin thậm chí còn đi tòng quân không nói một câu nào, đến lúc thắng trận rồi còn không thèm trở về.

Haechan thực sự thấy giận, rất đáng giận. Một bầu rượu tự tay y ủ được tổng quản đưa đến vào ngày xuất quân, để bù đắp cho một câu từ biệt, làm sao mà đủ?

Một điều làm đáy lòng hắn trĩu nặng hơn cả chính là khi hắn nhận ra thế sự vô thường, sự sống của một người vẫn luôn rất mỏng manh, và bất định. Hắn không muốn phí hoài thời gian vô ích như thế này thêm một phút giây nào nữa.

Haechan về phủ, cũng cùng lúc Thái phó bãi triều trở về.

Thái phó chưa từng thấy biểu cảm kích động như vậy từ hài tử chính tay ông nuôi nấng hơn hai mươi mấy năm, bèn hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

Ông đương nhiên biết chuyện của Vương phi, cũng biết tâm tình Haechan sau khi biết tin như thế nào, nhưng hắn như thế này trước mặt ông cứ như thể đang sẵn sàng sống chết một trận.

Quả nhiên, Haechan nói, "Phụ thân đừng cản, nhi tử nhất định sẽ rời kinh thành."

Trái với dự đoán của hắn, Thái phó lập tức gật đầu, hào sảng đáp, "Được."

Khi xưa hắn dùng khí thế của một công tử ương ngạnh mà đòi bỏ phủ đi. Hôm nay lại chính là khí thế của một nam tử có ý chí muốn gầy dựng sự nghiệp, là bộ dáng mà Thái phó vẫn luôn muốn trông thấy.

Thái phó đầu triều, học cao hiểu rộng, ân cần nhân hậu, trước giờ vẫn dùng nghiêm khắc lẫn ngoan cố cấm đoán tiểu tử, là bởi vì hắn không thể khiến ông yên tâm, không thể khiến ông tin tưởng.

Thêm một điều, Đế Nỗ Vương phi đã có ngày đến phủ Thái phó, trong lúc Haechan ra ngoài thành đi săn cùng Đế Nỗ Vương, hàn huyên với ông suốt cả hai canh giờ. Thái phó từ lúc đó mới bắt đầu xuôi lòng.

Y nói, "Tâm hồn của hắn bay bổng như vậy, lại phải phí hoài cả cuộc đời ở kinh thành, sống không có ý nghĩa, nên hắn mới không còn muốn cố gắng."

Tấm lòng của bậc phụ mẫu trong thiên hạ, có ai là không thương con.

Thái phó gật đầu hứa với y, "Ta có những nguyên tắc của riêng ta, khi ta thấy Haechan đủ lông đủ cánh, nhất định sẽ thả cho nó bay đi."

Jaemin mỉm cười.

Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt, y đều kể với Haechan về thế giới rộng lớn tự do ngoài kinh thành, nuôi dưỡng giấc mộng của hắn, bành trướng con mãnh hổ khao khát muốn khám phá đang ngủ sâu trong hắn.

Haechan nghe đến say mê, mãi mới hỏi tới trọng điểm, "Ta nghe nói, Tứ hoàng tử cả đời đều bị nhốt trong lãnh cung mà?"

Jaemin ho một tiếng, đáp, "Ta đọc ở trong sách, xem ở trong tranh."

Haechan gật gù, không thắc mắc gì thêm.

Đối với hắn, Jaemin không chỉ là bằng hữu, mà là tri kỉ hiếm hoi đi ngược với định kiến nhân gian, chưa từng ngần ngại ra sức ủng hộ giấc mộng khiến cả kinh thành cười chê của hắn.

Để không phụ lòng y, Haechan cảm thấy hắn không thể tiếp tục sống nhàm chán không mục đích như thế này được nữa, quyết định phải ngay lập tức khăn gói ra đi lập nên nghiệp lớn.

...

Tây Bắc. Hồ phủ.

Jaemin nhìn Renjun đi qua đi lại trong phủ, không hiểu tại sao Jaehyun lại mang một người từ Đại Minh về Hồ tộc làm gì. Nhưng y chỉ thắc mắc một chút, không muốn hỏi, cũng không muốn biết.

Từ trước đến nay, Jaemin đã là một thiếu chủ vô cùng kiệm lời, thích giữ khoảng cách với tộc nhân trong tộc, không muốn gần gũi với ai. Có điều không biết vì sao, sau khi tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, y lại càng chỉ muốn ở một mình, cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.

Như đã bỏ lỡ mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Y vốn đã trầm lặng, hiện tại so với trước kia còn trầm lặng hơn nhiều phần.

Jisung đứng ở ngoài cửa phòng Jaemin rất lâu, đôi tai trên đầu lẫn chiếc đuôi phía sau đều cụp xuống ủ rũ. Nhị ca trở về Hồ phủ vốn dĩ phải là chuyện vui, mà bầu không khí trong phủ hiện giờ lại ảm đạm đến không nỡ nhìn như thế này.

Renjun vừa đi lên núi săn gà trở về, đi vào hậu viện, nhìn thấy Jisung hiếm khi tỏ ra sầu não, bèn vẫy tay gọi, "Jisung, mau lại đây."

Jisung quay đầu nhìn vào cánh cửa đóng im lìm không biết đã bao nhiêu ngày, thở dài một hơi, rồi chạy tới đi cùng Renjun vào trù phòng.

Đảm bảo đã đi ra khỏi khoảng cách mà Jaemin có thể nghe thấy, Renjun mới nhỏ giọng hỏi, "Tiếng nổ ngày hôm đó ở An Châu có liên quan tới Jaemin phải không?"

Jisung gật đầu, cảm thấy không có gì phải giấu diếm với tam ca, nên thành thật kể lại, "Vương muốn khóa lại kí ức của nhị ca trong nửa năm vừa rồi. Muốn làm vậy thì cần phải có một lượng lớn linh lực tập trung lại, không cẩn thận phát nổ."

Renjun chậc lưỡi, nghiêng đầu thắc mắc, "Tại sao Vương phải làm vậy?"

Dù Jaehyun không tiết lộ, Jisung cũng đã đủ lớn để hiểu được sự tình đằng sau đó, đáp, "Ái tình giữa con người và yêu thú là điều cấm kị. Mấy ngàn năm trước, có không ít yêu thú lợi dụng điều này hút lấy sinh khí người sống ở nhân gian để tăng tu vi, nên từ lâu đã bị Thiên tộc cấm đoán rồi."

Renjun gật đầu đã hiểu, nhưng rồi vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, "Nếu Vương đã khóa kí ức của Jaemin rồi thì thôi, tại sao phải kiên quyết muốn Đế Nỗ Vương rời thành An Châu như vậy?"

Dù là yêu phép cấp cao, một nhị thiếu chủ như Jisung cũng biết đến, từ tốn giải thích, "Chân dung của ái nhân như chìa khóa phá giải thuật khóa kí ức vậy, nên Vương phải đuổi hắn đi."

Renjun nhớ lại dáng vẻ Hồ Vương ngày hôm ấy, cảm thán, "Ta chưa từng thấy Vương tức giận đến thế."

Lí do đằng sau việc này, ngày hôm đó, khi huynh trưởng cùng nhị ca tranh cãi ở hậu viện, Jisung cũng đã nghe thấy, "Bởi vì nhị ca nói... huynh ấy muốn lột bỏ yêu cốt."

Renjun khựng lại động tác pha trà, quay đầu lại tròn mắt nhìn Jisung.

Yêu thú khác con người ở chỗ, khi tu luyện thành tinh, ở giữa thân thể mỗi yêu thú đều có một hạt linh châu tích tụ tu vi tu luyện mấy trăm năm, là một bộ phận vô cùng quan trọng trong cơ thể. Lột bỏ yêu cốt cũng đồng nghĩa với việc phá tan linh châu, so với loài người mà nói, thì như bị moi đi quả tim đang đập vậy.

Đau đớn không thể tả thành lời.

Renjun chỉ nghĩ thôi cũng thấy cả cơ thể rộn rạo vì đau, nhưng vẫn cố gắng hỏi thêm cho rõ, "Làm cách nào?"

Jisung thở dài, "Cách nào cũng không ổn. Nếu không chịu được đau đớn, thì chọn cách nuốt chín mươi chín quả tim người. Nhị ca nhất định sẽ không làm vậy, nên sẽ lựa chọn cách thứ hai, chịu thiên kiếp đánh xuống ba ngày ba đêm, đánh tới khi linh châu hoàn toàn tiêu tán. Làm việc này, năm phần là sẽ mất mạng."

Cho nên Jaehyun mới phải hành động tuyệt tình lẫn quyết liệt như thế. Có huynh trưởng nào lại chịu trơ mắt nhìn thân đệ của mình đi vào bước đường cùng như vậy cho được.

Renjun không nghĩ đến tính mạng của Jaemin đầu tiên, mà lại là, "Y thực sự yêu Đế Nỗ Vương đến vậy."

Ông trời cũng thật thích trêu ngươi bọn họ.

Tính một vòng tròn, Renjun cũng không thoát khỏi liên quan trong chuyện này, hiện tại cũng chính là người đang được hưởng lợi nhiều nhất.

Y chống cằm suy nghĩ, hỏi, "Từ xưa tới nay có ngoại lệ không? Có yêu thú nào chịu qua được thiên kiếp chưa?"

Jisung lắc đầu, "Không nhiều. Nhưng có một lần, nếu ta nhớ không lầm, thì là Sư tộc, bởi vì nàng được ái nhân bao bọc, che chở hết nửa đoạn, mới có thể may mắn sống sót."

Renjun nhíu mày, "Nếu nhờ con người che chở thì có thể vượt qua được, tại sao vẫn có nhiều yêu thú bỏ mạng như vậy?"

Jisung chớp mắt không tin nhìn Renjun, "Cái này huynh còn phải hỏi? Có yêu thú nào đến trước mặt người khác khai thật mình là yêu thú, nhờ che chắn hộ thiên kiếp không?"

Còn chưa kịp nhờ vả, có khi đã bị đem lên giàn thiêu mất rồi. Mất mạng thì thôi, lại còn phải đau đớn chứng kiến ái nhân phản bội chân tình của mình.

Khác biệt trong chuyện này chỉ là, Đế Nỗ Vương dù cho đã biết được sự thật, vẫn chưa từng một lần có ý nghĩ sẽ ruồng bỏ Vương phi của hắn.

Buổi chiều hôm ấy, Jisung thấy Renjun trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Trong nhiều ngày tiếp theo, mỗi khi Jaemin đến thư phòng tìm đọc sách, Renjun đều đã ngồi sẵn ở đó, như thể cố tình chờ đợi y.

Tứ hoàng tử không đặc biệt làm gì cả, dù cũng bày ra một bộ dáng chăm chú đọc sách, nhưng chỉ là cầm quyền sách trên tay, sau đó cả một buổi đều ngồi nhìn Jaemin không rời.

Jaemin nhíu mày, không biết Renjun rốt cuộc muốn làm gì. Đến ngày thứ mười, y không chịu được nữa, đành chủ động mở miệng hỏi, "Ngươi không có việc gì khác để làm à?"

Renjun không thẹn mà lắc đầu, "Không có."

Jaemin bỏ cuộc, không quan tâm nữa, tiếp tục đọc quyển sách đang dang dở.

Renjun im lặng một lúc lâu mới quyết định lên tiếng, "Ngươi thích đọc về chính trị lắm sao?"

Một con hồ ly, hiểu biết về chính trị để làm gì?

Động tác lật sách của Jaemin khựng lại, ánh mắt thoáng chốc hóa mơ hồ.

Y cũng không biết. Chỉ là không hiểu vì sao, thấy những loại sách này trên giá, lại vơ tay cầm lấy, rồi cứ vậy mà đọc.

Jaemin có cảm giác như thể mình đã liên tục làm vậy được một khoảng thời gian dài. Chính bản thân y cũng không rõ tại sao có thể đọc hiểu thông suốt toàn bộ văn thư trong này, nhân gian vốn phức tạp như thế, nếu y chưa từng đặt chân đến, làm sao có thể?

Y đặt sách xuống bàn, lắc đầu, đáp, "Thuận tay lấy xuống thôi."

Y đã đọc quyển sách này được gần mười ngày rồi. Đọc được một trang, y liền ngẩn người hết hơn một canh giờ.

Renjun nhìn bộ dạng lạc lối của Jaemin, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Jaemin đột nhiên hỏi, "Cuộc sống trong hoàng cung ở nhân gian như thế nào vậy? Ngươi có phải học những thứ này không?"

Renjun kinh ngạc nhìn Jaemin. Rõ ràng đã không còn nhớ được gì, nhưng sâu thẳm bên trong y vẫn nhận thức được đang có mối liên kết nào đó xảy ra ở nhân gian, chặt chẽ níu lấy y.

Renjun đáp, "Vốn dĩ là phải học, Hoàng đế, Thái tử, Hoàng tử hay Vương tử đều phải học trị quốc. Vì ngươi không bao giờ biết ngày hôm sau, ai mới là người ngồi lên ngai vàng. Nhưng ta từ nhỏ không được phụ hoàng coi trọng, chọn thái phó cũng chỉ được một thời gian ngắn, không đáng kể."

Jaemin nghiêng đầu nhìn Renjun, "Cho nên ngươi mới thích ở đây?"

Renjun gật đầu, "Ta không phải tính toán mỗi ngày, không phải lo sợ ngày mai còn có thể sống tiếp hay không." Jaemin đã từng hỏi Tứ hoàng tử như vậy trước đây ở kinh thành, nhưng trách y làm sao, kí ức của y đều bị khoá lại cả rồi. Renjun thở dài một hơi.

Jaemin cúi đầu, mân mê ngón tay, hỏi, "Hoàng tử nào cũng vậy hay sao?"

Renjun ngửa mặt lên trần nhà, nheo mắt suy nghĩ, "Cũng không hẳn. Nhưng có lẽ không hoàng tử nào có thể sống được một đời vui vẻ vô lo. Ngươi không gây phiền phức, thì phiền phức cũng tự tìm đến ngươi. Cho dù ngươi có yên phận thế nào, thì mối quan hệ với Thái tử hay Hoàng thượng đều không có cách nào trở nên tốt đẹp."

Tâm tình Jaemin nháy mắt trở nên u ám.

Renjun không nỡ nhìn thẳng bộ dáng Jaemin như thế này, lập tức đứng dậy quay lưng rời đi, "Ngươi cứ đọc sách của mình đi. Ta có việc."

Những ngày tiếp theo đó, Jaemin không còn nhìn thấy Renjun trong phủ nữa. Trong lúc dùng bữa y có nghe qua Jaehyun và Jisung hàn huyên, Renjun muốn đi ra ngoài dạo chơi mấy ngày.

Jaemin không quá để tâm. Y vẫn đều đặn đến thư phòng đọc sách mỗi ngày.

Đến ngày thứ sáu, khi Jaemin lật sang trang sách tiếp theo, một tấm chân dung được cất giấu kĩ càng kẹp vào trong sách không biết từ lúc nào, chầm chậm rơi xuống chân y.

Jaemin rũ mắt nhìn đến gương mặt được tỉ mỉ phác hoạ từng nét rõ ràng trong bức chân dung. Chỉ vài giây sau, y nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net