Chương 4: Bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao trùm khắp kinh thành.

Không phải ngày rằm, ánh trăng nhạt nhòa, giơ tay lên chẳng thấy được năm ngón, cũng không ai có thể nhìn thấy bóng hồ ly trắng vùn vụt lướt đi trên mái hiên.

Trong thư phòng Đế Nỗ Vương phủ có lưu lại bản đồ của cả kinh thành, Jaemin từ chiều vừa nhìn qua đã ghi nhớ, dễ dàng tìm được vị trí nha môn bộ Công.

Cửa ngoài đều đã khóa.

Đối với một yêu thú mà nói, làm phép thay đổi dung mạo, đột nhập xuyên tường, hay xóa kí ức ở nhân gian hoàn toàn là chuyện có thể làm được. Thế nhưng những loại phép cấp cao này nếu bị lạm dụng dù chỉ một chút thôi, cũng có thể gây nên tội ác tày trời, cho nên từ thuở xa xưa đã sớm bị Thiên hoàng liệt vào danh sách cấm thuật. Nếu muốn sử dụng, yêu thú phải nhận được sự chấp thuận của thần tiên trên thiên giới.

Jaemin không phải là Vương một tộc, không có cách nào liên hệ với thần tiên ở trên kia.

Chiếc đuôi phía sau phe phẩy.

Phiền chết đi được.

Dựa vào giọng điệu lúc nãy của Jeno, khả năng hắn chấp thuận để cho y thuận lợi thâm nhập vào bộ Công là không có.

Không vào trong sẽ không tìm được bản kế hoạch, nếu không có được nó, quả thực Jaemin không biết nên bắt đầu hành động từ đâu.

Và nếu không thể vào làm việc ở bộ Công, y cũng không biết phải làm như thế nào để phá được quá trình xây dựng bản kế hoạch hoàn chỉnh.

Jaemin ôm một bụng khó chịu trở về phủ, mệt mỏi mê man chìm vào giấc ngủ.

Nhân gian phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của y.

Cho nên Jaemin quyết định nắm lấy quân cờ y đã liều mạng bám vào ngay từ đầu. Mỗi tối khi Jeno làm việc, y nhất định phải tiếp cận hắn, và có mặt bên cạnh hắn để học hỏi. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Y phải hiểu được quy luật vận hành ở nơi này.

Nghĩ là làm.

Buổi tối ngày hôm sau, Jeno nghe thấy thư phòng của mình có tiếng gõ cửa.

Hắn nói, "Vào đi."

Sau khi thấy bóng dáng đang bước vào là Jaemin, Jeno có chút ngạc nhiên.

Hắn hỏi bằng giọng điệu không có chút thiện ý nào, "Ta nói với ngươi là ta không muốn dính dáng tới ngươi chưa?"

Jaemin lạnh lùng đáp, "Rồi."

Jeno, "... Vậy ngươi đến đây làm gì?"

Y tốt bụng nhắc lại, "Tới đòi nợ."

Jeno trầm mặc, rồi lại trầm mặc.

Hắn tưởng y không mấy nghiêm túc, nên cũng bỏ ra khỏi đầu từ lâu, không buồn cân nhắc gì thêm.

Nhưng quả thực nhìn biểu cảm trên mặt y lúc này, đúng là rất không nghiêm túc mà?

Jeno lập tức lắc đầu, "Không được. Theo quốc pháp hay đạo phu phu, ngươi đều không thể đi làm."

Hắn sẽ trở thành Vương gia đầu tiên trong lịch sử để cho phi tử của mình phải làm việc mất.

Jaemin ngồi xuống đối diện Jeno, y phủi đi nét lạnh lùng trên người, lật mặt trong một cái chớp mắt, tha thiết nói, "Ta không được phụ hoàng yêu thích, từ lúc ở Đại Minh đã chẳng thể tham gia chính sự. Bây giờ rời khỏi phụ hoàng rồi, ta vẫn là một sự thất bại như vậy sao?"

Jeno cúi đầu tiếp tục đọc tấu chương, đáp, "Ừ."

Được rồi.

Thẳng thắn đấy.

Tân Hoàng đế mới lên ngôi, quyền lực chưa được củng cố, nên số tấu chương được duyệt qua trước rồi mới dâng đến tay người được chia cho nhiều cơ quan, để giảm thiểu tối đa việc quan viên lộng quyền.

Đế Nỗ Vương là cánh tay phải đắc lực của Hoàng đế, đương nhiên không thể tránh được nhận thêm trọng trách này.

Jaemin chống cằm nhìn Jeno, nhíu mày.

Y mà dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì Jaehyun đã không tin tưởng giao nhiệm vụ này cho y như thế.

Vừa lúc Jeno đưa tay với lấy cuộn tấu chương tiếp theo, Jaemin đã nhanh hơn một bước, vươn tay ôm cả chồng tấu chương vào lòng.

Jeno, "?"

Jaemin hít một hơi, chấp nhận đánh đổi tính khí xa cách lạnh lùng cả trăm năm của mình cho tổ tiên Hồ tộc, nói, "Ta thực sự không đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần để ta ngồi cạnh ngươi mỗi tối, lâu lâu hỏi một chút thôi."

Jeno nhìn bộ dạng khẩn trương của Jaemin, không nhịn được có chút muốn cười, nhưng rồi vẫn chỉ nhẹ giọng bảo, "Đừng nghịch nữa."

Hắn đột nhiên có suy nghĩ, nếu như - chỉ là nếu như, y không phải là người Hán thì sẽ như thế nào? Trong lòng hắn có còn định kiến không, hắn sẽ cảm thấy tốt hơn chứ?

Jaemin nhích từ phía đối diện đến vị trí bên cạnh hắn, rút ra một cuộn tấu chương trong lòng đặt lên bàn, rồi giương mắt nhìn hắn chằm chằm.

Jeno bất đắc dĩ mở tấu chương ra đọc, rồi bất đắc dĩ lên tiếng giải thích, "Đây là tấu giải trình của nha phủ ở Khánh Châu về việc hàng hóa liên tục bị cướp bóc ngoài khơi khi giao thương với Nhật Bản."

Jaemin hỏi, "Vậy phải làm thế nào?" Bộ dạng của y hệt như một tiểu hài tử hiếu học trong thôn vậy.

Vẻ nghiêm nghị trên đuôi mày hoá nhạt nhoà, Jeno nói, "Những tấu chương như thế này sẽ được đưa qua cho bộ Binh, sau khi Phán thư bộ Binh nghĩ ra biện pháp rồi sẽ tâu với Bệ hạ trên triều, sau đó Bệ hạ sẽ quyết định có phê duyệt hay không."

Jaemin nhíu mày, "Rắc rối như vậy? Lỡ như người dâng tấu cần gấp thì sao?"

Jeno bình tĩnh giải đáp cho y, "Những tấu chương đó sẽ được đánh dấu cùng kí hiệu đặc biệt, trực tiếp dâng lên Bệ hạ sau khi tới kinh thành, nếu cần thiết, Bệ hạ sẽ triệu Lãnh tướng và quan viên liên quan đến xử lí."

Jaemin gật gật gù gù.

Huynh trưởng của y mới chỉ là Vương của một tộc, mà công việc đã bù đầu không thể đếm xuể rồi. Cai quản một vùng lãnh thổ rộng lớn với bao nhiêu người, bao nhiêu việc, bao nhiêu lĩnh vực như vậy, làm Hoàng đế quả không dễ dàng chút nào.

Jaemin ngó Jeno một lúc. Cũng may mà hắn không phải là Hoàng đế, y mới có thể làm phiền hắn như thế này.

Jeno đưa tay ra trước mặt Jaemin.

Jaemin ngơ ngẩn nhìn tay hắn, không hiểu gì.

Jeno thở mạnh một hơi, nói, "Đưa ta cuộn tấu chương tiếp theo."

Lúc này Jaemin mới nhớ ra mình vẫn đang ôm khư khư chồng tấu chương, lơ ngơ lóng ngóng mau chóng lấy ra đưa hắn.

Jeno hỏi, "Ngươi thực sự chưa bao giờ được đụng vào chính sự?"

Jaemin gật đầu, nghĩ một lúc rồi bổ sung, "Ta luôn ở im trong lãnh cung của mình."

Y không nói dối. Cả trăm năm y đều nằm im một chỗ đều là sự thật.

Nhưng Renjun như thế nào thì y không biết.

Jeno cảm thấy dù cho có thất sủng thì chuyện một vị hoàng tử bị đối đãi như vậy cũng quả thực quá hoang đường. Nhưng ngẫm nghĩ lại, vì đó là Hoàng đế Đại Minh, nên cũng có thể lắm.

Hắn lại chậm rãi giải thích nội dung của tấu chương cho y, nếu tấu chương đó nói về lĩnh vực hắn hứng thú, Jeno còn cao hứng thảo luận với y ý kiến của mình.

Cả một đêm.

Và rất nhiều đêm tiếp theo.

Ánh nến trong thư phòng bập bùng cháy, in hằn hai bóng người trải dài xuống nền nhà. Đôi lúc khi tiến vào thay ấm trà nóng, tổng quản cúi đầu nhìn bóng lưng Vương gia, đã vì có thêm Vương phi bên cạnh mà chẳng còn đâu nỗi niềm cô độc chất chứa.

...

Ban ngày khi Jeno vào cung, Jaemin thật sự không có gì để làm.

Cả nửa tháng từ ngày đầu tiên đặt chân tới đây, y mới nghĩ đến chuyện đi ra ngoài thành dạo chơi.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Jaemin nói với tổng quản, "Đưa ta một ít bạc, ta muốn đi ra ngoài."

Tổng quản cúi đầu nói, "Vương phi muốn đi đâu? Lão nô đi cùng người."

Jaemin lạnh nhạt đáp, "Ta không có hứng thú đi với lão già như ngươi."

Tổng quản rơi nước mắt đầy mặt.

Không thể để Vương phi ra ngoài một mình, nhưng cũng không dám đi cùng Vương phi.

Tổng quản vừa lấy ngân phiếu từ tay gia nhân, vừa không ngừng lải nhải, "Vương phi mới đến kinh thành không bao lâu, còn không đi ra ngoài bao lần, đường xá không thông thuộc, nhất định phải cẩn thận. Đi từ cửa ra thế nào, rẽ vào ngõ nào phải nhớ kĩ. Nếu có bị lạc thì hỏi người qua đường đường về Vương phủ, nếu sợ bị hắn lừa thì đưa tấm phù hiệu đeo trên hông ra cho hắn xem, hắn sẽ sợ thôi."

Lúc lão ngẩng đầu lên đã thấy Vương phi nhà mình đi mất rồi.

Tổng quản, (ಥ﹏ಥ)

Jaemin vốn dĩ luôn ở trong phủ vì hồ ly trời sinh sợ nơi đông người.

Kinh thành ban ngày luôn tấp nập người qua kẻ lại - người làm ăn buôn bán, kẻ thi sĩ danh nhân, binh lính và quan lại, tiểu thư phường bán hoa, đủ loại mùi vị hoà lẫn cùng tiếng rao bán hàng hóa, tiếng nói cười vọng ra từ trà lâu, khắp nơi đều căng tràn sức sống.

Có nhiều sạp hàng ven đường nhìn thấy khí chất lẫn y phục trên người y, nhanh chóng nhận ra thân phận của một nam tử nhà quyền quý, liền ra sức mời gọi lôi kéo.

Jaemin nhíu mày.

Y chỉ muốn đi một lần cho biết, sau này tuyệt đối không thử lại.

Kinh thành so với trấn nhỏ gần lãnh địa Hồ tộc dĩ nhiên có sự khác biệt. Là trung tâm kinh tế chính trị của Joseon, đường xá, hàng quán, nha môn, phủ đệ đều được trang hoàng, phơi bày ra những gì tốt đẹp nhất của một quốc gia cường thịnh.

Y không phải Vương, trước giờ đều không muốn để ý đến nhân gian, cũng không muốn để ý tới chuyện không liên quan tới mình.

Đi được thêm một đoạn, cước bộ Jaemin dần chậm lại. Nhĩ lực hồ ly rất thính. Cách từ xa, mà y đã nghe được tiếng một đám người ồn ào cãi lộn.

Jaemin bắt đầu thấy phiền, chuẩn bị quay đầu đi về phủ.

Tiếng mắng chửi của một nam tử vọng đến, "Ngươi còn không biết xấu hổ? Phụ thân là Thái phó trong triều, vậy mà ngươi đến một chức quan lục phẩm ở bộ Công cũng làm không xong?"

Ánh mắt y khẽ đảo.

Đấu tranh một lúc, bàn chân chuyển hướng, Jaemin bước về phía đám đông.

Hai công tử thế gia ban ngày ban mặt gây sự giữa đường, vô tình thu hút không ít người dừng lại đứng xem.

Công tử nhà Thái phó cao giọng đáp trả, "Việc của ta ta làm, cũng không đến lượt ngươi quan tâm đâu?"

Vị công tử còn lại nói, "Sao sư phụ ta lại có đứa con vô dụng như ngươi nhỉ?"

Công tử nhà Thái phó có chút mất bình tĩnh, bàn tay đã siết chặt lại thành nắm đấm, "Ngươi nói lại thử xem?"

Ngay lúc vị công tử kia định mở miệng, Jaemin đã bước tới, chắn ngang giữa hai người, lạnh giọng hỏi, "Các ngươi ồn ào cái gì vậy?"

Jaemin một thân một mình đi vào giữa đám người lúc nào không ai hay, một thân bạch y lẻ loi đứng giữa hai đám tùy tùng của hai vị công tử, trông đến là lạc lõng.

Trên gương mặt của mọi người đều là biểu cảm thắc mắc người này là ai vậy?

Công tử nhà Thái phó quan sát tấm phù hiệu đeo trên hông y một lúc thì mở to mắt, "Đế Nỗ Vương phi?"

Vị công tử kia nghe vậy thì nhếch môi hỏi lại, "Tứ Hoàng tử thất sủng của Đại Minh đó à?"

Jaemin không quan tâm hắn, với giọng điệu khinh thường như vậy y cũng không rỗi hơi để quan tâm, đứng đối diện với công tử nhà Thái phó, cũng là vị quan lục phẩm ở bộ Công, hỏi, "Ngươi biết ta?"

Công tử nhà Thái phó gật đầu, "Phù hiệu trên người Vương phi. Vả lại ta cũng có tới tham gia hỉ sự mà."

Y làm sao có chút kí ức gì về những người đã đến hôm ấy cho được.

Vị công tử còn lại khẽ nhếch miệng cười, "Chuyện của ta và Lee Haechan, ngươi chen vào làm gì? Muốn ra mặt nói giúp huynh đệ tốt của tướng công nhà ngươi à?"

Từ giọng điệu mà nói, vị công tử ấy không dành cho Tứ Hoàng tử từ Đại Minh một chút tôn trọng đáng có nào, và cả Đế Nỗ Vương cũng vậy.

Jaemin không có hơi sức tranh cãi với loại người như thế này, y chỉ để ý đến trọng điểm trong câu nói của hắn ta.

"Huynh đệ tốt của Đế Nỗ Vương?"

Y hít sâu một hơi, một lần nữa đánh đổi bản tính sợ phiền phức của mình cho tổ tiên Hồ tộc, đứng chắn trước mặt Haechan, đáp, "Ta không quan tâm vấn đề của ngươi là gì, nhưng mà ban ngày ban mặt lớn giọng chỉ trích người khác ở giữa chợ không phải là tác phong một vị công tử thế gia nên làm đâu. Ngươi lo mà xem lại mình đi."

Jaemin bắt chước lời nói và dáng vẻ của Jaehyun hay dùng để giáo huấn những con hồ ly thích gây phiền toái trong tộc. Một bộ dáng rõ là của bậc bề trên đường hoàng đĩnh đạc.

Nói rồi ngay lập tức quay lưng bỏ đi. Y rất thích làm vậy, y có thể khiến đối phương tức muốn điên người, nhưng lại không kịp phản kháng.

Haechan hả hê nhìn vị công tử vừa bị mắng tới ngơ người trước mặt, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Jaemin, chắp tay nói, "Đa tạ Vương phi."

Vị công tử kia là công tử nhà tri sự Thành Quân quán, trước đây từng theo học phụ thân của Haechan, nay là Thái phó trong triều. Gia thế tốt, học vấn cao, địa vị trong giới nho sĩ ở kinh thành cũng có thể gọi là có tiếng tăm, có điều tính tình có chút nóng nảy.

Jaemin không ngần ngại gây sự với hắn, dù cho Haechan biết thân phận Jaemin là người Hán, y có thể không hiểu rõ thế cục trong kinh thành, nhưng vẫn là cảm động nghiêng trời đất.

Jaemin cảm nhận được ánh mắt sùng bái của Haechan, có chút chột dạ. Dù sao thì động cơ tiếp cận của y cũng không có gì tốt đẹp.

Y đáp qua loa, "Không có gì. Lần sau tránh xa người đó ra một chút."

Haechan gật đầu lia lịa, hỏi, "Vương phi muốn qua trà lâu phía trước ngồi một chút không?"

Cầu còn không được.

Jaemin lập tức chấp thuận.

Trà lâu chỉ bài trí đơn giản với vài chỗ ngồi lẻ tẻ ở tầng dưới. Tiểu nhị thấy hai mỹ nam tử bước đến, khí chất không tồi. Là người làm ăn lâu năm, dễ dàng nhận biết được khách quý, nhanh nhanh nhảu nhảu mời vào căn phòng riêng ở trên tầng.

Hai người chỉ mới ngồi xuống, Haechan đã nhanh chóng bắt chuyện, "Sau hỉ sự, ta chưa từng gặp Vương phi ngoài phủ đệ."

Jaemin gật đầu, "Ta cũng chưa từng bước ra khỏi phủ."

Với một người một ngày không ra ngoài vài lần không được như Haechan, nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, "Jeno huynh không cho Vương phi ra ngoài à?"

Trà bánh nhanh chóng được tiểu nhị mang đến.

Jaemin nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ, là tự y không muốn ra ngoài, chứ còn hắn mà dám nhốt y ở trong phủ thử xem?

Y nói, "Không, ta chỉ không thích ồn ào."

Haechan nhìn Jaemin một lúc, cũng gật gù. Dù nhan sắc của y thực sự rất khuynh thành, nhưng khí chất trên người y đúng thật là bảo người khác mau mau tránh xa y ra trước khi y mất hết kiên nhẫn mà cắn chết hắn. Có thể nhìn ra được, y là kiểu người vừa lạnh lùng vừa nóng nảy sợ phiền phức.

Vậy mà khi nãy, y đã không ngại phiền toái đứng ra bảo vệ mình.

Haechan lại hỏi, "Vương phi không thắc mắc tại sao ta lại bị hắn mắng giữa chợ sao?"

Jaemin lắc đầu, trên mặt là một bộ biểu tình không có hứng thú, "Việc riêng của ngươi, ta không hỏi."

Nỗi niềm xúc động của Haechan lại càng được nước trào dâng.

Jaemin nghĩ một lúc, rồi mở miệng hỏi việc y thực sự có hứng thú, "Ngươi quen thân với Đế Nỗ Vương?"

Haechan cao hứng nói, "Thân, rất thân. Lúc trước huynh ấy theo học ở Thành Quân quán, cũng là phụ thân ta chỉ dạy."

Khóe môi Jaemin khẽ cong lên.

Y nhìn Haechan, hắng giọng bày ra một bộ dạng nghiêm túc bảo, "Là bằng hữu của tướng công của ta, cũng là bằng hữu của ta. Từ nay về sau, có thời gian rảnh thì cứ ghé qua Vương phủ trò chuyện với ta."

Đôi đồng tử của Haechan mở lớn.

Từ trước đến nay, đây là người đầu tiên muốn làm bạn với một người nổi tiếng vô dụng chốn kinh thành, và chỉ là một quan lục phẩm bé nhỏ ở bộ Công như hắn.

Nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, Haechan cúi đầu sụt sịt nói, "Jeno huynh có tài đức gì mà kết duyên được cùng người hoàn mỹ như Vương phi chứ."

Đối với câu nói này, Jaemin hoàn toàn tán thành.

Y khẽ ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch khiêm tốn đáp, "Ta ở Vương phủ không có gì làm. Có công tử trở thành bằng hữu của ta thì ta cũng không sợ buồn chán nữa rồi."

Ánh mắt Haechan nhìn Jaemin lấp lánh lấp lánh, "Ta sẽ đến Vương phủ tìm Vương phi mỗi ngày."

Jaemin nghe vậy thì im lặng từ tốn quay mặt ra ngoài uống trà, cũng để che đi khóe miệng đang co giật của mình.

Chỉ qua khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, y cũng thấy được Haechan thuộc loại tính cách năng động hoạt bát như Jisung vậy. Có điều là Jisung biết tính tình y như thế nào, sẽ không làm phiền lúc không được phép.

Y chỉ còn hơn năm tháng nữa thôi.

Haechan nhất định phải đến làm phiền y càng nhiều càng tốt.

Nói là nói vậy, nhưng y không tránh được trong lòng bắt đầu cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Phải làm sao? Không còn lựa chọn nào khác.

...

Lúc Jaemin trở về, ấm trà trên bàn của Jeno cũng đã thành trà nguội, mất hết hương vị.

Hắn nhìn y một lúc, cảm thấy tâm tình Jaemin vừa có vẻ tốt vừa có vẻ không tốt, liền hỏi, "Đi đâu vậy?"

Jaemin có vẻ không còn năng lượng, ngồi phịch xuống đối diện hắn, đáp qua loa, "Ra ngoài dạo chơi."

Việc phải nói quá nhiều chuyện, gặp quá nhiều người, di chuyển một đoạn đường quá xa, nghe thấy tiếng ồn xung quanh trong khoảng thời gian quá dài làm sức lực của y như bị rút sạch.

Bình thường nếu y muốn đi đâu, y sẽ hoá thân trở lại nguyên dạng một con hồ ly, sau đó mới có thể chạy đi được một quãng đường xa.

Jeno bảo gia nhân đến đổi một ấm trà khác, cũng tiện tay vươn qua lấy một miếng bánh điểm tâm đưa lại gần cho Jaemin, nói, "Tri sự Thành Quân quán mới tới gặp ta."

Mất một lúc Jaemin mới nhớ ra được Jeno đang nhắc đến nhân vật nào.

Y nhắm mắt, bắt đầu mắng chửi tên công tử phiền phức kia trong đầu một ngàn lần.

Giọng Jeno đều đều, không có vẻ gì là tức giận, "Lão tới xin lỗi thay nhi tử của lão, phải phiền tới tận Vương phi ra mặt ngăn cản. Xem ra hôm nay Vương phi lần đầu ra ngoài đã ghi điểm cho Vương phủ rồi."

Jaemin, "... Vương gia quá khen."

Jeno nhướn mày, nhắc tới việc này, sắc mặt hắn có hơi tối lại, "Sau đó ngươi ở trong trà lâu với Haechan cả một buổi chiều?"

Jaemin có chút ngạc nhiên, định hỏi làm sao hắn biết, nhưng cũng tự nhận thấy câu hỏi của mình ngớ ngẩn quá. Ở đất kinh thành này, như hắn đã từng nói, nơi đâu là không có tai mắt chứ.

Y đành thật thà đáp, "Vì ta nghe nói Haechan công tử là huynh đệ tốt của ngươi, nên mới muốn trò chuyện thêm một chút."

Nghe được câu trả lời này, cơ mặt Jeno mới chịu giãn ra một ít, hắn khẽ cong khóe miệng, "Từ sau hỉ sự, hắn không đến thăm ta một lần, vậy mà đã thân thiết với phi tử của ta nhanh như vậy rồi."

Jaemin trấn an hắn, "Ngươi đừng buồn. Công tử đã hứa với ta ngày nào cũng sẽ đến đây thăm ta rồi."

Jeno, "?"

Ngày nào cũng đến Vương phủ ở cùng Vương phi của hắn?

Hắn có nên lệnh tổng quản cấm cửa Haechan không?

Jaemin nhận thấy tâm tình Jeno đang thay đổi, dù không hiểu hắn như vậy là vì sao, bèn nói, "Ngươi không cho ta đi làm. Ta ở trong phủ cả ngày. Buồn chán chết đi được."

Jeno cũng không chịu khuất phục, "Hai mươi mấy năm ngươi ở trong lãnh cung thì sao? Chưa quen à?"

Lời nói ra rồi hắn mới thấy mình quá đáng.

Ánh mắt bỗng hiện lên gợn sóng.

Một Vương tử trước giờ đều dịu dàng nhẫn nhịn như hắn, vì cái gì mà đột nhiên không thể kiểm soát tâm tình, còn để bản thân nổi nóng như vậy?

Jaemin không phải Tứ Hoàng tử, y vốn không trải qua cảm giác đó, nên không cảm thấy bản thân bị công kích chút nào, chỉ bình tĩnh đáp, "Cho dù có quen cũng không có nghĩa là ta phải tiếp tục như thế."

Sự bình tĩnh của Jaemin càng làm Jeno thấy áy náy.

Hắn thở dài một hơi, "Ngươi muốn gặp Haechan thì cứ gặp đi. Đừng học thói ăn chơi không lo không nghĩ của hắn ta là được rồi."

Jaemin ngả người dựa vào lưng ghế, khoanh tay híp mắt nhìn Jeno, "Ngươi thấy ta có khả năng sẽ thành kiểu người như vậy?"

Hắn nhìn Jaemin, âm thầm gật đầu. Y và Haechan đúng quả thực là hai mẩu tính cách hoàn toàn khác biệt. Cho nên hắn càng không hiểu, vì sao nhanh như vậy đã kết thành bằng hữu rồi?

Lúc này, tổng quản đi đến, cúi đầu thưa, "Vương gia, Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Cả nửa tháng nay, hai người lúc nào cũng dùng bữa riêng biệt. Đa phần là vì Jeno bận rộn xử lí chính vụ, khi hắn xong việc thì Jaemin cũng đã cơm nước xong xuôi cả rồi.

Đôi lúc hắn cảm thấy khá bức bối, có Vương phi nào mà không chịu chờ tướng công nhà mình cùng ăn đây?

Nhưng có một ngày khi Jaemin thực sự chờ hắn, thì hắn lại mải mê chìm vào chính sự đến quên cả bữa ăn, hại y đói đến mốc meo, phát cáu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net