Chương 5: Thanh lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nơi rừng sâu, trong lãnh địa của Hồ tộc.

Hồ vương Jaehyun đang ngồi chơi cờ cùng Thái tử thiên giới Taeyong, vừa hạ cờ xuống đã thấy không ổn rồi.

Taeyong cầm quân cờ của mình lên, tấn công vào sơ hở của y, kết thúc ván cờ.

Thái tử hỏi, "Đệ đang đặt tâm trí đi đâu thế?"

Jaehyun nhìn bàn cờ một lúc, rồi nở một nụ cười nhẹ, "Dạo này điện hạ có hay ngó qua kinh thành không?"

Taeyong biết Jaehyun muốn hỏi cái gì, cười một chút rồi sảng khoái đáp, "Có chứ. Kinh thành là nơi nhiễu loạn, ngày nào ta cũng phải để mắt nhìn. Sao? Lo cho đệ đệ à?"

Nửa tháng đối với một yêu thú đã sống cả trăm năm thì không dài chút nào. Nhưng đối với Hồ vương, thì đây là khoảng thời gian dài nhất mà đệ đệ của mình chung sống với người khác, lại còn là ở nhân gian.

Nhưng rồi Jaehyun vẫn khẽ lắc đầu, nói, "Đệ ấy có lẽ không có vấn đề gì."

Taeyong gật đầu, "Đúng là không có vấn đề gì. Mấy hôm trước còn đứng giữa chợ giáo huấn công tử nhà tri sự Thành Quân quán mà."

Nghe đến chuyện này thì Jaehyun không thể không giật mình, y lập tức rơi vào trạng thái hoài nghi khả năng nghe hiểu của bản thân, "Không phải... tính tình đệ ấy như thế nào điện hạ cũng biết, sao lại có chuyện này?"

Taeyong nhún vai một cái, "Có lẽ là do phải tự thân sống ở bên ngoài, không có đệ che chở, nên đành phải bỏ lại thái độ xa cách thờ ơ của mình mà biết đường hành sự."

Lời Taeyong nói không phải là không có lí.

Hồ vương chợt nghĩ, đáng nhẽ nên đẩy Jaemin đi ra ngoài từ trăm năm trước mới phải...

Taeyong cười một tiếng, "Đệ ấy à, đến ta còn không để vào mắt. Không ngờ lại là người có hiếu với tổ tiên Hồ tộc như vậy, một lòng nỗ lực."

Taeyong cũng tiện thể kể thêm vài mẩu chuyện vụn vặt của Jaemin ở kinh thành. Kể ra cũng không có gì đặc biệt, cũng chưa có gì tiến triển, y đa phần chỉ ở trong Vương phủ đọc tài liệu, rồi thưởng trà cùng Haechan.

Nghe những lời kể từ Taeyong, Jaehyun tạm yên lòng.

Taeyong phóng tầm mắt ra ngoài, hỏi, "Vị hoàng tử kia thì thế nào?"

Jaehyun cũng nhìn theo ánh mắt của Taeyong ra phía ngoài xa, thấy bóng hình Renjun đang mải mê đuổi theo Jisung thì mỉm cười, "Renjun ấy à? Từ ngày đệ ấy đến đây, Jisung vui vẻ hơn nhiều. Đứa bé này từ nhỏ đã không có ai chơi đùa cùng, bây giờ thì tốt rồi."

Taeyong khẽ gật gù, "Ta nghe nói Tứ hoàng tử không được đối xử tử tế ở Đại Minh. Đến đây vậy mà lại được chào đón một cuộc sống vô tư vô lo như vậy."

Một đứa nhỏ hoạt bát như vậy, sống đến tầm tuổi này mới có thể cười nói vui vẻ đến thế.

Trong cái rủi cũng thật là có cái may.

Renjun chưa từng mơ mộng đến một ngày bản thân có được một cuộc sống tự do tự tại, được đối xử bình đẳng, vừa có bằng hữu, vừa được quan tâm chăm sóc như thế này. Đổi lại nếu ngày đó Hồ tộc không ra tay, bây giờ có lẽ y vẫn đang tiếp tục chết dần chết mòn ở kinh thành nơi đất khách quê người.

Renjun hướng phía trước gào lên, "Jisung! Một lần thôi!"

Jisung vẫn tiếp tục chạy thục mạng, sống chết không quay đầu lại, "Không! Ngươi đừng có mà quá đáng!"

Renjun ấm ức, "Ta có làm gì quá đáng đâu?"

Jisung không hiểu, "Ngươi vò ta như vò một đống giấy nát, như vậy không có quá đáng đâu?"

Mỗi lần Jisung hóa nguyên dạng một con hồ ly trắng trắng mềm mềm, Renjun sẽ ra sức xoa, ra sức vò.

Từ ngày còn bé, Jaehyun và Jaemin đã luôn dịu dàng nhẹ nhàng với đệ đệ, có làm gì cũng chỉ là vò đầu nhẹ một cái, vuốt vuốt ve ve tấm lưng nhỏ một chút.

Bạo lực như Renjun, Jisung chịu không nổi.

Thế nhưng Renjun lại rất thích, vô cùng thích.

Tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai vị này ngày qua ngày, lại khiến Hồ phủ vốn yên ắng được phủ lên thêm một tầng sức sống.

Jaehyun mỉm cười, rồi nói với Taeyong, "Chuyện ở đây có ta lo, mong điện hạ để mắt đến Jaemin giúp ta."

...

Đế Nỗ Vương phủ.

Haechan thật sự giữ lời hứa ngày nào cũng qua phủ thưởng trà hàn huyền cùng Jaemin.

Đến ngày hôm nay, y thậm chí còn bỏ việc đọc tấu chương cùng Jeno mỗi tối trong thư phòng, nhận lời ra ngoài thành dạo chơi cùng Haechan.

Tổng quản bước đến thay ấm trà mới.

Jeno không đầu không cuối lầm bầm nói, "Hàn huyên cả một ngày rồi, đến tối còn có cái gì nữa mà nói nhiều vậy?"

Tổng quản mờ mịt ngẩng đầu lên, "Dạ? Vương gia đang nói với lão nô?"

Hắn nhíu mày phủi tay bảo tổng quản đi ra ngoài.

Tổng quản vẫn không hiểu gì, nhưng không dám hỏi, đành cúi người lui ra.

Dạo này tâm tình Vương gia rất kì lạ nha.

Cách năm dặm ngoài Vương phủ.

Đế Nỗ Vương phi hiện tại trái lại không có tâm trí quan tâm Vương gia nhà mình có kì lạ hay không, bởi y đang vô cùng bận rộn đấu khẩu với Haechan.

Y trừng mắt hỏi, "Đây là nơi ngươi muốn dẫn ta đến?"

Trước mặt Jaemin hiện lên một tòa thanh lâu sáng rực dưới ánh đỏ từ vô vàn chùm đèn lồng tọa bên bờ Hán Giang. Thanh lâu treo cờ hiệu "Thủy Mặc Lâu", theo lời Haechan nói, đây là thanh lâu lớn nhất kinh thành, cũng là nơi các công tử nhà quyền quý hay lui đến nhất.

Dù đang đứng cách một khoảng, Jaemin vẫn nghe được tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa cợt nhã, xen lẫn đủ thứ mùi hương hỗn tạp từ tám phương bốn hướng.

Cả cơ thể y đều bài xích việc bước thêm một bước.

Jaemin chần chừ nói, "Một Vương phi như ta, có vẻ không thích hợp với những chỗ này cho lắm..."

Haechan vỗ vai trấn an y, hình như còn đứng thẳng lưng hơn mọi khi – một bộ dáng thể hiện bản thân là người đáng tin tưởng biết bao, "Đừng lo, chúng ta vào bằng đường khác, không ai phát hiện ra được đâu."

Y thấy vòng vo với Haechan không bao giờ có tác dụng, lập tức cau mày nói thẳng vào trọng tâm, "Ta nói rõ ràng vậy, ta không thích những nơi hỗn tạp như thế này."

Haechan có chút chùn chân, nhưng rồi vẫn kiên nhẫn thuyết phục Jaemin, "Chúng ta không ngồi ở những tầng dưới này, là ngồi ở trên cùng đó."

Jaemin nhịn xuống khó chịu trong lòng, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định bước vào cùng Haechan. Nhịn vì đại sự, nhịn vì đại sự, nhịn vì đại sự.

Haechan nhìn gương mặt nhăn nhó của Jaemin, tròn mắt nói, "Huynh đừng có bày ra vẻ mặt như đi vào chỗ chết như vậy."

Tinh mắt đấy, nhận ra rồi.

Cho đến khi bước đến tầng thượng, Jaemin mới chợt lặng người. Đầu mày khẽ giãn, và cảm xúc khó chịu trong lòng cũng dần được làn gió đêm thổi đi mất.

Gió đêm đầu hè mát mẻ cuộn tròn quanh y, cuộn lên cả những tâm tình thầm kín.

Thủy Mặc lâu được xây lên sáu tầng, rất cao. Từ tầng thượng nhìn xuống, Jaemin có thể bao bọc được hết cả kinh thành vào tầm mắt.

Sức sống của kinh thành vào ban ngày và ban đêm rất khác biệt.

Ban ngày là sức sống năng động của một ngày làm ăn, ai ai cũng hăng hái với công việc của mình, mong chờ một ngày mới suôn sẻ, buôn bán thật thuận lợi.

Ban đêm lại là sức sống ấm áp yên bình tỏa ra từ từng ngọn nến, từng ánh đèn, ai ai cũng hào hứng quay trở về nhà, đoàn tụ với gia đình, quây quần bên nhau trong bữa cơm tối.

Y đột nhiên thấy lòng mình trống trải lạ kì.

Đột nhiên mong Jaehyun sẽ xuất hiện, đứng bên cạnh y.

Đột nhiên mong Jisung sẽ chạy đến, nằm trong lòng ngoan ngoãn để y vuốt ve.

Chỉ còn năm tháng nữa thôi, dù có hoàn thành được nhiệm vụ mà Hồ vương giao hay không, y vẫn có thể trở về nhà.

"Vương phi, hướng này."

Thân thủ hồ ly nhanh nhẹn, y bước đi nhẹ như mây, người đã ở trên đỉnh nhìn ngắm quanh cảnh xung quanh được một lúc lâu, Haechan mới chật vật trèo lên được hết sáu tầng lầu.

Jaemin nhanh chóng cất đi tâm sự trên mặt trước khi Haechan bước tới, y xoay người vào căn phòng riêng đã được đặt sẵn ở bên trong. Tầng trên cùng dành cho quân viên quý tộc, nên bên trong cũng được trang hoàng vô cùng khác biệt so với những tầng phía dưới. Thanh lâu là chốn thăng hoa, vậy mà cách mama bài trí trên tầng thượng này thực sự phải khiến Jaemin mở mang tầm mắt. Căn phòng Haechan đặt trước mang đến cảm giác vô cùng thanh nhã, hoàn toàn không gây ác cảm bởi những ấn tượng dơ bẩn thấp hèn.

Rượu bánh đã được mang lên đủ cả.

Bởi vì để phục vụ những vị khách khó tính ở tầng thượng này, một tầng dưới đó mama Thủy Mặc lâu đã để trống, không kinh doanh hay buôn bán gì, cố gắng tránh việc gây tiếng ồn ảnh hưởng tâm trạng của những vị khách với thân phận cao quý ở trên.

Đối với Jaemin thì nỗ lực đáng công nhận này cũng không có tác dụng cho lắm.

Y bất đắc dĩ dùng phép bao quanh căn phòng của mình lại.

Lúc tiếng ồn bên tai Jaemin đã dịu đi, y mới hỏi Haechan, "Ngươi đi làm có gì vui không?"

Haechan nghiêng đầu khó hiểu nhìn Jaemin, "Ta tưởng huynh không muốn biết việc riêng của ta mà? Cho nên ta mới không dám kể lể."

Jaemin bình tĩnh nhấp một ngụm rượu đắng, không hoảng không loạn bịa chuyện đối đáp, "Ta chỉ muốn biết ngươi có bao giờ cảm thấy vui vẻ hay không, như ta lúc trước ở Đại Minh, mỗi ngày trôi qua đều rất khổ sở."

Haechan nghe vậy thì đau lòng không thôi, "Gặp được ta đúng là may mắn của huynh đấy." Jaemin sặc nhẹ một cái, rồi nghe Haechan nói tiếp, "May mắn là, huynh trốn được khỏi nơi đó rồi, còn ta thì chưa. Ta ấy à, vì là nhi tử của Thái phó, nên ai cũng trông đợi vào ta."

Thế nhưng đâu phải nhi tử nào cũng giống phụ thân.

Tính tình của Haechan và lão thái phó hoàn toàn đối lập. Thái phó nghiêm túc cương trực bao nhiêu, thì hắn lại năng nổ hoạt bát bấy nhiêu. Thái phó luôn mắng Haechan suốt ngày chỉ biết chạy đông chạy tây, không bao giờ chịu học kinh thư cho đàng hoàng. Chỉ là ông không hiểu, mỗi lần ngồi im một chỗ nhìn đống chữ nghĩa như hươu như vượn trước mắt, Haechan lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể hắn đang sống mà chẳng có mục đích gì rõ ràng vậy.

"Ta có một ước vọng, ta muốn đi khắp nhân gian này, lấy hàng hóa hoặc nguyên liệu quý hiếm từ một vùng buôn bán sang vùng khác. Những chuyện đi khắp nơi khắp chốn giao lưu làm ăn như thế này, vừa thú vị, lại vừa tự do tự tại biết bao nhiêu. Ai nói ngồi một chỗ mới được gọi là học chứ? Ta đi nhiều nơi, cũng có thể mở mang đầu óc mà, huynh nói có đúng không?"

Bởi vì sinh ra là một công tử thế gia, Haechan không có lựa chọn nào khác ngoài việc vào triều làm quan.

Bị giam cầm trong một căn nha môn nhỏ mỗi ngày đối diện với một đống tài liệu sổ sách, vậy có khác nào bị cầm tù đâu?

Nói rồi buồn bã uống một chén rượu nhạt.

Vị rượu trắng mạnh mẽ xông thẳng xuống cổ họng, khiến Haechan khẽ nhăn mặt.

Jaemin nghe vậy không khỏi lập tức gật đầu đồng tình. Nhân gian đúng thật là lắm nguyên tắc phiền toái. Sống mà không thể làm những gì mình thích, vậy thì có còn nghĩa lý gì không?

Cho dù y không thích thường xuyên ra ngoài, nhưng mỗi khi trong lòng bức bối, có thể biến lại thành một con hồ ly xé gió chạy về phía trước một vòng quanh rừng sâu, cũng đủ để giải tỏa tâm trạng khó chịu của mình. Ngoài ra, chỉ cần biết điều không chạy ra ngoài gây sự, hoặc không làm ra chuyện gì ngu ngốc gây nguy hiểm đến tính mạng, thì dù y có muốn sống như thế nào, Vương cũng không quản.

Haechan thì không được như vậy.

Y lần đầu cảm thấy tò mò, muốn hỏi thêm một câu, "Vậy ngươi ở bộ Công làm những gì? Nhàn hạ đến độ mỗi ngày đều có thể đến Vương phủ uống trà?"

Haechan cười, "Ta không làm, cũng làm không nổi. Mỗi ngày dậy sớm mở cửa, rồi tới tối lại đến khóa lại. Chỉ là một chức quan Bệ hạ nể mặt phụ thân mà đưa cho ta lấy danh mà thôi."

Não Jaemin bắt được trọng điểm, lập tức nhảy số.

"Quan lục phẩm phải giữ chìa khóa?"

Haechan gật đầu đáp, "Ở các bộ khác cũng vậy, kẻ có chức thấp nhất phải đến sớm nhất và về trễ nhất."

Công tử phủ Thái phó lại phải đảm nhận công việc này, đương nhiên lúc ban đầu các quan viên trong bộ Công cũng không đồng ý. Thế nhưng Haechan không muốn làm việc gì khác, rất sẵn lòng nhận việc của quan viên cấp thấp nhất cho mình.

Dù biết là không nên, nhưng tâm tình Jaemin nháy mắt trở nên vô cùng tốt. Y cuối cùng cũng tìm ra được một tia sáng lấp loé nơi cuối con đường.

Y cao hứng vươn tay cầm bình rượu đã được ủ ấm, rót rượu thêm vào chén của Haechan tới lúc đầy, "Rượu ở đây không ngon, hôm nào ta ủ cho ngươi một vò."

Haechan cầu còn không được, vui vẻ ra mặt, "Huynh là người tốt nhất trần đời ta từng gặp."

Jaemin không kiềm lại được nụ cười của chính mình, đáp lời một cách ẩn ý, "Ta ở đây còn phải nhờ cậy ngươi nhiều."

Haechan như thể vừa tìm được tri kỉ, nói ra được rồi thì liên tục nói cả một buổi tối.

Tâm tình Jaemin rất tốt, cũng lần đầu tiên kiên nhẫn ngồi nghe người khác kể chuyện cả một buổi tối.

Lúc Haechan cùng Jaemin bước ra khỏi Thủy Mặc lâu, Haechan nhìn thấy bóng người đứng trước mặt, tròn mắt cao giọng hỏi, "Jeno huynh?"

Jaemin cũng ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt Haechan phóng đến. Dưới ánh trăng tròn sáng lên vằng vặc giữa bầu trời đêm, y đúng là có thể nhìn thấy bóng dáng Jeno đang nghiêm nghị khoanh tay đứng quan sát từ xa.

Rượu cũng chỉ uống một bầu, không thể nào say được.

Trái với niềm hân hoan ra mặt của Jaemin và Haechan khi vừa bước ra khỏi thanh lâu, sắc mặt Jeno tối tăm mịt mù.

Hắn quét mắt nhìn cánh tay Haechan đang hết mực thân thiết bá quanh cổ Jaemin. Haechan bị ánh mắt đó làm cho cả người nhộn nhạo, lập tức biết điều bỏ ra.

Jeno rũ mắt lạnh lùng hỏi, "Ngươi dẫn phi tử của ta tới nơi này?"

Haechan vội vã xua tay, "Ta không có ý gì thật mà. Cảnh tượng trên tầng thượng rất đẹp, chỉ muốn dẫn huynh ấy lên đó giải sầu."

Jeno nghe vậy thì chầm chậm dời tầm mắt nhìn qua Jaemin, "Sầu? Ngươi thì sầu cái gì vậy? Nói cho người khác biết, còn với tướng công của ngươi thì ngươi giấu sao?"

Jaemin nhướn cao đôi chân mày. Nói như thể ta nói cho ngươi biết thì ngươi sẽ giúp ta hết sầu vậy?

Jaemin không đáp lời hắn. Y đã nói với hắn yêu cầu của y từ ngày đầu vào phủ, hắn cũng nào có muốn giúp y thành toàn. Hiện tại nhìn lại mà xem, y đã phải tự thân vất vả luồn lách tìm cách như thế nào để thâm nhập được vào bộ Công rồi?

Bầu không khí giữa hai người nổi lên mùi thuốc súng.

Haechan quan sát một chút, nhanh chóng nhận ra tình hình, rất biết điều mà nói, "Vậy... Vương gia đến rồi thì ta không đưa huynh về phủ nữa. Ta đi trước nhé."

Nói hết câu xong cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức quay lưng rời đi.

Khoảng không xung quanh lại rơi vào tịch mịch một lúc lâu. Giữa đêm khuya thanh vắng thế này, ai cũng chỉ nghe thấy tiếng gió đêm cuốn một vòng trên lá cây xào xạc thổi tới. Đám gia nhân ở phía sau đều không dám cả gan thở mạnh.

Jaemin còn muốn đi một chuyến đến phủ đệ nhà Haechan, y không muốn mất thời gian ở nơi này với hắn thêm một phút giây nào, đành phải mở miệng phá tan sự im lặng kì dị này, "Ngươi không làm việc, chạy đến đây làm gì?"

Ánh mắt Jeno hoá lạnh lẽo, "Đến xem phi tử của ta vui vẻ với huynh đệ của ta?"

Jaemin nhíu mày, "Nặng lời rồi."

Giọng của hắn lại càng trầm xuống thêm một tông, "Vậy à? Vậy mà ta chưa từng thấy ngươi vui vẻ với ta như vậy bao giờ."

Jaemin nghe đến đây, ngẩn người mất một lúc. Sao mà có gì đó có vẻ không đúng?

Y có chút hoang mang, hỏi lại hắn, "Không phải... Ngươi đang so đo cái gì vậy? Ngươi là người nói không muốn dính dáng tới ta mà?"

Jeno trầm mặc không nói thêm được gì, hắn lặng lẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Đúng vậy.

Hắn đang làm cái gì vậy?

Tổng quản dù đang đứng cách xa, vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa kì diệu trong không khí lúc này. Mùi thuốc súng đã bị thổi bay mất dạng, chỉ còn vương vấn lại trong đêm tối những gợn tâm tình hoá nỗi mơ hồ.

Phân vân một lúc, lão quyết định tiến lại gần, cúi đầu kính cẩn nói, "Vương gia, Vương phi, trời đã trễ, hãy về sớm nghỉ ngơi thôi ạ."

Jeno gật đầu, không nói hai lời quay lưng rời đi.

Jaemin cũng bước đi sau lưng hắn, chầm chậm ngồi lên kiệu. Kiệu nhỏ chật hẹp càng làm sự tồn tại của người bên cạnh trở nên rõ ràng.

Cứ như thế, cả một đường vẫn là không ai nói gì.

Trước giờ đều như vậy, nhưng không hiểu sao, Jaemin cảm nhận được bầu không khí giữa hai người hiện tại có gì đó rất không đúng. Mở miệng nói gì cũng cảm thấy vô cùng thừa thãi.

Dù vậy thì tình hình hiện tại không cho phép y nghĩ nhiều đến tâm tình của hắn. Jaemin mau chóng ép mình vào trạng thái tập trung, y dần dần phác hoạ ra bản đồ đến phủ Thái phó. Tối nay nhất định phải đi một chuyến thăm dò.

Đi một quãng đường dài năm dặm, kiệu về tới Vương phủ, y xoay người trở vào biệt viện của Vương phi. Đi từ cổng Vương phủ đến cửa phòng ngủ, cuối cùng cũng không thể nhịn được thêm, Jaemin hướng về phía sau phát cáu, "Vương gia của ta à, hôm nay ngươi có chuyện gì đặc biệt muốn bày tỏ à? Đêm hôm còn đến tận đây làm gì?"

Từ lúc hạ kiệu tới giờ, Jeno một bước cũng không rời khỏi y.

Hắn ngồi xuống giường đệm của y, đáp như hiển nhiên, "Là tướng công của ngươi, ta không thể ngủ lại đây à?"

Jaemin là một con hồ ly điển hình, y yêu thích sự thoải mái, vì vậy mà giường đệm cũng được phủ thêm rất nhiều lớp lót trên dưới, ngồi lên một cái là ngay lập tức cảm nhận được sự êm ấm mềm mại.

Y câm lặng nhìn hắn, thực sự không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả được tâm trạng phức tạp lúc này của mình một cách trọn vẹn chính xác.

Y lạnh lùng đáp, "Không thể."

Jeno đã mệt mỏi cả một ngày dài, hắn cũng không muốn tranh luận gì với y thêm, không nói một lời thừa thãi, trực tiếp nằm xuống đắp chăn, nhắm mắt ngủ.

Jaemin, "..."

Y không hiểu, con người ai cũng vừa phiền phức vừa lạ lùng thế này à?

Người trước mặt y bây giờ, với người đã từng tàn nhẫn xua đuổi y trong những ngày đầu tiên sau khi thành hôn, có phải là cùng một người đó hay không vậy?

Jaemin nhận ra, mới chỉ một tháng, mà sức nhẫn nhịn của y đã được nâng hẳn lên một tầm cao mới. Nếu là y của ngày trước, Lee Jeno mà dám hành xử như vậy, thử xem xem hắn có bị móng hồ của y cào chết từ lâu rồi không?

Và nếu không phải nể tình hắn kiên nhẫn chỉ dạy y chính sự mỗi đêm, y đã không ngần ngại lôi hắn từ trong chăn quẳng thẳng cẳng ra ngoài hiên.

Chỉ một đêm thôi chắc sẽ không sao.

Ngày mai y đi sau vậy.

Nghĩ thế, Jaemin tiến lại gần giường nhìn Jeno một lúc, nói, "Ngươi nằm vậy rồi ta nằm đâu? Mau dịch vô trong!"

Hai mắt Jeno vẫn nhắm, đáp, "Ngươi có dậy sớm hơn giờ Ngọ bao giờ. Ta nằm phía ngoài, sáng ra còn phải lên triều sớm."

Jaemin bất đắc dĩ. Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ hắn sẽ không đứng dậy cho y đi vào đâu. Jaemin cúi người, chống tay một tay bên mép giường, một tay với qua phía bên kia của Jeno chống vào trong, rồi lần lượt cẩn thận đưa chân lên, trèo qua người hắn.

Thân thủ của y vô cùng nhanh gọn dứt khoát.

Trong khoảnh khắc y nhảy qua, cả người hắn như được bao bọc trong mùi Hương thảo nhè nhẹ dễ chịu tỏa ra từ cơ thể y. Như một liều thuốc an thần, khiến lòng hắn dịu êm mỗi khi kề cận.

Ngay khi Jaemin vừa nằm xuống, y mới nhận ra một sự thật rằng, chiếc giường này chỉ có đúng một cái chăn cho y đắp.

Gia nhân bên ngoài đã lui xuống nghỉ ngơi cả rồi.

Jaemin là kiểu người khi đã đặt lưng xuống giường thì sẽ trở nên biếng nhác, dù cho trời cao có sập, y cũng không muốn động đậy.

Y nghiêng đầu nhìn đến Jeno đang nhắm mắt yên tĩnh nằm ở một bên, không có vẻ gì hắn sẽ chịu đi ra ngoài lấy một tấm chăn khác đâu?

Y đành cắn răng chấp nhận nhấc tấm chăn duy nhất lên, lẳng lặng chui vào trong. Đây là chăn của y cơ mà, việc gì y phải chần chừ như vậy!

Jeno đắp chăn đã được một lúc, cả chăn lẫn giường đều đã được thân nhiệt hắn ủ ấm, trở nên vô cùng ấm áp. Mặc dù ngoài trời không mấy lạnh lẽo, nhưng Jaemin vẫn cảm thấy rùng mình.

Hồ ly thì vẫn là hồ ly. Một con hồ ly luôn rất thích được hơi ấm bao bọc.

Jaemin không ngăn được nụ cười trên môi, thoải mái dụi nhẹ vào chăn.

Một đêm bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net