Chương 9: Tình ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno không thèm nhìn mặt Jaemin cả năm ngày trời, làm y lúc nào cũng trong trạng thái như ngồi trên đống lửa đốt. Đây là lúc y cần phải nói chuyện với hắn, nhưng hắn một lời cũng không muốn đáp lại y.

Jaemin chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.

Y không còn cách nào khác, không nghĩ hắn lại nhỏ nhen giận dỗi lâu tới vậy, sáng sớm sau khi Jeno vào triều, y đã đi ra ngoài tìm đến phủ Thái phó.

Haechan chuẩn bị đi đến bộ Công làm việc, thấy Jaemin đứng chờ mình ngoài cửa thì vô cùng bất ngờ, không khỏi hô lớn một tiếng, "Jaemin huynh!!! Huynh rốt cuộc cũng chịu tìm ta rồi hảaa? Ta nhớ huynh muốn chết!"

Haechan rất giống Jisung, luôn có khả năng khiến người khác phải mỉm cười.

Trước nguồn năng lượng của Haechan, nét căng thẳng trên gương mặt Jaemin cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Y vỗ vai Haechan một cái, nói, "Dạo này ta không được khỏe, ban ngày hay phải ngủ nghỉ, không thể gặp ngươi."

Haechan còn phải đến nha môn mở cửa, không thể chậm trễ, nên dẫn lối phía trước, cùng Jaemin vừa sóng vai đi đường vừa hàn huyên.

"Huynh bị làm sao?"

Jaemin nghĩ ra một lí do, đáp đại khái, "Ban đêm ta ngủ không được, cũng không có gì nghiêm trọng."

Haechan nhíu mày, "Không phải chứ? Huynh đã ở đây gần nửa năm rồi, không lẽ đột nhiên lạ giường?"

Jaemin thở dài một hơi, "Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

Haechan cười cười, "Vậy thì tốt."

Y không cần mỗi tối đều phải đến bộ Công, không cần mỗi tối đều phải thức thâu đêm đọc tài liệu. Chỉ cần thu thập đủ bằng chứng từ Lãnh tướng, rồi tìm cách tiết lộ với Jeno, mọi chuyện sẽ xong xuôi cả. Gánh nặng trên vai giảm đi một nửa, đáng nhẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn mới phải.

Vậy mà cả ngày trong người cứ như bị mắc nghẹn.

Jaemin lại nói, "Nhưng mà ta lại gặp phải phiền muộn khác."

Haechan lập tức lo lắng ra mặt, hỏi, "Sao thế?"

Jaemin bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng, rưng rưng kể lại, "Tâm tình Vương gia dạo này không tốt, không thèm để ý đến ta nữa rồi."

Haechan lần đầu thấy Jaemin như vậy, ngày thường y không cao cao lãnh lãnh thì cũng yên yên tĩnh tĩnh, hiếm khi nào thấy y tỏ vẻ yếu ớt, nên xót xa không tả nổi, "Huynh ấy sao lại như vậy? Hai ngày trước lúc ta gặp huynh ấy, tâm tình huynh ấy vẫn còn ổn lắm mà?"

Jaemin hỏi, "Vương gia đã tỏ thái độ khó chịu hay ngó lơ ai bao giờ chưa?"

Haechan nghĩ nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, "Jeno huynh từ ngày còn là Nhị hoàng tử đã nổi tiếng là một mỹ nam tử dịu dàng ôn nhu rồi, cái gì huynh ấy cũng đều nhẫn nhịn trong lòng cả."

Sao nghe cứ như một người khác vậy? Hắn có bao giờ thèm nhẫn nhịn với y đâu? Mỗi lần y phát cáu thì hắn cũng phát cáu theo. Mỗi lần y tìm cớ gây sự hắn cũng không nể nang gì đáp trả lại.

Loại đãi ngộ đặc biệt này, Jaemin không muốn cho lắm.

Thấy biểu tình trên mặt y đen thêm một tầng, Haechan cật lực nghĩ ngợi rồi nói, "Hay là ta nói phụ thân mời hai huynh đến phủ dùng bữa. Lúc đó huynh tranh thủ làm hòa với huynh ấy xem sao? Trước mặt phụ thân ta, huynh ấy không thể làm lơ huynh được."

Ánh mắt Jaemin lóe sáng. Y cụng tay Haechan một cái, mỉm cười khen ngợi, "Cao kiến. Không hổ là bằng hữu của ta, ta biết ta có thể trông cậy vào ngươi được mà."

Cũng là lần đầu tiên trong đời, Haechan nghe có người nói như vậy với mình. Ở kinh thành bị các công tử khác khinh thường bao nhiêu, thì ở cạnh Jaemin lại thấy được bản thân có giá trị bấy nhiêu.

Vì vậy mà Haechan lại càng nhiệt tình, hành động hăng hái năng suất hơn bao giờ hết. Buổi sáng mới hứa hẹn, buổi chiều thiệp mời đã được đưa đến tận cửa Vương phủ.

Vì là chính lão Thái phó mời, Đế Nỗ Vương không thể không nể mặt.

Hắn nhìn tấm thiệp tổng quản đưa ra, có hơi thắc mắc, "Từ khi nào Thái phó hành động đột ngột như vậy? Không phải là hay đưa thiệp tới trước cả một ngày sao?"

Tổng quản đáp, "Lão nô cũng không rõ. Gia nhân đến đưa thiệp mời chỉ nói Thái phó từ khi Vương gia thành thân vẫn chưa thể mời Vương gia và Vương phi một bữa đàng hoàng, cảm thấy vô cùng có lỗi."

Jeno cũng không nghi ngờ gì, đưa thiệp mời trả lại về tay tổng quản, "Mau báo với Vương phi đi."

Tổng quản nghe vậy liền nói, "Vương phi đã biết, người chuẩn bị xong từ sớm rồi ạ."

Jeno nhướn mày, từ khi nào y lại hào hứng đi ra ngoài như vậy? Y vốn chỉ thích ở yên một mình trong phủ thôi cơ mà? Có phải vì lâu rồi chưa gặp Haechan không?

Tổng quản đã ở bên Jeno từ khi hắn chỉ mới là một vị hoàng tử nhỏ, mọi biến hóa tâm tình trên gương mặt hắn lão đều có thể nắm bắt được. Khi không đang yên đang lành đột nhiên sao tâm trạng lại xấu đi nhanh thế này?

Còn chưa kể những ngày gần đây, bầu không khí giữa Vương gia và Vương phi rất kì lạ. Kể từ khi Vương gia nổi giận đùng đùng bước ra khỏi biệt viện Vương phi, những ngày tiếp theo hắn đều không đến đó ở lại qua đêm nữa.

Mỗi lần Vương phi cố gắng tiếp cận, hắn đều sẽ tìm cách tránh đi.

Tổng quản không hiểu giữa hai người có khúc mắc gì, nên không dám làm bậy. Chỉ là mỗi lần Vương gia lên triều rồi, Vương phi ở phủ một mình, sẽ buồn chán ngồi thất thần hết cả một ngày.

Tổng quản nhìn cảnh tượng đó mấy ngày nay, trong lòng đau xót không thôi. Vương phi đáng thương đã phải lặn lội đường xa như vậy tới đây gả đi, chịu biết bao nhiêu ấm ức, mà Vương gia nhà lão có chuyện gì nghiêm trọng đến mức không thể nể tình xuống nước làm hòa được như vậy cơ chứ.

Mãi đến ngày hôm nay, mới thấy Vương phi nhà mình phấn chấn được hơn một chút, lão cũng vui mừng theo.

Nhưng mà Vương gia lại không như thế...

Đôi phu phu này thay nhau xoay thân già của lão như chong chóng vậy. Đi đường nhìn một người tươi cười nên tươi cười chào lại, quay ra đằng sau đã thấy một bản mặt than đen như đít nồi. Tổng quản tắt ngay nụ cười trên môi, vô cùng sầu não nói với Jeno, "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời Vương gia."

Hắn gật đầu, chuẩn bị đứng lên bước ra ngoài thì đã thấy Jaemin đi đến, trên gương mặt sắc sảo rõ ràng không che giấu sự hưng phấn của mình.

Mặt Jeno lại càng đen hơn.

Tổng quản đương nhiên không muốn ở cạnh một cục than chỉ chực cháy, vội vàng bước tới bên cạnh Jaemin, nhìn thấy y rồi tâm tình cũng khá lên hơn được một chút, vui vẻ hỏi thăm, "Vương phi hào hứng như vậy sao?"

Jaemin nhìn lão, gật đầu cái rụp, dù trả lời tổng quản nhưng đầu lại nghiêng về phía Jeno, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, "Đã mấy ngày rồi ta mới có thể ra ngoài cùng Vương gia, tất nhiên là hào hứng rồi."

Jeno biết Jaemin chỉ đang trêu đùa, không có một chút đứng đắn nào, mặt không biểu tình đáp lại ánh mắt của y. Cứ khiêu khích người khác như vậy, rồi tới khi người ta thực sự làm gì, thì lại ra sức cự tuyệt?

Na Jaemin thực sự được lắm.

Jeno bước tới gần y, lướt qua y, ngồi thẳng lên xe ngựa.

Jaemin chậc lưỡi một tiếng, chào tạm biệt với tổng quản, rồi cũng mau chóng ngồi lên bên cạnh hắn.

Jeno không nói gì, y cũng không vội.

Dù cố gắng làm ngơ, nhưng hắn không thể nào phủ nhận sự tồn tại mạnh mẽ của y trong không gian buồng xe nhỏ bé như thế này. Jaemin có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn đang dần trở nên nặng nề.

Xe ngựa lắc lư, cơ thể lắc lư, sẽ có những lúc hai người lắc qua lắc lại vô tình đụng phải nhau. Jeno hừ mũi một tiếng, cật lực nhích người ra xa.

Đường đến phủ Thái phó hôm nay sao dài tới lạ lùng.

Chờ mãi tới khi xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Thái phó, hắn không chậm trễ một giây nào, vén rèm phóng ra ngoài.

Jaemin nhún vai.

Cứ làm giá khi ngươi còn có thể đi.

Haechan đã đứng chờ ở cổng phủ từ sớm, thấy hai người cùng đến thì không khỏi vui mừng.

Khi xưa còn cùng học ở Thành Quân quán, lúc ấy Jeno vẫn chỉ là một hài tử, so với các đồng môn cũng năng động không kém phần. Chỉ tiếc Tiên hoàng nghiêm khắc, cuộc sống của một vị Hoàng tử trong hoàng cung cũng không dễ dàng, nên rốt cuộc, hắn càng ngày càng trở nên trầm lặng.

Có điều trong chốn quan trường, ai cũng đề phòng lẫn nhau, chỉ có một mình Lee Haechan không màng danh lợi, không màng quyền lực, cũng không bị đồng tiền lẫn các lợi ích phù du làm mờ mắt, nên hắn cũng chỉ coi mỗi mình Haechan là huynh đệ.

Dù cho sau khi Jeno trở thành Vương tử phải phù tá Hoàng đế xử lí chính vụ, bận rộn không thôi, nhưng có thời gian sẽ ghé thăm phủ Thái phó hàn huyên, hoặc cùng Haechan đi đâu đó uống rượu giải khuây.

Đáng buồn là từ ngày lập Jaemin làm phi tử, hắn đều phải dành ra chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi cho y, thêm việc mỗi đêm cũng phải dành ra them một canh giờ để giảng giải cho Jaemin nghe về chính trị, cho nên Haechan cứ vậy mà bị bỏ qua một bên.

Vậy mới đáng nói, tình huynh đệ chỉ vui khi chưa có ai thành gia lập thất.

Mà bởi vì Haechan cũng rất quý Jaemin, huynh đệ thành thân còn lời thêm cho bản thân một vị bằng hữu, cũng coi như là có thể tha thứ cho sự bỏ bê huynh đệ của hắn.

Jeno nhìn gương mặt rạng rỡ của Haechan, hỏi thăm, "Thái phó hôm nay đưa chân dung bao nhiêu cô nương cho ngươi rồi?"

Nhắc đến chuyện này, Haechan vô cùng sầu não, "Từ lúc huynh còn là Hoàng tử, cho tới lúc là Vương tử, rồi tới mấy tháng sau khi huynh thành thân, phụ thân vẫn bền bỉ mỗi ngày giới thiệu ba thiên kim tiểu thư cho ta."

Jeno nhướn cao lông mày nhìn Haechan, "Ta thực sự nghĩ chân dung của tất cả các thiên kim ở Triều Tiên đều có trong thư phòng phủ Thái phó rồi đó."

Haechan gật gù, "Ta cũng thấy vậy, đã sắp không còn kệ để đựng nữa rồi."

Jeno đưa mắt nhìn Jaemin đứng bên cửa, rồi nhanh chóng rời đi, hỏi Haechan, "Ngươi không định thành thân thật à? Thái phó có vẻ mong chờ lắm rồi."

Haechan lắc đầu, "Ta lo thân ta còn không xong, lo nổi cho ai nữa chứ. Hoãn được tới đâu hay tới đấy vậy." rồi không kéo dài thời gian thêm, làm động tác mời với Jeno, sau đó vẫy tay gọi Jaemin qua phía này, "Mau vào trong đi, đã chuẩn bị xong cả rồi."

Thái phó đã ngồi chờ trước bàn ăn, thấy Jeno cùng Jaemin xuất hiện thì không nén được vui vẻ, vội vã đứng dậy chào đón.

"Là ta thất lễ, đến bây giờ mới có thể mời Vương gia Vương phi một bữa ăn đạm bạc."

Jaemin cũng mỉm cười, "Không có không có, ta nào dám phiền Thái phó bận rộn."

Haechan thân thiết với Jaemin, việc này lão Thái phó cũng biết, cũng được nghe Haechan kể lại rất nhiều, cho nên dù chưa từng gặp mặt, lão vô cùng có thiện cảm đối với y. Nay thấy tận mắt, một mỹ nam tử tuy có chút xa cách, không phải kiểu người dễ gần, nhưng rất có chừng mực, vẻ ngoài sắc sảo, đứng cạnh Đế Nỗ Vương vô cùng xứng đôi, thì không khỏi gật gù tán thưởng.

Đợi cả bốn người cùng ngồi xuống, lão Thái phó hướng hai người vui vẻ hàn huyên, "Ta nghe thiên hạ đồn tình cảm giữa Vương gia và Vương phi rất tốt đẹp. Thật là chuyện đáng mừng, rất đáng mừng."

Lão Thái phó là tiên sinh dạy học của Jeno từ bé, nhìn hắn lớn lên thành một nam tử chững chạc, gánh vác cả quốc gia như hiện tại, như một người thầy, mà cũng có tấm lòng của một người cha. Nghe hắn nhận lời thành thân với Tứ Hoàng tử của Đại Minh, lão Thái phó cũng có lúc lo lắng, nhưng rồi nghe thiên hạ khen ngợi như vậy, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm ít nhiều.

Jaemin nhìn ra ánh mắt mong chờ của lão Thái phó, cũng vui vẻ tiếp lời, "Ta cũng rất vui, không ngờ tướng công lại săn sóc ta chu đáo như vậy."

Jaemin đã tung như vậy rồi, Haechan không thể không hứng, nói, "Từ ngày có Vương phi, ta thấy Jeno huynh như có chỗ trút bầu tâm sự, đã bớt căng thẳng hơn rồi."

Jeno nhướn mày nhìn Haechan.

Sao những thứ Haechan biết, hắn lại không biết gì vậy? Chỗ trút bầu tâm sự?

Thái phó bật cười, không ngừng gật gù, "Vương gia nổi tiếng kinh thành là nam tử dịu dàng, chăm sóc Vương phi chu đáo đương nhiên là phải làm. Ta nhìn Vương gia lớn lên, cũng biết Vương gia nhẫn nhịn trong lòng không ít chuyện, có thể san sẻ với Vương phi đúng là chuyện vui."

Hắn bất đắc dĩ quay sang nhìn Jaemin, đáp lời, "Có Vương phi ở bên, cuộc sống của ta đúng là có nhiều sắc màu hơn hẳn."

Y là người đầu tiên khiến hắn thả lỏng, người đầu tiên khiến hắn có thể phát cáu, người đầu tiên khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp len lỏi tận sâu bên trong, người đầu tiên dám sai khiến hắn, và là người đầu tiên dám cự tuyệt hắn.

Nghĩ tới đây, Jeno vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng uất ức. Hắn một hơi uống cạn rượu trắng trong chén. Vị rượu đắng mạnh mẽ xông thẳng xuống cổ họng, mà lại không thiêu đốt được những uất nghẹn trong lòng.

Jaemin ngồi bên cạnh im lặng gắp sang cho hắn một miếng củ cải vàng.

Jeno ăn miếng củ cải trong chén, rồi chầm chậm nghiêng đầu nhìn y.

Jaemin mở to mắt, mím mím môi, tỏ vẻ hối lỗi.

Thành thật mà nói, với nhan sắc của y, không ai có thể chống cự lại được vẻ mặt này.

Jeno thở hắt một hơi, rồi quay hẳn đầu sang bên cạnh cùng hàn huyên với lão Thái phó.

Trước mặt Thái phó, Jeno đúng là không dám triệt để làm lơ y. Chỉ cần y hỏi chuyện, hắn đều sẽ mỉm cười đáp lời. Chỉ cần y mải nói chuyện mà quên ăn, hắn sẽ liên tục gắp đồ ăn để vào chén cho y. Tạm thời được coi là một bước tiến sau những ngày dài chiến tranh lạnh.

Haechan khẽ gật đầu với Jaemin.

Phủ Thái phó không được rộng rãi như Vương phủ. Thái phó muốn trò chuyện với Đế Nỗ Vương, đành đứng dậy đi ra sân sau. Jeno hiểu ý, trước khi đi còn cúi đầu thấp giọng dặn dò Haechan canh chừng, đừng để cho Vương phi quá chén.

Thái phó đứng đầu tầng lớp văn nhân nho sĩ, sân sau trong phủ cũng được trang hoàng theo phong cách nho nhã. Làn trúc bên hồ cá lay động xì xào theo làn gió đêm, giản đơn mà thanh bình.

"Có lẽ ta đã quá đa nghi rồi." Thái phó chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời, "Vương phi tâm sáng như ngọc, không phải loại người lòng lang dạ sói, toan tính đến từng bước đi."

Jeno gật đầu, "Y quả thật không phải."

Lão thái phó mỉm cười, "Vương gia thật sự quan tâm đến y."

Hắn nhìn đến đàn cá bơi qua bơi lại trong hồ, nhẹ giọng đáp, "Bổn phận ta phải làm."

"Không cần giấu giếm với ta." Lão thái phó khẽ lắc đầu, quan sát cả quá trình Đế Nỗ Vương lớn lên, làm sao lão không nhìn ra tâm tình của hắn cho được, "Có điều, Lãnh tướng chủ động hiến kế cầu thân cho Vương gia, ta không tin lão không có mục đích gì. Chi bằng người để mắt đến Vương phi một chút."

Khi rời khỏi phủ, Jeno cáo từ bước lên xe ngựa, Jaemin nán lại vài giây, nhẹ giọng nói với Haechan, "Đa tạ, việc còn lại ta có thể xử lí."

Haechan vỗ vai y một cái, "Cố lên."

Jaemin cúi chào lão Thái phó, rồi cũng lên buồng xe trở về.

Lão thái phó nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, khẽ nói với con trai bên cạnh, "Không nghĩ cũng có ngày Vương gia để tâm tới người khác đến thế."

Đế Nỗ Vương nổi tiếng dịu dàng, nhưng ai đủ thân cận với hắn đều sẽ hiểu được rằng, hắn không đặt bất kì ai vào trong lòng. Nhìn thì có vẻ là kẻ mang trái tim to lớn bao dung chứa cả thiên hạ, kì thật lại chẳng thật sự để tâm tới một ai.

Vậy mà cả bữa ăn vừa rồi, tâm trí hắn hoàn toàn đặt lên người bên cạnh, quan tâm tới từng món y ăn, từng ly rượu y uống, chỉ cần thấy đĩa đồ ăn y thích vơi bớt đi một chút, hắn đã gọi gia nhân mau chóng đến lấy thêm cho y, lần đầu tiên vô thức chểnh mảng hàn huyên với lão thái phó câu được câu mất như thế.

Lão thái phó nhìn đến Haechan, khẽ lắc đầu. Không biết phải chờ tới khi nào đứa con này mới làm lão bớt lo lắng, mới chịu ngồi lại một chỗ cùng phi tử chăn kề gối chiếc yên yên ổn ổn xây dựng một mái nhà như Vương gia.

Trên đường về, Jeno như cũ không nói một lời. Trời đêm không trăng không sao, gió trời lồng lộng thổi tới, ai cũng đóng cửa ở trong nhà, đường phố bên ngoài lại càng trở nên vắng lặng.

Jaemin chịu đựng một lúc, đến khi xe ngựa dừng trước cổng Vương phủ, y lệnh gia nhân lui đi, rồi chắn không cho Jeno ra ngoài.

Hắn trầm lặng rũ mắt nhìn y, biểu cảm trên mặt không nói là rõ cảm xúc gì.

Jaemin hít một hơi thật sâu, đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, sau đó nhích người ngồi vào lòng hắn. Y áp má mình lên má Jeno, dùng giọng điệu tủi thân nhất trong cả trăm năm làm yêu thú của mình, nói, "Ta không phải có ý muốn cự tuyệt ngươi, ta chỉ là... có chút bất ngờ, hành động không kịp suy nghĩ. Ta biết ta sai rồi."

Nói xong, Vương phi vùi đầu vào hõm cổ Vương gia giấu mặt đi, như uất hận không thể chôn mặt xuống đất, tự vả chết mình.

Còn hành động nào xấu hổ hơn mà y có thể làm ra nữa không?

Vì sao phải làm tới tận thế này?

Có phải tổ tiên Hồ tộc nên rất hài lòng về sự hiếu thảo này của y hay không?

Không gian trong buồng xe rất nhỏ. Hai nam tử cao hơn năm thước cùng ngồi đã có vẻ miễn cưỡng, mà Jaemin lại còn đang ngồi trong lòng hắn như vậy, mùi Hương thảo êm dịu quấn quanh người hắn như vậy, thì thầm vào tai hắn mềm xèo như vậy, hơi thở nóng hổi quẩn quanh cổ hắn như vậy, Jeno không thể chịu đựng thêm.

Hắn khàn giọng, nói, "Ngươi... đi xuống trước đã."

Jaemin không dễ dàng buông tha cho hắn như thế, lại càng ôm lấy hắn chặt hơn, cũng tham lam chiếm lấy chút hơi ấm đã thiếu hụt mấy ngày nay, "Ngươi không được như vậy nữa."

Jeno thở dài, đưa tay lên nắm lấy hai cánh tay y gỡ ra khỏi người mình, rồi nhìn vào mắt y, nhẹ giọng đáp ứng, "Ừm, không như vậy nữa."

Jaemin thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Jeno nhìn y như vậy không khỏi muốn cười.

Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, hắn uất ức vài ngày rồi sẽ trở lại như bình thường, nhưng y thì không nghĩ vậy, luôn cố gắng tìm cách khiến hắn hạ hoả.

Ánh mắt Jeno dịu đi.

Hắn ôm Jaemin trong lòng, không nỡ buông tay.

Jaemin bắt đầu cảm thấy bầu không khí có chút ám muội rồi.

Dù đã ở cạnh nhau gần nửa năm, mỗi đêm đều chung chăn chung giường, giờ này phút này lại nói không được tự nhiên thì có vẻ không đúng cho lắm, nhưng bọn họ thật sự ngoài ngủ ra chưa có làm gì hơn thế. Chưa kể đa số thời gian đều là Jaemin ngồi ở chiếc bàn đối diện cần mẫn đọc tài liệu lấy được về từ bộ Công suốt đêm ngày.

Nên không thể trách y được...

Nhưng nếu bây giờ y còn làm càn, lãnh địa Hồ tộc chắc chắn sẽ bị triều đình Joseon san bằng.

Jaemin đành buông xuôi, chầm chậm cảm nhận được hơi thở của bản thân mất kiểm soát, chầm chậm cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nam tử đầy mị lực trước mắt chạm đến chóp mũi y, chầm chậm cảm nhận được sự ấm áp mềm mại lan truyền từ đầu môi lan ra toàn thân, chầm chậm cảm nhận cả cơ thể rơi vào lửa tình, thiêu cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net