Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đi rồi bỏ đồ vào máy giặc !

- Tắm rồi quần áo đâu tôi thay ? – Mon.

- Cứ tắm đi ! – lại nhìn về nơi khác – Trong phòng tắm có cái khăn tắm to to tôi chưa bao giờ dùng, cứ lấy nó quấn lên người, rồi ra đây tôi đưa thêm 1 cái mền mà chùm lên người !

Mon tự hỏi Nan ko thể cho con bé mượn đỡ cái áo nào to to 1 chút hay sao ? Hay là tại vì Nan ko tùy tiện đưa quần áo cho người khác nhỉ ? Lòng đượm buồn ...

- Chứ tôi hết cách rồi, tôi ít mặc sơ mi lắm thế nên chắc ko thể đưa cậu áo sơ mi, còn mấy cái áo thun chắc ko thể che hết đâu ! – Nan lên tiếng khi thấy Mon cứ đứng yên đó, lại nghĩ chắc con bé ko đồng ý.

Nghe Nan nói thế Mon mới hiểu, vậy là lại tươi cười đi vào nhà tắm, Nan lắc đầu, con gái thật chẳng hiểu nỗi.

Vài phút sau Mon cũng tắm xong, đi ra với cái khăn quấn lên người, vừa ra đã thấy cái mền nhỏ nhỏ để đó, đoán chắc là cho mình nên cũng choàng lên người, thật ra thì trong lúc tắm, Mon đã hiểu vì sao 2 tai Nan lại đỏ ửng ngay khi quay mặt đi chỗ khác, có 1 chút lúng túng nữa, Nan mà cũng biết ngượng sao, khó tin thật !

Mon ngồi xuống băng ghế đối diện nhìn cậu nhóc đang thư thả nhâm nhi ly trà, trời này mà uống trà nóng đúng là sâu tuyệt vời. Ko nghĩ Nan cũng có sở thích uống trà. 

- Mặt tôi có dính gì sao ? – vừa đặt tách trà xuống bàn Nan đã ngẩng mặt lên hỏi.

Bị bắt gặp như tên trộm đang làm điều xấu xa, Mon hơi lúng túng.

- Gì chứ ... – Mon bễu môi.

Từ ban đầu đến tận lúc này cũng gần 1 tiếng đồng hồ, vậy là khỏi học hành gì được, 1 tiếng còn lại là quá ít, vậy là cả 2 người quyết định ngồi ko.

Mon ngồi đó ngẫm nghĩ lại những gì đã qua, từ lúc bắt đầu thích cho đến khi tiếp xúc, từ lúc lạnh nhạt cho đến khi trở thành bạn như thế này, tình cảm đó ko phải đã hết, nỗi đau đó ko phải đã ko còn tồn tại, thử hỏi có đêm nào mà con bé ko thao thức nghĩ về Nan và Lin chứ, chỉ là đã quá đau nên bản thân đã có thể bình thản tiếp nhận nỗi đau đó, đau 1 mình, khóc 1 mình cũng đâu ai biết, cái dằm cứ in sâu vào tim, ko có cách nào lấy ra được, cứ âm ỷ âm ỷ để rồi khi vô tình chạm vào thì nó lại buốt lên, đau đớn đến tột cùng ~

Thấy Mon cứ thơ thẩn nhìn ra màn mưa trắng xóa phía bên ngoài qua khung cửa sổ, nét nhìn xa xăm, có chút gì đó đau xót, Nan lên tiếng thu sự chú ý của Mon, chỉ là Nan ko thích ánh nhìn đó ... dường như chứa quá nhiều niềm đau. 

- Biết hát ko ? 

- Tạm ! – Mon cười mỉm.

- Bài gì ? – Nan đặt cây ghi-ta tựa lên đùi.

Hình như Nan định đệm nhạc cho nhỏ hát nhỉ ? Chắc là vậy ! Con bé hát cũng ko tệ, thử xem sao ! Vả lại cũng đã từng muốn cùng Nan có viễn cảnh này !

- Một chút quên anh thôi ! – Mon cười toe

‘Mưa đâu cố ý vương trên vai người

Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay

Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi

Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày

Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi

Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.

Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối.

Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,

và đôi tay thôi nắm chặt..

Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc.. 

Someday if I were you,

I could love you less, so I can forget

Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,

Và đôi tay thôi nắm chặt..

Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc. ‘

( Một chút quên anh thôi - Bảo Thy)

Tiếng nhạc hòa với tiếng đàn, cùng tiếng mưa va vào cửa kính nghe lợp độp tạo nên 1 âm thanh trên cả tuyệt vời, cả 2 đàn và hát bằng tất cả cảm xúc của mình. Bây giờ Nan mới biết Mon lại hát hay đến như thế, nghe 1 lần rồi là ko thể nào quên được ... Mon hát bằng tất cả cảm xúc mà mình có, lời bài hát cũng như bày tỏ 1 phần suy nghĩ của con bé, yêu đến thắt cả tim, vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ yêu 1 người lại đau khổ đến như thế, ấy vậy mà cứ muốn yêu hoài người đó, dặn lòng là hãy quên nhưng thực ra thân tâm hiểu rất rõ là điều đó là ko thể !

‘ Và đôi tay thôi nắm chặt

Yêu đến khi chẳng còn gì hối tiếc ‘

Hóa ra khi hát xong ko khí lại còn trầm hơn cả lúc ban đầu, Nan ko nghe nhầm thì khi vừa kết thúc bài, đã nghe được tiếng đánh thược thở dài của Mon ...

- Cậu với Lin dạo này ổn hả ? – Mon cười nhẹ.

Nụ cười đó cỏ vẻ chứa rất nhiều nổi đau.

- Tôi với Lin có gì đâu mà ổn với ko ổn ! – Nan nhìn ra bên ngoài.

- Có thì nói có đi ! Ngại ngùng gì chứ, hôn cũng hôn rồi ... – càng về sau lời nói càng nhỏ.

- Lần đó ? – ý Mon là nụ hôn ngay cầu thang mà con bé với Kii trông thấy sao ? – Ko phải như 2 người nghĩ đâu ! Tôi chỉ muốn làm rõ 1 số cảm giác của bản thân nên mới ghì cô ấy lại hôn ! 

Mon vẫn chăm chú lắng nghe.

- Hôn cô ấy ko có cảm giác gì cả ! – Nan chán chường nghỉ lại ngày hôm đó.

Lúc đó là Nan muốn rõ về cảm giác của bản thân thật, từ ban đầu ý gán ghép cho Nan với cô bạn của Mon đã bị nhìn thấu rồi, tiếp xúc thân hơn thì thấy quả thật Lin cũng được, vậy là theo như đã thấy thì họ cứ gắn vào nhau, mãi cho đến khi Nan cho ra đề nghị đó thì cậu nhóc mới biết được là bản thân có hài lòng với Lin là vì cô bạn có những nét tựa như Mon, có cảm giác như lắp được chỗ trống nhưng bản thân vốn ko vui, Nan lại ko phải loại người thích lợi dụng tình cảm người khác, Nan hơn Ken ở chỗ là biết cách làm rõ cảm xúc của bản thân: muốn gì và cần gì ! Nhưng có 1 sự thật động trời hơn mà sau đó Nan đã tự tìm ra được, thực ra ko phải vì tình cảm hay rảnh rỗi gì mà cô bạn mới tiếp xúc với cậu nhóc như thế !

Mon ko biết là bản thân nên vui hay buồn nữa, báo hại con bé đau khổ 1 khoảng thời gian dài cho đến tận bây giờ, thì ra là họ chỉ dừng lại ở mức độ là bạn. Nói vậy là Mon có cơ hội nhưng con bé ko dám nghĩ quá xa, khó khăn lắm mới có được tình bạn này, bây giờ nếu lại có những hành động như hồi đó, ko biết chừng sẽ ko thể là bạn nữa ~ Nên tiến hay ko ?

- Cậu với Kii vẫn ổn chứ ? – Nan thuận miệng nên hỏi, dù cậu nhóc thừa biết giữa 2 người họ ko có gì.

- Vẫn ổn ! – nụ cười gượng đơ.

Thấy thái độ của con bé, Nan cong môi cười thầm, gạt ai chứ, nói dối dở tệ ! Vốn dĩ lần đó thấy 2 người họ vào cửa hàng nhẫn, cũng nghĩ họ quen nhau rồi, nhưng cứ tuần này qua tuần nọ, ko hề thấy chiếc nhẫn nào trên tay Mon cả !

- Oh, tốt !

Mon tự cảm thấy lời nói và thái độ của Nan có chút gì đó ko bình thường, có phải là cậu nhóc đã nghi ngờ hay biết gì đó rồi ko ?

Đợi mãi rồi mưa cũng tan, vậy là Mon thay đồ lại rồi về nhà luôn, ngày đầu tiên chẳng học hành được gì cả cơ mà lại góp nhặt thêm được những kỉ niệm rất đáng quý. Mon khẽ cười.

Nhìn mãi bóng lưng mon cho đến khi con bé mất dạng sau ngõ rẽ thì Nan mới vào nhà, nhìn lại chiếc mền trên ghế ban nãy đã được nó quấn quanh người, Nan nhẹ nhàng dùng tay nâng nó lên, vẫn còn hơi ấm, vẫn còn mùi hương đặc trưng đó, bất chợt ghì chặt chiếc mền vào lòng, ấm vô ngần, vốn chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với người con gái nào sâu đậm đến như thế, từ ban đầu đã cố xua đuổi, thậm chí là bằng mọi cách, hết gây tổn thương lần này đến lần khác, còn nói cả những câu mang tính xúc phạm vậy mà ... vẫn ko đẩy đi được !?!

.

Nó hiện đang ở nhà hắn, tối nay hắn phải đi kí hợp đồng với đối tác, là 1 cánh tay bênh cạnh hắn thì đương nhiên nó ko thể ko đi theo, nó có chế độ học tập riêng, ko phải là cứ suốt ngày trong phòng tập luyện mà đi theo hắn là cách để học những trò khác hay và thực tế hơn nhiều. Nó chẳng mở miệng nói chuyện với hắn lấy lời, hắn biết là nó đang ko vui nhưng cũng lờ lờ đi, cốt yếu muốn xem thái độ nó thế nào.

- Mèo nhỏ, thắt cà- vạt cho tôi ! – hắn nói như ra lệnh.

Chỉ là thắt giúp thôi mà, nó cũng chẳng hẹp hòi đến mức ngồi lì 1 chỗ để trách móc hắn hoài đâu ! Nhưng xem ra nó còn chẳng khách khí, cài luôn cả cúc áo trên cùng của hắn, cà-vạt đẩy nút lên tận phiá trên, nghẹt thở ko chịu nỗi, đến mức hắn phải giữ tay nó lại rồi nở nụ cười ‘hiền’ bảo nó dừng lại được rồi ! Khi bị hắn chặn lại, nó chẳng nói gì, chỉ hừ lạnh 1 tiếng rồi và phòng thay đồ, khi nó đi ra, hắn nhíu mày ! Từ khi hứa với hắn đến nay, nó ko ăn mặc những bộ quần áo như thế này nữa, ko phải là quá thiếu vải hay gì gì mà đơn giản là hắn ko thích, nhìn nó quá khêu gợi, nửa kín nửa hở trông chẳng vừa mắt chút nào !

- Ông ấy bảo em mặc thế à ?

- Ko, tự thôi ! Đàng hoàng quá người ta chỉ cười vào mặt ! 

Nó nói cũng ko sai, đối tác của hắn cũng chung 1 thế giới với hắn thôi, ăn mặc quá kín thì ít nhiều sẽ bị cười vào mặt, mà ko chừng cười vào mặt hắn chứ ai, còn qua hở hang thì bọn chúng còn được dịp để bàn hơn, ko khéo lại ảnh hưởng đến uy tín, vậy tốt nhất là nên chọn bộ quần áo nào hội tụ đủ 2 yếu tố trên, vậy là nó mặc 1 chiếc áo hở lưng, làm lộ ra tấm lưng trắng nõn, chẳng có gì đáng nói nếu phần giữ chiếc áo lại trên cổ ko phải dạng dây cột, với người như nó mà lại mặc chiếc áo đó đi khơi khơi trước con mắt của con trai chẳng khác nào mang ý kêu gọi ‘ ngon thì giật dây ra đi ! ‘ , đi kèm là chiếc quần bó sát vào chân, mài rách khắp nơi, nó lại trang điểm theo kiểu khác, hiếm khi nó trang điểm, lần này nó trang điểm, thấy nó có nét trưởng thành trên gương mặt, tạo 1 nét cuốn hút khó cưỡng lại ... Hắn nhìn còn phải tự điều chỉnh lại nhịp thở của mình, thế nên nếu để nó ra ngoài với bộ dạng như thế, hắn sẽ ko yên tâm mà bàn việc được ! Chỉ cần tưởng tượng đến những ánh mắt thèm thuồng kia là hắn đã ko vui rồi !

- Vào thay cái khác! Kín hơn, đứa nào dám lên tiếng tôi sẽ cắt lưỡi nó ! – hắn.

- Tại sao ? – nó nhếch môi cười, thấy hắn như thế tâm tư đã đỡ hơn 1 chút.

- Ko thích !- câu trả lời của hắn rất ngắn gọn và súc tích.

- Em có phải fan anh đâu mà anh nói là em cứ phải hưởng ứng ! – nó ngồi bắt chéo chân trên ghế, dáng vẻ ngồi cũng toát lên vẻ kiêu sa khó chạm tới.

Hắn cúi người xuống, tựa 2 tay lên vành ghế phía sau nó, giam nó chặt trong chiếc lồng tay do bản thân tạo nên, hắn khẽ trách mắng.

- Mèo hư ! 

- Đây chẳng ngoan bao giờ ! – nó ngẩng đầu lên, face to face với hắn, mắt xoáy sâu vào nhau, môi khẽ cong, nhìn nó như đang thách thức vậy, hơi thở cứ lờn vờn trân khuôn mặt hắn.

Chết tiệc ! Cứ là nó thì cơ thể hắn lại nóng bừng, chẳng kiểm soát được ! Cái cảm giác này ko hề xuất hiện với bất kì người con gái nào khác, dù là trong lúc ân ái với những 1 vài đứa con gái cũng vậy, ko hề có ! 

Rất nhanh sau đó, nó lại đảo ngược, đẩy hắn xuống ghế, còn nó lại là người dùng tay chống lên thành ghế. Hắn nhìn nó chẳng rời mắt, hơi thở hắn cũng bắt đầu nặng nề hơn, khỉ thật, chỉ muốn đùa vớ nó 1 chút rồi cho nó đi thay đồ, rốt cuộc lại thành ra cái cớ sự này đây ! Mấy ngày rồi ko ôm hôn nó, nhớ chết được ! Vậy là chẳng câu nệ, hắn kéo nó ngồi lên hẳn đùi mình rồi hôn 1 cách cuồng nhiệt, nó chẳng chịu mở miệng ra để hắn luồng lưỡi vào, vậy là hắn dùng tay lướt dọc theo sống lưng nó, nó chỉ thở gấp chứ tuyệt nhiên vẫn ngoan cố ko mở miệng, vậy là thuận tay hắn giật luôn cái dây áo được thắt nơ 1 cách rất đẹp ra khiến nó bung ra thành 2 sợi dây dài hờ hững thả lỏng ngay vai, có lẽ do bất ngờ, nó đã chợt thốt lên, vậy là chiếc lưỡi của hắn có cơ hội trườn vào khoang miệng nó, ướt át, hắn đảo cả 1 vòng trong khuôn miệng rồi tìm lấy chiếc lưỡi nó, 2 chiếc lưỡi cuốn vào nhau, hôn cho đến khi cả 2 ko còn thở được nữa hắn mới buông nó ra.

Nói chứ nó cũng nhớ vòng tay và những nụ hôn của hắn mà !

Nó tì sát người vào ngực hắn, cả 2 đang ngồi đối diện nahu mà, vả lại nó còn ngồi trên đùi hắn, hắn dùng tay ôm chặt vòng eo của nó, rải đều những cái hôn từ cổ xuống vai, đôi khi tiếng động phát ra cũng khiến cho nó đỏ mặt, nó cứ thấy ngồi kiểu này kì kì thế nào ấy, nhưng 2 tay nó hiện ko cử động được nên ko thể đưa lên mà cột lại dây áo thành ra chỉ còn cách là tì vào người hắn để áo ko rớt xuống thôi ! Những âm thanh phát ra từ miệng nó khiến hắn biết rằng cơ thể nó cũng bị kích thích, nhưng nó ko muốn cả 2 ‘ăn cơm trước kẻng’, hắn rất tôn trọng quyết định của nó tếh nên từ tốn cộ sơ lại sợi dây cho nó di ra xa, thóa khỏi tư thế ám muội này, thật tình chứ còn ngồi kiểu này nữa hắn sẽ ko giữ được kiên nhẫn mà đè nó ra ‘chén’ sạch từ đầu đến cuối mất, ngẫm lại là yêu nó hắn cảm thấy bản thân cũng vĩ đại lắm, đã phải kiềm nén rất rất nhiều lần. 

Nó ngồi đó, giúp hắn chỉnh trang lại y phục, thắt lại cà- vạt rồi còn cố tình lướt nhẹ tay qua khuôn ngực của hắn ! Hắn nhìn ra nét cười hả hê trên mặt nó thì chỉ biết nín ngẫm vào trong, lần nào chọc nó tức nó cũng làm những trò như thế này, nhưng xem ra lần này ‘ nặng đô’ hơn mấy lần trước, cũng may là hắn kiềm chế mà dừng lại kịp. Riết rồi nó cao tay quá!

Nó cũng ngoan ngoãn đi thay ra bộ khác, vờn hắn như thế cũng đủ rồi, thấy thái độ và biểu cảm của hắn làm tâm tư nó phấn chấn hơn hẳn ! Ai bảo hắn chọc nó làm chi ! Cho hắn kiềm chế tới chết cho mà biết!

Chap 24.3:

Nó và hắn bàn chuyện hợp đồng trong phòng V.I.P , ko khí ko ồn ào như bên ngoài nếu ko nói là bị tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, trong đây cũng ồn ào, nhưng ồn ào theo 1 cách rất riêng, có cả mấy cô em chân dài trong phòng cứ lượn qua lượn lại, còn có cả 1 cái cột trong phòng nữa, mấy người đó cứ uốn ** nhìn nóng cả mắt, xem ra họ rất thích Jun vì vẻ ngoài bắt mắt của hắn, chỉ có điều là do có nó ngồi đó nên họ ko dám tiến lại gần thôi, dám làm sao được vì y như rằng cứ có ai có ý định tiến lại thì nó lại ngước mắt lên nhìn, chẳng hiểu sao nhưng cứ thấy ánh nhìn của nó là ko ai dám động vào hắn nữa ! Đương nhiên là hắn nhận ra nhưng hắn cứ vờ như ko biết mà bình thản bàn chuyện, thỉnh thoảng lại giả vờ đưa mắt nhìn chăm chú đám người uốn ** quanh cây cột đó với tia thích thú, điều đó như tiếp sức cho đám người đó múa sung hơn nữa !

- Người của tôi hết đó ! Cậu có ưng mắt người nào hay ko ? – đối tác nhìn hắn với tia sủng nịnh.

- Ưm ... – hắn đặt tay lên càm như đang suy nghĩ.

- Thế ông có ưng tôi hay ko ? – nó nghiêng đầu hỏi người đối diện ngay khi hắn vừa suy nghĩ.

Chẳng phải nói cũng biết thái độ của ông ta lúc đó, nó như thế mà chẳng lẽ ko ưng được sao, lão ta đâu phải là thánh !

- Nếu anh ta đồng tình tôi sẽ làm trợ lý cho ông 1 tuần ! – nó nhìn ông ta đầy ẩn ý rồi lai mắt sang Jun.

Khoan nghĩ đến hắn, chỉ cần nghĩ đến lúc nó làm trợ lý riêng của mình dù chỉ 1 tuần thì ông ta cũng đã sướng rơn người rồi, nó có ngoại hình trông khá chuẩn, qua cách bàn bạc từ đầu giờ đến giờ thì nó rất biết cách xử lý tình huống và giải quyết vấn đề cũng rất nhanh nhạy, có nó bên cạnh là có cả những thứ đáng giá khác.

Hắn vẫn bình thản mà đưa ly rượu lên môi mà thưởng thức, nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy được sự lay động ẩn sâu trong ánh mắt màu xám tro đó.

- Chỉ 1 tuần thôi mà, cậu thấy thế nào ? Chỉ cần cậu đồng ý thì trong 1 tuần đó, cậu muốn gì, tôi cũng sẽ cho người đáp ứng !

Hắn lúc này mới từ tốn đặt ly rượu xuống, mắt hiện lên ánh nhìn châm biếm.

- Những thứ đó của ông vốn dĩ ko đáng giá bằng người con gái của tôi !

Ông ta có vẻ hơi bất ngờ vì câu nói mang tính sở hữu đó, sau những gì đã tìm hiểu trước khi xuất hiện tại buổi kí hợp đồng này, ông ta biết được Jun ko có hứng thú nhiều với con gái, tình sử tương đối được xem là “sạch” , thế enn6 nếu có ý muốn giữ nó lại, hắn cũng ko nhất thiết phải nói những lời đó, kèm theo những điều kiện mà ông ta đề ra là quá béo bở, vậy mà hắn lại tuyệt nhiên ko hề suy nghĩ mà nói thẳng ra ý nghĩ mang tính từ chối của mình.

- Nhưng chẳng phải cô ấy cũng có ý muốn theo tôi sao ? Thôi nào, ép người là ko hay đâu !

Hắn vươn tay, duỗi sang 2 bên, cũng đồng nghĩa với việc choàng tay qua người nó, nhìn hắn như boss vậy ! Hắn bất chợt ghì nó lại gần mình.

- Đùa ! Lầm to ! – hắn mỉa mai.

Ông ta thấy thái độ của hắn như vậy thì cũng có chút bất mãn nhưng ko dám hó hé gì, ông ta ko dám khẳng định cả 2 là người yêu vì nhìn xét qua thái độ thì ko giống cho lắm ! Trông hắn cứ như đang bỡn cợt nó vậy ! Mà cái chính là ông ta ko biết rằng nó và hắn có cách trao yêu thương rất đặc biệt chẳng như những cặp đôi khác !

Kì kèo được 1 lúc hợp đồng cũng đã được hoàn tất xong xuôi, ông ta ra về trong sự nuối tiếc, vẫn cứ hy vọng 1 ngày nào đó nó làm việc cho mình, 1 hy vọng bất khả thi !

Cánh cửa vừa khép lại, hắn đã kéo mặt nó xuống mà hôn vào môi, hôn ngấu nghiến thể hiện 1 sự chiếm hữu đáng sợ, đến khi buồng phổi cả 2 ko chịu được nữa thì cả 2 mới buông nhau ra.

- Em ko sợ tôi sẽ đồng ý sao ? – hắn vuốt sợi tóc tơ đang vướng ngay trán nó sang 1 bên.

- Anh dám à ? – nó nói với giọng đầy thách thức – Anh sẽ ko dám đâu !

- Em được lắm ! – hắn gục đầu vào hõm cổ nó, mỗi lần thế này cơ thể có mệt mỏi gì cũng bay biến đi đâu hết, nó đúng là cô người yêu tuyệt nhất trên đời.

.

Ken hiện đang đau dầu về sự việc đang xảy ra, cả ngàn lần, cả vạn lần tên đó cũng ko muốn nghĩ đến người giở những trò đó là Pj, nhưng để loại đi khả năng đó thì xác suất rất thấp, giải thích thế nào khi chiếc cúc áo lại xuất hiện tại đó ?

Bế tắc !

- Bị đau đầu à ?

Ken ngẩng mặt lên thì thấy Pj đang cầm ly sữa nóng, nhỏ ngồi dần xuống bên cạnh tên đó, cách 1 ghế.

- Ừ, chưa ngủ à ? – Ken xoa 2 bên thái dương.

- Tôi vốn thức khuya mà ! Để tôi giúp anh !

Nhỏ bỏ ly sữa xuống bàn, rồi xoay ngang người qua, nửa ngồi nửa quỳ trên ghế đệm, có lẽ vì quá đau nên tên đó cũng chẳng thể trả lời thêm được gì nữa !

Cảm giác được đôi tay đó áp lên đầu mình quả thật rất ấm áp và dễ chịu, chẳng mấy chốc sau, cơn nhức đầu cũng bay biến đi đâu mất.

- Cảm ơn !

- Khách sáo gì chứ ! – nhỏ cầm ly sữa đứng dậy.

- Đừng đi ! – Ken bất chợt giữ lấy cổ tay Pj.

- Có gì hả ? – Pj hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi với thái độ bình tĩnh, dù là trong lồng ngực tim đang đánh trống liên hồi.

Hỏi thì hỏi thế thôi chứ nhỏ vẫn ngồi yên vị xuống ghế như cũ. Ken cũng chẳng nói gì, nói trắng ra là ko biết phải nói thế nào.

Có những thứ ko nhất thiết phải nói,sự im lặng cũng có thể biểu đạt điều đó.

Ken im lặng, cả nhỏ cũng im lặng, bầu ko khí mấy phút trước đột nhiên thay đổi 180 độ. Ken khẽ ho nhẹ để lấy giọng.

- Tôi có thể mượn đùi cô 1 chút được ko ?

Pj hơi sững lại nhưng cũng gật đầu, phải lo chuyện làm ăn của gia đình, vậy mà dạo này lại phát sinh thêm chuyện của Khánh Hạ chắc Ken phải mệt và chịu nhiều áp lực lắm ... Nếu như thế mà lúc này Pj lại bỏ đi vào thì thực sự là phũ phàng quá, Ken đã mệt mỏi lắm rồi, cái Ken cần bây giờ là 1 điểm tựa, chỉ là trong 1 khoảng thời gian ngắn thôi mà, Pj tự nhủ với lòng là sẽ ko có gì bất ổn cả ! Ko thể quên Ken 1 cách chóng vánh thì từ từ vậy, phải để bản thân tập chấp nhận dần và ko lung lay trước những biểu hiện và cách hành xử như vậy của Ken nữa !

Ken khẽ khàng nằm xuống, cảm giác này quả thật rất dễ chịu, thời gian như lắng đọng lại ! Chỉ cần chuyện của Khánh Hạ êm xuôi, Ken sẽ nói chuyện rõ ràng hết mọi thứ, tên đó nhất định sẽ cho Pj 1 cuộc sống dù là ko an toàn nhưng sẽ khiến nhỏ hài lòng, dùng cả tấm thân này bảo vệ cho nhỏ để khỏi ai làm nhỏ tổn thương được nữa, qua những biểu hiện của Pj, Ken biết là nhỏ đang tránh mình, đang tránh nghãi là còn yêu mà đúng ko ? Vậy là đâu có nghĩa là bản thân hết cơ hội ! Dạo này thấy nụ cười của nhỏ ko còn chân thật nữa, có cái gì đó ... ảo và xa xăm ! Đột nhiên bản thân lại rất muốn mang đến cho nhỏ những nụ cười chân thật, ngây ngô của ngày ấy ... Dù là nhỏ có nhiều bạn, nhưng từ nhỏ vẫn toát ra 1 dáng vẻ cô độc ! Những gì Pj đã làm, đã chịu đựng, ko phải Ken ko biết mà là biết tất cả nữa là đằng khác ! Ngẫm lại những ngày đầu, là do bản thân đã hồ đồ mà có những trò bỉ ổi như thế, tự cười nhạo bản thân rồi tự hỏi chẳng biết mình có phải là nam nhi hay ko nữa ! Cũng chẳng biết bản thân đã phát sinh thứ tình cảm này từ lúc nào, ban đầu tự dối bản thân rằng nhỏ chỉ là con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net