Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dật Phong dìu Lâm Phương Phương vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, chậm rãi cởi bỏ tất cả váy áo lẫn quần áo lót của cô xuống. Cơ thể Lâm Phương Phương bây giờ đã vô cùng khó chịu, ham muốn gào thét trong người như muốn ép cô nổ tung, hai tay cô không ngừng đưa lên vân vê hai hạt đậu đỏ đỏ hồng phía trên đỉnh núi, cả người ưỡn cong, thân thể tỏa ra mùi hương nữ nhân thơm tho mà nồng đậm trong không khí. Loại thuốc kích dục này vốn dĩ là loại mới xuất hiện trong chợ đen, dân chơi lắm tiền rất thích sử dụng, nữ nhân cho dù có đoan trang hiền lành đến đâu một khi bị hạ thuốc này cũng sẽ biến thành dâm phụ, tuy ảnh hưởng vô cùng bá đạo nhưng thời gian phát tác lại có chút chậm, phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới chậm rãi tác động lên hệ thần kinh con người, một khi thuốc đã phát tác thì hầu như không có một loại thuốc giải nào có thể hóa giải được, trừ phi người bị hạ dược trong vòng nửa tiếng tìm được một người đàn ông giao hoan liên tục không ngừng suốt hai mươi bốn giờ hoặc cùng ít nhất hai người đàn ông làm một lúc liên tục trong năm tiếng liền, nếu không thân thể sẽ bị thương tổn dẫn đến vô sinh.

Từ lúc cô ngấm thuốc cho đến giờ cũng đã gần nửa tiếng, Lâm Dật Phong càng nghĩ lại càng giận kẻ đã hạ thuốc cho Lâm Phương Phương. Phương pháp này không cần nói cũng biết vô cùng nham hiểm. Cuối cùng là ai lại hận mèo nhỏ nhà anh đến mức như vậy? Nếu để anh phát hiện ra, nhất định anh sẽ cho kẻ đó nếm mùi kích dục này như thế nào. Đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, Lâm Dật Phong vội vàng lấy tấm chăn đắp lên người Lâm Phương Phương rồi nhanh chóng tiến ra mở cửa. Khi nhìn thấy Dương Kiến Bang đứng trước mắt, anh không khỏi chau mày thật chặt, giọng nói cũng mang đậm bài xích.

“Sao anh còn ở đây?”

“Phương Phương rốt cuộc trúng thuốc gì?”

Dương Kiến Bang cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, mà ngược lại lo lắng hỏi trở về. Tuy Lâm Dật Phong trong lòng thập phần không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn chọn nói ra, biết đâu họ Dương này có cách gì có thể giúp được.

“Là Evil Angel!”

“Cái gì? Sao lại có thể như vậy?”

Evil Angel là tên của loại thuốc kích dục nọ, Dương Kiến Bang nghe xong liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Thân là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, dĩ nhiên không tránh khỏi đôi lúc có qua lại với thế giới ngầm cùng với làm nhiều chuyện không thể cho ra ánh sáng được, cho nên việc Dương Kiến Bang biết đến Evil Angel này cũng không khó hiểu. Anh lo lắng nhìn sang Lâm Dật Phong thử dò hỏi.

“Tôi có thể vào xem cô ấy một chút không?”

Lâm Dật Phong suy nghĩ một chút, sau đó cũng không ngăn cản, nghiêng người sang một bên coi như đồng ý. Dương Kiến Bang bước đến bên giường liền ngửi vào trong mũi mùi vị nữ nhân nồng đậm, cả người Lâm Phương Phương chảy mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt vốn trong sáng tinh nghịch giờ đây như lọt vào sương mù, mông lung nhìn vào vô định.

“Dật Phong… em khó chịu… ưm… thật ngứa a… cho em đi Phong… cho em…”

Chiếc chăn đã bị cô kéo ra hơn nửa, đôi bầu ngực no đủ cùng cái eo thon nhỏ bại lộ ra ngoài. Càng đến gần, tiếng cô rên rỉ càng rõ ràng lọt vào trong lỗ tai anh, từng câu từng chữ làm Dương Kiến Bang xanh mét khuôn mặt, biểu tình không thể tin nhìn vào mắt Lâm Dật Phong. Cô đang kêu tên anh trai mình, không lẽ lúc nãy dưới lầu, Phong trong miệng cô là Lâm Dật Phong này hay sao? Tên này chẳng lẽ dám… càng nghĩ anh càng thấy hoang đường, nhịn không được thắc mắc.

“Dật Phong, tại sao Phương Phương lại gọi tên anh trong lúc này? Còn đòi anh…”

Tình trạng của Lâm Phương Phương trước mắt vốn dĩ đã làm Lâm Dật Phong muốn nổi điên, bây giờ nghe câu hỏi của Dương Kiến Bang lúc này anh cũng không ngần ngại mở miệng thừa nhận.

“Đúng, tôi và Phương Phương đã xảy ra quan hệ!”

Dương Kiến Bang nghe xong trả lời tức giận lao tới nắm cổ áo Lâm Dật Phong cắn từng chữ nặng nề.

“Anh có điên không? Phương Phương là em gái anh mà anh cũng dám xuống tay?”

“Nhưng người cô ấy yêu là tôi, hai chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, là tự nguyện vì đối phương mà trả giá. Với kẻ đã tổn thương Phương Phương như anh, không có tư cách đến chỉ trích tôi!”

Lâm Dật Phong cũng không nhường một bước, lạnh lùng nói ra sự thật. Dương Kiến Bang chỉ thấy cả người vô lực, đúng, anh là người không có tư cách chỉ trích ai nhất, nếu anh không tổn thương cô thì hôm nay cũng không ra thành cục diện hoang đường như vậy. Buông tay nắm cổ áo Lâm Dật Phong ra, anh bất lực hỏi.

“Bây giờ phải làm sao? Với cách giải trừ thuốc này vốn dĩ không người đàn ông bình thường nào có thể làm được. Nếu muốn dùng đến thuốc hiện tại ở đây cũng không dễ dàng có. Không lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Phương Phương như vậy sao?”

Dĩ nhiên là không! Bây giờ có đi mua thuốc giúp anh kéo dài thời gian có lẽ cũng không còn kịp, mà một người đàn ông cho dù khỏe mạnh đến mức nào cũng không thể liên tục quan hệ không ngừng trong vòng hai mươi bốn tiếng được. Lâm Dật Phong đau khổ nhắm chặt mắt lại. Anh thà chết cũng không muốn Phương Phương của anh chịu bất kỳ tổn hại nào. Nếu để cô chỉ vì anh không bảo vệ tốt mà sau này không thể có con được, nỗi đau này, anh quả thực tiếc nuối để cho cô đi gánh, như vậy không bằng… Lâm Dật Phong khó khăn nhả ra từng chữ một.

“Tôi với anh cùng lên, nhất định có thể giải được thuốc này!”

Dương Kiến Bang nghe xong, kinh ngạc mở to mắt nhìn lên, thấy biểu tình thống khổ của Lâm Dật Phong, anh liền hiểu. Nếu không phải không có cách nào, anh (LDP) cũng sẽ không nhịn đau quyết định như vậy.

“Anh quyết định? Sẽ không hối hận?”

“Anh nhất định phải một lòng với Phương Phương, nếu tôi biết anh thay đổi, nhất định tôi có chết cũng không tha cho anh!”

Dương Kiến Bang cắn răng hạ quyết tâm trong lòng, kiên định trả lời.

“Được!”

Trong phòng, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, thân hình cao ngất của hai người đàn ông hiện lên nổi bật, cơ bụng săn chắc, làn da màu đồng cổ quyến rũ. Trên giường là một người con gái lõa thể đang không ngừng rên rỉ, thống khổ gọi tên người yêu.

“Phong… anh ở đâu… em khó chịu quá…”

Lâm Dật Phong trong lòng đau xót, tiến lên ôm cô vào lòng, nhẹ giọng vỗ về.

“Ngoan, không sao, anh ở đây!”

Nghe tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lâm Phương Phương không chút chần chờ, vươn tay kéo gương mặt của anh tới gần, dâng lên môi mọng. Đầu lưỡi xinh xinh tham lam tiến vào trong càn quét. Bàn tay cũng không an phận đưa xuống nam căn phía dưới ve vuốt.

Lúc này trong đầu cô hoàn toàn hỗn loạn không suy nghĩ được chuyện gì khác ngoài chuyện muốn nhanh chóng cùng anh kết hợp, cá nước giao hoan. Lâm Dật Phong cũng không chần chờ, trong chốc lát liền đảo khách thành chủ, hai tay to lớn vươn tới bóp nắn hai bầu ngực no đủ căng tròn với hai hạt đậu đã sớm đứng thẳng từ lúc nào. Lâm Phương Phương được anh đáp lại, thỏa mãn rên rỉ.

“Phong… mau… muốn em… yêu em… ưm..ưm”

Không để cô chờ đợi lâu, Lâm Dật Phong đưa một tay xuống xoa bóp nhẹ hoa huyệt đã sớm ướt át, sau đó canh chuẩn một góc, ưỡn thẳng lưng một đường đưa nam căn cứng rắn như sắt đâm mạnh vào bên trong. Lâm Phương Phương đang cảm thấy trống rỗng bỗng nhiên được lấp đầy, thỏa mãn hừ lớn một tiếng.

“Ah, ưm, Phong, cho em, em yêu anh, Dật Phong...ah ưm ưm…”

“Anh cũng yêu em, Phương Phương. Anh mãi mãi yêu em, bảo bối!”

Vừa nói, Lâm Dật Phong vừa dùng sức ra vào bên trong hoa huyệt. Tiếng va chạm cùng tiếng nước nhóp nhép vang lên không dứt. Cảnh tượng dâm mĩ này như một liều xuân dược cực mạnh đánh vào đại não Dương Kiến Bang đang đứng một bên. Nhìn thấy cô nằm dưới thân người đàn ông khác yêu kiều rên rỉ, trong lòng anh vừa cảm thấy đau đớn chua xót, lại vừa cảm thấy vô cùng hưng phấn. Dương Kiến Bang nhịn không được đưa tay vuốt ve cự long đang cương cứng run rẩy. Lâm Dật Phong vừa đưa đẩy trên thân Lâm Phương Phương vừa ra hiệu cho Dương Kiến Bang tiến lại gần.

Lâm Phương Phương lúc này đang hoàn toàn chìm đắm trong bể dục vốn dĩ không nhận ra được sự xuất hiện của một người nữa trong phòng. Dương Kiến Bang dè dặt vươn tay vuốt nhẹ hai bầu ngực đang không ngừng lay động theo từng động tác ra vào của Lâm Dật Phong. Anh không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, thật mềm, cảm xúc thật tốt, da dẻ cô so với rất nhiều người khác có độ mịn màng hơn hẳn. Càng xoa bóp anh càng mê mẩn. Bỗng nhiên, Lâm Dật Phong lên tiếng dụ dỗ.

“Bảo bối, ngoan, mau mở miệng!”

Lâm Phương Phương vô thức làm theo lời anh. Dương Kiến Bang đưa mắt hỏi ý một cái qua Lâm Dật Phong, nhận được cái gật đầu đồng ý, anh liền đem cự long to lớn của mình nhét vào trong miệng cô. Lâm Phương Phương hầu như không ý thức được mình làm những gì, cô chỉ biết theo dục vọng kêu gào trong cơ thể, há miệng đem nam căn trước mắt ngậm chặt, đầu lưỡi không ngừng ma sát xung quanh đỉnh. Dương Kiến Bang hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cự vật ra vào khuôn miệng nhỏ nhắn phía dưới, một chút nước miếng theo khóe miệng chảy xuống ra giường.

Lâm Dật Phong vẫn không ngừng đưa đẩy phía dưới ngay lập tức bị cảnh tượng này đập vào mắt, thắt lưng liền tăng thêm lực đạo không ngừng đưa đẩy. Một lúc rất lâu sau đó, anh gầm lên một tiếng, hung hăng đâm vào nơi hoa huyệt phấn nộn thêm vài chục cái nữa rồi đem tất cả tinh hoa của mình phun vào bên trong tử cung của cô. Lâm Phương cũng bị động tác này của anh khiến cho thân thể run rẩy, vách thịt hai bên phía trong u cốc không ngừng co bóp. Lâm Dật Phong vừa sướng lại vừa thống khổ kêu lên một tiếng.

“Ah bảo bối, em thật chặt, đây là muốn kẹp đứt anh sao?”

Nói xong anh liền ngã đè lên thân thể mềm mại của cô. Nhưng cũng không chờ lâu, anh nhanh chóng rút nam căn ra ngoài, nghiêng sang một bên Lâm Phương Phương nằm thở dốc. Dương Kiến Bang chỉ chờ có thế, nhanh chóng tiến đến đem cự vật của mình tiến vào nơi hoa huyệt vẫn còn đang co bóp từng đợt. Lâm Phương Phương vừa lên đỉnh một lần, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn đấy, lúc Lâm Dật Phong xong việc rút ra, cô cảm thấy cả cơ thể mình như lọt vào hư không thật trống rỗng. Cả khuôn mặt nhỏ bé là biểu tình ủy khuất. Dương Kiến Bang thấy thế không khỏi yêu thương bật cười, dịu dàng cúi xuống hôn lên môi nhỏ đang hơi chu ra của cô, cự long cũng theo đà tiến dần vào u huyệt.

“Bảo bối ngoan, anh lại cho em ăn no. Không giận, không giận!”

Cự long vừa tiến vào bên trong, tử cung cô theo thói quen đem dị vật siết chặt lại. Cảm giác vừa chặt lại vừa nóng như muốn đem Dương Kiến Bang tan chảy. Quả nhiên là một vưu vật, anh thầm than trong lòng, động tác cũng hơi chậm lại một chút, đầu óc cố gắng phân tán để kiềm chế ham muốn bắn ra tất cả. Đây là lần đầu anh hoan ái cùng cô, cho dù cô ở trạng thái không tỉnh táo, anh cũng không muốn bản thân mình tước vũ khí đầu hàng quá sớm. Cái anh muốn không chỉ là giải trừ phần thuốc trong người cô, mà còn là làm cho cô cảm thấy thỏa mãn sung sướng.

Lâm Phương Phương đang bay lâng trên đỉnh mây, bỗng nhiên vật phía dưới có xu hướng dừng lại, cô không vui nhỏ giọng rì rầm.

“Ưm, cho em… mau cho em...ưm”

Dương Kiến Bang chợt nghĩ đến trêu chọc cô, liền cúi xuống hỏi nhỏ.

“Vậy nói cho anh biết, em muốn anh cho em cái gì?”

“Ưm, cho em… cho em..ưm ưm…”

Lâm Phương Phương không khỏi vặn vẹo cái eo nhỏ, tử cung cô theo đó lại càng siết chặt hơn. Dương Kiến Bang suýt nữa kiềm chế không nổi, liền yêu thương cắn nhẹ lên môi cô.

“Tiểu yêu tinh, thả lỏng một chút. Không muốn anh làm cho em sung sướng sao, kẹp chặt như vậy?”

“Ưm… ah… ưm…”

Đoạn đối thoại đầy dâm ngữ của Dương Kiến Bang đối với Lâm Phương Phương làm cho hạ thân Lâm Dật Phong vốn đang nhuyễn sau một lần phóng lại có xu hướng tỉnh giấc. Anh xoay người đưa tay véo một bên ngực của cô, miệng cũng bắt đầu cắn mút bên còn lại. Lâm Phương Phương toàn thân bị hai người đàn ông tập kích tất cả hững điểm nhạy cảm, kể cả hạt trân châu phía dưới cũng đang được Dương Kiến Bang liên tục dùng tay xoa nắn. Cô hiện tại chỉ cảm thấy mình như bay bổng lên mây mù, cả người như muốn chết đi sống lại.
Dương Kiến Bang sau một lúc nhẹ nhàng dao động, liền tăng tốc độ đâm vào rút ra, Lâm Dật Phong nằm bên cạnh cũng không chịu thua kém, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc hai đỉnh nhọn trước ngực Lâm Phương Phương. Sau đó, anh đổi tư thế nửa quỳ, đưa nam căn đã cứng rắn trở lại đến bên miệng cô, nhỏ giọng nỉ non.

“Phương Phương ngoan, mau ngậm lại. Đúng rồi, mút mạnh vào, bảo bối!”

Theo từng lời dâm mĩ của anh, cái miệng nhỏ của cô liên tục mút vào nhả ra cự long nóng bỏng to lớn của anh. Ba người trên giường say mê quấn lấy nhau quên trời đất, Lâm Dật Phong cùng Dương Kiến Bang thay phiên nhau hầu hạ cô suốt đêm cho đến khi phía đông bầu trời hé ra một tia sáng nhỏ đầu tiên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Lâm Phương Phương hét lên một tiếng, cả thân thể run rẩy không ngừng, tử cung cũng như thân thể được lấp đầy cả đêm làm cô cuối cùng tới giới hạn, lúc thuốc bắt đầu hết tác dụng cũng là lúc cô lâm vào hôn mê không còn ý thức.

Lâm Dật Phong cùng Dương Kiến Bang hai người chia ra hai bên trái phải, nằm ôm cô cùng tiến vào mộng đẹp, trên mặt ba người vẫn còn nét thỏa mãn chưa tan. Cũng may tối qua Lâm Dật Phong đã cho người giúp việc trong nhà sau tiệc sinh nhật đều được nghỉ về thăm nhà hết, nên một màn cuồng dã trên đã không bị người bắt gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net