4. Dụ hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nagi lần nữa nâng mi, gã nhận ra bản thân đã chẳng còn ở căn phòng ngủ ồn ã của hội Chigiri nữa, mà là một nơi có phần tối tăm, với nguồn sáng duy nhất là sắc cam ấm cúng từ chiếc đèn ngủ đặt bên đầu giường.

"Hử?"

Lặng lẽ nhìn xuống, Nagi thoáng chớp mắt khi trông thấy chiếc cà vạt màu xanh đen đang ôm gọn lấy hai cổ tay mình. Nội thất của căn phòng này không có chút gì xa lạ, gã có thể tự tin cho rằng đây là một trong những căn phòng tại khu nghỉ dưỡng dưới trướng nhà Mikage, nhưng bị trói thế này khi đang ngồi trên chiếc giường êm ấm... đúng là có chút mới mẻ nha.

Đắm chìm trong thế giới riêng mà chẳng ai có thể xen vào

Chiếc vòng trên cần cổ cậu, tôi sẽ không bao giờ tháo ra

Chợt, rèm cửa sổ bật mở. Giọng hát du dương vang lên giữa không gian yên ắng, lời bài hát Follow của Roce đầy quen thuộc khiến gã ngẩng đầu, hướng mắt về nơi có tiếng ca.

Dựa vào ánh trăng và ánh đèn hắt vào từ ô cửa kính bên kia, Nagi cuối cùng cũng có thể trông thấy một người con trai đang đứng quay lưng về phía mình, sườn mặt nghiêng nghiêng hướng ra đằng ngoài. Làn tóc tím được cột lên gọn ghẽ, em mặc chiếc áo sơ mi đen bằng lụa dài quá hông, đôi tất lưới đùi ôm lấy cặp chân thon thả, môi mềm hát ca như chẳng màng đến sự tồn tại của người con trai với mái tóc mang sắc mây trời.

Mặc kệ những gì cậu đang làm, tôi đây chẳng cảm thấy ghen tuông

Nhưng mọi ánh nhìn của cậu chỉ được phép hướng về phía tôi thôi

Nhịp tim trong lồng ngực Nagi dần tăng lên. Giai điệu của bài hát vốn rất mãnh liệt và ma mị, nhưng vào giọng Reo lại trở nên mềm mỏng, trầm bổng như tiếng ru, như lời tâm sự, đem đến một sức hút khó lòng lý giải.

Cố gắng cựa quậy để có thể hoàn toàn ngồi thẳng người, gã khẽ gọi tên cậu bạn trai: "Reo."

Tôi ghét nhất trần đời loại người như cậu

Phản ứng với âm giọng của Nagi, Reo bỗng dưng xoay đầu, đột nhiên nâng cao tông giọng của chính mình. Đôi chân mang tất lưới chậm rãi tiến lại gần gã người yêu, mượn lời bài hát mà nói lên tiếng lòng.

Một kẻ độc đoán, ngây ngốc lại cứng đầu

Thứ thiện ý mập mờ đó chẳng thể nói lên bất cứ điều gì đâu

Reo tiến đến càng gần, Nagi lại có cảm giác bản thân mình như bị mê hoặc bởi một thứ bùa không tên.

Chiếc áo lụa mỏng đi kèm với ruy băng trước ngực mà Reo đang mang, là món quà mà Chris Prince đã dành tặng cho các cầu thủ từng chơi cho Manshine City. Chigiri đỏ hồng, em tím nhạt, còn gã ta là đen tuyền.

Có điều, chiếc áo này cực kỳ dễ cởi, và kiểu dáng áo cũng khiến cho thân hình cơ bắp của các cầu thủ trẻ tuổi có phần mềm mại và trung tính hơn. Vì thế mà, đại đa số bọn họ chỉ nhận áo cho phải phép chứ cũng không dám mặc (nó có chút ngại ngùng), nhưng sự thật này tuyệt đối không áp dụng với ai lười chảy thây như Nagi. Chỉ cần rút dây một cái là áo gần như đã trượt khỏi đôi vai, không cần mất công cởi ra cởi vào, quá đã chứ còn gì?

Cơ mà, chuyện ấy bây giờ còn quan trọng sao? Ngay lúc này đây, người yêu nhỏ đang mặc chiếc áo của gã ta đấy!

Trong chốc lát, có cảm giác linh hồn Nagi đang dần bị rút khỏi thân thể của chính mình. Giọng hát ngọt lịm ấy len vào tâm trí người con trai tóc trắng, tựa như trái cây đầy mật ngọt toả hương thơm dài lâu, chậm rãi rót vào tai gã, làm gã thêm rối bời.

Vẫn duy trì ánh mắt đầy mê hoặc hướng thẳng tới đôi đồng tử màu xám bạc của Nagi, Reo khẽ khàng nhấc đầu gối phải, rồi đầu gối trái lên giường, cảm nhận trọng lượng thân thể như lún sâu vào lần đệm êm ấm. Cặp đùi trắng ngần bọc trong lớp tất lưới khiến gã trai trẻ nào đó không kiềm được mà căng thẳng động khẽ yết hầu.

Mạnh bạo và tham lam hơn nữa đi

Bày tỏ những cảm xúc chân thành trong lòng

Quỳ đứng trước cơ thể Nagi, Reo kín đáo trấn an nhịp tim dồn dập của chính mình trước khi từ từ chạm vào gò má gã, làn môi mọng mím nhẹ rồi lại hé mở, chậm rãi nhả thanh âm.

Và rồi...

Từ trên cao nhìn xuống, người con trai tóc tím chợt phát hiện, vốn từ em tuy không nghèo nàn, nhưng lại chẳng thể tìm nổi một từ ngữ thích hợp để miêu tả vẻ đẹp của Nagi Seishiro ngay lúc này.

Cổ tay bị cà vạt trói lại, sơ mi trắng mỏng manh được Nagi tuỳ tiện để mở vài nút như thói quen, khiến cần cổ cùng vùng xương quai xanh tinh xảo hoàn toàn phơi bày. Làn da của người yêu Reo rất trắng, có phần nhợt nhạt, cơ ngực cuồn cuộn lộ ra từ phần cổ áo khoét rộng khiến em phải bối rối rời mắt đi.

Trước khi nổi lên như cồn với tư cách là một trong những cầu thủ hàng đầu từ Blue Lock, sự tồn tại của Nagi trong mắt người ta quả nhiên mờ nhạt và tồi tệ vô cùng. Đó là điều mà Reo cảm thấy thật khó hiểu, nhưng rồi em lại tinh ranh nghĩ, có khi ấy lại là một điều tốt cũng nên. Lý do ư? Bởi bằng cách này, Nagi Seishiro sẽ chỉ có thể dựa dẫm vào một mình em. Và chỉ Mikage Reo em mới biết rõ, gã thật ra là một kho báu tuyệt mỹ đến nhường nào.

Khuôn mặt Nagi là sự pha trộn đầy tinh tế giữa nét trẻ trung, non nớt của một thiếu niên và sự gai góc, nam tính ở người trưởng thành. Chút mồ hôi lấm tấm dưới lớp tóc bồng bềnh và hai bên thái dương làm gương mặt ấy càng trở nên hoàn mỹ cùng mê người. Dưới hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt vừa nâng lên nhìn Reo mang theo sắc xám ảm đạm, không trong sáng linh động, mà thẳm sâu hút hồn đến khó tả. Và giống như lời bài hát, Nagi ngay lúc này chỉ hướng về một mình Reo, thu vào hình ảnh phản chiếu của em một cách trọn vẹn, vừa ẩn nhẫn lại vừa khát khao.

Rèm mi lặng lẽ khép hờ, Reo thở ra một hơi.

A, Nagi của tớ... từ bao giờ lại quyến rũ đến thế này...?

Nở nụ cười có phần phóng đãng cùng yêu chiều đáp lại ánh nhìn cháy bỏng của Nagi, em chầm chậm nâng tay, chạm đến sợi ruy băng trên chiếc áo đen mỏng manh mà bản thân đang mặc.

Nagi à, đừng lo, tớ sẽ cho cậu tất thảy...

Cậu cũng muốn tớ mà, có đúng không?

Ngón tay Reo mềm mại nắm lấy đầu sợi ruy băng, từ từ kéo căng ra, từng chút, từng chút một. Cùng lúc đó, giọng hát khiến trái tim người nghe loạn nhịp chính thức kết lại khúc ca mê đắm và ngọt ngào.

Tôi sẽ tự động trở thành vị Vua của riêng mình cậu.

Dứt lời, sợi ruy băng được mở ra hoàn toàn, cổ áo lỏng lẻo mở rộng, vải lụa nương theo trọng lực trượt khỏi đôi vai, rơi mắc trên khuỷu tay Reo.

Dưới lớp áo hẵng còn vương đầy mùi cơ thể của cậu người yêu tóc trắng, là chiếc bodysuit bằng ren đồng màu, với hai dây mảnh vòng ra sau gáy, cẩn thận thắt lại thành chiếc nơ xinh, tự tin khoe ra xương quai xanh gợi cảm cùng đôi vai trần. Xuyên thấu thôi còn chưa đủ, bộ trang phục kia còn nửa phơi bày lại nửa che đậy lồng ngực săn chắc, khiến Nagi nhìn đến hơi thở nghẹn lại, đầu óc ong ong.

"Này, đừng chỉ im lặng như thế chứ? Cậu nhìn tớ hơi lâu rồi đó..."

Ánh mắt hoang dại của tên trai trẻ điềm đạm ấy làm cả người Reo thoáng căng lên, phấn khích cùng ngượng ngùng chuyện trò cùng gã ta. Bởi đôi tay ai đó vẫn chưa được giải thoát, em bèn chủ động luồn năm ngón tay vào mái tóc thơm tho, chậm rãi kéo đối phương tựa vào lòng mình.

"Đây."

Thân thể Nagi Seishiro nóng rực, khát khao áp đảo khiến thân dưới của gã vô thức cương lên. Tuyến nước bọt hoạt động một cách chăm chỉ, làm Nagi động yết hầu vài lần trước khi hôn lên vùng ngực trần trụi, ngậm lấy nụ hoa với màu sắc đặc biệt ưa nhìn một cách thật khéo léo.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi môi lưỡi ranh ma của Nagi tiếp cận, Reo vẫn không nhịn được mà thở hắt một hơi. Ba tuần rồi mới lần nữa nếm trải tiếp xúc thân mật, cơ thể em bỗng dưng nhạy cảm đến lạ kỳ.

Kích cỡ tương tự hạt đậu dưới kích thích của môi lưỡi càng ngày càng cứng, khiến nó sưng càng thêm to. Nagi Seishiro nhẹ nhàng chèn ép, đầu lưỡi tinh ranh gảy loạn, đùa bỡn, đay nghiến, sau đó tựa như đứa trẻ đói khát, đem toàn bộ nhũ tiêm cùng quầng hồng xung quanh hút vào trong miệng, mút mát nhiệt tình.

"Ha, Nagi..."

Reo phát ra một tiếng than, âm điệu có chút nhẹ, lại ngoài dự đoán mê người. Ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn mờ nhạt càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, từ nét mày tuyệt đẹp đến lông mi đen nhánh cũng lay động khẽ khàng. Môi lưỡi Nagi lưu lại rất lâu, càng ngày càng có dấu hiệu thô bạo, khiến cho đôi chân đang chế trụ của em phát run lên, qua một thời gian phải vô lực ngồi bệt xuống.

Nương theo cử động của Reo mà chậm rãi tách ra, Nagi thoả mãn nhìn ngắm đầu nhũ bóng loáng nay đã sưng gần gấp đôi bên còn lại, nhuộm một màu tiên diễm dưới sự chăm sóc tận tình, trầm giọng cất nhẹ thanh âm.

"Reo, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu không trụ vững được khi làm cái này đó... thật sự thoải mái lắm sao..."

Người con trai tóc tím hạ hai tay chống xuống đệm, lồng ngực phập phồng, làn môi gợi cảm mím lại, ngượng ngập giương mắt nhìn Nagi. Em không thể nói rằng Nagi đang trêu chọc mình, bởi gã nói đúng, cả hai vốn là vận động viên, lực chân và khả năng trụ vững chắc chắn sẽ tốt hơn người bình thường.

"Một chút..." Cố gắng bỏ qua cảm giác nóng ran từ hai gò má, Reo nhỏ giọng thừa nhận, bàn tay xinh đẹp chậm rãi xoa lên vành tai Nagi, thơm nhẹ trán gã trước khi cất tiếng êm ru: "Nhưng mà, mình hôn nhau có được không?"

Từ tốn hôn liếm khoé môi của Reo, giọng nói Nagi nay đã khàn đi trông thấy: "Cậu đã sờ vành tai tớ trước khi đề nghị hôn thì sao tớ từ chối được đây?"

"Phải ha..." Reo cười khúc khích, làn môi hé mở, để chiếc lưỡi ướt át của Nagi trượt từ khoé môi cong cong vào khoang miệng ấm nóng của chính mình. Sờ vành tai là dấu hiệu riêng của cả hai người, là lời đề nghị gián tiếp về một nụ hôn mãnh liệt, thâm sâu.

Hai đầu lưỡi linh hoạt không ngừng dây dưa, dịch vị ứ đầy trong khoang miệng, men theo khóe môi kinh diễm của Reo mà từ từ chảy xuống. Hôn môi trong thời gian dài khiến dục hỏa đôi bên không hẹn mà cùng bừng lên. Thời điểm bốn phiến môi mỏng tách nhau, có thể thấy được sợi chỉ bạc diễm lệ chầm chậm kéo dài, cảm giác nồng đậm triền miên.

"Reo... cà vạt ở tay tớ, có thể cởi không? Tớ muốn chạm vào cậu."

Nagi khàn khàn hỏi, đầy ẩn nhẫn nhìn cậu người yêu nhỏ nhắn đang tại cần cổ mình mà hôn, mà mút. Hai tay bị trói đồng thời đưa đến trước ngực Reo, lại bị em nhanh nhẹn chụp lại, đầy tinh nghịch đặt môi hôn.

"Nagi đáng yêu, kiên nhẫn chút đi. Sau chuyện này chúng ta còn phải làm rõ với nhau một vài thứ, vì người yêu của cậu vẫn chưa thật sự nguôi ngoai đâu... Tớ muốn giữ như thế này thêm một lát."

Reo thì thào, giọng nói êm ru không vướng bụi trần, lại dụ hoặc và yêu nghiệt, khiến Nagi bị kích thích đến nhức nhối trong tim. Gã có cảm giác, nụ cười nhàn nhạt trên làn môi mọng đỏ của em... còn đẹp hơn bất cứ loài hoa nào khác trên thế giới này.

Nagi thở dài, rũ mắt, buộc phải quy hàng trước vẻ đẹp ngọt ngào mà nguy hiểm của Reo. Tựa như một chú cún con, gã khẽ dụi mái đầu nay đã mềm xuống vì dầu xả ở chỗ Chigiri vào cần cổ trắng ngần, nhỏ giọng đáp.

"Tớ hiểu rồi."

"Thế nhưng, thay vào đó..."

Vuốt nhẹ cằm Nagi trước khi chầm chậm nâng nó lên, Reo duỗi tay nắm lấy vạt áo trắng mà người thương đang mặc, vén cao và đưa nó đến gần miệng gã trai trẻ tóc trắng, dụ dỗ thầm thì.

"Ngậm lấy cái này đi, Nagi..."

Lưỡi hồng tinh nghịch vươn ra khỏi khoé miệng, nhẹ nhàng làm ướt phiến môi xinh, em chầm chậm nhả chữ, có chút ngượng ngùng cùng hưởng thụ trước cái cách đồng tử màu xám của người nọ dần giãn ra trong bất ngờ.

"... rồi dùng hai tay của cậu, thủ dâm trước mắt tớ."

"..."

Rèm mi Nagi chầm chậm khép, môi mỏng hé mở, thở ra một hơi trước khi bình tĩnh vươn lưỡi liếm lên ngón trỏ của người yêu. Và than ôi, gã bạn trai tóc trắng của em, không dưng lại mỉm cười rất nhẹ, chất giọng trầm khàn đầy quyến rũ cất lên, đầy tính xâm lược thì thào.

"Đều nghe theo ý cậu, Đức Vua Reo."

Thời điểm Nagi chậm rãi cắn lấy vạt áo do chính Reo đưa qua, tay còn lại của em vô thức bấu nhẹ vào lần đệm, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp đến lạ thường.

Cậu ấy... đúng là tên đáng ghét mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net