Chương 295- Em khóc rất mê người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu nữ cuối cùng oa một tiếng khóc lớn, mông đặt trên đùi nam nhân, ôm lấy cổ hắn khóc đến không còn hình tượng, giống như đứa trẻ làm mất đi người bạn thân thiết.

"Máy tính của tôi không thấy đâu.....đó là vợ nhỏ của tôi a, tôi không cẩn thận làm mất rồi....ô ô ô...."

Không chỉ là vợ nhỏ của nàng, còn là tâm huyết cả đời của nàng, cứ như vậy không còn....

Kiều Thừa Huân: "....."

Nữ nhân này, có bệnh?

Kiều Thừa Huân kinh ngạc còn mang thêm vài phần nghi hoặc.

Lúc vụ nổ xém chết, nàng cũng không khóc lớn, sau khi nằm viện vết thương có đau cỡ nào nàng cũng không khóc, bây giờ chỉ là mất một cái máy tính, lại khóc đến mức khoa trương như vậy?

Khoa trương đến độ.....trốn trong lòng hắn khóc.

Hắn có thể cảm nhận được, nổi buồn của nàng bây giờ, không phải là diễn trò, mà là động chân tình.

Mà hắn, lại không nhẫn tâm nhìn nàng khóc thành như vậy, không nhịn được an ủi nói: "Chỉ là một cái máy tính, ra viện tôi sẽ mua cho em cái mới còn tốt hơn."

"Có tốt cỡ nào cũng không bằng cái cũ."

"....."

Kiều Thừa Huân có loại kích động muốn đem nàng ném ra cửa sổ.

Ôn Đề Nhi khóc rất lâu, nỗi bi thống trong lòng mới phát tiết xong, khóc xong nhưng thân thể vẫn không nhịn được run lên từng đợt, toàn thân đều mệt mỏi.

Kiều Thừa Huân không tiếng động ôm lấy eo nàng, chốc lát lại cúi đầu nhìn nàng một cái, có vài lần muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng nàng khóc thật lợi hại, hắn liền không động thủ.

Bây giờ, nàng chắc là đã nín khóc.

"Khóc đủ rồi liền qua kia ngồi."

"Ân ân." Thiếu nữ mắt đỏ gật gật đầu, vừa muốn đứng dậy, chân không cẩn thận trượt ngã, thân thể mất khống chế ngồi lại trên người hắn.

Đáng chết!

Kiều Thừa Huân thấp giọng mắng một tiếng, thân thể giống như bị kích thích, dâng trào lên một hồi mãnh liệt.

Ôn Đề Nhi vừa khóc xong không có chút cảnh giác, lại muốn đứng dậy, nhưng ngoài dự liệu bị nam nhân ôm lấy.

"Anh làm gì?" Lý trí trở lại vài phần, tay nhỏ kháng cự chống trước ngực hắn.

Kiều Thừa Huân nâng môi cười lạnh, ở bên tai nàng phát ra âm thanh cực kì tà ác, " Biết vừa rồi em đã làm chuyện gì không?"

"A..." Gương mặt trắng ngần của Ôn Đề Nhi nhiễm một tầng hồng đỏ.

Muốn chết.....

Sau ngày bị hắn ở trong bệnh viện ăn qua một lần, nàng liền bắt đầu ngày phòng đêm phòng, không để hắn động tay động chân, mà hắn cũng liên tục một bộ dạng thân sĩ không động vào nàng.

Còn cho rằng Kiều Diêm Vương thay đổi tính tình, kết quả là do nàng quá ngây thơ rồi.

"Cái đó.....tôi đột nhiên cảm thấy đầu thật đau, eo đằng sau cũng đau, không bằng tôi đi xem bác sĩ một chút? Nói không chừng là di chứng gì đó, a....."

Nam nhân không chần chừ cắt đứt dáng vẻ muốn trốn thoát đáng thương của nữ nhân, nâng môi cười lạnh: " Em khóc rất mê người, làm tôi nhịn không được muốn ăn em, sau này.....ít khóc một chút."

"Tôi cũng không phải, ya......"

Kiều Diêm Vương anh cái tên rùa khốn nạn!!!!!

.........

Sau khi xong việc, Ôn Đề Nhi ở trên giường mệt đến không phân biệt ngày đêm, ngủ một giấc thật dài.

Lúc tỉnh lại, sắp 4 giờ chiều rồi.

Thiếu nữ mạnh mẽ ngồi dậy, mền trượt khỏi thân thể, tâm liền gấp gáp, lập tức đem bản thân cuốn lại.

Một bên của phòng bệnh, Kiều Thừa Huân một thân y phục chỉnh tề đang ngồi trước bàn làm việc tạm thời, lúc này đang xem một phần tài liệu, nghe thấy âm thanh phía sau lưng, hắn cũng không quay đầu, chỉ nói một câu.

"Đi thay quần áo."

"Thay quần áo làm gì?"

"Em muốn trần truồng ra ngoài cũng không sao."

Trần truồng ông nội mi!

Đợi đã, ý của Kiều Diêm Vương là nói, muốn đem nàng ra ngoài đi bộ?

"Vậy tôi liền đi thay quần áo!" Ôn Đề Nhi giống như đột nhiên ăn được đường, trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC