NTNAM full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
con nuôi này rất hiếu thảo.

“Tác phẩm của cha đáng giá như vậy sao?” Cái giá này làm cho Tiếu Tình cũng phải sợ đến ngây người.

Dương Minh cười khổ, lắc đầu nói : “ Em cũng thật không ngờ, xem ra bây giờ kẻ có tiền thật là nhiều!”

Giá cuối cùng của ngọc bội dừng lại ở mức ba triệu ba trăm ba mươi sáu ngàn đô la, chủ hội bán dứt khoát, Dương Minh thầm than, nếu cứ như vậy thì lát nữa mình cũng sẽ thành triệu phú thôi.

Ngay sau đó hội đấu giá đem ra một bình hoa lớn, giá khởi điểm cũng là mấy trăm ngàn đô la, rồi sau đó là một bức tranh của họa sĩ nổi tiếng, giá tuy không cao bằng ngọc bội của Lưu lão, nhưng cũng đủ làm cho người ta cắn lưỡi.

Nhất là món món châu báo của vương thất châu Âu, đều được ra giá đến gần trăm triệu đô la!

Đương nhiên, bởi vì thân phận của mọi người đều được giữ bí mật, cho nên Dương Minh cũ ngkhông biết ai đã ra giá, tóm lại đều là những người có tiền.

Vài tác phẩm của Lưu lão, không có cái nào thấp hơn cái nghiên mực ba triệu đô, vừa vào đã kê giá sáu triệu tám!

Bởi vì trong những món hàng đấu giá kia, chỉ có cái nghiên mực là được Lưu lão tự tay khắc tên lên, cái này càng làm thương gia giàu có này điên cuồng! Ai cũng biết, có tên và không có tên khác biệt nhau cỡ nào! Bây giờ đã lên đến giá sáu triệu đô, giá trị cuối cùng không biết bao nhiêu!

Dương Minh đã hóa đá, chính mình dễ dàng trở thành triệu phú như vậy sao? Đổi qua nhân dân tệ, không biết có thành tỷ phú không? Lưu Duy Sơn cho mình phần đại lễ này, quả thật quá lớn!

Cho đến trưa, buổi đấu giá đã xong, buổi chiều là lúc hội đấu giá thần bí, nhưng những ông chủ thật sự sẽ không tham gia vào hội đấu giá buổi chiều này, bởi vì mục đích của họ đã đạt được, hơn nữa theo kinh nghiệm có được, thì phần lớn hàng đấu giá buổi chiều toàn thứ vớ vẫn, ví dụ như đồ lót của một tiểu minh tinh ... cho nên buổi chiều đã có một nhóm người rời khỏi.

Nhưng cũng không thiếu người có sở thích quái lạ chuyên đến những buổi đấu giá như vậy, đều là những con người kỳ là, những thứ đồ bình thường không lọt được vào mắt của họ, chỉ có những cái tuyệt hảo, tuyệt đối là trân bảo thì mới có thể làm cho bọn họ hứng thú.

Những người này thường thường là tù trưởng của một bộ lạc, thủ lĩnh hay là một thành viên hoàng gia, hoặc là một đại diện của một cái gì đó rất lớn, dù sao cũng không cần phải làm gì, chỉ lấy niềm vui là cuộc sống, bọn họ thường xuyên đi đến các hội đấu giá thần bí trên thế giới, tuy rằng phần lớn là không thu hoạch được gì nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tìm tòi được vài bảo vật vô giá có một không hai.

Những người đi vào phòng đấu giá buổi đều, có rất nhiều người như vậy, bọn họ đều �oặ�i vào phòng VIP, vì thân phận của những người này, không muốn bị giới truyền thông chú ý, chẳng qua ở nơi đây, người của giới truyền thông như phóng viên hay pa­parazi cũng không có khả năng trà trộn vào, Chung tiên sinh đã an bài bảo an nghiêm mật, những người vào đều phải có giấy thông hành đặc biệt!

Hoàng Vinh Tiến là một người như vậy, hắn sinh ra trong gia đình một phú thương người Hoa ở Sin­gapo, là con thứ hai, từ nhỏ đã không quan tâm đến chuyện kinh doanh của gia đình, chỉ cảm thấy hứng thứ với đồ cổ, cha và anh của hắn cũng mặc kệ, dù sao trong nhà cũng có tiền, không sợ hắn phá sản.

Bởi vì Hoàng Vinh Tiến không tranh quyền đoạt vị ở công ty, nên anh của hắn coi như cũng rất hòa hợp, Hoàng Vinh Tiến đã nhiều lần tỏ ý với anh rằng, sau này cho mình một cổ phần ở công ty là được rồi, không cần làm chủ tịch hay tổng giám đốc gì gì đó cả, đây là điều mà anh của hắn hy vọng nhất.

Em trai không biết gì về kinh doanh, nếu cho vào công ty, sẽ làm cho nơi đó thành hỗn loạn, nên hắn cũng không muốn chuyện này, Hoàng Vinh Thiên cũng cảm thấy đây là chuyện tốt.

Quan hệ giữa hắn với em trai không giống như những gia đình thương gia giàu có khác, bởi vì tranh quyền mà làm cho quan hệ anh em trở nên khẩn trương, cho nên đối với sở thích đồ cổ của em trai, hắn vô cùng ủng hộ.

Hoàng Vinh Tiến tùy tay mở quyển danh sách hàng đấu giá ra, vừa nhìn thấy không khỏi kinh hãi! Lần đấu giá trưa nay có đến sáu tác phẩm của Lưu lão!

Điều này làm cho Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc, đồng thời hối hận vì đã không đến. Vì bình thường hắn đi đến các hội đấu giá thần bí trên thế giới cũng chỉ tìm kiếm tác phẩm của Lưu lão!

Hỏi thăm giá cả một chút, lại làm cho hắn buồn hơn nữa, vì có tác phẩm chỉ có giá ba triệu đô la, nếu biết trước thì sáng nay đã đến, gom hết sáu tác phẩm này vào túi!

Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích! Hoàng Vinh Tiến là người rất ham ngọc khí, ở nhà một người bạn nhìn thấy tác phẩm của Lưu lão đã yêu thích ngay, hắn đã đồng ý ra giá năm triệu đô, nhưng người bạn đó vẫn không chịu bán.

Cái cảm giác này, làm cho Hoàng Vinh Tiến thật sự hối tiếc. Chẳng qua, Hoàng Vinh Tiến cũng không phải người ngu, buối sáng bình thường mà bán ra sáu tác phẩm của Lưu lão, vậy chứng minh rằng, trong hội đấu giá thần bí buổi chiều này, tác phẩm đó còn có giá trị hơn!

Đi khắp các hội đấu giá trên thế giới, Hoàng Vinh Tiến hiểu rõ đạo lý này, không có hội đấu giá nào ngốc đến nổi đem ngón hàng xịn nhất bán ra buổi sáng!

Nghĩ đến đây, hai mắt Hoàng Vinh Tiến không khỏi phát sáng! Đúng vậy, hắn rất kỳ vọng vào hội đấu giá buổi chiều này!!!

Tiểu Dương

09-07-2010, 06:33 PM

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 256: Cuộc đua

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu Tầm

Bom nè! Nhớ Thak nha các bạn :22:!

Đương nhiên, trừ Hoàng Vinh Tiến là người thật sự có ham muốn thu thập đồ cổ, còn có vài phú ông mới nổi học làm sang, vì giành lấy nụ cười của người đẹp mà vung tiền như rác. Nhưng người này cũng không tốt lành gì, bình thường trước mặt công chúng rất vênh váo tự đắc vì một món đồ lót của minh tinh hay là một cái vớ chân, m�t, lạ��c đích cuối cùng là muốn lên giường với tiểu minh tinh đó.

Đây là cực đoan, những người này không phải đặc biệt có tiền, mà chỉ là nhà giàu mới nổi, cho nên đối với đồ cổ quý hiếm, bọn họ sẽ không tranh đoạt với người khác, chỉ có những thứ như đồ lót hay đồ dùng cá nhân, thì mới trở nên điên cuồng thôi! Những người này, trong đầu chỉ nghĩ đến gái và gái, một cái phất tay, liền có cả tấn.

Chủ hội đấu giá vẫn là người buổi sáng, chẳng qua những món hàng đấu giá buổi chiều đêu có giá khởi điểm thấp hơn buổi sáng rất nhiều, ví dụ như mộ bộ đồ lót của một diễn viên đóng phim cấp ba tên là cái gì Hồ Lý Mỵ gì gì đó, thì được ra giá là năm trăm đô la.

Hồ Ly Muội? Hồ Ly muội muội? Quả nhiên là dâm đãng! Dương Minh không khỏi cảm thán, người này rất thích hợp để đóng phim cấp ba mà!

Cuối cùng, bộ đồ lót đó được bán với giá mười ngàn năm trăm đô la, ngủ với một ngôi sao cấp ba, số tiền này cũng không khác biệt! Nhiều hơn nữa, sẽ không có lời, không ai chịu là người ngu cả!

Lát sau, cũng là vài cái áo lót quần lót, nhưng giá thành không vượt quá năm mươi ngàn đô la. Đương nhiên cũng có vài ngôi sao đứng đắn xuất ra vài thứ đồ tùy thân của mình, ví dụ như một chiếc chìa khóa, một chén trà, hay vòng tay .... Những cái này đều là của ngôi sao nghiêm chỉnh, các nàng dùng để ủng hộ, một số con em nhà giàu vì theo đuổi các nàng, cũng có mặt tại buổi đấu giá lần này.

Lần này Thư Nhã cũng tham gia hội đấu giá, để ủng hộ cho bạn tốt cua cha. Chủ tịch tập đoàn kiêm ông chủ của hội đấu giá chú Chung mời, nàng không thể từ chối, đành phải tham gia vào.

Dù sao thân phận của nàng cũng có chút tiếng tăm, tiếng vang khắp châu Á, mười lăm tuổi bắt đầu ca hát, đến năm mười tám tuổi, đã nổi tiếng khắp nơi, từ HongKhôngng đến trong nước, qua Sin­gapo rồi đến Malaysia ... cũng có thể cho là một ngôi sao lớn.

Trong cái làng giải trí đầy những sự dơ bẩn và những con đường ngầm, thì Thư Nhã vẫn có thể bảo trì được bản tính, cũng có thể xem là khác biệt rồi!!!

Rất nhiều người đã nói rằng, Thư Nhã có một người cha tốt, nếu không phải do có một người cha có tiền có thế, nàng có thể giữa được vẻ băng thanh ngọc khiết mới lạ! Chẳng qua, nói đi nói lại cũng chỉ là lời đồn, chân chính có thể nổi tiếng đại gi­ang nam bắc có mấy người?

Xuất thân của Thư Nhã quả thật vượt trội hơn cái nữ minh tinh khắc, chẳng qua, nàng có thể nổi tiếng, cũng nhờ vào tướng mạo và cặp mắt to, cùng với dáng người hấp dẫn. Nhưng quan trọng nhất chính là giọng hát như chim sơn ca của nàng, bất cứ âm thanh nào phát ra từ miệng của nàng đều như là âm thanh của tự nhiên.

Tất nhiên, thư nh4a cũng là một thiên chi kiều nữ, trong cái giới giải trí, không ai dám đụng đến nàng, theo tin tức hành lang cho biết, cha của nàng tại hongkhôngng có quan hệ với rất nhiều xã hội đen, hơn nữa nắm giữ thế lực rất lớn. Có can đảm đụng vào con gái ông ta, trừ khi là hết muốn sống.

Cha của Thư Nhã không có khiếm điểm gì, cái khuyết điểm duy nhất chính là che chở con gái mình, sợ nàng ta bị tổn thương, nhưng với biểu hiện thái quá. Cho nên Thư Nhã đã mười tám tuổi rồi mà chưa từng nghe nói là có bạn trai.

Một mặt là cha không cho con trai tiếp cận nàng, mặt khác, Thư Nhã cũng không muốn có bạn trai.

Nhưng Thư Nhã độc thân, lại trở thành đối tượng theo đuổi của rất nhiều chàng trai trẻ giàu có, một cô gái quốc sắc thiên hương, mà cho đến giờ vẫn chưa có bạn trai, ít nhất là bọn họ chưa nghe nói qua Thư Nhã có bạn trai bao giờ.

Hơn nữa, Thư Nhã là con độc nhất, cưới nàng chẳng khác nào có được sản nghiệp của nàng, cho nên không ít anh chàng đã bắt đầu theo đuôi!!

Lần đấu giá này, Thư Nhã do dự thật lâu, lấy ra cái hộp đựng đồ của mình, ánh mắt rốt cục dừng lại ở một cái nhẫn hồng thiết. Đây là một cái nhẫn rất cũ và xưa, bây giờ nhìn thấy chỉ có thể dùng hai chữ : Quê mùa!

Chẳng qua, đây lại là món mà Thư Nhã thích nhất, từng có tin nói qua chuyện này, nhưng không ai biết được nội dung chính bên trong, cuối cùng đoán rằng đây là của người mà Thư Nhã thích nhất tặng.

Bởi vì với gia thế của Thư Nhã, không có khả năng không mua được một cái nhẫn kim cương.

Thu nhã lặng lẽ thở dài một hơi, người đã không còn, chỉ còn lại tưởng niệm. Mỗi lần cầm lấy chiếc nhẫn hồng này, Thư Nhã đều trở nên ngây người rất lâu.

Nàng đeo chiếc nhẫn vào trong ngón tay giữa, hơi chật một chút, nhưng vẫn vào, và vẫn rất hợp.

Thư Nhã mỉm cười ngọt ngào, lại đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út, lần này thì vừa như y.

Nàng lắc đầu, rốt cục hạ quyết tâm, quyết định đem chiếc nhẫn này đi bán đấu giá. Con người cuối cùng rồi cũng không thể sống mãi trong kỷ niệm? Nếu hắn đã quên mình, thì mình cần gì phải ngược đãi bản thân như thế?

Bao nhiêu bức thư mình viết cho hắn giống như ném đá xuống sông, Thư Nhã cười khổ, sau đó đem nhẫn cất vào trong hộp trang sức.

Nhìn bộ dáng thất thần của con gái, cha ủa nàng trong lòng rất không thoải mái, lai lịch của chiếc nhẫn kia ông cũng hiểu biết một ít, chẳng qua, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, con gái vẫn còn nhớ mãi không quên!

Bất quá, lần này con gái có thể đem nó đi bán đấu giá, xem ra khúc mắc trong lòng đã được mở.

................

Tác phẩm “Tứ Mã Bôn Đằng”của Lưu Duy Sơn vừa xuất hiện, lập tức đẩy bầu không khí của hội đấu giá lên cao trào! Trong phòng VIP, không ít người sưu tập đồ hiếm đã sáng mắt lên!

Từ trước đến giờ, trên thế giới, đây là tác phẩm lớn nhất của lưu duy son,! Hơn nữa lại là phỉ thúy tốt nhất!

“.... thật là hiếm thấy, đây chính là ảnh chụp lúc Lưu Duy Sơn lão tiên sinh điêu khắc, khiến cho nó càng thêm giá trị!”Lời nói của chủ hội càng làm cho bầu không khí bên dưới thêm nóng lên!

Ảnh chụp lúc Lưu Duy Sơn tự mình điêu khắc, cái này không thể nghi ngờ tính thực tế của tác phẩm! Vô luận thế nào, không cần trải qua xem xét, cũng có thể xác định đây là đồ thật!

Điều này làm cho những người thu thập bỏ sự nghi ngờ, chuẩn bị thân thủ, bằng cách nào cũng phải mua được trân phẩm này về!

“Giá khởi điểm là một tỷ đô la”Chủ hội đấu giá nói một cách ngắn gọn.

“A?”Dương Minh ngạc nhiên, theo sự thương lượng của Chung tiên sinh ngày hôm qua, thì giá khởi điểm là ba mươi triệu mà.

Sao lại đột nhiên tăng lên một trăm triệu đô la?

Tiếu Tình cũng vô cùng kinh ngạc : “Dương Minh, không phải sao? Em sắp biến thành tỷ phú rồi đó”

“Em là tỷ phú?”Dương Minh lắc đầu cười khổ, hắn đến giờ vẫn không có cảm giác gì khác biệt, số tiền này cũng không phải do mình cố gắng kiếm được. Vì Dương Minh vẫn thích nhất là đồng tiền do mình tự kiếm, ví dụ như lúc ở Vân Nam, lần cược thạch đó mới có cảm giác kích thích.

Bởi vì những tác phâm buổi sáng của Lưu Duy Sơn đã được Chung tiên sinh tham khảo qua, cho nên buổi trưa, ông đã tra thân phận của những người tham gia hội đấu giá thần bí buổi chiều, biết được gia thế của họ, lập tức quyết định nâng giá của “Tứ Mã Bôn Đằng”lên!

Nhất là khi nghe được có rất nhiều người bỏ lỡ tác phẩm của Lưu Duy Sơn buổi sáng, Chung tiên sinh cũng rất tin tưởng giá trị của “Tứ Mã Bôn Đằng”này.

Một tỳ đô la chỉ là giá khởi điểm, nhưng trực tiếp làm cho các tiểu minh tinh và các ông nhà giàu mới nổi choáng váng! Bọn họ không thể nào có được một tỷ trong người!

Bất quá, đối với những người thu thập đồ cổ, thì một tỷ đô la này trong mắt họ không đáng là bao, tuyệt đối có thể chấp nhận! Chẳng qua, đây chỉ là giá khởi điểm, giá thành thực sự không biết là bao nhiêu!

Hoàng Vinh Tiến lần này là do tình thế bắt buộc, bất quá hắn không vội vả ra giá, mà vẫn ở trong phòng quan sát.

Qua một hồi, giá của “Tứ Mã Bôn Đằng”đã lên đến một tỷ năm trăm triệu đô la! Xem ra những người có tiền thật đúng là nhiều, Hoàng Vinh Tiến tự cười khổ.

Đến khi giá đã lên đến hai tỷ đô la, thì những người ra giá trước đó đã rút lui, chẳng qua lại có thêm vài người mới gia nhập! Xem ra, những người này cũng giống như Hoàng Vinh Tiến, bắt ghế ngồi xem kịch!

“Ba tỷ!”Hoàng Vinh Tiến giơ tay lên.

Vừa rồi giá đã là hai tỷ bốn trăm triệu, lại có người trực tiếp ra giá ba tỷ! Toàn trường im lặng ...

“Phòng VIP 12 ra giá ba tỷ, ba tỷ lần đầu tiên ...”Chủ hội đấu giá nói.

“Ba tỷ một trăm triệu!”Một âm thanh khác vang lên.

“Phòng 14 ra giá ba tỷ một trăm triệu!”Chủ hội đấu giá lặp lại.

Tiểu Dương

09-07-2010, 06:35 PM

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 257: Dương Minh cũng nổi hào khí

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu Tầm

Bom nè! Nhớ Thak nha các bạn :22:!

“Ba tỷ năm trăm triệu!”Hoàng Vinh Tiến nói.

“Phòng 12 ra giá ba tỷ năm trăm triệu!”Chủ hội đấu giá cũng có chút kinh ngạc.

“Ba tỷ sáu trăm triệu!”Phòng 14 lên tiếng.

“Ba tỷ tám trăm triệu!”Hoàng Vinh Tiến nổi giận, đấu tiền với tao hả?

Quả nhiên, cái gì này đã làm cho phòng 14 im re, cả nửa ngày không ku nào dám ho.

“Phòng vip 12 ra giá ba tỷ tám trăm triệu, ba tỷ tám trăm triệu lần đầu, ba tỷ tám trăm triệu lần hai, ba tỷ tám trăm triệu lần ba, thành gi­ao!”Chủ hội cầm cây búa gõ xuống, tiếng vang đã kết thúc cuộc đua này, khóe miệng Hoàng Vinh Tiến lộ ra một nụ cười.

“Chúc mừng phòng vip 12 đã mua được “Tứ Mã Bôn Đằng”của Lưu Duy Sơn tiên sinh”

..........

“Tiểu Nhã, chiếc nhẫn kia không phải là trang sức em thích nhất sao?”Trong phòng vip s�ăm � 5, một người đàn ông nói với mỹ nữ bên cạnh : “Sao em lại đem nó ra bán?”

Thư Nhã chán ghét nhìn người đàn ông này, nàng không muốn trả lời vấn đề này, chẳng qua ngại mặt mũi của chú Chung, nên không thể không đáp : “Có chuyện gì sao? Không thế bán được à?”

Người đàn ông này chính là thiếu gia của hội đấu giá này, Chung Tiếu Thiên.

“Ha­ha, em yên tâm, lát nữa anh khẳng định sẽ lấy cái nhẫn hồng lại cho em, không cần lo lắng”Chung Tiếu Thiên nhìn thấy Thư Nhã cau mày, còn tưởng nàng luyến tiếc cái nhẫn này.

Thư Nhã khẽ thở dài, không nói gì...

..........

“Chị Tiếu Tình, chúng ta đi được chưa? Dù sao đồ cổ đã được đem ra bán rồi, còn lại là bán một ít đồ dùng của các minh tinh, không xem cũng được”Dương Minh không chút kiên nhẫn nói : “Em thấy cha và mẹ đã có chút mệt, chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi”

“Không vội, ngồi thêm một lát nữa đi”Lưu Duy Sơn lắc đầu nhìn đồng hồ, nói : “Còn nửa giờ nữa là xong rồi, chịu khó một chút đi, rời đi như vậy không được lịch sự”

Dương Minh thấy Lưu Duy Sơn đã lên tiếng, cũng phải đành chấp nhận ngồi xuống ghế xem mấy món vật phẩm rác rưởi của ngôi sao do chủ hội đấu giá giới thiệu, Dương Minh chẳng buồn quan tâm, vì hắn tương đối vẫn thích những bài hát cổ điển hơn, ca từ cùng với hàm nghĩa của bài hát so với những bài hát bây giờ còn có ý nghĩa hơn, vả lại nhiều ca sĩ nhóm nhạc hiện đại mà Dương Minh cũng đều không biết tên.

“Tiếp theo chính là một kiện trang sức của Thư Nhã tiểu thư, một chiến nhẫn bằng sắt”Chủ hội đấu giá nói : “Số tiền có được từ chiếc nhẫn này, Thư Nhã tiểu thư sẽ đem hiến toàn bộ cho công trình hy vọng”

“Quả thật vớ vẫn!”Dương Minh nghe xong không khỏi cười nhạt, tự nhiên quyên ra một chiếc nhẫn sắt? Cũng chẳng biết ngôi sao đó nghĩ cái gì trong đầu nữa, đem cái thứ rẻ tiền ấy ra lừa gạt người khác, còn tuyên bố cái gì mà quyên cho công trình hy vọng?

“Vớ vẫn? Ha­ha, lát nữa xem rồi biết, chiếc nhẫn đó có lẽ sẽ có giá trên trời đấy!”Tiếu Tình cười nói.

“Vì sao? Người tên cái gì thư thư ấy là ngôi sao nổi danh lắm sao?”Dương Minh thuận miệng hỏi.

Tiếu Tình nghe xong, biểu tình giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh, ngó Dương Minh hỏi : “Em trai, em có sao không? Ngay cả đại minh tinh Thư Nhã mà cũng không biết?”

Thư Nhã? Dương Minh ngạc nhiên, tên cũng dễ nghe thật! Thư Nhã.

Thư Nhã, tô nhã??? Tự nhiên lại trùng tên với bạn gái tình đầu của lão tử, chẳng qua, Dương Minh không nghĩ nhiều, hỏi ngược : “Nàng ta rất nổi tiếng?”

“Đúng vậy, hiện giờ ở châu Á là nổi danh nhất!”Tiếu Tình nói : “Bây giờ còn là học sinh trung học, nàng ta lợi hại thật”

Dương Minh lắc đầu, chẳng qua nếu đã như vậy, hắn cũng có hứng thú xem chiếc nhẫn này có thể bán bao nhiêu tiền!

Trên màn hình lớn ...

Là hình ảnh của chiếc nhẫn. Đồng tử của Dương Minh co mạnh! Hắn nói thầm : không thể nào? Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chiếc nhẫn này lại là ... Dương Minh lắc đầu, không thể nào, nhiều năm trôi qua rồi, chiếc nhẫn đã không thể nào tồn tại được nữa, trong đầu Dương Minh cũng đã không còn nghĩ đến nó.

Chẳng qua, chiếc nhẫn trên màn hình đã làm cho Dương Minh lâm vào trong bầu ký ức ...

Không bao lâu sau, chiếc nhẫn này từ cái giá khởi điểm là 100 USD đã lên đến 100.000 USD! Đủ thấy danh tiếng của Thư Nhã cao bao nhiêu rồi!

“Chị Tiếu Tình, em tham gia đấu giá được không?”Dương Minh đột nhiên hỏi.

“Hả?”Tiếu Tình sửng sốt, lập tức cười như không cười nhìn Dương Minh : “Sao vậy, Dương Minh, chẳng lẽ em cũng động tâm vì đại minh tinh, muốn tham gia cuộc đua này?”

“Ngay cả cái mặt của nàng ta ra sao em còn chưa thấy nữa là”Dương Minh cười khổ : “Em chỉ cảm thấy rằng chiếc nhẫn này rất giống với chiếc nhẫn mà em đã mua, sau đó em lại tặng cho người ta, bây giờ mua trở về, chỉ là muốn nhớ lại thôi, không có ý gì khác”

“Ha­ha, thì ra là vậy!”Tiếu Tình lắc đầu : “Không thể hiểu em, chỉ là một chiếc nhẫn sắt thôi, nếu không phải vì lấy lòng đại minh tinh, thì em cần gì phải tốn nhiều tiền như vậy! Chẳng qua, tùy em thôi, bây giờ em đã là tỷ phú rồi, mua mấy thứ này chỉ là một món hàng nhỏ thôi, em cứ nói cái giá ra, người ta sẽ thông báo sau”

Dương Minh gật đầu, đè mạnh cái nút trước mặt, kỳ thật ra giá hoàn toàn có thể thao tác bằng máy tính, nhưng rất nhiều người vẫn thích xài đồ cổ, cho nên dù có hệ thống ra giá họ cũng không cần. Nhưng Dương Minh lần đầu tiên tham gia đấu giá, chưa có thói quen gì, cho nên mới trực tiếp sử dụng mi­cro

“Một trăm năm mươi ngàn đô”

Dương Minh đè cái nút, rồi nói vào mi­cro.

“Một trăm năm mươi ngàn đô la, phòng vip số 7 ra giá một trăm năm mươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net