ngoại truyện5: đặt tên cho con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Trần Anh có thai đứa đầu tiên được 3 tháng, toàn thân lúc nào cũng mệt mỏi, tuy bụng mới chỉ hơi nhô ra nhưng thai nghén đã hành dữ dội, nhìn thấy bất kỳ vật gì cũng đều cảm thấy muốn ói. Chưa kể đến những lúc gửi thấy mùi đồ ăn là y như rằng chịu không nổi nhốt mình trong phòng cả mấy tiếng đồng hồ liền.

Có một lần quá mệt mỏi, hai vợ chồng nằm gọn trong chăn, nó ôm chặt lấy Thiếu Thiên thì thầm mà thủ thỉ:

_ Sau này con được sinh ra anh nhất định phải kể cho nó nghe mẹ nó mang thai nó vất vả như thế nào anh nghe chưa? nhất định phải cho nó biết lúc còn là thai nhi nó đã khiến mẹ nó vô cùng chật vật. Cho nên lớn lên nhất định nó phải đối xử thật tốt với em._ Nó vặn vẹo trong lòng Thiếu Thiên nhõng nhẽo.

_ Ừ anh biết rồi! chịu khó thêm một thời gian em nhé!_ thấy vợ mình mệt mỏi, Thiếu Thiên cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nhẹ nhàng an ủi rồi hôn lên trán nó một cái. Nó mỉm cười tiếp tục thì thào.

_ Chồng yêu này, Anh đoán thử xem đứa con này của mình là con trai hay con gái nhỉ?

_ Anh cũng không đoán chắc nhưng anh hi vọng nó là con trai._ Thiếu Thiên nhẹ nhàng xoa tóc nó lặng lẽ trả lời.

_ Tại sao lại như thế?_ nó vội vàng ngồi bật dậy hỏi.

_ ừ, để đề phòng những lúc anh đi công tác xa nhà, thằng bé sẽ thay anh bảo vệ gia đình và em.

Ngay từ khoảnh khắc anh nói ra câu đó, trong lòng nó bỗng dưng nổi lên một dòng cảm xúc kỳ lạ không nói được nên lời. Nó nhận thấy sống mũi mình bắt đầu cay cay. Nó không dám khóc lớn, chỉ dám thút thít mà lặng lẽ để nước mắt thấm ướt vạt áo ngủ của anh.

_ Hình như càng ngày em càng yêu anh mất rồi chồng ơi! Em không muốn già đi thêm tí nào nữa đâu Huhu! Tại sao em lại hơn anh những 3 tuổi chứ?_ Càng lúc nó càng siết tay chặt hơn, dường như muốn đem toàn bộ anh khảm vào tâm can mình. Thiếu Thiên cũng dịu dàng ôm lấy eo nó hôn lên trán nó an ủi

_ Em trông y như hồi 22 tuổi ấy, còn xinh lắm. Già thế nào được?

_ Ô ô không chịu đâu huhuhu... ghét anh lắm Thiếu Thiên!

Khóc đã đời một hồi sau đó mới bắt đầu lơ mơ muốn đi ngủ. Trước lúc ngủ nó vẫn còn sức lè nhè hỏi anh

_ Anh thích đặt tên con là gì vậy? ThiÊn?

_ Em ngủ đi, anh sẽ suy nghĩ một lát, Sáng mai dậy trả lời cho em.

_ Vâng thế anh ngủ đi. Em ngủ đây! Yêu anh!_ Dứt câu, nó lập tức chìm sâu vào giấc ngủ. Tiết trời mùa thu ấm áp. Có một cặp vợ chồng nằm ôm nhau, trông thanh thản vô cùng.

Sáng sớm, ánh mặt trời lại rọi trên nền cỏ xanh mướt nơi căn biệt thự Dương gia an tọa, bên cạnh bể bơi, nó mặc chiếc váy bầu dạng maxi nằm dài trên ghế phơi nắng chuyền nước đạm vào người. Do thai nghén ăn uống không được nên nó đành phải chịu khó chuyền dinh dưỡng thật đều để nuôi em bé. Thiếu Thiên nằm ngay song song nó, sau lưng là bác sĩ cùng quản gia. Bỗng nhiên nó nhìn Thiếu Thiên cười ngọt ngào.

_ Anh, em nghĩ ra tên con rồi._ Nó reo lên mỉm cười. Thiếu Thiên vui vẻ gập sách lại nhìn nó.

_ Tên là gì thế?_Anh vươn tay kéo nhẹ lọn tóc của nó lên hỏi dịu dàng.

_ Anh nói xem!_ Nó cười ma mãnh.

Thiếu Thiên véo má nó làm bộ trầm ngâm rồi cuối cùng mở miệng bảo.

_ Anh thích con gái tên là Lạc. Con trai tên là Tịch. Em thấy sao? Dương Điệp Lạc và Dương Thiếu Tịch. Lạc trong chữ An Vui còn Tịch trong từ Bẻ Gẫy và tĩnh lặng. Con gái nên có cái tên may mắc còn con trai nên có cái tên mạnh mẽ hơn người._ Nghe Thiếu Thiên giải thích xong, nó bỗng nhiên thấy có một niềm hạnh phúc bỗng nhiên lan tràn. Chồng của nó, và nó ... đang nói về những đứa con... hô hô...

Có một câu hát nó nhớ như thêa nào nhỉ? À...

Và em sẽ là người đàn ông của đời anh...
Em đã mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ...
À quên, anh là đàn ông của đời em chứ nhỉ! Hihi...

_ Em thích con tên là Hinh! Dương Nhạc Hinh! Con trai là Dạ, Dương Nguyệt Dạ. Ý cũng như tên._ Nó hạnh phúc cong môi nói. Dường như đối với một người mẹ, một người vợ hay chỉ đơn giản là một người phụ nữ chẳng có chuyện gì khiến nó hạnh phúc hơn như thế này.

Cùng chồng mình nằm song song với nhau tắm nắng dưới hồ bơi, cùng nói chuyện với nhau về mình, về con, về tương lai. Cuộc đời thật mĩ mãn.

_ Vậy... Con gái anh sẽ cho tên là Dương Lạc Hinh, còn con trai là Dương Tịch Dạ. Em thấy sao?_ Thiếu Thiên nhẹ nhàng suy ngẫm một chút rồi hỏi lại nó. Nó mỉm cười gật đầu.

_Vâng! Tên thật là êm tai.

Và cứ thế, 6 tháng sau bạn nhỏ Tiểu Hinh Nhi ra đời. Đôi mắt bạn xanh biếc, sống mũi cao cao và đôi môi mỏng xinh xắn. Đáng yêu nhất là hai gò má phúng phính, phấn nộn nhìn chỉ muốn cắn một cái thôi. Mà đặc biệt ở một chỗ, hôm Hinh Nhi được sinh ra, Từ lúc mới bắt đầu ló đầu cho tới khi hoàn tất sinh đẻ, bạn nhỏ Lạc Hinh không hề khóc lấy một tiếng. Cặp mắt rất to mở thao láo nhìn xung quanh như tất cả đều là mới mẻ. Bạn nhỏ thậm chí còn cười bô cùng khoái chí nữa chứ khiến cho các bác sĩ cùng y ta xung quanh phải bật cười.

Nằm trên giường bệnh bê bết mồ hôi ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của con, nó hơi thở dài nhẹ nhõm. Thiếu Thiên hôn nhẹ lên trán nó thì thầm.

_ Cám ơn em. Thật sự cám ơn em.

Nó không ngại ở đây đông người, nhiệt tình gắng sức đáp trả nụ hôn của anh. Mãi một lúc sau rời ra nó mới nói.

_ Ông xã em xem ra còn sung sức quá nhỉ?_ Và kết quả là mọi người cười ồ lên nhìn gương mặt đỏ lựng của Thiếu Thiên mà thấy trong lòng vui lên không ít. Tình yêu. Thật sự đó là tình yêu.

Sau này Tiểu Hinh Nhi lớn lên, ngồi trong lòng ba, nghe ba kể cho nghe về mẹ lúc mang thai mình mẹ bé đã nghén đến mức nào, cô bé liền cười ngọt ngào bảo.

_ Lúc đó là Hinh Nhi giúp mẹ phòng tránh đồ ăn gây hại mà ba! Uầy, Hinh Nhi thật là ngoan, thật là Thông Minh!

Thiếu Thiên:........
★★★★★★--★★★**★★
Câu chuyện nhỏ: Mẹ và Hinh Nhi.

Nó từ nhỏ đã không giỏi chăm trẻ con. Hơn nữa công việc của cảnh sát khiến nó khá bận rộn. Một hôm sở cảnh sát cho nghỉ phép. Thiếu Thiên đã đi công tác được ba ngày, ông bà nội ngoại rủ nhau đi nghỉ mát. Cậu em mất nết lại không thích trẻ em nên nó nghiễm nhiên phải ở nhà làm tròn nghĩa vụ của người mẹ.

Lúc này tuy đã 29 nhưng do bảo quản tốt nên nó vẫn cực kì xinh đẹp ( trẻ hơn Hari Won nhiều). Bạn nhỏ Tiểu Hinh Nhi 2 tuổi nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu lại ham chơi. Mới sáng sớm tinh mơ đã mở mắt ra bi bô gọi mẹ.

Lúc này nó đang ngồi xem chương trình kí sự thời hoa đỏ trên kênh trung ương liền thấy con mình từ trong nôi có ý bò ra. Nó thở dài một hơi lạnh lùng mở miệng.

_ Muốn ra sao?_ nó liếc nhẹ qua chỗ Hinh Nhi một tiếng.

Bạn nhỏ Hinh Nhi rất ngoan và thông minh lập tức bi bô lên.

_ Na Na Na Na. À pù rì sù cù rì bù. Ếch ộp_ Aki đoán là con bé đang bảo vâng ạ.

_ Hừ, tự đứng lên cho mẹ xem. Phong thái quân đội đâu?_ Nó liếc qua ti vi xem khẩu đại bác chiến tranh một lát rồi bảo bạn nhỏ.

_ Á tá... mo tá ka na ná lá lá lá!!!! Ách Xì!_ bạn nhỏ Hinh Nhi bỗng nhiên mặt mũi đỏ gay, đứng chồm lên cáu gắt quát tháo. Vô cùng sung sức. Xong cuối cùng hình như bị con gì bay vào mũi thế là cô bạn hắt xì một cái rõ lớn rồi ngã ngửa ra sau.

Nó thở dài pause màn hình lại rồi đi ra bế bé. Bạn nhỏ Hinh Nhi chậm nói được mẹ bế thì rất khoái chí mà la to lên.

Nó đặt bé lên ghế rồi nghiêm chỉnh bảo.

_ Bây giờ ngồi yên cho mẹ xem kí sự rồi sau đó 7h sáng mẹ sẽ bế em đi ăn bánh kem ok chưa?

_ Mẹ bế ma ma chuế!_ Bạn nhỏ Hinh Nhi rất vui tươi đập bôm bốp xuống ghế sofa cười toe sau đó leo lên đùi nó nhún nhẩy.

Có lẽ do ít khi được mẹ bế nên bạn nhỏ Hinh Nhi cứ không ngừng cọ quậy vòng eo bé xinh của nó.

_ Tiểu Hinh, con không ngồi yên được như lúc chơi với cha con à?_ nó quát khẽ.

_ A Tô A Tô Hin Hin iu Ba Thiên!!!!!_ Tiểu Hinh Nhi nghe mẹ bé quát thì lập tức tỏ thái độ quát lại. Trên tivi như có cảm ứng liền phát ra tiếng súng bùm chiu.

_ Không được, ba Thiên là của mẹ A Anh! Hinh Nhi của bà ngoại._ Nó đỏ bừng mặt nghiêm túc nhắc nhở con gái. Trong đầu thầm nghĩ phải sớm đẻ cho con bé một đứa em.

_ Ố Ố, Hin Hin iu pa pa nak, mẹ hơm a i bu bu pa pa đâu. Ba ba iu Hin Hin nak....._Hinh Nhi tức giận nhìn mẹ mình phân bua to nhỏ. Trên màn hình, một bóng nam thanh tú giơ ly nước lên. Gương mặt bạn nhỏ Hinh Hinh nhăn nheo y như bánh bao thúi.

_ Không! Ba là của mẹ A Anh!

_ Ô Ô, ba củ A Hin!!!!!

_ Của Mẹ A Anh!

_ A In!!!!!!!!!!!_Nỗi giận dữ trong lòng bé dâng lên, bé la to một tiếng, mặt đỏ gay gắt và tiếng pháo vang lên.

Bủm..... .. bạn nhỏ Hinh Hinh loạng choạng rồi ngã ngửa ra đằng sau và té xuống sofa.

_ Á thối quá A Hinh ơi! Mẹ không yêu A Hinh nữa. Ba cũng không iu Hinh Hinh đâu. Ba yêu mẹ cơ huhu..._ Nó ôm chặt lấy cái gối úp lên mặt la hét đinh tai. Cuối cùng liếc lên tivi, hai mẹ con cùng đồng thanh hô lên một tiếng.

_ A Thiên!
_ Ba Thiên!

Hình như tất cả những gì hai mẹ con cãi nhau nãy giờ Thiếu Thiên dã nhìn thấy hết qua Skype rồi thì phải.

Cu cậu ngồi nín thinh, nhìn hai mẹ con hết to lại nhỏ. Cuối cùng bật thốt ra một câu:

_ Bố....... thích cả hai mẹ con!
--------------------------
Tặng cả nhà chap nhỏ ngăn ngắn trước nhoa! Mai ta đăng cho về đám cưới.
( ko biết có còn cơ hội ko nữa. Hihi)
À mà ta chờ cmt nhoa. Ko đủ 10 cmt mai ta nghỉ up chap!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net